Truy sát!
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Tô Minh một bên nuốt nhiều đan dược, máu thịt hồi phục và không lao tới nữa mà hướng lên Chỗ hắn tị nạn chính là vòng xoáy âm tử. Mặc kệ kiếm có mạnh cỡ nào, dù gì nó đến từ tiên tộc, đến từ đất hạo dương, vậy thì vòng xoáy âm tử theo Tô Minh đoán chắc chắn có thể áp chế kiếm
Thời không cho Tô Minh nhiều, hắn dứt khoát lao đi như sao băng hướng tới vòng xoáy Khoảnh khắc thân thể hắn kéo giãn mấy mét với kiếm thì sau lưng lục tục tiếng nổ. Khóe môi Tô Minh máu, đây là vết thương khi Man tượng không thể tiếp tục cản kiếm Tô Minh biết đó không phải vì Man tượng của mình không đủ mạnh mà tại tu vi không đủ phát hết sức mạnh Man tượng, bây giờ tối đa là thi một luồng mà thôi.
Tiếng nổ không dứt, Man tượng Tô Minh không vỡ mà biến mất đất. Kiếm phát ra tiếng kiếm sắc nhọn rạch phá không hình thành cầu vồng lao hướng Tô Minh.
Thân hình Tô Minh chóng hồi phục, tốc độ đã đạt tới cực hạn tu vi, xé gió lao đi hướng vòng xoáy âm tử. Hắn lao cách mục tiêu càng gần.
Chính lúc này, kiếm bị kéo giãn khoảng cách xa mấy mét bỗng phát ra ánh sáng như nhuộm cả thế giới. Trong ánh sáng này, Tô Minh hoảng sợ phát hiện lực lượng thiên địa mấy dặm bị kiếm dùng cách cực kỳ bạo lực cưỡng ép hấp thu.
Hấp thu phạm vi hơn mười dặm khiến Tô Minh chín chết một sống, phạm vi dặm có thể tiếp hủy diệt hắn, giờ là mấy dặm. Tô Minh da đầu tê rần, kiếm bỗng tăng tốc độ gấp mười lần!
Tốc độ của nó vốn rất giờ tăng gấp mười thì đã không thể hình chỉ lóe một cái thì khoảng cách mấy mét đã bị kiếm rút
Mặc dù Đế Thiên từng đến hiểm cho Tô Minh nhưng kém xa giờ phút này. Tô Minh có giác hắn đối không thể đi một kích của sát kiếm này khi bước vào vòng xoáy âm tử. Dù cho hắn cách vòng xoáy âm tử đã rất gần, chưa đến một mét, cho cảm giác vươn là chạm vào được. Nhưng mà, khoảng cách một mét chính là sống chết.
Thân hình chỉ còn một nửa, thần đầy mệt mỏi, đôi mắt tơ máu phu độ thê thảm chưa từng có. Đổi lại là khác thái này e rằng kiếm chưa tới gần thì ý chí đã vỡ rồi.
Tô Minh cắn chặt răng, biểu tình vặn vẹo gần như ác. Cái chết tiến đến, sát kiếm tới gần, hắn bỗng nở nụ cười, tươi cười toát ra âm vô tận và chất chứa cố chấp, điên cuồng.
“Mạng Tô Minh ta ai cũng không thể lấy đi!” Linh hồn Tô Minh chợt bốc cháy, đó là hồn thiêu đốt, đó là điên cuồng sự bất khuất cùng cố chấp.
Theo hồn Tô Minh đốt cháy, tu vi hùng hồn bùng phát, dùng thiêu đốt hồn đổi lấy một lần bùng phát, cực kỳ khổng lồ. Thân thể Tô Minh vốn đang hồi phục, nhưng hồn bùng phát thì bị tạc nổ, làm máu thịt vặn vẹo, đau đớn xé rách chẳng những không nhấn chìm Tô Minh mà càng khiến hắn điên cuồng.
Khoảnh khắc kiếm đến gần, hồn Tô Minh đốt cháy bùng phát, nắm đấm phải cuồng đánh vào kiếm
Một tiếng nổ thiên động địa dậy đây là một kích Tô Minh thiêu đốt hồn, là một kích mạnh nhất tu vi hắn phóng ra khi hồn đốt cháy. Nắm đấm này vượt qua tu vi của Tô Minh, đạt tới đẳng cấp càng cao hơn.
Trong tiếng nổ, cánh phải của Tô Minh hoàn toàn vỡ ra, nửa thân hình cũng tạc nổ chỉ còn lại cái đầu bị kích bắn vượt qua mét vào sương âm tử.
Cùng lúc đó, kiếm kêu ù ù lần đầu tiên phát ra tiếng thê lương. Kiếm này có Tô Minh đánh vào kiếm khiến kiếm ở giữa không lùi mười mét mới tạm dừng. Nhưng khi nó tạm dừng thì lực lượng thiên địa vạn dặm đảo lao hướng kiếm, bị kiếm hấp thu hóa thành luồng sáng chói lòa, đuổi theo vào vòng xoáy âm tử, không giết Tô Minh nó không bỏ qua.
Trong sương âm tử, khoảnh khắc đầu Tô Minh bị cuốn vào thì ý thức mơ hồ, thái bình thường đã không thể dùng để hình nó thuộc phạm vi tử
Đổi làm khác bị thương như vậy thì chết chắc!
Với điều kiện là tu vi của này dưới mệnh tu. Một khi bước vào mệnh tu, vậy thì mặc dù vết thương thuộc về phải chết nhưng không phải không khả năng hồi phục.
Mệnh tu, tu chính là mệnh của bản thân, điều này khác nhưng cũng giống tiên tộc. Người tiên tộc có thần, thân thể chịu tổn thương dù nặng cỡ nào chỉ cần thần bất diệt thì có thể đoạt xá mà sống, hoặc là cách lại tụ nó.
Bên Man tộc không thể làm được điều này, nhưng bước vào mệnh tu rồi toàn thân dù cho vỡ nát hết, chỉ cần tồn tại một khối thịt nát thì đều có khả năng vô hạn, với điều kiện là...linh hồn bất diệt.
Khác với thần của tiên tộc, hồn Man tộc không thể đoạt xá mệnh khác, nhưng chỉ cần hồn bất diệt thì thân hình tương đương bất diệt.
Nếu không phải Man Thần đời thứ hai là vậy thì sẽ không bị xả thành bốn, năm mảnh rồi còn cần dùng khí đạo thần áp, bởi vì hồn của y quá cường đại, mặc dù nói là biến nhưng đất này còn tồn tại tàn hồn. Vậy nên để phòng lỡ đâu mới có biến cố năm đó.
Vết thương như vậy, Tô Minh khi bước vào mệnh tu là chết chắc, nhưng hôm đã là mệnh tu, là sơ kỳ mệnh cách, hắn có đặc điểm này của hệ thống Man tộc tu hành, dù cho chỉ là cái đầu nhưng chỉ cần hồn bất diệt là có thể sống lại.
Nhưng mà, khi Tô Minh vọt vào sương âm tử thì đốt cháy hồn, đối với hắn nó tổn hại quá nặng. Tuy nhiên, ý chí của Tô Minh cực kỳ mạnh mẽ, dù là đốt cháy hồn cũng giữ tỉnh táo, cộng thêm chỉ đốt cháy một chớp mắt nên không tổn thương căn bản.
Bây giờ sương khói âm tử, Tô Minh há to mồm mạnh hút, phút chốc nhiều tử khí lao hướng cái đầu, không nhập vào làm thân thể Tô Minh lại xuất hiện dấu hiệu hồi phục.
Sau lưng hắn có tiếng rít đục đến, một luồng sáng thấu tầng tầng sương khói đuổi theo sát Tô Minh. Nhưng bởi vì chỗ này là vòng xoáy âm tử, kiếm đến từ tiên tộc, hạo dương, vòng xoáy tốc độ của nó tất nhiên là chậm đi nhiều, còn chịu áp chế.
Như vậy một tăng một giảm khiến nó và Tô Minh cứ giữ khoảng cách một mét. Nó không thể đuổi theo, Tô Minh cũng không thể dứt bỏ nó. Nhưng mà Tô Minh ở sương khói âm tử như như là cá gặp nước. Theo hắn hấp thu nhiều sương khói âm tử thân hình chóng hồi phục, nửa đã hình thành, hai chân dần xuất hiện đường nét, bộ dạng thì không bao lâu sau sẽ hoàn toàn hình thành. Cảm giác máu thịt nảy không thoải mái chút nào, nó là tê dại theo đau đớn, nhưng nỗi đau này đối với Tô Minh không là cái gì. Hắn còn đốt cả hồn mà, so sánh thì chút đau đớn mắt không đáng để ý.
Đất Âm Tử đối với kiếm có tác dụng ức chế, đói với Tô Minh tựa như cá gặp nước, nhưng mà nước có tồn tại nhiều mãnh thú mạnh mẽ. Những mãnh thú này có không ít có thể so với mệnh tu, thậm chí có chút vượt qua cả mệnh tu nữa. Trong chúng nó có phân chia khu vực, nhưng có mãnh thú thích cắn nuốt, tổng thể thì thú âm tử sương khói âm tử có thể cường đại chính vì không cắn nuốt nhau.
Tô Minh đến, nếu là chỉ mình hắn thì thôi, nếu cẩn thận thì sẽ không gây nhiều chú ý. Dù sau hơi thở của hắn hòa thành một với nơi này, còn là mệnh tu, bản thân không yếu. Nhưng sau lưng hắn có kiếm đuổi, kiếm tựa đèn bóng đêm, chiếu sáng không chỉ chính nó mà còn có Tô Minh!
Như vậy là Tô Minh và kiếm không qua sương khói âm tử bao lâu thì phút chốc có vài chục nhiếp vượt qua tu vi của Tô Minh giáng xuống. Vài chục nhiếp như bão tố càn quét, thân thể Tô Minh vừa mới hồi phục lập tức bị kích bắn Mắt hắn chợt lóe, lại hấp thu nhiều tử khí lập tức lao xuống dưới.
Hắn ở vài chục nhiếp và ý chí cảm nhận cảnh cáo, bất mãn đến từ nhiều mãnh thú đất Âm Tử. Nếu hắn cứ tiến tới thì sẽ gặp phản kích không kém gì kiếm
Tương tự, kiếm kích Tô Minh thì bị vài chục nhiếp càn quét, bởi vì nó đến từ tiên tộc, thân kiếm tồn tại hạo dương nên chịu kích vượt xa hắn. Ngoài vài chục nhiếp ra còn có ba cái theo ác độc mạnh đè ép hướng kiếm Ba hơi thở này đến từ sâu vòng xoáy âm tử, cách chốn này rất xa nhưng tỏa ra nhiếp có thể so với đại năng bước thứ ba tiên tộc.
Như vậy là kiếm được chăm sóc kỹ phát ra kiếm thê thảm không thể chịu đựng, ánh sáng cũng mờ nhạt nhiều, có vẻ như bên lượn lờ tử khí. Kiếm ở bên rít gào, ủ rũ dẫn động kiếm không dám tiến tới nữa mà thân kiếm rẩy lại đuổi theo Tô Minh bỏ chạy xuống dưới.
Từng tiếng cuồng cười gầm gừ từ xa vọng sương khói âm tử, dường như chúng nó rất vui vẻ với hành động này.
Những từ thời cổ đã ra sương khói âm tử, mức độ cường đại khiến tiên tộc không thể không khai pháp giáng khó thể tiếp thấu sương khói âm tử, kiếm ở mắt chúng nó chỉ là rác rưởi. Thậm chí mới nãy ba nhiếp cường đại dường như đến từ sâu sương khói nhưng sự thật là xa xôi nữa.
“Thằng nhóc không tệ, nếu có thể không bị kiếm có hơi thở hạo dương khiến ghét này giết chết, thánh địa âm tử có thể để tu hành một đoạn thời Cho nên, xử lý nó đi! “
“ Giải nó, biến nó thành âm tử kiếm!!! “
Bên tai Tô Minh đến những tiếng gầm rống. Hắn ra, mạnh cắn răng.
Thời không cho Tô Minh nhiều, hắn dứt khoát lao đi như sao băng hướng tới vòng xoáy Khoảnh khắc thân thể hắn kéo giãn mấy mét với kiếm thì sau lưng lục tục tiếng nổ. Khóe môi Tô Minh máu, đây là vết thương khi Man tượng không thể tiếp tục cản kiếm Tô Minh biết đó không phải vì Man tượng của mình không đủ mạnh mà tại tu vi không đủ phát hết sức mạnh Man tượng, bây giờ tối đa là thi một luồng mà thôi.
Tiếng nổ không dứt, Man tượng Tô Minh không vỡ mà biến mất đất. Kiếm phát ra tiếng kiếm sắc nhọn rạch phá không hình thành cầu vồng lao hướng Tô Minh.
Thân hình Tô Minh chóng hồi phục, tốc độ đã đạt tới cực hạn tu vi, xé gió lao đi hướng vòng xoáy âm tử. Hắn lao cách mục tiêu càng gần.
Chính lúc này, kiếm bị kéo giãn khoảng cách xa mấy mét bỗng phát ra ánh sáng như nhuộm cả thế giới. Trong ánh sáng này, Tô Minh hoảng sợ phát hiện lực lượng thiên địa mấy dặm bị kiếm dùng cách cực kỳ bạo lực cưỡng ép hấp thu.
Hấp thu phạm vi hơn mười dặm khiến Tô Minh chín chết một sống, phạm vi dặm có thể tiếp hủy diệt hắn, giờ là mấy dặm. Tô Minh da đầu tê rần, kiếm bỗng tăng tốc độ gấp mười lần!
Tốc độ của nó vốn rất giờ tăng gấp mười thì đã không thể hình chỉ lóe một cái thì khoảng cách mấy mét đã bị kiếm rút
Mặc dù Đế Thiên từng đến hiểm cho Tô Minh nhưng kém xa giờ phút này. Tô Minh có giác hắn đối không thể đi một kích của sát kiếm này khi bước vào vòng xoáy âm tử. Dù cho hắn cách vòng xoáy âm tử đã rất gần, chưa đến một mét, cho cảm giác vươn là chạm vào được. Nhưng mà, khoảng cách một mét chính là sống chết.
Thân hình chỉ còn một nửa, thần đầy mệt mỏi, đôi mắt tơ máu phu độ thê thảm chưa từng có. Đổi lại là khác thái này e rằng kiếm chưa tới gần thì ý chí đã vỡ rồi.
Tô Minh cắn chặt răng, biểu tình vặn vẹo gần như ác. Cái chết tiến đến, sát kiếm tới gần, hắn bỗng nở nụ cười, tươi cười toát ra âm vô tận và chất chứa cố chấp, điên cuồng.
“Mạng Tô Minh ta ai cũng không thể lấy đi!” Linh hồn Tô Minh chợt bốc cháy, đó là hồn thiêu đốt, đó là điên cuồng sự bất khuất cùng cố chấp.
Theo hồn Tô Minh đốt cháy, tu vi hùng hồn bùng phát, dùng thiêu đốt hồn đổi lấy một lần bùng phát, cực kỳ khổng lồ. Thân thể Tô Minh vốn đang hồi phục, nhưng hồn bùng phát thì bị tạc nổ, làm máu thịt vặn vẹo, đau đớn xé rách chẳng những không nhấn chìm Tô Minh mà càng khiến hắn điên cuồng.
Khoảnh khắc kiếm đến gần, hồn Tô Minh đốt cháy bùng phát, nắm đấm phải cuồng đánh vào kiếm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tiếng nổ thiên động địa dậy đây là một kích Tô Minh thiêu đốt hồn, là một kích mạnh nhất tu vi hắn phóng ra khi hồn đốt cháy. Nắm đấm này vượt qua tu vi của Tô Minh, đạt tới đẳng cấp càng cao hơn.
Trong tiếng nổ, cánh phải của Tô Minh hoàn toàn vỡ ra, nửa thân hình cũng tạc nổ chỉ còn lại cái đầu bị kích bắn vượt qua mét vào sương âm tử.
Cùng lúc đó, kiếm kêu ù ù lần đầu tiên phát ra tiếng thê lương. Kiếm này có Tô Minh đánh vào kiếm khiến kiếm ở giữa không lùi mười mét mới tạm dừng. Nhưng khi nó tạm dừng thì lực lượng thiên địa vạn dặm đảo lao hướng kiếm, bị kiếm hấp thu hóa thành luồng sáng chói lòa, đuổi theo vào vòng xoáy âm tử, không giết Tô Minh nó không bỏ qua.
Trong sương âm tử, khoảnh khắc đầu Tô Minh bị cuốn vào thì ý thức mơ hồ, thái bình thường đã không thể dùng để hình nó thuộc phạm vi tử
Đổi làm khác bị thương như vậy thì chết chắc!
Với điều kiện là tu vi của này dưới mệnh tu. Một khi bước vào mệnh tu, vậy thì mặc dù vết thương thuộc về phải chết nhưng không phải không khả năng hồi phục.
Mệnh tu, tu chính là mệnh của bản thân, điều này khác nhưng cũng giống tiên tộc. Người tiên tộc có thần, thân thể chịu tổn thương dù nặng cỡ nào chỉ cần thần bất diệt thì có thể đoạt xá mà sống, hoặc là cách lại tụ nó.
Bên Man tộc không thể làm được điều này, nhưng bước vào mệnh tu rồi toàn thân dù cho vỡ nát hết, chỉ cần tồn tại một khối thịt nát thì đều có khả năng vô hạn, với điều kiện là...linh hồn bất diệt.
Khác với thần của tiên tộc, hồn Man tộc không thể đoạt xá mệnh khác, nhưng chỉ cần hồn bất diệt thì thân hình tương đương bất diệt.
Nếu không phải Man Thần đời thứ hai là vậy thì sẽ không bị xả thành bốn, năm mảnh rồi còn cần dùng khí đạo thần áp, bởi vì hồn của y quá cường đại, mặc dù nói là biến nhưng đất này còn tồn tại tàn hồn. Vậy nên để phòng lỡ đâu mới có biến cố năm đó.
Vết thương như vậy, Tô Minh khi bước vào mệnh tu là chết chắc, nhưng hôm đã là mệnh tu, là sơ kỳ mệnh cách, hắn có đặc điểm này của hệ thống Man tộc tu hành, dù cho chỉ là cái đầu nhưng chỉ cần hồn bất diệt là có thể sống lại.
Nhưng mà, khi Tô Minh vọt vào sương âm tử thì đốt cháy hồn, đối với hắn nó tổn hại quá nặng. Tuy nhiên, ý chí của Tô Minh cực kỳ mạnh mẽ, dù là đốt cháy hồn cũng giữ tỉnh táo, cộng thêm chỉ đốt cháy một chớp mắt nên không tổn thương căn bản.
Bây giờ sương khói âm tử, Tô Minh há to mồm mạnh hút, phút chốc nhiều tử khí lao hướng cái đầu, không nhập vào làm thân thể Tô Minh lại xuất hiện dấu hiệu hồi phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau lưng hắn có tiếng rít đục đến, một luồng sáng thấu tầng tầng sương khói đuổi theo sát Tô Minh. Nhưng bởi vì chỗ này là vòng xoáy âm tử, kiếm đến từ tiên tộc, hạo dương, vòng xoáy tốc độ của nó tất nhiên là chậm đi nhiều, còn chịu áp chế.
Như vậy một tăng một giảm khiến nó và Tô Minh cứ giữ khoảng cách một mét. Nó không thể đuổi theo, Tô Minh cũng không thể dứt bỏ nó. Nhưng mà Tô Minh ở sương khói âm tử như như là cá gặp nước. Theo hắn hấp thu nhiều sương khói âm tử thân hình chóng hồi phục, nửa đã hình thành, hai chân dần xuất hiện đường nét, bộ dạng thì không bao lâu sau sẽ hoàn toàn hình thành. Cảm giác máu thịt nảy không thoải mái chút nào, nó là tê dại theo đau đớn, nhưng nỗi đau này đối với Tô Minh không là cái gì. Hắn còn đốt cả hồn mà, so sánh thì chút đau đớn mắt không đáng để ý.
Đất Âm Tử đối với kiếm có tác dụng ức chế, đói với Tô Minh tựa như cá gặp nước, nhưng mà nước có tồn tại nhiều mãnh thú mạnh mẽ. Những mãnh thú này có không ít có thể so với mệnh tu, thậm chí có chút vượt qua cả mệnh tu nữa. Trong chúng nó có phân chia khu vực, nhưng có mãnh thú thích cắn nuốt, tổng thể thì thú âm tử sương khói âm tử có thể cường đại chính vì không cắn nuốt nhau.
Tô Minh đến, nếu là chỉ mình hắn thì thôi, nếu cẩn thận thì sẽ không gây nhiều chú ý. Dù sau hơi thở của hắn hòa thành một với nơi này, còn là mệnh tu, bản thân không yếu. Nhưng sau lưng hắn có kiếm đuổi, kiếm tựa đèn bóng đêm, chiếu sáng không chỉ chính nó mà còn có Tô Minh!
Như vậy là Tô Minh và kiếm không qua sương khói âm tử bao lâu thì phút chốc có vài chục nhiếp vượt qua tu vi của Tô Minh giáng xuống. Vài chục nhiếp như bão tố càn quét, thân thể Tô Minh vừa mới hồi phục lập tức bị kích bắn Mắt hắn chợt lóe, lại hấp thu nhiều tử khí lập tức lao xuống dưới.
Hắn ở vài chục nhiếp và ý chí cảm nhận cảnh cáo, bất mãn đến từ nhiều mãnh thú đất Âm Tử. Nếu hắn cứ tiến tới thì sẽ gặp phản kích không kém gì kiếm
Tương tự, kiếm kích Tô Minh thì bị vài chục nhiếp càn quét, bởi vì nó đến từ tiên tộc, thân kiếm tồn tại hạo dương nên chịu kích vượt xa hắn. Ngoài vài chục nhiếp ra còn có ba cái theo ác độc mạnh đè ép hướng kiếm Ba hơi thở này đến từ sâu vòng xoáy âm tử, cách chốn này rất xa nhưng tỏa ra nhiếp có thể so với đại năng bước thứ ba tiên tộc.
Như vậy là kiếm được chăm sóc kỹ phát ra kiếm thê thảm không thể chịu đựng, ánh sáng cũng mờ nhạt nhiều, có vẻ như bên lượn lờ tử khí. Kiếm ở bên rít gào, ủ rũ dẫn động kiếm không dám tiến tới nữa mà thân kiếm rẩy lại đuổi theo Tô Minh bỏ chạy xuống dưới.
Từng tiếng cuồng cười gầm gừ từ xa vọng sương khói âm tử, dường như chúng nó rất vui vẻ với hành động này.
Những từ thời cổ đã ra sương khói âm tử, mức độ cường đại khiến tiên tộc không thể không khai pháp giáng khó thể tiếp thấu sương khói âm tử, kiếm ở mắt chúng nó chỉ là rác rưởi. Thậm chí mới nãy ba nhiếp cường đại dường như đến từ sâu sương khói nhưng sự thật là xa xôi nữa.
“Thằng nhóc không tệ, nếu có thể không bị kiếm có hơi thở hạo dương khiến ghét này giết chết, thánh địa âm tử có thể để tu hành một đoạn thời Cho nên, xử lý nó đi! “
“ Giải nó, biến nó thành âm tử kiếm!!! “
Bên tai Tô Minh đến những tiếng gầm rống. Hắn ra, mạnh cắn răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro