Tu chân tinh màu vàng
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
Trong biển màu vàng, mắt Tô Minh chợt lóe, tập trung tinh thần nhìn tu
chân tinh phía xa, cảm nhận tinh cầu truyền đến uy nhiếp ẩn chứa táo bạo cùng điên cuồng, còn có sát khí khiến người ngoài dừng bước.
“Cút đi!” Một tiếng gầm như sấm sét truyền ra từ tu chân tinh khi Tô Minh còn chưa tới gần.
Theo thanh âm vang vọng, biển màu vàng xung quanh Tô Minh lăn cuồn cuộn, hình thành bài xích mãnh liệt. Từ thanh âm toát ra sát khí đủ khiến mọi người như gặp thiên địch, tinh thần rung động.
Tô Minh lập tức dừng lại, con ngươi co rút, tinh thần bị lay động, đầu óc ù vang. Trong thanh âm ẩn chứa ý chí nếu không tuân theo thì sẽ hình thần đều diệt.
“Đây chính là thử thách khiến bia đá trở thành mười vạn mét?” Tô Minh biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm tu chân tinh phía xa, lát sau hắn nhoáng người lên, chịu đựng uy nhiếp lao nhanh như sao xẹt.
Trong biển vàng tốc độ của Tô Minh không nhanh, dù gì thì uy nhiếp này tựa thực chất khiến thân thể hắn tiến lên có dấu hiệu vỡ ra từng mảng, hình như dù hắn có thân xác mạnh mẽ cũng không chống được uy nhiếp giáng xuống.
'Trên tu chân tinh phía trước rốt cuộc là ai ở, chỉ dựa vào uy nhiếp đã khiến mình như vậy, tu vi của người này...’ Tô Minh bỗng hiểu tại sao ở bình cảnh có quá nhiều người thất bại.
Thời gian trôi qua, Tô Minh tiến lên ngày càng chậm, trong cơ thể phát ra tiếng bùm bùm không chịu nổi giới hạn. Làn da nứt vỡ, nội tạng gần như tan nát. Đây còn là bởi vì thân hình hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đổi làm người khác thì e rằng sớm không thể chịu đựng rồi. Nhưng tương tự đây cũng là do tu vi của Tô Minh không đủ, nếu không thì hắn vận chuyển lực lượng tu vi bảo vệ toàn thân, phối hợp cùng thân thể như vậy thì hắn có thể tiến tới càng xa chút.
Một lát sau Tô Minh không thể không dừng lại, khóe môi tràn máu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tu chân tinh.
Hiện tại hắn cách tu chân tinh còn khoảng mấy trăm vạn mét, cự ly này nhìn thì xa chứ trong trời sao đã rất gần rồi.
'Cực hạn, lấy tu vi và sức mạnh thân thể của mình thì tại đây đã là cực hạn, nếu không có cách đặc biệt gì thì mình sẽ dừng bước tại đây, đừng nói đến vượt thử thách khiến bia đá lên mười vạn mét.’ Tô Minh cúi đầu nhìn khắp người thấm vết máu, hơi chật vật.
Khi hắn ngẩng đầu thì trong mắt phải có phù văn bóng chồng chợt lóe. Tùy theo phù văn chớp lóe, Tô Minh giơ tay trái ấn vào mắt phải.
Đây là trong sáu mươi năm hắn tự nhiên cảm ngộ cách thi triển phù văn trong mắt phải. ấn một cái, khi tay trái Tô Minh giơ lên thì phù văn bùng phát.
Mấy trăm gần ngàn phù văn bắn ra, chớp lóe vòng quanh Tô Minh, xoay nhanh, khiến hắn như ở trong bão tố phù văn, uy nhiếp đè người hắn giảm bớt chút.
Hắn lập tức tiến lên, nhờ phù văn ở bên ngoài, khoảng nửa tiếng sau Tô Minh cách tu chân tinh này ngày càng gần. Hắn thậm chí thấy đại lục, biển cả trên tinh cầu, thậm chí thấy sơn mạch, sông nước trên đại lục.
Cùng lúc đó, phù văn xung quanh hắn run bần bật, có không ít vỡ tan. May là chúng tan vỡ nhưng không biến mất, hóa thành từng điểm ánh sao khoảnh khắc bị phù văn khác hấp thu, khiến ánh sáng phù văn càng rực rỡ hơn.
Tô Minh gầm lên, giữ tốc độ lao nhanh. Hắn quên đi thời gian, ý nghĩ duy nhất là phải bước lên tu chân tinh này, nhất định phải bước lên. Nếu thử thách này là bước lên tu chân tinh mà hắn không thể làm được. Tô Minh tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
'Chưa từng có ai xông bia đá mười vạn mét mà chết, vậy là dù nhìn chỗ này tuy nguy hiểm nhưng sẽ không uy hiếp tính mạng, thế thì...liều thôi!'
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, tốc độ càng nhanh hơn, phù văn bên ngoài vỡ vụn càng nhiều, số còn lại ngày càng ít nhưng càng rực rỡ hơn, gần như chói mắt. Tuy nhiên, thân thể Tô Minh khi tiến lên thì máu thịt bị xé ra, đôi tay có nhiều chỗ thịt nát lộ xương trắng, thậm chí xương bị uy nhiếp đè ép nứt rạn.
Ở bên ngoài không thấy đau đớn nhưng tại đây cảm giác trở nên cực kỳ mãnh liệt, đau nhức tấn công thần kinh Tô Minh, tuy nhiên nó không thế ức chế sự điên cuồng của hắn.
Trong tính cách của Tô Minh tồn tại sự cố chấp người ngoài khó thể tưởng tượng, nếu không vì sự cố chấp này thì sao hắn có mệnh cách đông thu hạ xuân, có thể từ chết đi hướng sống, có cuộc đời nghịch thiên, có thể biết hết kế hoạch của Đế Thiên ở Man tộc, biết mình là một người cô độc mà vẫn dạt dào sức chiến đấu như vậy?
Tất cả điều này đều vì sự cố chấp trong tính cách Tô Minh, thậm chí có thể nói là thiên chấp!
*Ầm!*
Phù văn xung quanh Tô Minh bây giờ chỉ còn lại chín, chín phù văn này mỗi một cái to cỡ trăm mét quay nhanh xung quanh Tô Minh. Đôi chân hắn đã biến mất, máu, thịt, xương đều không còn, đôi tay chỉ còn lại khúc xương trắng, thậm chí thân hình giống như mục rữa một phần ba bò ra từ một địa.
Trông hắn rất đáng sợ, nhưng đôi mắt tỏa ánh sáng điên cuồng và cố chấp đủ khiến bất cứ ai nhìn xong thì tinh thần rung động.
*Ầm!*
Phù văn còn lại tám cái!
*Ầm!*
Phù văn còn lại có bảy cái!
Không ngừng vang tiếng nổ, mỗi một tiếng đại biểu một phù văn tan vỡ, mãi đến mấy tiếng sau xung quanh Tô Minh chỉ còn lại ba phù văn.
Ba phù văn đều có kích cỡ vài trăm mét, càn quét bốn phía. Tô Minh cố chống, chúng nó bảo vệ hắn tiến lên. Đầu óc Tô Minh không còn máu thịt, giờ xương nhiều hơn là thịt, tựa như bộ xương khô vẫn đang cố chấp tiến lên. Trong mắt hắn ánh sáng càng rực rỡ, nó là ngọn lửa điên cuồng.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, lần này là hai phù văn cùng tạc nổ, khiên xung quanh Tô Minh chỉ còn lại có một phù văn kích cỡ ngàn mét xoay nhanh dưới chân hắn.
Cũng chính lúc này, Tô Minh thấy mặt đất trên tu chân tinh, thấy mặt đất tồn tại bóng dáng bềnh bồng giữa không trung. Từng bóng dáng Tô Minh rất quen thuộc, bên trong có Thiên Tà Tử, có Đại sư huynh, có Nhị sư huynh, có Hổ Tử, có kẻ thù, cũng có bạn bè. Tô Minh nhìn thấy tất cả người hắn trông thấy. Tất cả khuôn mặt trong ký ức đều ở trên bầu trời tu chân tinh nhìn hắn.
Trừ Đế Thiên ra!
Không có Đế Thiên!
Phù văn cuối cùng dưới chân Tô Minh hiện tại tùy theo hắn không ngừng đến gần, bên mép có dấu hiệu tan vỡ, thân thể hắn lại bị đè ép xuất hiện vết rạn. Tô Minh biết lần này mình thua rồi, vì hắn dùn hết cách cũng chỉ có thể đi đến tu chân tinh mà thôi, chưa trải qua tầng gió của tinh cầu, chỉ là nhìn nó.
'Dù thất bại nhưng ta muốn xem trên tu chân tinh trừ những khuôn mặt trong ký ức ra còn có cái gì!'
Mắt Tô Minh đỏ rực, mặc kệ phù văn dưới chân tan rã, thân hình không còn sót lại bao nhiêu hóa thành sao chổi thiêu đốt lao hướng tầng gió tinh cầu.
Càng ngày càng gần!
*Ầm!* một tiếng, người Tô Minh va chạm vào tầng gió, dưới chân phù văn xuất hiện tan vỡ phạm vi lớn. Trong tầng gió cuồng phong thét gào, che đi tầm mắt hắn, đánh tan phù văn dưới chân, không ngừng xé rách thân thể hắn. Mãi đến khi phù văn dưới chân Tô Minh đèu tan vỡ, cả người cũng xẻ thành từng mãnh, hắn lao ra khỏi tầng gió, thật sự bước vào trời sao tu chân tinh này.
Hắn trông thấy những khuôn mặt quen thuộc trên bầu trời, cũng thấy phía sau lưng những thân hình quen thuộc có một nhánh cây. Đó là cái cây lấy mặt đất làm gốc rễ, chiếm hơn một nửa tu chân tinh, nó có màu vàng!
Cây này có vô số nhánh, thân hình trên mỗi nhánh cây như là đóa hoa của cây vậy, liên tiếp cùng một chỗ, tuy hai mà một. Nhưng khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười với Tô Minh, như là kêu gọi.
Tinh thần Tô Minh rung động, hắn ngây ngốc nhìn cái cây không thể hình dung thấy một nhánh cây tung bay, khoảnh khắc chạm vào thân hình sắp tan vỡ của hắn.
Lực lượng năm tháng mà Tô Minh quen thuộc bỗng ngưng tụ toàn thân. Hắn thấy máu thịt mình trong tan vỡ nhanh chóng bắn ngược, chớp mắt cuốn vào tầng gió, lao ra, xuất hiện ngoài trời sao. Phù văn dưới chân hắn như là năm tháng đảo ngược, lại xuất hiện, thân hình hắn không ngừng thụt lùi. Mới nãy tựa như tất cả năm tháng đang lùi lại, tùy theo Tô Minh không ngừng thụt lùi, bên cạnh hắn những phù văn vỡ vụn lại hiện ra.
Thân hình hắn từ tan vỡ lại hồi phục, mãi đến khi Tô Minh bị cuốn ra khỏi biển màu vàng, tu chân tinh ở trong mắt hắn biến xa xôi, thân hình hắn hoàn toàn lành lặn, thậm chí những phù văn cũng quay về mắt phải.
Cùng lúc đó, bên tai Tô Minh ù vang, mắt hắn hoa lên, khi mọi thứ rõ ràng thì hắn ngơ ngác nhìn bia đá trước mặt, hắn...trở lại chỗ có mười vạn bia đá.
Bia đá của hắn từ chín vạn chín ngàn mét biến thành hai ngàn một trăm mét.
'Thất bại!'
Trong tinh thần Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương của Tuế Trần Tử, nhưng giờ hắn nghe trong giọng nói chất chứa lạnh lùng.
“ Ha ha, kẻ năm tầng hư vào bia đá mà cũng thất bại ư? “
“Thất bại một lần rồi cũng xem như không là người mới nữa. Hoan nghênh ngươi đi đến vô hạn tuần hoàn của chúng ta! “
Bên tai Tô Minh vọng từng thanh âm, đây là người trong bia đá xung quanh phát hiện bia đá của hắn thoái hóa đến hai ngàn mét thì cất tiếng nói.
“Đây mới chỉ là thất bại lần đầu tiên, tiếp tục đi, ngươi sẽ biết cái gì là tuyệt vọng. “
Xung quanh ồn ào. Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau khi mở ra thì bên trong đáy mắt lóe tia sáng âm u.
“Có lẽ...làm như vậy có thể độ qua.” Tô Minh thì thào, đáy mắt tia sáng càng mãnh liệt.
Khi Tô Minh thất bại trở về không lâu, tòa bia đá đại biểu Chu Khang tỏa ánh sáng chớp lóe kịch liệt, từ hơn chín vạn mét dần thu nhỏ lại, mãi đến khi thành mấy ngàn mét thì trong vòng xoáy Chu Khang thụt lùi ra.
Gã mặt tái nhợt ngơ ngác nhìn bia đá, lát sau cay đắng cúi đầu, nhắm mắt khoanh chân ngồi.
Gã cũng thất bại.
Tô Minh từ từ ngẩng đầu lên nhìn hướng Chu Khang, bỗng con ngươi co rút, ngây như phỗng. Bởi vì trong mắt hắn trên tay phải của Chu Khang có một sợi chỉ màu vàng, nó tồn tại trong tay phải, tỏa ra lực lượng mà Tô Minh thấy quen thuộc.
Thậm chí khi Tô Minh nhìn thì chỉ vàng trong tay phải Chu Khang động theo, như là hòa cùng hắn.
Tô Minh do dự một chút, ngoái đầu nhìn người khác còn ở đây. Tô Minh liếc mắt qua tinh thần bị rung động mãnh liệt, nhưng không lộ ra ngoài mặt.
Hắn thấy trong thân thể mỗi người tại đây đều có sợi chỉ vàng đó, đa phần là tay phải, có ở tay trái, vài người có trong đôi chân.
Lúc trước hắn chưa từng thấy, sau khi qua một lần thất bại thì thì thấy được sợi chỉ vàng, ai cũng có, chẳng qua có người ánh sáng vàng chói mắt có người thì màu vàng tối tăm.
“Thần nguyên ư...” Hồi lâu sau Tô Minh thì thào. Hắn phát hiện tứ chi có chỉ vàng đều là vị trí đụng chạm bia đá.
Khi hắn suy tư thì bỗng thế giới bia đá truyền đến tiếng chấn, không khí không xa xuất hiện khe hở to lớn, từ bên trong liên tục đi ra bảy người.
Bảy người này có mặt khiến tu sĩ xung quanh biểu tình âm trầm, lạnh lùng, còn ẩn chứa địch ý nữa.
Đây là bảy người mới, xem ánh mắt mờ mịt thì hiển nhiên trong tinh thần còn vang giọng của Tuế Trần Tử. Khi họ xuất hiện thì ý chí lạnh lùng giáng xuống quét qua xung quanh, ngưng tụ trên một tòa bia đá cao hơn bảy vạn mét. Bia đá ánh sáng chớp lóe, bên trong có tiếng hét thê lương vang, tên trên bia đá bị bôi xóa.
Ý chí lạnh lùng còn quanh quẩn nhưng Tô Minh biểu sắc mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên không trung, ở trong mắt hắn hiện ra hình ảnh trước giờ chưa từng có.
Hắn thấy một cái bóng mơ hồ xuất hiện giữa không trung chỗ mười vạn bia đá, cái bóng hình như lả ông lão, từ từ bước quanh bốn phía, mỗi khi lão ngừng lại sẽ giơ tay chỉ vào một bia đá, chỗ đó liền tỏa ra ánh sáng, cái tên bị bôi xóa.
'Trải qua một lần thất bại, con mắt mình...mắt phải mình có biến đổi! Những điều lúc trước mình không nhìn thấy, chưa từng thấy sợi chỉ vàng, càng không thấy cái bóng đó. Lão là ai? Không lẽ là...Tuế Trần Tử!?'
Tô Minh thở gấp, hắn nhìn cái bóng liên tục chỉ sáu lần, có sáu bia đá ánh sáng chớp lóe, đại biểu sáu người chết đi.
Mãi đến khi hắn thấy cái bóng đi hướng bia đá của Chu Khang mà gã không hề phát hiện, hay nói chính xác hơn là mọi người tại đây không ai nhận biết!
Chỉ một mình Tô Minh.
Hắn thấy cái bóng giơ tay phải lên định chỉ vào bia đá của Chu Khang, tinh thần Tô Minh rung động, hắn nghĩ đến gã nhắc nhở, sáu mươi năm nay dù hai người không nói nhiều nhưng mỗi lần đều là những lời trợ giúp cả.
“Chu Khang!” Tô Minh bỗng lớn tiếng kêu lên.
Chu Khang mở mắt ra nhìn hướng Tô Minh. Hắn thấy cái bóng người ngoài không thấy cũng ngoái đầu, ở giữa không trung nhìn hắn.
Khi ánh mắt Tô Minh giao nhau với bóng người đó, đầu óc ù vang, đau đớn mãnh liệt như đâm xuyên não hắn.
Thời gian không dài lắm, khi cái bóng thu lại tầm mắt, tay phải giơ lên do dự một chút không chỉ vào bia đá Chu Khang mà rơi vào bia đá bốn vạn mét kế bên. Tùy theo ánh sáng bia đá chớp lóe, cái tên bên trên bị bôi xóa, cái bóng liếc Tô Minh, dần biến mất.
Khi lão biến mất thì tinh thần Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương, lạnh lùng, nó thuộc về Tuế Trần Tử nhưng lại hơi khác, không có tình cảm, phần nhiều là cứng ngắc.
'Chỉ có một lần này!'
Tô Minh tinh thần rung động, mãi đến khi cái bóng biến mất, Chu Khang nhìn sang, hắn nhắm mắt lại, thật lâu mới đè ép nỗi lòng kinh ngạc. Hắn biết trải qua một lần thất bị năm tầng hư, hắn đã có được lực lượng không ai ngờ.
Hắn cũng biết vợ của Chu Khang, Tư Mã Nguyệt suy đoán xác suất người luyện năm tầng hư chết nhỏ chút là chính xác!
Bởi vì người luyện năm tầng hư có thể thấy cái bóng kia, thậm chí thay đổi vận mệnh của một số người.
'Từ xưa đến nay người tu luyện năm tầng hư dù không nhiều nhưng trong năm tháng vô tận chắc chắn là lắng đọng không ít. Những người này...’ Tô Minh ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn những bia đá hơn mười vạn mét, hắn không biết bên trong có bao nhiêu người tu luyện năm tầng hư giống như hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Câu hỏi của Chu Khang đánh gãy suy nghĩ của Tô Minh.
Tô Minh biểu tình phức tạp nhìn Chu Khang, lắc đầu, không mở miệng.
Chu Khang ngẩn ra, mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm bia đá bên cạnh lúc trước bị xóa, trong mắt dần lóe tia sáng lộ suy tư.
Gã không hỏi Tô Minh gì thêm, lại nhắm mắt tĩnh tọa.
“Cút đi!” Một tiếng gầm như sấm sét truyền ra từ tu chân tinh khi Tô Minh còn chưa tới gần.
Theo thanh âm vang vọng, biển màu vàng xung quanh Tô Minh lăn cuồn cuộn, hình thành bài xích mãnh liệt. Từ thanh âm toát ra sát khí đủ khiến mọi người như gặp thiên địch, tinh thần rung động.
Tô Minh lập tức dừng lại, con ngươi co rút, tinh thần bị lay động, đầu óc ù vang. Trong thanh âm ẩn chứa ý chí nếu không tuân theo thì sẽ hình thần đều diệt.
“Đây chính là thử thách khiến bia đá trở thành mười vạn mét?” Tô Minh biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm tu chân tinh phía xa, lát sau hắn nhoáng người lên, chịu đựng uy nhiếp lao nhanh như sao xẹt.
Trong biển vàng tốc độ của Tô Minh không nhanh, dù gì thì uy nhiếp này tựa thực chất khiến thân thể hắn tiến lên có dấu hiệu vỡ ra từng mảng, hình như dù hắn có thân xác mạnh mẽ cũng không chống được uy nhiếp giáng xuống.
'Trên tu chân tinh phía trước rốt cuộc là ai ở, chỉ dựa vào uy nhiếp đã khiến mình như vậy, tu vi của người này...’ Tô Minh bỗng hiểu tại sao ở bình cảnh có quá nhiều người thất bại.
Thời gian trôi qua, Tô Minh tiến lên ngày càng chậm, trong cơ thể phát ra tiếng bùm bùm không chịu nổi giới hạn. Làn da nứt vỡ, nội tạng gần như tan nát. Đây còn là bởi vì thân hình hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đổi làm người khác thì e rằng sớm không thể chịu đựng rồi. Nhưng tương tự đây cũng là do tu vi của Tô Minh không đủ, nếu không thì hắn vận chuyển lực lượng tu vi bảo vệ toàn thân, phối hợp cùng thân thể như vậy thì hắn có thể tiến tới càng xa chút.
Một lát sau Tô Minh không thể không dừng lại, khóe môi tràn máu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tu chân tinh.
Hiện tại hắn cách tu chân tinh còn khoảng mấy trăm vạn mét, cự ly này nhìn thì xa chứ trong trời sao đã rất gần rồi.
'Cực hạn, lấy tu vi và sức mạnh thân thể của mình thì tại đây đã là cực hạn, nếu không có cách đặc biệt gì thì mình sẽ dừng bước tại đây, đừng nói đến vượt thử thách khiến bia đá lên mười vạn mét.’ Tô Minh cúi đầu nhìn khắp người thấm vết máu, hơi chật vật.
Khi hắn ngẩng đầu thì trong mắt phải có phù văn bóng chồng chợt lóe. Tùy theo phù văn chớp lóe, Tô Minh giơ tay trái ấn vào mắt phải.
Đây là trong sáu mươi năm hắn tự nhiên cảm ngộ cách thi triển phù văn trong mắt phải. ấn một cái, khi tay trái Tô Minh giơ lên thì phù văn bùng phát.
Mấy trăm gần ngàn phù văn bắn ra, chớp lóe vòng quanh Tô Minh, xoay nhanh, khiến hắn như ở trong bão tố phù văn, uy nhiếp đè người hắn giảm bớt chút.
Hắn lập tức tiến lên, nhờ phù văn ở bên ngoài, khoảng nửa tiếng sau Tô Minh cách tu chân tinh này ngày càng gần. Hắn thậm chí thấy đại lục, biển cả trên tinh cầu, thậm chí thấy sơn mạch, sông nước trên đại lục.
Cùng lúc đó, phù văn xung quanh hắn run bần bật, có không ít vỡ tan. May là chúng tan vỡ nhưng không biến mất, hóa thành từng điểm ánh sao khoảnh khắc bị phù văn khác hấp thu, khiến ánh sáng phù văn càng rực rỡ hơn.
Tô Minh gầm lên, giữ tốc độ lao nhanh. Hắn quên đi thời gian, ý nghĩ duy nhất là phải bước lên tu chân tinh này, nhất định phải bước lên. Nếu thử thách này là bước lên tu chân tinh mà hắn không thể làm được. Tô Minh tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
'Chưa từng có ai xông bia đá mười vạn mét mà chết, vậy là dù nhìn chỗ này tuy nguy hiểm nhưng sẽ không uy hiếp tính mạng, thế thì...liều thôi!'
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, tốc độ càng nhanh hơn, phù văn bên ngoài vỡ vụn càng nhiều, số còn lại ngày càng ít nhưng càng rực rỡ hơn, gần như chói mắt. Tuy nhiên, thân thể Tô Minh khi tiến lên thì máu thịt bị xé ra, đôi tay có nhiều chỗ thịt nát lộ xương trắng, thậm chí xương bị uy nhiếp đè ép nứt rạn.
Ở bên ngoài không thấy đau đớn nhưng tại đây cảm giác trở nên cực kỳ mãnh liệt, đau nhức tấn công thần kinh Tô Minh, tuy nhiên nó không thế ức chế sự điên cuồng của hắn.
Trong tính cách của Tô Minh tồn tại sự cố chấp người ngoài khó thể tưởng tượng, nếu không vì sự cố chấp này thì sao hắn có mệnh cách đông thu hạ xuân, có thể từ chết đi hướng sống, có cuộc đời nghịch thiên, có thể biết hết kế hoạch của Đế Thiên ở Man tộc, biết mình là một người cô độc mà vẫn dạt dào sức chiến đấu như vậy?
Tất cả điều này đều vì sự cố chấp trong tính cách Tô Minh, thậm chí có thể nói là thiên chấp!
*Ầm!*
Phù văn xung quanh Tô Minh bây giờ chỉ còn lại chín, chín phù văn này mỗi một cái to cỡ trăm mét quay nhanh xung quanh Tô Minh. Đôi chân hắn đã biến mất, máu, thịt, xương đều không còn, đôi tay chỉ còn lại khúc xương trắng, thậm chí thân hình giống như mục rữa một phần ba bò ra từ một địa.
Trông hắn rất đáng sợ, nhưng đôi mắt tỏa ánh sáng điên cuồng và cố chấp đủ khiến bất cứ ai nhìn xong thì tinh thần rung động.
*Ầm!*
Phù văn còn lại tám cái!
*Ầm!*
Phù văn còn lại có bảy cái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngừng vang tiếng nổ, mỗi một tiếng đại biểu một phù văn tan vỡ, mãi đến mấy tiếng sau xung quanh Tô Minh chỉ còn lại ba phù văn.
Ba phù văn đều có kích cỡ vài trăm mét, càn quét bốn phía. Tô Minh cố chống, chúng nó bảo vệ hắn tiến lên. Đầu óc Tô Minh không còn máu thịt, giờ xương nhiều hơn là thịt, tựa như bộ xương khô vẫn đang cố chấp tiến lên. Trong mắt hắn ánh sáng càng rực rỡ, nó là ngọn lửa điên cuồng.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, lần này là hai phù văn cùng tạc nổ, khiên xung quanh Tô Minh chỉ còn lại có một phù văn kích cỡ ngàn mét xoay nhanh dưới chân hắn.
Cũng chính lúc này, Tô Minh thấy mặt đất trên tu chân tinh, thấy mặt đất tồn tại bóng dáng bềnh bồng giữa không trung. Từng bóng dáng Tô Minh rất quen thuộc, bên trong có Thiên Tà Tử, có Đại sư huynh, có Nhị sư huynh, có Hổ Tử, có kẻ thù, cũng có bạn bè. Tô Minh nhìn thấy tất cả người hắn trông thấy. Tất cả khuôn mặt trong ký ức đều ở trên bầu trời tu chân tinh nhìn hắn.
Trừ Đế Thiên ra!
Không có Đế Thiên!
Phù văn cuối cùng dưới chân Tô Minh hiện tại tùy theo hắn không ngừng đến gần, bên mép có dấu hiệu tan vỡ, thân thể hắn lại bị đè ép xuất hiện vết rạn. Tô Minh biết lần này mình thua rồi, vì hắn dùn hết cách cũng chỉ có thể đi đến tu chân tinh mà thôi, chưa trải qua tầng gió của tinh cầu, chỉ là nhìn nó.
'Dù thất bại nhưng ta muốn xem trên tu chân tinh trừ những khuôn mặt trong ký ức ra còn có cái gì!'
Mắt Tô Minh đỏ rực, mặc kệ phù văn dưới chân tan rã, thân hình không còn sót lại bao nhiêu hóa thành sao chổi thiêu đốt lao hướng tầng gió tinh cầu.
Càng ngày càng gần!
*Ầm!* một tiếng, người Tô Minh va chạm vào tầng gió, dưới chân phù văn xuất hiện tan vỡ phạm vi lớn. Trong tầng gió cuồng phong thét gào, che đi tầm mắt hắn, đánh tan phù văn dưới chân, không ngừng xé rách thân thể hắn. Mãi đến khi phù văn dưới chân Tô Minh đèu tan vỡ, cả người cũng xẻ thành từng mãnh, hắn lao ra khỏi tầng gió, thật sự bước vào trời sao tu chân tinh này.
Hắn trông thấy những khuôn mặt quen thuộc trên bầu trời, cũng thấy phía sau lưng những thân hình quen thuộc có một nhánh cây. Đó là cái cây lấy mặt đất làm gốc rễ, chiếm hơn một nửa tu chân tinh, nó có màu vàng!
Cây này có vô số nhánh, thân hình trên mỗi nhánh cây như là đóa hoa của cây vậy, liên tiếp cùng một chỗ, tuy hai mà một. Nhưng khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười với Tô Minh, như là kêu gọi.
Tinh thần Tô Minh rung động, hắn ngây ngốc nhìn cái cây không thể hình dung thấy một nhánh cây tung bay, khoảnh khắc chạm vào thân hình sắp tan vỡ của hắn.
Lực lượng năm tháng mà Tô Minh quen thuộc bỗng ngưng tụ toàn thân. Hắn thấy máu thịt mình trong tan vỡ nhanh chóng bắn ngược, chớp mắt cuốn vào tầng gió, lao ra, xuất hiện ngoài trời sao. Phù văn dưới chân hắn như là năm tháng đảo ngược, lại xuất hiện, thân hình hắn không ngừng thụt lùi. Mới nãy tựa như tất cả năm tháng đang lùi lại, tùy theo Tô Minh không ngừng thụt lùi, bên cạnh hắn những phù văn vỡ vụn lại hiện ra.
Thân hình hắn từ tan vỡ lại hồi phục, mãi đến khi Tô Minh bị cuốn ra khỏi biển màu vàng, tu chân tinh ở trong mắt hắn biến xa xôi, thân hình hắn hoàn toàn lành lặn, thậm chí những phù văn cũng quay về mắt phải.
Cùng lúc đó, bên tai Tô Minh ù vang, mắt hắn hoa lên, khi mọi thứ rõ ràng thì hắn ngơ ngác nhìn bia đá trước mặt, hắn...trở lại chỗ có mười vạn bia đá.
Bia đá của hắn từ chín vạn chín ngàn mét biến thành hai ngàn một trăm mét.
'Thất bại!'
Trong tinh thần Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương của Tuế Trần Tử, nhưng giờ hắn nghe trong giọng nói chất chứa lạnh lùng.
“ Ha ha, kẻ năm tầng hư vào bia đá mà cũng thất bại ư? “
“Thất bại một lần rồi cũng xem như không là người mới nữa. Hoan nghênh ngươi đi đến vô hạn tuần hoàn của chúng ta! “
Bên tai Tô Minh vọng từng thanh âm, đây là người trong bia đá xung quanh phát hiện bia đá của hắn thoái hóa đến hai ngàn mét thì cất tiếng nói.
“Đây mới chỉ là thất bại lần đầu tiên, tiếp tục đi, ngươi sẽ biết cái gì là tuyệt vọng. “
Xung quanh ồn ào. Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau khi mở ra thì bên trong đáy mắt lóe tia sáng âm u.
“Có lẽ...làm như vậy có thể độ qua.” Tô Minh thì thào, đáy mắt tia sáng càng mãnh liệt.
Khi Tô Minh thất bại trở về không lâu, tòa bia đá đại biểu Chu Khang tỏa ánh sáng chớp lóe kịch liệt, từ hơn chín vạn mét dần thu nhỏ lại, mãi đến khi thành mấy ngàn mét thì trong vòng xoáy Chu Khang thụt lùi ra.
Gã mặt tái nhợt ngơ ngác nhìn bia đá, lát sau cay đắng cúi đầu, nhắm mắt khoanh chân ngồi.
Gã cũng thất bại.
Tô Minh từ từ ngẩng đầu lên nhìn hướng Chu Khang, bỗng con ngươi co rút, ngây như phỗng. Bởi vì trong mắt hắn trên tay phải của Chu Khang có một sợi chỉ màu vàng, nó tồn tại trong tay phải, tỏa ra lực lượng mà Tô Minh thấy quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí khi Tô Minh nhìn thì chỉ vàng trong tay phải Chu Khang động theo, như là hòa cùng hắn.
Tô Minh do dự một chút, ngoái đầu nhìn người khác còn ở đây. Tô Minh liếc mắt qua tinh thần bị rung động mãnh liệt, nhưng không lộ ra ngoài mặt.
Hắn thấy trong thân thể mỗi người tại đây đều có sợi chỉ vàng đó, đa phần là tay phải, có ở tay trái, vài người có trong đôi chân.
Lúc trước hắn chưa từng thấy, sau khi qua một lần thất bại thì thì thấy được sợi chỉ vàng, ai cũng có, chẳng qua có người ánh sáng vàng chói mắt có người thì màu vàng tối tăm.
“Thần nguyên ư...” Hồi lâu sau Tô Minh thì thào. Hắn phát hiện tứ chi có chỉ vàng đều là vị trí đụng chạm bia đá.
Khi hắn suy tư thì bỗng thế giới bia đá truyền đến tiếng chấn, không khí không xa xuất hiện khe hở to lớn, từ bên trong liên tục đi ra bảy người.
Bảy người này có mặt khiến tu sĩ xung quanh biểu tình âm trầm, lạnh lùng, còn ẩn chứa địch ý nữa.
Đây là bảy người mới, xem ánh mắt mờ mịt thì hiển nhiên trong tinh thần còn vang giọng của Tuế Trần Tử. Khi họ xuất hiện thì ý chí lạnh lùng giáng xuống quét qua xung quanh, ngưng tụ trên một tòa bia đá cao hơn bảy vạn mét. Bia đá ánh sáng chớp lóe, bên trong có tiếng hét thê lương vang, tên trên bia đá bị bôi xóa.
Ý chí lạnh lùng còn quanh quẩn nhưng Tô Minh biểu sắc mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên không trung, ở trong mắt hắn hiện ra hình ảnh trước giờ chưa từng có.
Hắn thấy một cái bóng mơ hồ xuất hiện giữa không trung chỗ mười vạn bia đá, cái bóng hình như lả ông lão, từ từ bước quanh bốn phía, mỗi khi lão ngừng lại sẽ giơ tay chỉ vào một bia đá, chỗ đó liền tỏa ra ánh sáng, cái tên bị bôi xóa.
'Trải qua một lần thất bại, con mắt mình...mắt phải mình có biến đổi! Những điều lúc trước mình không nhìn thấy, chưa từng thấy sợi chỉ vàng, càng không thấy cái bóng đó. Lão là ai? Không lẽ là...Tuế Trần Tử!?'
Tô Minh thở gấp, hắn nhìn cái bóng liên tục chỉ sáu lần, có sáu bia đá ánh sáng chớp lóe, đại biểu sáu người chết đi.
Mãi đến khi hắn thấy cái bóng đi hướng bia đá của Chu Khang mà gã không hề phát hiện, hay nói chính xác hơn là mọi người tại đây không ai nhận biết!
Chỉ một mình Tô Minh.
Hắn thấy cái bóng giơ tay phải lên định chỉ vào bia đá của Chu Khang, tinh thần Tô Minh rung động, hắn nghĩ đến gã nhắc nhở, sáu mươi năm nay dù hai người không nói nhiều nhưng mỗi lần đều là những lời trợ giúp cả.
“Chu Khang!” Tô Minh bỗng lớn tiếng kêu lên.
Chu Khang mở mắt ra nhìn hướng Tô Minh. Hắn thấy cái bóng người ngoài không thấy cũng ngoái đầu, ở giữa không trung nhìn hắn.
Khi ánh mắt Tô Minh giao nhau với bóng người đó, đầu óc ù vang, đau đớn mãnh liệt như đâm xuyên não hắn.
Thời gian không dài lắm, khi cái bóng thu lại tầm mắt, tay phải giơ lên do dự một chút không chỉ vào bia đá Chu Khang mà rơi vào bia đá bốn vạn mét kế bên. Tùy theo ánh sáng bia đá chớp lóe, cái tên bên trên bị bôi xóa, cái bóng liếc Tô Minh, dần biến mất.
Khi lão biến mất thì tinh thần Tô Minh vang vọng thanh âm tang thương, lạnh lùng, nó thuộc về Tuế Trần Tử nhưng lại hơi khác, không có tình cảm, phần nhiều là cứng ngắc.
'Chỉ có một lần này!'
Tô Minh tinh thần rung động, mãi đến khi cái bóng biến mất, Chu Khang nhìn sang, hắn nhắm mắt lại, thật lâu mới đè ép nỗi lòng kinh ngạc. Hắn biết trải qua một lần thất bị năm tầng hư, hắn đã có được lực lượng không ai ngờ.
Hắn cũng biết vợ của Chu Khang, Tư Mã Nguyệt suy đoán xác suất người luyện năm tầng hư chết nhỏ chút là chính xác!
Bởi vì người luyện năm tầng hư có thể thấy cái bóng kia, thậm chí thay đổi vận mệnh của một số người.
'Từ xưa đến nay người tu luyện năm tầng hư dù không nhiều nhưng trong năm tháng vô tận chắc chắn là lắng đọng không ít. Những người này...’ Tô Minh ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn những bia đá hơn mười vạn mét, hắn không biết bên trong có bao nhiêu người tu luyện năm tầng hư giống như hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Câu hỏi của Chu Khang đánh gãy suy nghĩ của Tô Minh.
Tô Minh biểu tình phức tạp nhìn Chu Khang, lắc đầu, không mở miệng.
Chu Khang ngẩn ra, mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm bia đá bên cạnh lúc trước bị xóa, trong mắt dần lóe tia sáng lộ suy tư.
Gã không hỏi Tô Minh gì thêm, lại nhắm mắt tĩnh tọa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro