Trọng phạm dị tộc!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Hấp thu thịt trong tảng đá xanh, Tô Minh chợt nghĩ ra lý do hắn vẫn không hiểu được tại sao mãnh thú đầu phượng hấp thu khí thể xanh từ cái xác. Khí thể tỏa ra từ cái xác, một năm nay Tô Minh nhìn mãnh thú đầu phượng hấp thu nhưng bản thân hắn không thể hút vào một chút nào. Tô Minh trầm ngâm, khép mắt, tu vi vận chuyển cùng thân xác này phù hợp đã đến mức độ hoàn mỹ. Trong người hắn tràn ngập nóng cháy ngọn lửa, ngay cả hô hấp cũng phát ra khí nóng rực. Ngoài người hắn như có một tầng vặn vẹo tựa sóng nước, xoay tròn trên người hắn, đó là lực thiên phú đến từ thân xác của Tô Minh, cũng là thần thông kỳ lạ khiến một đấm phân tán vật chất.
Bên cạnh hắn Xích Mãng Phượng nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm hạc trọc lông, có vẻ như không vừa mắt nhau, gầm gừ. Hạc trọc lông sớm thấy ra quan hệ giữa Tô Minh và hai con mãnh thú, nó nằm tren tảng đá từ trên xuống dưới đánh giá Xích Mãng Phượng, rồi thì thân thể biến đổi hóa thành con chó to màu vàng.
Trong ấn tượng của nó thì bộ dạng mãnh thú cường đại nhất là con chó, giờ nó biến ảo ra nhe răng với Xích Mãng Phượng.
Xích Mãng Phượng có thể so với chủ vị giới sớm vào sâu trong dung nham ngủ say, chỉ khi tế tự nó mới thức tỉnh ăn cơm.
Đối mặt con chó do hạc trọc lông huyễn hóa ra, Xích Mãng Phượng nhỏ trợn to mắt, hiển nhiên chưa thấy mãnh thú có hình dạng như vậy. Nó do dự, ngoài người xuất hiện sóng gợn vặn vẹo giống y như của Tô Minh.
Trong sóng gợn, người Xích Mãng Phượng phút chốc tràn ngập từng tia lực lượng phép tắc kỳ lạ, hung dữ trừng con chó hạc trọc lông phát ra tiếng gầm gừ.
Một phượng một hạc trong một năm nay thay đổi nhiều cách đói chọi nhau, nhưng chân chính ra tay thì không có. Bây giờ chúng nó gầm gừ với nhau, bỗng nhiên Xích Mãng Phượng run lẩy bẩy, không chút do dự chui vào trong nham thạch không dám lộ ra chút gì.
Hành động đột ngột của nó khiến hạc trọc lông ngây ra, nó nhe răng định cười nhạo bỗng tinh thần run lên. Uy nhiếp cường đại từ miệng núi lửa ập đến, bên trong chất chứa thần thức, dường như có kẻ cường đại dùng thần thức quét mặt đất. Hạc trọc lông hét lên, nó cảm thấy hành động lấy thần thức quét mặt đất này từng xuất hiện trong ký ức, còn rất nguy hiểm. Nó hét chói tai, mặc kệ dung nham nóng cháy, thân thể chui vào trong ngay.
Cùng lúc đó, Xích Mãng Phượng khổng lồ ngủ say sâu trong dung nham mở mắt ra, bên trong tràn đầy sợ hãi nhưng thân thể quẫy một cái, từ dưới đáy dung nham gầm hướng ngoài miệng núi lửa. Tiếng gầm đó là dù sợ hãi cũng phải quyên bố quyền lãnh địa.
Tô Minh chợt mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm bầu trời ngoài miệng núi lửa, dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng con ngươi co rút.
Bây giờ trên Hỏa Xích Tinh dù là đông, nam, tây, bắc, bất cứ khu vực nào đều làm chuyện tương tự. Mọi người trong một khoảnh khắc cùng biến sắc mặt, lập tức ngừng động tác. Ngay cả người đang chém giết nhau dù chỉ cách một bước nữa liền giết được đối phương nhưng đều chợt ngừng ngay, lựa chọn khoanh chân ngồi trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Dường như họ sợ làm ra cái gì ngoài ý muốn sẽ bị hủy diệt không thể tưởng tượng.
Nguyên Hỏa Xích Tinh giờ đây tất cả tu sĩ đều làm giống như vậy, bao gồm đám Nhạc Hoành Bang. Ai nấy mặt tái nhợt run rẩy nhìn bầu trời, trong mắt sự bất lực và sợ hãi cực kỳ rõ ràng.
Cùng lúc đó, phía đông Hỏa Xích Tinh, trên một núi cao tồn tại một gian nhà đá, bên trong ngồi xếp bằng một bà lão tóc tai bù xù. Bà lã mở mắt ra nhìn chằm chằm bên trên, dường như ánh mắt có thể xuyên thấu nóc nhà nhìn trời sao. Trên người bà có tu vi chủ vị giới dao động, nhưng lúc này dao động đó bị ức chế rất yếu ớt. Giây lát sau mắt bà lộ ra khuất nhục, dần từ khoanh chân chuyển sang quỳ lạy.
Phía tây Hỏa Xích Tinh, nơi duy nhất có sắc xanh ở tinh cầu này, trong rừng cây, một người đàn ông trung niên vuốt cành lá cây xanh, ngẩn ngơ thẫn thờ. Dường như sắc xanh khiến gã nhớ đến ký ức tươi đẹp nào đó, nhẹ vuốt ve. Khi uy nhiếp thiên địa và thần thức quét qua, gã từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt lộ chua xót, rồi gã từ từ quỳ lạy ở trên mặt đất.
Nguyên Hỏa Xích Tinh trừ tu sĩ không nhúc nhích ra, đất mãnh thú cường đại phát ra tiếng gầm tuyên bố lãnh địa.
Tô Minh ở trong dung nham miệng núi lửa con ngươi co rút, hắn lờ mờ cảm nhận được nguồn gốc uy nhiếp thiên địa và thần thức là đến từ bên ngoài Hỏa Xích Tinh. Trong đầu hắn hiện ra xưng hô một năm trước Nhạc Hoành Bang từng nói.
“Chân vệ!” Tô Minh thì thầm.
Giờ phút này, bên ngoài Hỏa Xích Tinh có một cổ kiếm thanh đồng to lớn bềnh bồng trên trời sao. Nếu Tô Minh thấy cổ kiếm thanh đồng thì sẽ cảm giác rất quen thuộc, lúc hắn ở đất Âm Tử Chúc Cửu Giới có thấy rồi, nó là pháp bảo xuyên qua vũ trụ của Âm Linh tộc. Mặc dù không cùng một cái nhưng rất giống nhau.
Cỏ kiếm dài cỡ vạn mét, bên trên đang đứng bảy người, từng người mặc đồ rộng thùng thình, vẻ mặt hời hợt, toát ra khí thế chủ vị giới. Sau lưng họ có ba ngàn tu sĩ ngồi khoanh chân tĩnh tọa, tu vi chỉ là tiếp theo, cảm giác máu me giết chóc vượt qua cả tu vi, khuếch tán ra, khiến người thấy thì có cảm giác chìm trong biển máu. Nếu chỉ là vậy thì thôi, dao động càng cường phát ra từ cổ kiếm thanh đồng, nó mạnh mẽ đến có thể hủy diệt một tu chân tinh, có thể dễ dàng xé rách thân hình cùng linh hồn người tu vi đến giới tôn.
Chân vệ!
Cường giả bốn chân giới trấn giữ tại đây tổ thành đội ngũ tuần tra, họ có tiếng tăm và thực lực khiến nhiều người Hỏa Xích Tinh run rẩy. Bây giờ cổ kiếm thanh đồng hiển nhiên tuần tra đến phạm vi Hỏa Xích Tinh, thần thức và uy nhiếp phủ lên toàn tinh cầu là toát ra từ người họ. Chỗ mũi kiếm đứng bảy người, biểu tình lạnh nhạt nhìn nhau, thậm chí nở nụ cười. Lát sau mũi kiếm cổ kiếm thanh đồng lóe ánh sáng xanh, một cầu vồng xanh bắn ra từ cổ kiếm hóa thành vệt sáng lao tới Hỏa Xích Tinh. Tốc độ nó cực nhanh, chớp mắt đụng vào Hỏa Xích Tinh, không tan vỡ. Vệt sáng xanh hóa thành màn sáng rộng lớn chớp mắt đã phủ lên nguyên Hỏa Xích Tinh. Theo màn sáng bao phủ, trời sao trước mặt bảy người hiện ra màn ảnh. Đó là ảnh chiếu tu chân tinh bị thu nhỏ rất nhiều chỉ cỡ trăm mét. Ảnh chiếu có nhiều điểm sáng nhưng đa số là u tối, chỉ gần trăm điểm sáng là màu đỏ nhạt, rải rác mỗi khu vực tu chân tinh cỡ nhỏ.
"Người đỉnh thiên tu ít hơn mười năm trước nhiều."
Bảy người nhìn ảnh chiếu tu chân tinh ảo ảnh, nói với nhau.
“Tội nhân chủ vị giới vẫn chỉ có hai."
Trên ảnh chiếu có hai điểm sáng rực rỡ đỏ nhất, một đông một tây, từ điểm sáng đó toát ra hơi thở đầy cung kính.
"Năm đó dị tộc để lại những mãnh thú này vĩnh viễn bị xóa đi lý trí, nhưng chúng nó trưởng thành vẫn rất kinh người.” Có thanh âm lạnh lùng vang lên, trên ảnh chiếu có bảy khu vực xuất hiện vài điểm sáng tím.
Điểm sáng rải rác trong bảy khu vực, có lẻ loi, có hai ba cái tụ lại. Trong đó vị trí bắc bộ Hỏa Xích Tinh, khu vực như núi lửa hiện ra một lớn, hai nhỏ, ba điểm sáng tím.
“Được rồi, bên ngoài mọi thứ bình thường, nhìn nội bộ đi, đó mới là vùng mấu chốt.” Vang lên thanh âm uy nghiêm.
Thanh âm này vừa vang lên thì sáu người kia lập tức ngừng nói cười, biểu tình nghiêm túc, ngay cả ba ngàn tu sĩ sau lưng họ tăng đậm sát khí. Cổ kiếm thanh đồng trong khoảnh khắc này tỏa ánh sáng lấp lánh, dường như tùy thời bùng phát công kích mạnh nhất. Bảy người cùng ấn pháp quyết chỉ vào ảnh chiếu tu chân tinh, phút chốc dấy lên tầng tầng dao động hiện ra bên trong Hỏa Xích Tinh!
Trong Hỏa Xích Tinh có một khu vực đỏ rực, khi thấy nó thì biểu tình của bảy người nghiêm túc hơn, có vẻ kiêng dè và căng thẳng. Ảnh chiếu không ngừng cuốn động, như là từng tầng phóng đại chỗ này, cuối cùng lộ ra sâu trong khu vực đỏ thẫm có một điểm sáng to lớn tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, thậm chí nhìn lâu có vẻ là màu đen. Xung quanh đỏ rực, rõ ràng là vì ánh sáng của điểm sáng này lan tỏa tạo thành. Cùng lúc đó, khi điểm sáng lộ ra thì từng sợi chỉ trắng giao thác nhau phủ lên nguyên Hỏa Xích Tinh, có thể thây ra chính giữa tơ trắng là điểm sáng kia.
Khi thấy điều này, bảy người trên cổ kiếm thanh đồng mới vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Phong ấn không bị hao tổn chút nào, chỗ này nhốt giam trọng phạm dị tộc vẫn đang ngủ say."
"Mỗi một tu chân tinh Thần Nguyên Phế Địa này đều trấn áp một trọng phạm dị tộc, đặc biệt là trong trung tâm Thần Nguyên Phế Địa, nghe nói tồn tại dị tộc cực kỳ đáng sợ. Không biết năm đó là vị kiếp tu nào đề nghị nữa, bọn họ căn bản không nên tồn tại nữa, một vạn năm trước biến cố Hắc Mặc Tinh chính là ví dụ tốt nhất."
“Không phải ngươi không biết khó thể giết chết những trọng phạm dị tộc này..."
"Nhưng khổ cho hậu bối chúng ta, may là chia khu tuần tra, chỉ cần khu vực này không có chuyện gì là được, nơi khác không nằm trong phạm vi của chúng ta."
Bảy người bàn tán xong ảnh chiếu biến mất, điểm sáng xanh nguyên Hỏa Xích Tinh cũng biến mất. Cổ kiếm thanh đồng bềnh bồng ngoài Hỏa Xích Tinh từ từ chuyển hướng dần đi xa, uy nhiếp và thần thức trên tinh cầu này cũng tán đi.
Bên cạnh hắn Xích Mãng Phượng nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm hạc trọc lông, có vẻ như không vừa mắt nhau, gầm gừ. Hạc trọc lông sớm thấy ra quan hệ giữa Tô Minh và hai con mãnh thú, nó nằm tren tảng đá từ trên xuống dưới đánh giá Xích Mãng Phượng, rồi thì thân thể biến đổi hóa thành con chó to màu vàng.
Trong ấn tượng của nó thì bộ dạng mãnh thú cường đại nhất là con chó, giờ nó biến ảo ra nhe răng với Xích Mãng Phượng.
Xích Mãng Phượng có thể so với chủ vị giới sớm vào sâu trong dung nham ngủ say, chỉ khi tế tự nó mới thức tỉnh ăn cơm.
Đối mặt con chó do hạc trọc lông huyễn hóa ra, Xích Mãng Phượng nhỏ trợn to mắt, hiển nhiên chưa thấy mãnh thú có hình dạng như vậy. Nó do dự, ngoài người xuất hiện sóng gợn vặn vẹo giống y như của Tô Minh.
Trong sóng gợn, người Xích Mãng Phượng phút chốc tràn ngập từng tia lực lượng phép tắc kỳ lạ, hung dữ trừng con chó hạc trọc lông phát ra tiếng gầm gừ.
Một phượng một hạc trong một năm nay thay đổi nhiều cách đói chọi nhau, nhưng chân chính ra tay thì không có. Bây giờ chúng nó gầm gừ với nhau, bỗng nhiên Xích Mãng Phượng run lẩy bẩy, không chút do dự chui vào trong nham thạch không dám lộ ra chút gì.
Hành động đột ngột của nó khiến hạc trọc lông ngây ra, nó nhe răng định cười nhạo bỗng tinh thần run lên. Uy nhiếp cường đại từ miệng núi lửa ập đến, bên trong chất chứa thần thức, dường như có kẻ cường đại dùng thần thức quét mặt đất. Hạc trọc lông hét lên, nó cảm thấy hành động lấy thần thức quét mặt đất này từng xuất hiện trong ký ức, còn rất nguy hiểm. Nó hét chói tai, mặc kệ dung nham nóng cháy, thân thể chui vào trong ngay.
Cùng lúc đó, Xích Mãng Phượng khổng lồ ngủ say sâu trong dung nham mở mắt ra, bên trong tràn đầy sợ hãi nhưng thân thể quẫy một cái, từ dưới đáy dung nham gầm hướng ngoài miệng núi lửa. Tiếng gầm đó là dù sợ hãi cũng phải quyên bố quyền lãnh địa.
Tô Minh chợt mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm bầu trời ngoài miệng núi lửa, dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng con ngươi co rút.
Bây giờ trên Hỏa Xích Tinh dù là đông, nam, tây, bắc, bất cứ khu vực nào đều làm chuyện tương tự. Mọi người trong một khoảnh khắc cùng biến sắc mặt, lập tức ngừng động tác. Ngay cả người đang chém giết nhau dù chỉ cách một bước nữa liền giết được đối phương nhưng đều chợt ngừng ngay, lựa chọn khoanh chân ngồi trên mặt đất, không dám nhúc nhích. Dường như họ sợ làm ra cái gì ngoài ý muốn sẽ bị hủy diệt không thể tưởng tượng.
Nguyên Hỏa Xích Tinh giờ đây tất cả tu sĩ đều làm giống như vậy, bao gồm đám Nhạc Hoành Bang. Ai nấy mặt tái nhợt run rẩy nhìn bầu trời, trong mắt sự bất lực và sợ hãi cực kỳ rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, phía đông Hỏa Xích Tinh, trên một núi cao tồn tại một gian nhà đá, bên trong ngồi xếp bằng một bà lão tóc tai bù xù. Bà lã mở mắt ra nhìn chằm chằm bên trên, dường như ánh mắt có thể xuyên thấu nóc nhà nhìn trời sao. Trên người bà có tu vi chủ vị giới dao động, nhưng lúc này dao động đó bị ức chế rất yếu ớt. Giây lát sau mắt bà lộ ra khuất nhục, dần từ khoanh chân chuyển sang quỳ lạy.
Phía tây Hỏa Xích Tinh, nơi duy nhất có sắc xanh ở tinh cầu này, trong rừng cây, một người đàn ông trung niên vuốt cành lá cây xanh, ngẩn ngơ thẫn thờ. Dường như sắc xanh khiến gã nhớ đến ký ức tươi đẹp nào đó, nhẹ vuốt ve. Khi uy nhiếp thiên địa và thần thức quét qua, gã từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt lộ chua xót, rồi gã từ từ quỳ lạy ở trên mặt đất.
Nguyên Hỏa Xích Tinh trừ tu sĩ không nhúc nhích ra, đất mãnh thú cường đại phát ra tiếng gầm tuyên bố lãnh địa.
Tô Minh ở trong dung nham miệng núi lửa con ngươi co rút, hắn lờ mờ cảm nhận được nguồn gốc uy nhiếp thiên địa và thần thức là đến từ bên ngoài Hỏa Xích Tinh. Trong đầu hắn hiện ra xưng hô một năm trước Nhạc Hoành Bang từng nói.
“Chân vệ!” Tô Minh thì thầm.
Giờ phút này, bên ngoài Hỏa Xích Tinh có một cổ kiếm thanh đồng to lớn bềnh bồng trên trời sao. Nếu Tô Minh thấy cổ kiếm thanh đồng thì sẽ cảm giác rất quen thuộc, lúc hắn ở đất Âm Tử Chúc Cửu Giới có thấy rồi, nó là pháp bảo xuyên qua vũ trụ của Âm Linh tộc. Mặc dù không cùng một cái nhưng rất giống nhau.
Cỏ kiếm dài cỡ vạn mét, bên trên đang đứng bảy người, từng người mặc đồ rộng thùng thình, vẻ mặt hời hợt, toát ra khí thế chủ vị giới. Sau lưng họ có ba ngàn tu sĩ ngồi khoanh chân tĩnh tọa, tu vi chỉ là tiếp theo, cảm giác máu me giết chóc vượt qua cả tu vi, khuếch tán ra, khiến người thấy thì có cảm giác chìm trong biển máu. Nếu chỉ là vậy thì thôi, dao động càng cường phát ra từ cổ kiếm thanh đồng, nó mạnh mẽ đến có thể hủy diệt một tu chân tinh, có thể dễ dàng xé rách thân hình cùng linh hồn người tu vi đến giới tôn.
Chân vệ!
Cường giả bốn chân giới trấn giữ tại đây tổ thành đội ngũ tuần tra, họ có tiếng tăm và thực lực khiến nhiều người Hỏa Xích Tinh run rẩy. Bây giờ cổ kiếm thanh đồng hiển nhiên tuần tra đến phạm vi Hỏa Xích Tinh, thần thức và uy nhiếp phủ lên toàn tinh cầu là toát ra từ người họ. Chỗ mũi kiếm đứng bảy người, biểu tình lạnh nhạt nhìn nhau, thậm chí nở nụ cười. Lát sau mũi kiếm cổ kiếm thanh đồng lóe ánh sáng xanh, một cầu vồng xanh bắn ra từ cổ kiếm hóa thành vệt sáng lao tới Hỏa Xích Tinh. Tốc độ nó cực nhanh, chớp mắt đụng vào Hỏa Xích Tinh, không tan vỡ. Vệt sáng xanh hóa thành màn sáng rộng lớn chớp mắt đã phủ lên nguyên Hỏa Xích Tinh. Theo màn sáng bao phủ, trời sao trước mặt bảy người hiện ra màn ảnh. Đó là ảnh chiếu tu chân tinh bị thu nhỏ rất nhiều chỉ cỡ trăm mét. Ảnh chiếu có nhiều điểm sáng nhưng đa số là u tối, chỉ gần trăm điểm sáng là màu đỏ nhạt, rải rác mỗi khu vực tu chân tinh cỡ nhỏ.
"Người đỉnh thiên tu ít hơn mười năm trước nhiều."
Bảy người nhìn ảnh chiếu tu chân tinh ảo ảnh, nói với nhau.
“Tội nhân chủ vị giới vẫn chỉ có hai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên ảnh chiếu có hai điểm sáng rực rỡ đỏ nhất, một đông một tây, từ điểm sáng đó toát ra hơi thở đầy cung kính.
"Năm đó dị tộc để lại những mãnh thú này vĩnh viễn bị xóa đi lý trí, nhưng chúng nó trưởng thành vẫn rất kinh người.” Có thanh âm lạnh lùng vang lên, trên ảnh chiếu có bảy khu vực xuất hiện vài điểm sáng tím.
Điểm sáng rải rác trong bảy khu vực, có lẻ loi, có hai ba cái tụ lại. Trong đó vị trí bắc bộ Hỏa Xích Tinh, khu vực như núi lửa hiện ra một lớn, hai nhỏ, ba điểm sáng tím.
“Được rồi, bên ngoài mọi thứ bình thường, nhìn nội bộ đi, đó mới là vùng mấu chốt.” Vang lên thanh âm uy nghiêm.
Thanh âm này vừa vang lên thì sáu người kia lập tức ngừng nói cười, biểu tình nghiêm túc, ngay cả ba ngàn tu sĩ sau lưng họ tăng đậm sát khí. Cổ kiếm thanh đồng trong khoảnh khắc này tỏa ánh sáng lấp lánh, dường như tùy thời bùng phát công kích mạnh nhất. Bảy người cùng ấn pháp quyết chỉ vào ảnh chiếu tu chân tinh, phút chốc dấy lên tầng tầng dao động hiện ra bên trong Hỏa Xích Tinh!
Trong Hỏa Xích Tinh có một khu vực đỏ rực, khi thấy nó thì biểu tình của bảy người nghiêm túc hơn, có vẻ kiêng dè và căng thẳng. Ảnh chiếu không ngừng cuốn động, như là từng tầng phóng đại chỗ này, cuối cùng lộ ra sâu trong khu vực đỏ thẫm có một điểm sáng to lớn tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, thậm chí nhìn lâu có vẻ là màu đen. Xung quanh đỏ rực, rõ ràng là vì ánh sáng của điểm sáng này lan tỏa tạo thành. Cùng lúc đó, khi điểm sáng lộ ra thì từng sợi chỉ trắng giao thác nhau phủ lên nguyên Hỏa Xích Tinh, có thể thây ra chính giữa tơ trắng là điểm sáng kia.
Khi thấy điều này, bảy người trên cổ kiếm thanh đồng mới vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Phong ấn không bị hao tổn chút nào, chỗ này nhốt giam trọng phạm dị tộc vẫn đang ngủ say."
"Mỗi một tu chân tinh Thần Nguyên Phế Địa này đều trấn áp một trọng phạm dị tộc, đặc biệt là trong trung tâm Thần Nguyên Phế Địa, nghe nói tồn tại dị tộc cực kỳ đáng sợ. Không biết năm đó là vị kiếp tu nào đề nghị nữa, bọn họ căn bản không nên tồn tại nữa, một vạn năm trước biến cố Hắc Mặc Tinh chính là ví dụ tốt nhất."
“Không phải ngươi không biết khó thể giết chết những trọng phạm dị tộc này..."
"Nhưng khổ cho hậu bối chúng ta, may là chia khu tuần tra, chỉ cần khu vực này không có chuyện gì là được, nơi khác không nằm trong phạm vi của chúng ta."
Bảy người bàn tán xong ảnh chiếu biến mất, điểm sáng xanh nguyên Hỏa Xích Tinh cũng biến mất. Cổ kiếm thanh đồng bềnh bồng ngoài Hỏa Xích Tinh từ từ chuyển hướng dần đi xa, uy nhiếp và thần thức trên tinh cầu này cũng tán đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro