Cầu Ma

Tô Minh phản kích!

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Tô Minh sắc mặt như thường, chỉ có mày hơi nhíu lập tức thả lỏng. Nếu là người ngoài ra giá, có lẽ Tô Minh sẽ hơi hứng thú với con hạc, lựa chọn đấu giá.

Nhưng nếu là Thiên Lam Mộng, vừa lên tiếng đã là năm mươi vạn thạch tệ, Tô Minh trầm ngâm một lát, không định mở miệng.

Nhưng hắn không lên tiếng không có nghĩa là người trong phòng không ra giá. Tử San ở một bên nhận ra Tô Minh mày nhíu hơi thả lỏng, mắt chợt lóe, cười khẽ nói.

“Bảy mươi vạn!”

Trong phòng đấu giá bởi vì Thiên Lam Mộng ra giá mà khoảnh khắc yên tĩnh. Thân phận của Thiên Lam Mộng khiến rất nhiều người kiêng dè, không có ý định cạnh tranh. Dù sao vật này nhìn như không có tác dụng quá lớn.

Cho nên trong không khí tĩnh lặng, thanh âm của Tử San quanh quẩn lập tức khiến người trong phòng đấu giá, từng ánh mắt bỗng chốc tập trung vào đài phòng thứ chín.

Tô Minh đứng đó, Tử San đứng bên cạnh đang cười nhìn hắn, vẻ mặt tỏ ra tuân theo lệnh Tô Minh.

Đa số người nhìn thấy tình hình đó, phản ứng đầu tiên là Tô Minh sai cô ta ra giá như vậy!

Thiên Lam Mộng cũng ngẩng đầu lên liếc Tô Minh đứng lên đài, sắc mặt bình thường, ánh mắt quét qua Tử San.

“Một trăm vạn!” Thiên Lam Mộng nhẹ giọng nói.

“Tô huynh, vật đó còn cần không?” Trong phòng thứ chín, Tử San che miệng cười, nhìn Tô Minh.

Tô Minh ánh mắt lạnh lẽo liếc cô. Hành động của cô có thể nói là hiểm độc, mượn việc đứng bên cạnh mình làm căn cứ, khiêu khích Tô Minh và Thiên Lam Mộng đối địch. Tùy tiện ra miệng lấy bảy mươi vạn thạch tệ khiến Thiên Lam Mộng trả giá gấp đôi.

“Không cần.” Tô Minh thu lại tầm mắt, bình tĩnh nói.

Tử San con ngươi co rút. Cô vốn tưởng Tô Minh sẽ tức giận, dù không lộ ra ngoài nhưng khó tránh khỏi hiện ra một ít. Như vậy thì sẽ đạt tới mục đích cô.

Cô thậm chí đã tính kỹ chuẩn bị làm sao đáp lời Tô Minh. Cô không cho rằng động tác nhỏ đó hắn không nhìn ra được, nhưng khẳng định Tô Minh không thể bắt lấy việc này. Dù sao tất cả những gì cô làm, nhìn từ mặt ngoài đều là vì Tô Minh.

Nhưng hôm nay, Tô Minh chỉ là ánh mắt lạnh chút, không có biến đổi khác, khiến Tử San có cảm giác người trước mắt cao thâm khó dò, không thể đoán biết.

Con hạc do cỏ bện thành cuối cùng bị Thiên Lam Mộng mua đi, dù phải trả giá gấp đôi nhưng cô không thèm để ý.

Cô để ý là con hạc đến từ nước ngoài, để ý vật này có giúp đỡ cho cô lĩnh ngộ đạo hay không.

Hội đấu giá trong giọng nói của ông lão tóc xanh tiếp tục diễn ra. Theo từng vật phẩm lấy ra, theo nhân ngư và hải long bơi, dần dần đám người nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, khó thể bình tĩnh. Không khí tranh giành chậm rãi bị dấy lên, tràn ngập cả phòng đấu giá.

Tử San càng lúc càng nhìn không thấu Tô Minh. Người đàn ông đứng cách cô không xa, từ đầu đến cuối không ra giá với bất cứ vật nào. Hắn chỉ đứng đó, im lặng nhìn từng vật phẩm bị người mua đi.

Đã qua vài tiếng đồng hồ, đấu giá kịch liệt dấy lên tiếng ù ù, dường như xung quanh lượn lờ lực lượng vô hình có thể dẫn phát nỗi lòng mọi người, khiến tất cả người tại đây đều vì nó điên cuồng.

Nhưng Tô Minh vẫn bình tĩnh như vậy, đứng đó nhìn, không động đậy.

‘Người này nhìn thì trầm ổn kỳ thật non nớt, loại biểu hiện ra vẻ thâm trầm, nếu trong phòng đấu giá một khi hắn lên tiếng, tất nhiên sẽ dẫn đến chú ý. Muốn dễ dàng lấy đến mà không bị người cạnh tranh thì rất khó khăn. Chẳng bằng mỗi vật phẩm đều ra giá vài lần, càng dễ có được thứ mình muốn.’ Tử San liếc Tô Minh một cái, thu lại tầm mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong phòng đấu giá, ông lão tóc xanh đứng trên cột đá bây giờ ho khan vài tiếng, khiến không khí mãnh liệt hơi dịu lại, yên tĩnh chút thì giọng lão truyền ra tám hướng.

“Được các vị tộc hữu Thiên Hàn ưu ái, lúc trước các bảo vật quý giá đã bị mua đi, vậy tiếp theo ta lấy ra thứ này chắc cũng sẽ như vậy. Nhưng lão phu phải nhắc nhở các vị, vật này chỉ sợ dẫn đến cạnh tranh mãnh liệt, xin các vị chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Ông lão áo xanh nói xong nâng lên tay phải.

“Nâng lên đây!”

Thanh âm vừa ra, chỉ thấy sau lưng lão, phạm vi mười mấy mét gợn sóng. Từ trong gợn sóng truyền ra tiếng ầm ầm. Ngay sau đó, có chín người từ bên trong chậm rãi đi ra. Chín người này đều là đàn ông vạm vỡ, một trường mâu khổng lồ bị họ khiêng trên vai. Khi những người đó hoàn toàn bước ra khỏi sóng gợn, hiện ra trước mặt mọi người rõ ràng là trường mâu đen dài tới mười mét.

Mâu vừa ra, bỗng chốc có sát khí rít gào khuếch tán, bao phủ tám hướng, khiến xung quanh trong chớp mắt này như nghe thấy từng tiếng thê lương rít gào.

Thậm chí một ít người tu vi cao thâm, lờ mờ thấy trên trường mâu như ẩn như hiện ngưng tụ ngàn vạn oan hồn, chúng vòng quanh mâu, thống khổ kêu gào.

“Thiên Vu Mâu!!!”

“Cái này…ta từng thấy vật này trong một số điển tịch. Không sai, đúng là nó, nó là Thiên Vu Mâu!!!”

“Ngàn năm trước Vu tộc tổng tấn công Thiên Lam bình chướng, từng lấy cách đặc biệt rèn ra chín Thiên Vu Mâu. Nghe đồn mỗi một Thiên Vu Mâu đều có lực lượng kinh thiên động địa, có thể đánh chết…cường giả Man Hồn!”

Tiếng xôn xao dấy lên, cả phòng đấu giá dâng lên sóng âm ngập trời. Nhiều người bản năng đứng dậy, lộ ra khó tin.

Ông lão tóc xanh vẻ mặt có chút đắc ý. Vật này có nên lấy ra đấu giá hay không đã khiến Hải Đông Tông dấy lên ngôn luận khác nhau, cuối cùng vẫn là chọn đưa đến đất Thiên Hàn.

“Vật này chính là Thiên Vu Mâu. Trải qua Hải Đông Tông ta xác thật, khẳng định chắc chắn là nó! Sử dụng nó cần hiến tế, một khi nó triển khai công kích đủ phá hủy một cường giả Man Hồn Cảnh! Nhưng vật này bởi vì năm tháng dài lâu, cách Vu tộc tạo mâu này đã thất truyền, cho nên nó còn có thể sử dụng một lần, sau lần này sẽ hóa thành tro bụi tan biến. Nhưng cho dù chỉ một lần, có vật đó ngươi tương đương có lực lượng khiến Man Hồn Cảnh kiêng dè. Có vật đó, trong cuộc chiến Thiên Lam Săn Vu, có lẽ ngươi có một lần cơ hội sống số! Vật này giá thấp nhất là một trăm vạn thạch tệ, bắt đầu đấu giá!” Ông lão vung tay áo, vừa dứt lời lập tức liên tiếp vang tiếng ra giá.

“Một trăm năm mươi vạn!”

“Hai trăm vạn!”

“Hai trăm ba mươi vạn!”

“Hai trăm bảy mươi vạn!”

“Ba trăm năm mươi vạn!”

Thanh âm kịch liệt không ngừng cất cao trong phòng đấu giá. Trong gian phòng thứ chín, Tử San do dự nhìn Tô Minh, nhưng trông thấy hắn bây giờ vẫn là bộ dạng kia, không chút biến đổi.

“Tô huynh, nếu huynh thích vật ấy thì ta có thể mua thay…”

“Sư phụ cô chỉ cho ta cơ hội mua một thứ?” Tô Minh quay đầu liếc Tử San.

“Chỉ có một lần.” Tử San gật đầu.

“Bất cứ vật gì?” Tô Minh mỉm cười.

“Bất cứ vật gì Tô huynh vừa mắt!” Tử San hếch cằm, thanh âm rất dễ nghe.

“Tuy ta tin cô nhưng việc này cần lập bằng chứng mới được.” Tô Minh nói, tay phải từ trong ngực lấy ra một tấm da thú trắng, trải trên bàn, nhìn Tử San.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tử San chần chờ một chút nhưng nghĩ tới sư tôn căn dặn, không suy nghĩ nhiều, tiến lên, ngón trỏ tay phải xẹt vài nét, chữ nhỏ xinh đẹp xuất hiện trên da thú. Theo ước định, viết xuống đoạn lời nói xong ở mặt trên ấn dấu tay, để lại dấu bàn tay.

“Không biết muốn mua Tử San cô nương có được không?” Tô Minh tươi cười như cũ, cất da thú, nhìn Tử San.

Lời của hắn khiến Tử San ngẩn ra, sau đó mặt âm trầm.

“Tô huynh đừng vui đùa, ta nói là vật đấu giá. Huống chi muốn mua ta, chỉ sợ Tô huynh trả không nổi giá.” Tử San lòng khó chịu, sắc mặt cũng lạnh lẽo.

“Nói cái giá đi.” Tô Minh không để ý giọng Tử San lạnh lùng, nhàn nhã nói.

“Ngươi!” Tử San nhìn chằm chằm Tô Minh. Cô chưa từng gặp chuyện như vậy, không biết mở miệng làm sao.

Lúc này bên ngoài tiếng đấu giá ngày càng kịch liệt. Thanh mâu xuất hiện khiến đáy lòng nhiều người rung động, khiến họ mở miệng.

“Tám trăm sáu mươi vạn!”

“Chín trăm bốn mươi vạn!”

“Một ngàn vạn!”

Thanh âm một ngàn vạn đến từ phòng giống như Tô Minh. Trong phòng số ba truyền ra thanh âm nhu hòa, chỉ là dù giọng nói nhu hòa nhưng vẫn lộ ra khí thế không tha nghi ngờ.

Có lẽ vì thanh âm này xuất hiện khiến trong phòng đấu giá thoáng chốc yên tĩnh. Tử San nghe xong nhìn chằm chằm Tô Minh, lạnh lùng cười.

“Dù là một ngàn vạn thì ngươi cũng không mua được ta. Tô Minh, ta kính ngươi là khách, nhưng ngươi đừng quá làm càn! Loại lời nói này cùng nghĩa với nhục nhã ta!” Giọng Tử San ngày càng lạnh.

“Nhục nhã ư…Tử San cô nương, vật đó ta muốn, làm phiền cô trả giùm ta!” Tô Minh mỉm cười nói xong, ngoái đầu nhìn ra phòng đấu giá.

“Một tỷ!” Tô Minh chậm rãi nói.

Giọng hắn như sấm truyền ra, khiến cả phòng đấu giá bỗng lặng ngắt như tờ. Vô số ánh mắt tập trung vào trên đài phòng thứ chín, tập trung vào Tô Minh.

Ngay cả ông lão chủ trì đấu giá cũng ngây ra, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tử San ngẩn ngơ, mặt biến sắc.

Giờ phút này, biến sắc không chỉ mình cô. Trong gian phòng số tám, một ông lão toàn thân khô héo như bộ xương đang cầm ly rượu, bây giờ ly rượu rắc một tiếng tan vỡ. Lão vẻ mặt dữ tợn, hô hấp dồn dập, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cứng rắn đè ép xuống.

“Một tỷ…cái này…cái này…”

“Tô Minh hắn khai giá lại là một tỷ!”

“Hắn có nhiều thạch tệ như vậy sao? Một tỷ thạch tệ, căn bản không thể nào, các đợt đấu giá hiếm khi xuất hiện giá như vậy. Dù Thiên Vu Mâu có lực lượng kinh người nhưng chỉ sử dụng được một lần, không đáng cái giá này!”

“Ngươi biết rõ, nếu báo giá giả, lấy không ra nhiều thạch tệ như vậy tức coi là khiêu khích Hải Đông Tông. Việc này dù cho ngươi là đệ tử Thiên Hàn Tông cũng phải trả giá đắt!” Ông lão tóc xanh nhìn chằm chằm Tô Minh, khàn giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0