Cầu Ma

Thức tỉnh minh!

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Nam Cung Ngân ở phía trước nhất, gã nhìn Đông Hoang tháp, trong mắt bình tĩnh nhưng bên dưới ẩn chứa núi lửa bùng nổ. Gã đang chờ, đợi Tô Minh đi ra, đợi hắn dẫn dắt Mệnh tộc từ nay chấn động vũ trụ!

Khi người Man tộc rít gào tới gần, các tông tiên tộc trên Đông Hoang đại lục, từng sơn môn đóng kín, tiên tộc bên trong cũng cảm nhận được sóng gợn vòng sáng trên trời, đặc biệt là vòng sáng đỏ thứ chín, bên trong toát ra sát khí và điên cuồng đủ khiến mỗi tiên tộc tinh thần run rẩy.

Theo vòng sáng thứ chín Đông Hoang tháp khuếch tán, chúng phủ trùm Đông Hoang đại lục, phủ lên Tử Hải càng lan hướng Tây Minh, Bắc Châu.

Tông môn tiên tộc không phải chỉ ở Đông Hoang, khu vực Tây Minh, đất Bắc Châu sùng bái Tà Man cũng tồn tại tông môn tiên tộc. Chín vòng sáng vàng khuếch tán toàn Man tộc, Tây Minh cũng tốt, Bắc Châu cũng thế, tất cả tiên tộc trên đó tinh thần chấn động, cảm nhận bên trong vòng sáng đỏ thứ chín có sự điên cuồng muốn nhuộm máu thế giới.

Ngoài Đông Hoang tháp, người Man tộc tập kết ngày cànng hiều hơn, khi đám Huyết Sát cũng đến thì đưamắt nhìn lại xung quanh Đông Hoang tháp Man tộc nhiều tới vài chục vạn. Còn có càng nhiều Man tộc ở bốn phương trời nhanh chóng lao tới.

Vài chục vạn người hô hấp và cuồng nhiệt hình thành khí thế kinh thiên động địa, khí thế này tựa như sao vây trăng sáng vòng quanh Đông Hoang tháp. Từ người họ bùng phát điên cuồng đủ khiến bất cứ tộc quần nào kinh sợ. Nguồn gốc điên cuồng là do huyết mạch của họ, căn nguyên huyết mạch điên cùng là bởi vòng sáng đỏ thứ chín trên trời, vòng sáng ẩn chứa ngộ của Tô Minh, ngay cả Liệt Sơn Tu Man Thần đời thứ nhất để lại cảm ngộ cũng không thể chóng lại, tùy theo tan vỡ sát niệm.

Sát niệm lượn lờ nguyên đất Man tộc, dù là sương khói âm tử hồi phục trời xanh nhưng kỳ thật là vòng xoáy cũng vì vòng sáng đỏ thứ chín của Tô Minh dẫn đến từng tiếng gầm hưng phấn.

Tiếng gầm quanh quẩn, có chút vật hung thần như muốn xông ra khỏi sương khói, ở mép ranh bên kia bồi hồi nhưng kiềm chế không vọt vào Man tộc. Sương khói cuồn cuộn, sâu bên trong ba thanh âm già nua cũng gầm rống.

"Là hơi thở của thằng nhóc đó, không sai, là hơi thở của hắn, hơi thở Man Thần đời này!"

"Sát niệm màu máu, sát ý kinh người như vậy, ta như trông thấy trong sát niệm tồn tại thế giới đỏ, là thế giới xinh đẹp cỡ nào..."

“Ta thích thằng nhóc này rồi đây, ta thích người có sát niệm như vậy. Sớm biết hắn như thế thì năm đó đã không để tiên tộc chết tiệt ôm hắn đi,đưa hắn vào thánh địa âm tử, để hắn trở thành một trong thánh tử Âm Tử Giới của chúng ta!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi ba thanh âm gầm gừ thì có một thần niệm già hơn họ và đến từ thật sâu trong sương khói âm tử, cực kỳ bá đạo cuốn sương mạnh đè ép ba thần thức.

"Câm miệng cho lão tử!"

Thanh âm toát ra sát khí vang vọng, khiến ba thần thức lặng ngắt như tờ.

“Ta từ trên người hắn cảm nhận quen thuộc dao động, là đến từ ước định Âm Tử Giới năm đó với Liệt Sơn Tu! Đó là triệu hoán ước của ác linh tộc Linh Vệ và Quỷ Sát của di thị tộc. Dao động này bây giờ còn không mãnh liệt, ba ngươi quan sát từng giây phút, đợi dao động mạnh đến có thể kêu gọi thì lập tức mang hắn đến gặp lão phu. Năm đó thằng nhóc Liệt Sơn Tu rời đi có mang sứ mệnh Âm Tử Giới chúng ta, hắn đi giúp chúng ta tìm con đường thông hướng chân giới thứ năm. Cần hai tộc quần chúng ta suốt đời nghe theo lệnh có thể dẫn động dao động ấy. Nhưng năm đó Liệt Sơn Tu không nói dẫn động dao động sẽ là một người, nói là tập hợp ý toàn Man tộc, chỗ này hơi có điều khác nhưng mặc kệ ra sao, vạn năm nay từ khi Liệt Sơn Tu rời đi chỉ có từ trên thân người này truyền ra dao động triệu hoán ước. Vậy thì...chính là hắn!"

Giọng ông lão trong sương khói âm tử kịch liệt phập phồng, ở sâu trong sương khói tồn tại hai vòng xoáy. Hai vòng xoáy lặng yên ẩn giấu trong sương, bây giờ sương khí cuộn như ẩn như hiện mơ hồ thấy trong một vòng xoáy yên lặng tồn tại một đại lục.

Đại lục đất là màu đen, ngay cả bầu trời cũng đen ngòm, chỉ có từ không trung xẹt qua tia chớp đỏ mới chiếu rọi rõ ràng thế giới một chút khiến người thấy cảnh vật. Trên mặt đất có mười vạn người xếp bằng mặc giáp đen. Họ đều nhắm mắt như là ngủ say nhiều năm rồi, thân thể cao cỡ ba mét, mặt quỷ dữ tợn giống như là mặt nạ vậy. Từ người họ toát ra hơi thở nếu mà Tô Minh tại đây liền cảm nhận rõ, là trong tám tầng trước Đông Hoang tháp hắn nắm giữ hơi thở thuộc về ác linh tộc.

Hai vòng xoáy đứng lặng trong một cái khác cũng là một mảnh đất, nhưng màu đất là đỏ rực, không trung cũng như vậy nhưng có tia chớp đen thỉnh thoảng xẹt qua làm mặt đất tối đen. Trên mặt đất cũng ngồi xếp bằng mười vạn người, mặc giáp đỏ, ai nấy nhắm mắt. Có thể thấy mỗi người gầy da bọc xương toát ra từng đợt ánh sáng đỏ trông hơi quái dị.

Họ là di thị tộc!

Vạn năm nay chiến sĩ hai tộc quần luôn yên lặng tại đây như là ngủ say vậy, chờ đợi người kêu gọi có thể đánh thức họ. Đất Man tộc quanh quẩn ánh sáng đỏ, ánh sáng tầng thứ chín Đông Hoang tháp đem ý chí của Tô Minh tản ra, đôi mắt của hai mươi vạn chiến sĩ trong hai vòng xoáy trong chớp mắt cùng run lên như sắp mở. Nhưng mà triệu hoán ước hẹn rất yếu, vậy nên mi mắt họ run rẩy rồi lại khép kín.

Trong thiên địa Man tộc, vòng sáng Đông Hoang tháp lan tỏa, vài chục vạn thậm chí càng nhiều Man tộc hơn cuồng nhiệt sùng bái. Chính giữa tầng thứ nhất Đông Hoang tháp ánh sáng vàng chớp lóe, Tô Minh hiện ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên người của hắn tràn ngập sát khí, hiểu ra đối với khiến lòng không tĩnh mịch, khát vọng mùa thu làm Tô Minh rời khỏi tầng thứ chín lầu tháp, trong người hắn xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Loại biến đổi này không có người ngoài quấy nhiễu, không có mặt khác chỉ dẫn, là sinh ra từtrong ý thức của Tô Minh, lĩnh ngộ thuộc về bản thân hắn.

“Màu của mùa thu...” Tô Minh liếm môi, mắt lóe tia sáng kỳ dị, chậm rãi bước tới trước sát kiếm.

Hắn tới gần khiến sát kiếm run bần bật, dường như cảm nhận từ người Tô Minh là lạ, cảm nhận hắn so với trước kia như là thay đổi thành người khác. Sát niệm từ người Tô Minh vượt xa sát kiếm, khiến nó run rẩy phát ra tiếng gào.

Tô Minh nâng lên tay phải, chậm rãi, nắm chuôi kiếm.

"Hỏi ngươi câu cuối, có bái ta không?"

Sát kiếm run bần bật trong tay Tô Minh, ánh sáng vàng chớp lóe hiện ra tia sáng xanh, hóa thành một tiểu nhân xanh. Tiểu nhân đó cực kỳ yếu ớt, lộ ra rồi nó sợ hãi nhìn Tô Minh, cảm nhận rõ ràng mặc dù trông hắn không rất mạnh nhưng từ người phát ra khí thế làm nó run rẩy. Khí thế đó như là người trước mắt nó thức tỉnh một số điều chưa biết...

"Chủ sát kiếm, chắc là ngươi thích giết chóc, nhưng tất cả giết chóc đều là vì tử vong, tất cả giết chóc đều phải sùng bái hướng tử vong, mà ta...Đại biểu tử vong.” Tô Minh từ từ nói.

Linh hồn của hắn trong chớp mắt này như là thăng hoa, khí thế khiến kiếm run rẩy thức tỉnh càng biến cường đại hơn.

Cùng lúc đó, trong trời sao tiên tộc, khu vực tồn tại vô số mảnh đất, chính giữa bị bao vây tầng tầng, thân thể của hắn có hơi thở tử vong bùng phát ra. Hơi thở bùng phát khiến từng cây kim nhọn đâm vào thân thể Tô Minh nâng lên một chút, dường như không thể áp chế khí thế bùng nổ trong người hắn.

Tất cả cường giả tiên tộc trong chớp mắt này tinh thần rung động, từng cầu vồng lao nhanh, từng truyền tống trận cùng hướng tới chỗ chứa thân thể Tô Minh.

“Thức tỉnh minh...đây là thức tỉnh minh!!!” Một ông lão tóc bạc trắng vẻ mặt sợ hãi bước vào truyền tống trận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0