Thoát khỏi diệt sinh chi chủng
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“Ngươi đã hứa với ta là dù lấy Tô Minh làm ký sinh cũng sẽ không thương
tổn sinh mệnh của hắn, việc này đói với hắn cũng là đại tạo hóa.” Mặt
Tang không có biểu tình, nhưng đây là lần đầu tiên gã nói kiểu đó với Tô Hiên Y trong bao nhiêu năm qua đi theo.
Đây là lần đầu tiên gã nói chuyện như vậy với Tô Hiên Y, trong giọng nói không chứa tôn trọng phát ra từ tận đáy lòng, lạnh như băng. Tang không thèm che giấu lạnh băng đó, cũng không cố ý lộ ra.
Tô Hiên Y ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Tang, trong mắt chớp lóe.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, vi sư không nghe rõ!” Tô Hiên Y thản nhiên mở miệng, thanh âm ẩn chứa không giận mà uy, giống bình tĩnh trước khi có giông bão.
“Ngươi đã hứa với ta là sẽ không thương tổn Tô Minh!” Người Tang run nhè nhẹ.
Uy nhiếp từ Tô Hiên Y khiến Tang khó khăn chịu đựng, nhưng gã vẫn cắn răng, từng chữ một nói với y.
“Tang, ngươi thật là nhân từ như trưởng bối với đứa nhỏ này. Nhưng hắn họ Tô, hắn là tộc nhân Tố Minh tộc, phải sẵn sàng hy sinh cùng Tố Minh tộc. Ta hứa với ngươi, cũng hứa với hắn rồi, ta sẽ bù lại, ta sẽ bù lại vào phút cuối. Ta cần các ngươi làm, là tin tưởng, hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng ta, đem sinh mệnh cùng với vận mệnh giao cho ta, sẽ có một ngày ta thực hiện lời hứa, đền bù tất cả.” Tô Hiên Y trầm mặc một lát, biểu tình nội lộ ra một chút phức tạp, nhẹ giọng mở miệng.
"Đệ tử vẫn đều tin tưởng, trước kia như thế, bây giờ vẫn vậy, tương lai cũng sẽ như vậy. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu, không cần lại tổn thương hắn nữa. Tha cho hắn đi, ngươi đã hứa với ta.” Mặt Tang lộ vẻ chua xót, thấp giọng nói.
Tô Hiên Y trầm mặc, trong trời sao có cơn lốc giới lực rít gào, y im lặng khoảng nửa tiếng.
“Nếu không thì sao?” Giọng bình tĩnh của Tô Hiên Y chậm rãi vang trong cơn lốc giới lực rít gào.
Khuôn mặt của Tang lộ vẻ dứt khoát.
“Nếu sư phụ không giữ lời hứa thì đệ tử... Không dám xác định có giữ lời hứa giúp sư phụ hoàn thành kế hoạch giai đoạn thứ hai hay không."
Khi Tang thốt ra những lời này, Tô Hiên Y vọt xoay người, mắt như điện nhìn Tang.
Thật lâu về sau, mặt Tô Hiên Y lộ nụ cười.
“Ta đã hứa với ngươi thì đương nhiên làm được.” Khi nói chuyện, Tô Hiên Y không tìm kiếm Tô Minh nữa, giơ lên tay phải ấn pháp quyết vung hướng hư vô.
Cơn lốc giới lực tràn ngập trong hư vô, bỗng xuất hiện một ký hiệu phức tạp. Ký hiệu chớp lóe vài cái rồi bỗng biến mất.
Cùng lúc đó, trong trời sao khoảng cách nơi này cực kỳ xa xôi, vẫn là trong Đạo Thần Tông, khu vực trung tâm vốn thuộc về liên minh tiên tộc, cũng là nơi phát ra cơn lốc giới lực lần này, chỗ từng là cột sáng thông thiên của Nghịch Thánh, cơn lốc giới lực vô tận rít gào. Tô Minh cùng Tinh Cực Đạo thi triển đoạt xá cắn nuốt cùng chống cự, cuộc chiến vô hình. Tinh thần Tô Minh bỗng rung lên, một nửa diệt sinh chi chủng trong linh hồn sắp biến thành đày đủ thì chợt rung lên trong linh hồn của Tô Minh. Cùng với chân động, linh hồn của Tô Minh bị lực hút khiến hồn hắn rút nhỏ gần ba phần, diệt sinh chi chủng lại tăng tốc độ.
Mọi chuyện xảy ra đúng vào giây phút Tô Minh áp chế nguyên thần của Tinh Cực Đạo, đoạt xá.
Chỗ Tô Minh bị diệt sinh chi chủng mạnh mẽ cắn nuốt gần như ba phần hồn, suy yếu chưa từng có hiện lên trong tinh thần của hắn. Cùng với suy yếu còn có một mảnh trái tim cuối cùng không tin vào chuyện này, đau đớn tận xương.
Chỉ một giây, diệt sinh chi chủng bị người cách vô tận khoảng cách thúc giục hóa mạnh mẽ hút, lại hút đi ba phần linh hồn của Tô Minh. Hồn Tô Minh đã bị hút hơn một nửa, diệt sinh chi chủng toát ra mũi nhọn yêu dị, quầng sáng khuếch tán trong hồn của Tô Minh. Có thể thấy rõ diệt sinh chi chủng sắp đầy đủ, nhanh chóng sinh trưởng, xem tình hình thì chỉ cần lại hút một chút nữa là một nửa diệt sinh chi chủng đạt tới hoàn mỹ.
Tô Minh yên lặng nhìn tình cảnh này, hắn không phản kháng, cũng không giãy dụa. Tô Minh cảm thấy không cần thiết làm cái gì, tựa như một giấc mộng nay sắp tỉnh lại, hắn đã hoàn toàn lớn lên.
Tô Minh im lặng nhìn diệt sinh chi chủng run lên, lại xuất hiện lực hút cuồng bạo. Lực hút sạch sẽ một tia cuối cùng ba phần hồn của Tô Minh.
Khi diệt sinh chi chủng nuốt gần như chín phần chín hồn của Tô Minh thì rốt cuộc đầy đủ. Một nửa pho tượng to như con thuyền, tràn ngập lực lượng hùng hồn lại ẩn chứa ý chí chúng sinh khi đầy đủ rồi bỗng thoát khỏi hồn Tô Minh, bay ra thân thể này, chợt lóe rời khỏi chiếc nhẫn màu trắng, thẳng hướng cơn lốc giới lực trong hư vô.
Tô Minh nhìn tình cảnh đó, hắn nhìn diệt sinh chi chủng rời đi, như nhìn thấy quá khứ đều được diệt sinh chi chủng dẫn đi, sau này Tô Minh trước kia đã chết, còn sống sót là người luôn thích im lặng, không muốn lộ ra gương mặt, xa lạ trong mắt mọi người.
Hồn Tô Minh không bị hút đi hết, còn để lại một tia, chỉ một chút hồn nếu Tô Minh không có tạo hóa khác vậy có lẽ hắn sẽ không chết nhưng sinh mệnh cực kỳ yếu ớt, trở thành người thường, quên hết quá khứ. Nói đây là một lũ hồn không bằng nói là một tia sinh cơ, là Tô Hiên Y cho Tô Minh. Tô Minh không hiểu sức sống này là Tang đổi lấy cho hắn. Nhưng với Tô Minh có sự sống này hay không chẳng hề quan trọng, dù không có thì hắn vẫn nổi dậy được, chẳng qua nếu có chút ít thì càng tăng nhanh tốc độ.
“Tô Minh đã chết, từ nay về sau ta là Mặc Tô!” Tô Minh nhìn diệt sinh chi chủng đi xa, nhìn nó biến mất trong cơn lốc giới lực, lẩm bẩm.
Tô Minh dần khép mắt, hắn đã tổn thất chín phần chín hồn, giây phút này ông lão mặc áo đen bị Tô Minh lau đi ý chí, chỉ còn lại có đơn thuần hồn ngay lập tức dung hợp.
Cùng lúc đó, một tia hồn căn nguyên của Tô Minh như là mầm mống, cái gọi là dung hợp trên thực tế là nó điên cuồng hấp thu hồn của ông lão mặc áo đen, hóa thành chất dinh dưởng cho hạt mầm nhanh chóng sinh trưởng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không ngừng hấp thu, đã đến cực hạn cắn nướt, hồn của ông lão mặc áo đen càng ngày càng nhỏ, mà hồn của Tô Minh thì dần hùng mạnh hơn.
Khi hồn của ông lão mặc áo đen bị Tô Minh hấp thu hoàn toàn thì hồn của hắn hồi phục sáu phần lúc đỉnh cao.
Không phải nói hồn của ông lão mặc áo đen quá yếu, nếu nói theo tu vi thì vượt xa Tô Minh. Nhưng trong cắn nuốt hồn tồn tại nhất định hao tổn, hơn nữa Tô Minh không phải đơn thuần dung hợp, hắn mượn hồn của ông lão mặc áo đen tẩm bổ, thế là loại trừ hỗn tạp khiến hồn của Tô Minh hồi phục gần sáu phần.
Cái này tựa như trong mặt đất đủ nước có một hạt mầm, nó sinh trưởng hấp thu nước trong mặt đất. Trong khi hoàn toàn trưởng thành, nếu nó hút hết nước trong mặt đất thì đất sẽ trở thành sa mạc.
Sa mạc, cũng là mặt đất, nhưng nếu hình dung thành hồn của ông lão mặc áo đen thì có thể xem sa mạc là tạp vật trong hồn.
Tô Minh hấp thu hồn của ông lão mặc áo đen, mắt mở ra, nhìn chằm chằm Tinh Cực Đạo bị hắn ngăn chặn.
Lúc trước Tinh Cực Đạo phản kháng dữ dội, nhưng trước đó Tô Minh nắm chắc thời cơ, lấy được ưu thế, hắn chỉ cần liên tục giữ vững ưu thế này là có thể không ngừng lấy thiên phú đoạt xá áp chế Tinh Cực Đạo.
Liên tục hai lần đoạt xá, chẳng sợ Tô Minh là Tố Minh tộc cũng biến điên cuồng. Nhưng hôm nay Tô Minh đã không thể để ý gì nhiều, hắn muốn sống, sống thật tốt, lấy cuộc đời khác đảo điên vận mệnh của hắn.
Cùng lúc đó, cách nơi này rất xa, bên ngoài Đạo Thần Tông, trong trời sao cơn lốc giới lực của Tô Hiên Y, tay phải y ấn pháp quyết vung lên, ký hiệu phức tạp liên tục chớp lóe rồi bềnh bồng ở bên ngoài không nhúc nhích. Khoảng mấy chục giây sau, một cầu vồng nhanh hơn cả na di từ phía xa tiến đến. Trong cầu vồng toát ra vật tỏa ánh sáng âm u, vượt qua thần thức phát hiện, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh ký hiệu. Chớp mắt vật đó dung hợp với ký hiệu, chợt khựng lại lộ ra trước mắt Tô Hiên Y, Tang là diệt sinh chi chủng của Tô Minh, vật pho tượng một nửa con thuyền.
Nhìn thấy nó, mắt Tang lộ đau lòng. Tô Hiên Y thì ánh mắt cố chấp, y chậm rãi giơ tay chộp hướng pho tượng thuyền do diệt sinh chi chủng biến thành, nó xuyên qua thời gian xung quanh Tô Hiên Y vặn vẹo, xuất hiện trong bàn tay của y.
“Tô Minh không chết, ta đã hoàn thành lời hứa với ngươi.” Tô Hiên Y vung tay phải thu lại diệt sinh chi chủng, ngẩng đầu nhìn trời sao phía xa.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên rời đi Đạo Thần Tông, hãy để vi sư mang ngươi đi chân giới của ta."
Tô Hiên Y cất bước đi hướng hư vô, thân hình biến mất ngay lập tức. Tang lặng lẽ theo sau, trước khi biến mất, gã ngoái đầu phức tạp nhìn phía xa. Nhưng rất nhanh, trong mắt Tang lộ ra kiên quyết mà Tô Hiên Y không hay biết.
Đây là lần đầu tiên gã nói chuyện như vậy với Tô Hiên Y, trong giọng nói không chứa tôn trọng phát ra từ tận đáy lòng, lạnh như băng. Tang không thèm che giấu lạnh băng đó, cũng không cố ý lộ ra.
Tô Hiên Y ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Tang, trong mắt chớp lóe.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, vi sư không nghe rõ!” Tô Hiên Y thản nhiên mở miệng, thanh âm ẩn chứa không giận mà uy, giống bình tĩnh trước khi có giông bão.
“Ngươi đã hứa với ta là sẽ không thương tổn Tô Minh!” Người Tang run nhè nhẹ.
Uy nhiếp từ Tô Hiên Y khiến Tang khó khăn chịu đựng, nhưng gã vẫn cắn răng, từng chữ một nói với y.
“Tang, ngươi thật là nhân từ như trưởng bối với đứa nhỏ này. Nhưng hắn họ Tô, hắn là tộc nhân Tố Minh tộc, phải sẵn sàng hy sinh cùng Tố Minh tộc. Ta hứa với ngươi, cũng hứa với hắn rồi, ta sẽ bù lại, ta sẽ bù lại vào phút cuối. Ta cần các ngươi làm, là tin tưởng, hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng ta, đem sinh mệnh cùng với vận mệnh giao cho ta, sẽ có một ngày ta thực hiện lời hứa, đền bù tất cả.” Tô Hiên Y trầm mặc một lát, biểu tình nội lộ ra một chút phức tạp, nhẹ giọng mở miệng.
"Đệ tử vẫn đều tin tưởng, trước kia như thế, bây giờ vẫn vậy, tương lai cũng sẽ như vậy. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu, không cần lại tổn thương hắn nữa. Tha cho hắn đi, ngươi đã hứa với ta.” Mặt Tang lộ vẻ chua xót, thấp giọng nói.
Tô Hiên Y trầm mặc, trong trời sao có cơn lốc giới lực rít gào, y im lặng khoảng nửa tiếng.
“Nếu không thì sao?” Giọng bình tĩnh của Tô Hiên Y chậm rãi vang trong cơn lốc giới lực rít gào.
Khuôn mặt của Tang lộ vẻ dứt khoát.
“Nếu sư phụ không giữ lời hứa thì đệ tử... Không dám xác định có giữ lời hứa giúp sư phụ hoàn thành kế hoạch giai đoạn thứ hai hay không."
Khi Tang thốt ra những lời này, Tô Hiên Y vọt xoay người, mắt như điện nhìn Tang.
Thật lâu về sau, mặt Tô Hiên Y lộ nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đã hứa với ngươi thì đương nhiên làm được.” Khi nói chuyện, Tô Hiên Y không tìm kiếm Tô Minh nữa, giơ lên tay phải ấn pháp quyết vung hướng hư vô.
Cơn lốc giới lực tràn ngập trong hư vô, bỗng xuất hiện một ký hiệu phức tạp. Ký hiệu chớp lóe vài cái rồi bỗng biến mất.
Cùng lúc đó, trong trời sao khoảng cách nơi này cực kỳ xa xôi, vẫn là trong Đạo Thần Tông, khu vực trung tâm vốn thuộc về liên minh tiên tộc, cũng là nơi phát ra cơn lốc giới lực lần này, chỗ từng là cột sáng thông thiên của Nghịch Thánh, cơn lốc giới lực vô tận rít gào. Tô Minh cùng Tinh Cực Đạo thi triển đoạt xá cắn nuốt cùng chống cự, cuộc chiến vô hình. Tinh thần Tô Minh bỗng rung lên, một nửa diệt sinh chi chủng trong linh hồn sắp biến thành đày đủ thì chợt rung lên trong linh hồn của Tô Minh. Cùng với chân động, linh hồn của Tô Minh bị lực hút khiến hồn hắn rút nhỏ gần ba phần, diệt sinh chi chủng lại tăng tốc độ.
Mọi chuyện xảy ra đúng vào giây phút Tô Minh áp chế nguyên thần của Tinh Cực Đạo, đoạt xá.
Chỗ Tô Minh bị diệt sinh chi chủng mạnh mẽ cắn nuốt gần như ba phần hồn, suy yếu chưa từng có hiện lên trong tinh thần của hắn. Cùng với suy yếu còn có một mảnh trái tim cuối cùng không tin vào chuyện này, đau đớn tận xương.
Chỉ một giây, diệt sinh chi chủng bị người cách vô tận khoảng cách thúc giục hóa mạnh mẽ hút, lại hút đi ba phần linh hồn của Tô Minh. Hồn Tô Minh đã bị hút hơn một nửa, diệt sinh chi chủng toát ra mũi nhọn yêu dị, quầng sáng khuếch tán trong hồn của Tô Minh. Có thể thấy rõ diệt sinh chi chủng sắp đầy đủ, nhanh chóng sinh trưởng, xem tình hình thì chỉ cần lại hút một chút nữa là một nửa diệt sinh chi chủng đạt tới hoàn mỹ.
Tô Minh yên lặng nhìn tình cảnh này, hắn không phản kháng, cũng không giãy dụa. Tô Minh cảm thấy không cần thiết làm cái gì, tựa như một giấc mộng nay sắp tỉnh lại, hắn đã hoàn toàn lớn lên.
Tô Minh im lặng nhìn diệt sinh chi chủng run lên, lại xuất hiện lực hút cuồng bạo. Lực hút sạch sẽ một tia cuối cùng ba phần hồn của Tô Minh.
Khi diệt sinh chi chủng nuốt gần như chín phần chín hồn của Tô Minh thì rốt cuộc đầy đủ. Một nửa pho tượng to như con thuyền, tràn ngập lực lượng hùng hồn lại ẩn chứa ý chí chúng sinh khi đầy đủ rồi bỗng thoát khỏi hồn Tô Minh, bay ra thân thể này, chợt lóe rời khỏi chiếc nhẫn màu trắng, thẳng hướng cơn lốc giới lực trong hư vô.
Tô Minh nhìn tình cảnh đó, hắn nhìn diệt sinh chi chủng rời đi, như nhìn thấy quá khứ đều được diệt sinh chi chủng dẫn đi, sau này Tô Minh trước kia đã chết, còn sống sót là người luôn thích im lặng, không muốn lộ ra gương mặt, xa lạ trong mắt mọi người.
Hồn Tô Minh không bị hút đi hết, còn để lại một tia, chỉ một chút hồn nếu Tô Minh không có tạo hóa khác vậy có lẽ hắn sẽ không chết nhưng sinh mệnh cực kỳ yếu ớt, trở thành người thường, quên hết quá khứ. Nói đây là một lũ hồn không bằng nói là một tia sinh cơ, là Tô Hiên Y cho Tô Minh. Tô Minh không hiểu sức sống này là Tang đổi lấy cho hắn. Nhưng với Tô Minh có sự sống này hay không chẳng hề quan trọng, dù không có thì hắn vẫn nổi dậy được, chẳng qua nếu có chút ít thì càng tăng nhanh tốc độ.
“Tô Minh đã chết, từ nay về sau ta là Mặc Tô!” Tô Minh nhìn diệt sinh chi chủng đi xa, nhìn nó biến mất trong cơn lốc giới lực, lẩm bẩm.
Tô Minh dần khép mắt, hắn đã tổn thất chín phần chín hồn, giây phút này ông lão mặc áo đen bị Tô Minh lau đi ý chí, chỉ còn lại có đơn thuần hồn ngay lập tức dung hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, một tia hồn căn nguyên của Tô Minh như là mầm mống, cái gọi là dung hợp trên thực tế là nó điên cuồng hấp thu hồn của ông lão mặc áo đen, hóa thành chất dinh dưởng cho hạt mầm nhanh chóng sinh trưởng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không ngừng hấp thu, đã đến cực hạn cắn nướt, hồn của ông lão mặc áo đen càng ngày càng nhỏ, mà hồn của Tô Minh thì dần hùng mạnh hơn.
Khi hồn của ông lão mặc áo đen bị Tô Minh hấp thu hoàn toàn thì hồn của hắn hồi phục sáu phần lúc đỉnh cao.
Không phải nói hồn của ông lão mặc áo đen quá yếu, nếu nói theo tu vi thì vượt xa Tô Minh. Nhưng trong cắn nuốt hồn tồn tại nhất định hao tổn, hơn nữa Tô Minh không phải đơn thuần dung hợp, hắn mượn hồn của ông lão mặc áo đen tẩm bổ, thế là loại trừ hỗn tạp khiến hồn của Tô Minh hồi phục gần sáu phần.
Cái này tựa như trong mặt đất đủ nước có một hạt mầm, nó sinh trưởng hấp thu nước trong mặt đất. Trong khi hoàn toàn trưởng thành, nếu nó hút hết nước trong mặt đất thì đất sẽ trở thành sa mạc.
Sa mạc, cũng là mặt đất, nhưng nếu hình dung thành hồn của ông lão mặc áo đen thì có thể xem sa mạc là tạp vật trong hồn.
Tô Minh hấp thu hồn của ông lão mặc áo đen, mắt mở ra, nhìn chằm chằm Tinh Cực Đạo bị hắn ngăn chặn.
Lúc trước Tinh Cực Đạo phản kháng dữ dội, nhưng trước đó Tô Minh nắm chắc thời cơ, lấy được ưu thế, hắn chỉ cần liên tục giữ vững ưu thế này là có thể không ngừng lấy thiên phú đoạt xá áp chế Tinh Cực Đạo.
Liên tục hai lần đoạt xá, chẳng sợ Tô Minh là Tố Minh tộc cũng biến điên cuồng. Nhưng hôm nay Tô Minh đã không thể để ý gì nhiều, hắn muốn sống, sống thật tốt, lấy cuộc đời khác đảo điên vận mệnh của hắn.
Cùng lúc đó, cách nơi này rất xa, bên ngoài Đạo Thần Tông, trong trời sao cơn lốc giới lực của Tô Hiên Y, tay phải y ấn pháp quyết vung lên, ký hiệu phức tạp liên tục chớp lóe rồi bềnh bồng ở bên ngoài không nhúc nhích. Khoảng mấy chục giây sau, một cầu vồng nhanh hơn cả na di từ phía xa tiến đến. Trong cầu vồng toát ra vật tỏa ánh sáng âm u, vượt qua thần thức phát hiện, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh ký hiệu. Chớp mắt vật đó dung hợp với ký hiệu, chợt khựng lại lộ ra trước mắt Tô Hiên Y, Tang là diệt sinh chi chủng của Tô Minh, vật pho tượng một nửa con thuyền.
Nhìn thấy nó, mắt Tang lộ đau lòng. Tô Hiên Y thì ánh mắt cố chấp, y chậm rãi giơ tay chộp hướng pho tượng thuyền do diệt sinh chi chủng biến thành, nó xuyên qua thời gian xung quanh Tô Hiên Y vặn vẹo, xuất hiện trong bàn tay của y.
“Tô Minh không chết, ta đã hoàn thành lời hứa với ngươi.” Tô Hiên Y vung tay phải thu lại diệt sinh chi chủng, ngẩng đầu nhìn trời sao phía xa.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên rời đi Đạo Thần Tông, hãy để vi sư mang ngươi đi chân giới của ta."
Tô Hiên Y cất bước đi hướng hư vô, thân hình biến mất ngay lập tức. Tang lặng lẽ theo sau, trước khi biến mất, gã ngoái đầu phức tạp nhìn phía xa. Nhưng rất nhanh, trong mắt Tang lộ ra kiên quyết mà Tô Hiên Y không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro