Trời nổi dị biến!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Chỉ thấy trên trời mây xanh cuồn cuộn, giống như bên trong có đôi tay to vô hình thò vào trong sương khói, mạnh xé ra hai bên.
Sương khói hoàn toàn tan vỡ, đảo vòng bốn phía. Bên trong ba cường giả Vu tộc biểu tình chấn kinh cùng lùi ra sau. Năm, sáu cường giả Man tộc cũng có biểu tình tương tự, nhanh chóng bắn ra sau.
Sương xanh trên trời phút chốc thành mảnh vỡ đảo vòng bốn phía, lộ ra bầu trời tối đen.
Trên bầu trời có thể thấy rõ có luồng sáng xanh từ phương xa đang bắn tới. Theo ánh sáng xuất hiện, bầu trời vốn là màu đen bỗng biến thành xanh!
Nhưng xanh này không như xanh lúc ban ngày, đó là loại xanh biển, yêu dị trầm trọng. Cùng lúc đó, từng tiếng khóc than vang lên trên bầu trời. Thanh âm như là đang ca hát, như đang thét gào, khiến người không biết rõ, lại cảm giác áp lực không thể hình dung đang nhanh chóng ngưng tụ trên bầu trời, hướng mặt đất, hướng bốn phía giáng xuống.
“Thần tượng Tế Cốt!!!”
Trên bầu trời, trong sáu cường giả Man tộc lùi ra sau có người bật thốt.
“Đó là dấu hiệu trước khi thần tượng Tế Cốt giáng xuống! Thần tượng Tế Cốt đến từ Đại Ngu vương triều đang xuyên qua hư vô giáng xuống đây!!!”
“Có người ở trên chiến trường đột phá, dẫn động thần tượng Tế Cốt!”
Sáu cường giả Man tộc không phải hạng người kiến thức nhỏ hẹp, bây giờ liếc mắt liền thấy ra manh mối. Vốn có người đạt tới Tế Cốt đối với họ chỉ là việc nhỏ, nhưng bây giờ biểu tình của họ lộ ra điều này tuyệt đối không nhỏ!
“Người bình thường đột phá Khai Trần đạt tới Tế Cốt tuyệt đối sẽ không dẫn động thần tượng Tế Cốt. Có thể khiến thần tượng Tế Cốt xuất hiện thì chỉ có…Thần Tướng Tế Cốt!!!” Trên tường thành Thiên Lam thành, bảy, tám ông lão nhìn bầu trời, có một người khàn giọng nói.
“Hơn nữa là chân thân, nếu là ảo ảnh thì tuyệt đối không có năng lực xé rách sương khói, càng không có khả năng sinh ra uy áp cản trở họ chiến đấu! Là chân thân thật sự!!! Không ngờ có người dẫn động chân thân hoàn toàn của thần tượng Tế Cốt. Trong trí nhớ của ta, ngàn năm đến chỉ một lần xuất hiện chân thân hoàn toàn của Tế Cốt giáng thế. Là ai, là ai dẫn động chân thân hoàn toàn của thần tượng Tế Cốt!”
“Dù có Thần Tướng Tế Cốt bị sắc phong, xuất động cũng chỉ vẻn vẹn nửa chân thân mà thôi. Không ngờ xuất hiện chân thân hoàn toàn! Trời giúp Man tộc ta, lúc này trên đất Nam Thần ta xuất hiện chân thần Tế Cốt thứ hai!”
Tương đối với đám cường giả suy đoán lung tung thì trên mặt đất mấy vạn người, trong số đó có một ít nhìn ra manh mối, nhưng càng nhiều người mê mang không biết gì nhìn bầu trời, trong lòng tràn đầy rung động.
Bây giờ ngay cả Chu Đức tại chiến khu nam bộ đưa ánh mắt nhìn bầu trời, không xem Tô Minh nữa. Cả chiến trường, trong Man tộc chú ý Tô Minh thì chỉ có Thiên Lam Mộng và hơn một trăm người đi theo hắn.
Chỉ có bọn họ là nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh hóa thành ánh sáng xanh rực rỡ. Ánh sáng tồn tại trong hư vô chỉ có thể thấy lờ mờ chứ không trông rõ ràng. Ánh sáng xanh lấp lóe, tốc độ của Tô Minh không ngừng bùng nổ. Khoảng cách ba ngàn năm trăm mét phút chốc thành ngàn mét.
Trong mắt Tô Minh trừ mục tiêu ra thì tất cả biến mơ hồ. Đôi mắt hắn thấy, chỉ có trong đám người ngoài ngàn mét, bị người bảo vệ tầng tầng, đứng một cô gái.
Cô gái mặc áo dài, biểu tình trang nhã, cũng đang nhìn Tô Minh. Cô gái không tuyệt mỹ, chỉ xem như thanh tú thôi. Mái tóc cô có lông chim sặc sỡ điểm xuyết, trừ điều đó ra không có trang sức gì khác.
Mắt cô sâu thẳm, bên trong như ẩn chứa lực lượng bí ẩn. Hễ ai bị cô nhìn như là chìm đắm trong đó, không thể thoát ra.
Khoảnh khắc Tô Minh dùng tốc độ cách cô gái ngàn mét thì bầu trời hóa thành sắc xanh biển, trong xanh biển bầu trời hóa thành lốc xoáy to lớn, nhanh chóng xoay tròn, hình thành uy áp khó thể miêu tả giáng xuống.
Dưới uy áp này, hai tộc Vu Man trên chiến trường dưới đất không đấu tranh nữa. Uy áp chẳng những khiến người Man tộc kính sợ, Vu nhân cũng giống vậy.
Trên chiến trường, lần đầu tiên, xuất hiện ngừng chiến!
Chỉ có Tô Minh là động, ánh mắt hắn chỉ tồn tại nơi duy nhất, lao nhanh. Nhưng người chú ý tới hắn rất ít, dù là trong Vu tộc đa số đều nhìn biến dị bầu trời.
Khi Tô Minh cách chỗ cô gái còn tám trăm mét thì vị trí trung tâm lốc xoáy to lớn trên trời tỏa ra ánh sáng chói lòa chiếu khắp mặt đất. Ánh sáng này màu xanh, thoáng chốc phủ lên mặt đất.
Giây phút ánh sáng xanh chói lòa phủ lên mặt đất, một thần tượng cỡ ngàn mét từ trong vòng xoáy chậm rãi giáng xuống.
Thần tượng tỏa ánh sáng rực rỡ, không thấy rõ hình dạng, nhưng theo nó xuất hiện, thời gian như đứng lại. Áp lực mãnh liệt khiến Man tộc trên mặt đất lập tức quỳ lạy.
Chẳng những họ như vậy, trong Vu tộc, mặt chúng lộ giãy dụa nhưng thân thể không tự chủ được quỳ xuống. Dường như thần tượng tồn tại chẳng những khiến Man tộc kinh sợ, chính chúng cũng thế.
Giây phút này trên mặt đất, nếu có người ngoài từ bầu trời nhìn xuống, chắc chắn sẽ không chia rõ đâu là Vu và Man, như là một dân tộc ở hai phe khác nhau chiến đấu.
Không quỳ lạy chỉ có cường giả có tu vi cực kỳ cường đại. Họ ở giữa không trung, ở Thiên Lam thành, nhìn thần tượng trên bầu trời, biểu tình tôn kính nhưng không bị uy áp chấn nhiếp quá sâu.
Trừ họ ra, trên mặt đất không quỳ xuống còn có nhiều mãnh thú, còn có Tô Minh lao tới mục tiêu. Bởi vì người khác đều quỳ, người đó một mình đứng ở giữa mười mấy mãnh thú và thánh thú ngàn mét, cô gái có mái tóc dài tung bay.
Cô gái thậm chí còn nâng tay lên, vén một lũ tóc bị gió thổi bay, ở trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn.
Man cốt trong người Tô Minh hoàn toàn hòa tan, bị xương sống lưng của hắn hấp thu, lại hấp thu gió vô cùng tận. Gió biến mất trong người hắn, khiến tốc độ của Tô Minh cực nhanh, nhoáng lên một cái đã xuất hiện cách cô gái năm trăm mét.
Chính giây phút này, trên tường thành Thiên Lam thành Man tộc, bảy, tám ông lão luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị bỗng biến sắc mắt, dường như lộ ra khó tin và hoảng sợ.
Xuất hiện biểu tình này không chỉ là họ, còn có sáu cường giả Man tộc trên trời, thậm chí là ba người Vu tộc cũng giống vậy.
“Áp lực…tăng mạnh!!!”
Trên bầu trời, theo thần tượng Tế Cốt xuất hiện, vốn đã đầy uy áp nhưng bây giờ đột nhiên tăng mạnh. Cùng lúc đó, xòng xoáy trên trời, vị trí trung tâm xuất hiện nghịch chuyển. Theo nó nghịch chuyển, vòng xoáy chuyển động theo. Trong thời gian ngắn hướng xoay tròn biến đổi, không chỉ là thế, còn ầm ầm khuếch tán tám hướng, đã vượt qua khí thế thần tượng Tế Cốt, càng tăng lớn hơn, chẳng những vượt qua toàn chiến trường mà lan đến Thiên Lam thành.
“Đây là…đây là dấu hiệu xuất hiện thần tượng Man Hồn!!!!” Trên tường thành, trong bảy, tám ông lão lập tức có một người thất thanh kinh kêu.
Theo tiếng nói truyền ra, trong vòng xoáy trên trời truyền ra tiếng chấn, như bầu trời vỡ vụn. Một thần tượng không thể hình dung chậm rãi từ bên trong lộ ra một góc.
Chỉ là một góc thôi đã khiến mặt đất run rẩy, khiến chín cường giả Vu tộc và Man tộc bay trên trời nhanh chóng lùi, đáp xuống đất, dường như họ không thể tồn tại giữa không trung.
Góc lộ ra tỏa màu đỏ thẫm, có thể thấy đó là một góc nhỏ phía chót của thần tượng không biết to cỡ nào. Chỉ là một góc đã uy lực như vậy, nếu thần tượng giáng xuống hoàn toàn sợ là chỉ áp lực đủ khiến mấy vạn người trên chiến trường cùng nổ tung.
Thần tượng Tế Cốt và thần tượng Man Hồn cùng xuất hiện, hình ảnh này vượt qua dự đoán của mọi người. Trong bất cứ điển tịch nào dường như chưa từng ghi lại điều kỳ dị này. Bây giờ xuất hiện làm tất cả người trông thấy đều rung động.
Theo thần tượng Man Hồn lộ ra mộc góc lần nữa trầm xuống vài tấc, dù là cường giả Man Hồn cảnh cũng không thể chịu đựng áp lực này, đều quỳ lạy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao có thể như vậy?”
“Trừ phi có người từ Khai Trần cảnh trực tiếp đạt tới Man Hồn, cái này…cái này…”
“Hai thần tượng cùng xuất hiện, đây rốt cuộc là sao?”
Trong đầu mọi người hỗn loạn, trận chiến tranh càng bởi vì việc này mà bị đánh gãy. Trong Thiên Lam thành truyền ra một giọng nói nho nhỏ.
“Đây là Phong Man, lần đầu truyền…”
Thanh âm tang thương như từ năm tháng xa xưa truyền ra, quanh quẩn tám hướng, truyền vào tai mỗi một cường giả Man tộc Man Hồn cảnh, người ngoài không nghe thấy được.
“Khác với Thần Tướng Khai Trần, Thần Tướng Tế Cốt có phân chia, trong đó chân thần là tầng cao nhất. Ý nghĩa chân thần theo năm đó Man Thần tan biến, chỉ tồn tại trong thương mang. Ký ức còn sót lại của lão phu có một ít hiểu biết liên quan chân thần. Chân thần có bốn, lấy phong dẫn đầu, thứ nữa là vân, sau là lôi, cuối cùng là vụ. Trong đó vân, lôi, vụ trong vạn năm xa xưa đều có người thừa kế, chỉ có Phong Man là vẫn không xuất hiện. Bây giờ người thừa kế Phong Man đã xuất hiện. Bởi vì chỉ có chân thần Tế Cốt lần đầu truyền thừa mới xuất hiện chân thân thần tượng Man Hồn giáng thế tự sắc phong. Nếu người này chết thì sau này truyền thừa Phong Man sẽ không như vậy nữa.”
Giây phút thần tượng Man Hồn ở trong vòng xoáy khổng lồ trên trời hiện ra một góc thì Tô Minh cách cô gái chưa đến hai trăm mét.
Sương khói hoàn toàn tan vỡ, đảo vòng bốn phía. Bên trong ba cường giả Vu tộc biểu tình chấn kinh cùng lùi ra sau. Năm, sáu cường giả Man tộc cũng có biểu tình tương tự, nhanh chóng bắn ra sau.
Sương xanh trên trời phút chốc thành mảnh vỡ đảo vòng bốn phía, lộ ra bầu trời tối đen.
Trên bầu trời có thể thấy rõ có luồng sáng xanh từ phương xa đang bắn tới. Theo ánh sáng xuất hiện, bầu trời vốn là màu đen bỗng biến thành xanh!
Nhưng xanh này không như xanh lúc ban ngày, đó là loại xanh biển, yêu dị trầm trọng. Cùng lúc đó, từng tiếng khóc than vang lên trên bầu trời. Thanh âm như là đang ca hát, như đang thét gào, khiến người không biết rõ, lại cảm giác áp lực không thể hình dung đang nhanh chóng ngưng tụ trên bầu trời, hướng mặt đất, hướng bốn phía giáng xuống.
“Thần tượng Tế Cốt!!!”
Trên bầu trời, trong sáu cường giả Man tộc lùi ra sau có người bật thốt.
“Đó là dấu hiệu trước khi thần tượng Tế Cốt giáng xuống! Thần tượng Tế Cốt đến từ Đại Ngu vương triều đang xuyên qua hư vô giáng xuống đây!!!”
“Có người ở trên chiến trường đột phá, dẫn động thần tượng Tế Cốt!”
Sáu cường giả Man tộc không phải hạng người kiến thức nhỏ hẹp, bây giờ liếc mắt liền thấy ra manh mối. Vốn có người đạt tới Tế Cốt đối với họ chỉ là việc nhỏ, nhưng bây giờ biểu tình của họ lộ ra điều này tuyệt đối không nhỏ!
“Người bình thường đột phá Khai Trần đạt tới Tế Cốt tuyệt đối sẽ không dẫn động thần tượng Tế Cốt. Có thể khiến thần tượng Tế Cốt xuất hiện thì chỉ có…Thần Tướng Tế Cốt!!!” Trên tường thành Thiên Lam thành, bảy, tám ông lão nhìn bầu trời, có một người khàn giọng nói.
“Hơn nữa là chân thân, nếu là ảo ảnh thì tuyệt đối không có năng lực xé rách sương khói, càng không có khả năng sinh ra uy áp cản trở họ chiến đấu! Là chân thân thật sự!!! Không ngờ có người dẫn động chân thân hoàn toàn của thần tượng Tế Cốt. Trong trí nhớ của ta, ngàn năm đến chỉ một lần xuất hiện chân thân hoàn toàn của Tế Cốt giáng thế. Là ai, là ai dẫn động chân thân hoàn toàn của thần tượng Tế Cốt!”
“Dù có Thần Tướng Tế Cốt bị sắc phong, xuất động cũng chỉ vẻn vẹn nửa chân thân mà thôi. Không ngờ xuất hiện chân thân hoàn toàn! Trời giúp Man tộc ta, lúc này trên đất Nam Thần ta xuất hiện chân thần Tế Cốt thứ hai!”
Tương đối với đám cường giả suy đoán lung tung thì trên mặt đất mấy vạn người, trong số đó có một ít nhìn ra manh mối, nhưng càng nhiều người mê mang không biết gì nhìn bầu trời, trong lòng tràn đầy rung động.
Bây giờ ngay cả Chu Đức tại chiến khu nam bộ đưa ánh mắt nhìn bầu trời, không xem Tô Minh nữa. Cả chiến trường, trong Man tộc chú ý Tô Minh thì chỉ có Thiên Lam Mộng và hơn một trăm người đi theo hắn.
Chỉ có bọn họ là nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh hóa thành ánh sáng xanh rực rỡ. Ánh sáng tồn tại trong hư vô chỉ có thể thấy lờ mờ chứ không trông rõ ràng. Ánh sáng xanh lấp lóe, tốc độ của Tô Minh không ngừng bùng nổ. Khoảng cách ba ngàn năm trăm mét phút chốc thành ngàn mét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Tô Minh trừ mục tiêu ra thì tất cả biến mơ hồ. Đôi mắt hắn thấy, chỉ có trong đám người ngoài ngàn mét, bị người bảo vệ tầng tầng, đứng một cô gái.
Cô gái mặc áo dài, biểu tình trang nhã, cũng đang nhìn Tô Minh. Cô gái không tuyệt mỹ, chỉ xem như thanh tú thôi. Mái tóc cô có lông chim sặc sỡ điểm xuyết, trừ điều đó ra không có trang sức gì khác.
Mắt cô sâu thẳm, bên trong như ẩn chứa lực lượng bí ẩn. Hễ ai bị cô nhìn như là chìm đắm trong đó, không thể thoát ra.
Khoảnh khắc Tô Minh dùng tốc độ cách cô gái ngàn mét thì bầu trời hóa thành sắc xanh biển, trong xanh biển bầu trời hóa thành lốc xoáy to lớn, nhanh chóng xoay tròn, hình thành uy áp khó thể miêu tả giáng xuống.
Dưới uy áp này, hai tộc Vu Man trên chiến trường dưới đất không đấu tranh nữa. Uy áp chẳng những khiến người Man tộc kính sợ, Vu nhân cũng giống vậy.
Trên chiến trường, lần đầu tiên, xuất hiện ngừng chiến!
Chỉ có Tô Minh là động, ánh mắt hắn chỉ tồn tại nơi duy nhất, lao nhanh. Nhưng người chú ý tới hắn rất ít, dù là trong Vu tộc đa số đều nhìn biến dị bầu trời.
Khi Tô Minh cách chỗ cô gái còn tám trăm mét thì vị trí trung tâm lốc xoáy to lớn trên trời tỏa ra ánh sáng chói lòa chiếu khắp mặt đất. Ánh sáng này màu xanh, thoáng chốc phủ lên mặt đất.
Giây phút ánh sáng xanh chói lòa phủ lên mặt đất, một thần tượng cỡ ngàn mét từ trong vòng xoáy chậm rãi giáng xuống.
Thần tượng tỏa ánh sáng rực rỡ, không thấy rõ hình dạng, nhưng theo nó xuất hiện, thời gian như đứng lại. Áp lực mãnh liệt khiến Man tộc trên mặt đất lập tức quỳ lạy.
Chẳng những họ như vậy, trong Vu tộc, mặt chúng lộ giãy dụa nhưng thân thể không tự chủ được quỳ xuống. Dường như thần tượng tồn tại chẳng những khiến Man tộc kinh sợ, chính chúng cũng thế.
Giây phút này trên mặt đất, nếu có người ngoài từ bầu trời nhìn xuống, chắc chắn sẽ không chia rõ đâu là Vu và Man, như là một dân tộc ở hai phe khác nhau chiến đấu.
Không quỳ lạy chỉ có cường giả có tu vi cực kỳ cường đại. Họ ở giữa không trung, ở Thiên Lam thành, nhìn thần tượng trên bầu trời, biểu tình tôn kính nhưng không bị uy áp chấn nhiếp quá sâu.
Trừ họ ra, trên mặt đất không quỳ xuống còn có nhiều mãnh thú, còn có Tô Minh lao tới mục tiêu. Bởi vì người khác đều quỳ, người đó một mình đứng ở giữa mười mấy mãnh thú và thánh thú ngàn mét, cô gái có mái tóc dài tung bay.
Cô gái thậm chí còn nâng tay lên, vén một lũ tóc bị gió thổi bay, ở trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn.
Man cốt trong người Tô Minh hoàn toàn hòa tan, bị xương sống lưng của hắn hấp thu, lại hấp thu gió vô cùng tận. Gió biến mất trong người hắn, khiến tốc độ của Tô Minh cực nhanh, nhoáng lên một cái đã xuất hiện cách cô gái năm trăm mét.
Chính giây phút này, trên tường thành Thiên Lam thành Man tộc, bảy, tám ông lão luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị bỗng biến sắc mắt, dường như lộ ra khó tin và hoảng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuất hiện biểu tình này không chỉ là họ, còn có sáu cường giả Man tộc trên trời, thậm chí là ba người Vu tộc cũng giống vậy.
“Áp lực…tăng mạnh!!!”
Trên bầu trời, theo thần tượng Tế Cốt xuất hiện, vốn đã đầy uy áp nhưng bây giờ đột nhiên tăng mạnh. Cùng lúc đó, xòng xoáy trên trời, vị trí trung tâm xuất hiện nghịch chuyển. Theo nó nghịch chuyển, vòng xoáy chuyển động theo. Trong thời gian ngắn hướng xoay tròn biến đổi, không chỉ là thế, còn ầm ầm khuếch tán tám hướng, đã vượt qua khí thế thần tượng Tế Cốt, càng tăng lớn hơn, chẳng những vượt qua toàn chiến trường mà lan đến Thiên Lam thành.
“Đây là…đây là dấu hiệu xuất hiện thần tượng Man Hồn!!!!” Trên tường thành, trong bảy, tám ông lão lập tức có một người thất thanh kinh kêu.
Theo tiếng nói truyền ra, trong vòng xoáy trên trời truyền ra tiếng chấn, như bầu trời vỡ vụn. Một thần tượng không thể hình dung chậm rãi từ bên trong lộ ra một góc.
Chỉ là một góc thôi đã khiến mặt đất run rẩy, khiến chín cường giả Vu tộc và Man tộc bay trên trời nhanh chóng lùi, đáp xuống đất, dường như họ không thể tồn tại giữa không trung.
Góc lộ ra tỏa màu đỏ thẫm, có thể thấy đó là một góc nhỏ phía chót của thần tượng không biết to cỡ nào. Chỉ là một góc đã uy lực như vậy, nếu thần tượng giáng xuống hoàn toàn sợ là chỉ áp lực đủ khiến mấy vạn người trên chiến trường cùng nổ tung.
Thần tượng Tế Cốt và thần tượng Man Hồn cùng xuất hiện, hình ảnh này vượt qua dự đoán của mọi người. Trong bất cứ điển tịch nào dường như chưa từng ghi lại điều kỳ dị này. Bây giờ xuất hiện làm tất cả người trông thấy đều rung động.
Theo thần tượng Man Hồn lộ ra mộc góc lần nữa trầm xuống vài tấc, dù là cường giả Man Hồn cảnh cũng không thể chịu đựng áp lực này, đều quỳ lạy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao có thể như vậy?”
“Trừ phi có người từ Khai Trần cảnh trực tiếp đạt tới Man Hồn, cái này…cái này…”
“Hai thần tượng cùng xuất hiện, đây rốt cuộc là sao?”
Trong đầu mọi người hỗn loạn, trận chiến tranh càng bởi vì việc này mà bị đánh gãy. Trong Thiên Lam thành truyền ra một giọng nói nho nhỏ.
“Đây là Phong Man, lần đầu truyền…”
Thanh âm tang thương như từ năm tháng xa xưa truyền ra, quanh quẩn tám hướng, truyền vào tai mỗi một cường giả Man tộc Man Hồn cảnh, người ngoài không nghe thấy được.
“Khác với Thần Tướng Khai Trần, Thần Tướng Tế Cốt có phân chia, trong đó chân thần là tầng cao nhất. Ý nghĩa chân thần theo năm đó Man Thần tan biến, chỉ tồn tại trong thương mang. Ký ức còn sót lại của lão phu có một ít hiểu biết liên quan chân thần. Chân thần có bốn, lấy phong dẫn đầu, thứ nữa là vân, sau là lôi, cuối cùng là vụ. Trong đó vân, lôi, vụ trong vạn năm xa xưa đều có người thừa kế, chỉ có Phong Man là vẫn không xuất hiện. Bây giờ người thừa kế Phong Man đã xuất hiện. Bởi vì chỉ có chân thần Tế Cốt lần đầu truyền thừa mới xuất hiện chân thân thần tượng Man Hồn giáng thế tự sắc phong. Nếu người này chết thì sau này truyền thừa Phong Man sẽ không như vậy nữa.”
Giây phút thần tượng Man Hồn ở trong vòng xoáy khổng lồ trên trời hiện ra một góc thì Tô Minh cách cô gái chưa đến hai trăm mét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro