Tử Xa, lấy tới đây
Nhĩ Căn
2024-01-18 17:43:34
“Nếu ta không biết thì sẽ không đấu giá.” Ánh mắt Tô Minh từ đá trong suốt chuyển tới người tộc nhân Địch La bộ lạc mặc áo dài hai màu trắng đen.
Người đàn ông gầy gò thuộc Địch La bộ lạc nhìn chằm chằm Tô Minh, sắc mặt âm trầm. Gã không có nhiều thạch tệ, lần này tới đây vốn không có ý định lấy được vật phẩm gì, nhưng gã không ngờ tại đây gặp phải đá này!
Khoảnh khắc thấy nó, trong lòng gã kích động vượt trên vô số người trong phòng đấu giá. Càng khiến gã vui mừng là nó cực kỳ hiếm thấy, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết lai lịch, chỉ mình gã biết tác dụng của nó!
Vốn tưởng lấy nó khá là nhẹ nhàng, giá thấp nhất của tảng đá cũng không cao, khiến gã kích động và cũng không thể kiềm nén mong chờ, khát vọng.
Nhưng mà…nửa đường giết ra Tô Minh!
Một trăm vạn là cực hạn của gã. Gã không có nhiều hơn thạch tệ mua nó, dù gã khát vọng nó không thể tả nhưng trong túi eo hẹp, khiến hai mắt gã dần có tơ máu.
“Hắn nói dối! Người lấy vật đó đấu giá, chỉ có ta biết nó là gì, trừ ta ra không ai có thể biết được!” Tộc nhân Địch La bộ lạc rống hướng bốn phía.
Nhưng người xung quanh đa số không thèm để ý, dù có người nhìn gã thì thường là mắt chớp lóe, không biết có tâm tư gì.
“Người đấu giá phòng số chín, có người chất vấn ngươi có biết vật đó hay không, ta có thể cho ngươi một cơ hội nói ra vật đó là gì!” Vang lên một thanh âm thản nhiên, người nói chuyện không phải chủ nhân tảng đá bí ẩn mà là chủ trì đấu giá, ông lão tóc xanh.
“Nếu ngươi không trả lời được thì phải từ bỏ cơ hội đấu giá lần này, để cho công bằng!” Ánh mắt ông lão tóc xanh chợt lóe, chậm rãi nói.
“Ồ? Trừ phi tất cả người muốn mua nó đều phải ở trong phòng đấu giá này, ở trước mặt mọi người nói ra nó là cái gì?” Tô Minh nửa cười nửa không liếc ông lão tóc xanh.
“Không sai, đây là quy tắc!” Ánh mắt ông lão tóc xanh lướt qua Tô Minh, gật đầu.
Tộc nhân Địch La bộ lạc hơi thở gấp gáp, gã vì tảng đá này không tiếc đắc tội Tô Minh. Theo gã nghĩ, nếu có được vật ấy rồi mình lập tức đi ngay, nói không chừng trước khi bị người khác tìm được thì gã đã chạy về bộ lạc.
“Quy tắc này có chút bất công. Nếu ta nói ra, sau này có người ra giá thì chẳng phải là có thể học lời của ta chỉ chứng vật đó? Nói thì được thôi, trừ phi không ai ra giá nữa, chỉ mình ta và hắn, vậy thì mới xem như Hải Đông Tông công bằng. Nếu ta nói ra lai lịch vật đó, lỡ cuối cùng mua được, không cần sau khi đấu giá kết thúc đưa tới, ta muốn lấy ngay lập tức.” Giọng Tô Minh không nhanh không chậm từ từ nói.
“Được, trước đó vốn không ai đấu giá vật này, nếu đã vậy thì sẽ không chấp nhận người khác ra giá nữa. Từ giờ phút này, có thể đạt được vật đó chỉ có hai người các ngươi. Nếu ngươi có được thì cứ lấy nó đi.” Ông lão tóc xanh thầm cười nhạt, trầm giọng nói.
“Vật này đúng là Thạch Trung Hồn, nhưng trọng điểm không phải tiểu nhân đen bên trong mà là bản thân tảng đá, lấy cách đặc biệt dung nạp trong người, có thể khiến khí huyết người càng đậm, tẩm bổ tâm thần, khi tu hành tiện cho tĩnh tọa. Còn về tiểu nhân đen là khí ô uế tảng đá thu nạp trong thiên địa ngưng tụ ra, vật đó có kịch độc. Độc này không nguy hiểm tính mạng nhưng ảnh hưởng tu vi tăng trưởng, cần dùng cách đặc biệt lấy nó ra, nếu tùy tiện lấy thì có hại không lợi!” Tô Minh nhàn nhạt nói, thanh âm truyền khắp phòng đấu giá.
“Ngươi nói nhảm!!! Ngươi nói không đúng!!!” Tộc nhân Địch La bộ lạc lập tức lớn tiếng rống to, trừng Tô Minh, mắt toát ra hận thù. Loại hận này đến rất kỳ lạ, theo gã thấy thì Tô Minh là cố ý không để mình có được vật kia.
Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn không thèm để ý người không thể che giấu cảm xúc. Hắn để ý là người nỗi lòng không lộ ra ngoài mặt, không thể nhìn ra manh mối.
“Ta nói xong rồi, tiếp theo đến phiên ngươi, nó là cái gì?” Tô Minh nhìn tộc nhân Địch La bộ lạc, mở miệng hỏi.
Ông lão tóc xanh mặt âm trầm nhưng không thể chất vấn Tô Minh. Dù sao nó rốt cuộc là thứ gì chính lão không biết.
“Nếu ngươi chắc chắn người phòng số chín nói dối, vậy có thể tại chỗ nói ra vật đó rốt cuộc là cái gì. Ta có thể nói cho ngươi, người đem vật đó tới đấu giá ở ngay đây! Nếu ngươi nói ra đáp án vừa lòng, có lẽ người đó sẽ đổi ý.” Ông lão tóc xanh nhìn hướng tộc nhân gầy gò của Địch La bộ lạc.
“Nó là…” Tộc nhân Địch La bộ lạc nửa ngày không nói lên lời. Gã không biết nên nói làm sao, nếu nói thật, trước không nói mình có được vật ấy hay không, chỉ là ở trên đường nguy hiểm sẽ khiến gã cửu tử nhất sinh, thậm chí rất có thể sau khi về bộ lạc, đem đến tai họa cho cả bộ lạc.
Nhưng nếu không nói, trơ mắt nhìn vật đó bị đối phương mua đi thì gã không cam lòng.
Nhìn Tô Minh, tộc nhân Địch La bộ lạc khóe miệng bỗng lộ nụ cười âm trầm.
“Vật đó tên là Từ U Thạch, hoàn toàn khác với ngươi nói, vật này trọng điểm không phải đá bên ngoài mà là tiểu nhân đen bên trong. Tiểu nhân gọi là Thạch Mị, là hấp thu khí đại địa tự nhiên ngưng tụ ra. Tác dụng lớn nhất của nó cũng là dung nạp trong thân thể, luyện hóa xong có thể khiến tu vi người hơi tăng lên, nhưng tác dụng lớn nhất là lấy thủ đoạn của Địch La bộ lạc ta, đem nó điêu khắc thành bảo vật phòng thân! Bảo vật này cùng nhịp với sinh mạng, có thể chết thay một lần!”
Theo lời nói truyền ra, trong phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt tập trung vào tảng đá trong suốt, lấp lóe lộ các loại biểu tình khác nhau.
“Vật này ta không thể mua cũng không muốn mua, nếu người thích thì cứ mua đi. Ta muốn xem có bảo vật có thể chết thay một lần này, ngươi làm sao an bình! Không có thủ đoạn chế tác đặc biệt của Địch La bộ lạc ta, vật đó chẳng chút tác dụng!” Người đàn ông trung niên gầy gò âm u cười, ngồi xuống.
Gã âm thầm đắc ý mình làm không sai. Nói như thế, thêm vào hành động tự từ bỏ, lực thuyết phục càng lớn. Nhưng gã không ngờ, gã dùng từ ngữ cố ý này đắc tội không chỉ một mình Tô Minh.
Thậm chí Tô Minh chỉ là thứ yếu, người bị đắc tội là người bí ẩn đem vật đó tới đấu giá, người này mới là trọng điểm!
Có lẽ người đất Thiên Hàn tìm người bí ẩn đấu giá này hơi khó khăn, nhưng Hải Đông Tông thì cực kỳ dễ dàng. Lại thêm người này ở trong phòng đấu giá, nếu Hải Đông Tông tin tưởng lời nói của gã thì tình cảnh của người này lập tức nguy hiểm.
Tô Minh biểu tình do dự, hắn nhìn tảng đá, lại nhìn tộc nhân Địch La bộ lạc, lắc đầu.
“Có lẽ ta đã nhìn lầm vật đó rồi, nếu công hiệu thật như huynh đài đã nói, vậy Tô ta từ bỏ nó. Loại bảo vật này không gọi là bảo nữa mà là tai họa bỏ mạng.” Tô Minh thở dài một tiếng.
Giây phút Tô Minh phát ra câu nói này, tộc nhân Địch La bộ lạc ngẩn ra, rất nhanh biến sắc mặt, hiểu được lời mình nói có chỗ không ổn.
Cùng lúc đó, trong đám người tại phòng đấu giá, một người đàn ông áo đen đội mũ, bây giờ khuôn mặt dưới mũ cực kỳ âm trầm, tay phải bản năng siết chặt nắm tay, nghiêng đầu mắt lộ sát khí. Sát khí hướng tới không phải Tô Minh mà là người gầy gò Địch La bộ lạc.
Gã chính là người liên hệ Hải Đông Tông lấy ra tảng đá này, bây giờ gã hận tộc nhân Địch La bộ lạc ngập trời. Cái này tương đương với đẩy gã vào vị trí khó khăn, một khi sơ sẩy là sẽ không thể đi ra khỏi bộ lạc Hải Đông Tông tạm thời này.
Gã thậm chí cảm nhận được ánh mắt ông lão tóc xanh đôi khi liếc về phía mình ẩn chứa kỳ dị.
“Nói nhảm nhí!!!” Gã đàn ông đứng bật dậy, nhoáng người lên bay giữa không trung, thanh âm như sấm truyền ra.
“Vật này là ta lấy ra, giao cho Hải Đông Tông đấu giá. Ta có được nó đã nhiều năm, hỏi qua không ít người, tuy không có đáp án tường tận nhưng vật này tuyệt đối không phải là Tử U Thạch cái gì. Như tộc hữu phòng số chín đã nói, tên của nó chỉ có một, gọi là Thạch Trung Hồn! Vị Địch La bộ lạc này, ngươi nói như vậy là có lòng hiểm ác muốn hại ta, việc này ta sẽ không bỏ qua! Ta muốn xem coi Địch La bộ lạc ngươi ở trước mặt đất Thiên Hàn làm sao giải thích việc hôm nay!” Gã đàn ông giật xuống mũ lộ ra khuôn mặt tục tằng, gã không thể không làm vậy, nếu vẫn che giấu mặt mũi thì chỉ sợ càng khó giải thích việc này.
“Mọi người đều thấy bộ dạng của ta rồi, không có gì phải che giấu nữa. Địch La bộ lạc, sau khi đấu giá kết thúc ta sẽ mời Hải Đông Tông làm nhân chứng, cùng đi một chuyến xem ngươi nói rốt cuộc là thật hay giả! Nếu là giả thì ngươi phải cho ta một giải thích vừa lòng!” Gã đàn ông tục tằng này biểu tình giận dữ, nói xong mấy lời này nhìn hướng Tô Minh, vẻ tức giận tan biến.
“Tác dụng cụ thể của vật đó, tộc hữu phòng số chín nói có chút giống với điều ta hiểu, nhưng vài chỗ chi tiết thì trước kia ta không hiểu biết, bây giờ rốt cuộc biết toàn diện. Tộc hữu này, cảm hơn ngươi đã nói tác dụng chân chính của nó. Ta là Trọng Nặc, lúc trước đã hứa tuyệt không nuốt lời. Vật này ngươi lấy một trăm vạn thạch tệ mua, ta tặng ngươi một trăm vạn thạch tệ, còn có tinh thể đen đã hứa cũng đưa người!” Gã nói rồi từ trong ngực lấy ra một cái túi, vung tới chỗ Tô Minh, bị hắn đón lấy, gã đàn ông xoay người trở lại chỗ ngồi, sắc mặt âm trầm.
Trong lòng gã nhỏ máu nhưng không thể không làm như vậy. Nếu không đem tảng đá này cho Tô Minh, vậy lúc trước những lời gã nói ít có sức thuyết phục.
Bây giờ mọi người đều thấy gã đưa tảng đá cho Tô Minh, thấy lòng gã rộng rãi, cùng lúc đó gã còn chuẩn bị cái khác, coi như tộc nhân Địch La bộ lạc nói là thật cũng có người chia sẻ áp lực. Mục tiêu của Hải Đông Tông sẽ tản ra tập trung vào đối phương.
Tạm không nói tới suy nghĩ trong lòng gã, Tô Minh nhận lấy cái túi, liếc một cái cất vào ngực, chắp tay mỉm cười với gã đàn ông. Sau đó hắn lấy ra thạch tệ giao cho Tử Xa, chỉ vào tảng đá phòng đấu giá.
“Vật đó hiện giờ thuộc về ta, Tử Xa, lấy tới đây cho ta.”
Tử Xa nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng thẳng đến trung tâm phòng đấu giá. Ở cạnh tảng đá vung tay áo, cuốn lấy nó xong nhanh chóng quay về.
Người đàn ông gầy gò thuộc Địch La bộ lạc nhìn chằm chằm Tô Minh, sắc mặt âm trầm. Gã không có nhiều thạch tệ, lần này tới đây vốn không có ý định lấy được vật phẩm gì, nhưng gã không ngờ tại đây gặp phải đá này!
Khoảnh khắc thấy nó, trong lòng gã kích động vượt trên vô số người trong phòng đấu giá. Càng khiến gã vui mừng là nó cực kỳ hiếm thấy, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết lai lịch, chỉ mình gã biết tác dụng của nó!
Vốn tưởng lấy nó khá là nhẹ nhàng, giá thấp nhất của tảng đá cũng không cao, khiến gã kích động và cũng không thể kiềm nén mong chờ, khát vọng.
Nhưng mà…nửa đường giết ra Tô Minh!
Một trăm vạn là cực hạn của gã. Gã không có nhiều hơn thạch tệ mua nó, dù gã khát vọng nó không thể tả nhưng trong túi eo hẹp, khiến hai mắt gã dần có tơ máu.
“Hắn nói dối! Người lấy vật đó đấu giá, chỉ có ta biết nó là gì, trừ ta ra không ai có thể biết được!” Tộc nhân Địch La bộ lạc rống hướng bốn phía.
Nhưng người xung quanh đa số không thèm để ý, dù có người nhìn gã thì thường là mắt chớp lóe, không biết có tâm tư gì.
“Người đấu giá phòng số chín, có người chất vấn ngươi có biết vật đó hay không, ta có thể cho ngươi một cơ hội nói ra vật đó là gì!” Vang lên một thanh âm thản nhiên, người nói chuyện không phải chủ nhân tảng đá bí ẩn mà là chủ trì đấu giá, ông lão tóc xanh.
“Nếu ngươi không trả lời được thì phải từ bỏ cơ hội đấu giá lần này, để cho công bằng!” Ánh mắt ông lão tóc xanh chợt lóe, chậm rãi nói.
“Ồ? Trừ phi tất cả người muốn mua nó đều phải ở trong phòng đấu giá này, ở trước mặt mọi người nói ra nó là cái gì?” Tô Minh nửa cười nửa không liếc ông lão tóc xanh.
“Không sai, đây là quy tắc!” Ánh mắt ông lão tóc xanh lướt qua Tô Minh, gật đầu.
Tộc nhân Địch La bộ lạc hơi thở gấp gáp, gã vì tảng đá này không tiếc đắc tội Tô Minh. Theo gã nghĩ, nếu có được vật ấy rồi mình lập tức đi ngay, nói không chừng trước khi bị người khác tìm được thì gã đã chạy về bộ lạc.
“Quy tắc này có chút bất công. Nếu ta nói ra, sau này có người ra giá thì chẳng phải là có thể học lời của ta chỉ chứng vật đó? Nói thì được thôi, trừ phi không ai ra giá nữa, chỉ mình ta và hắn, vậy thì mới xem như Hải Đông Tông công bằng. Nếu ta nói ra lai lịch vật đó, lỡ cuối cùng mua được, không cần sau khi đấu giá kết thúc đưa tới, ta muốn lấy ngay lập tức.” Giọng Tô Minh không nhanh không chậm từ từ nói.
“Được, trước đó vốn không ai đấu giá vật này, nếu đã vậy thì sẽ không chấp nhận người khác ra giá nữa. Từ giờ phút này, có thể đạt được vật đó chỉ có hai người các ngươi. Nếu ngươi có được thì cứ lấy nó đi.” Ông lão tóc xanh thầm cười nhạt, trầm giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vật này đúng là Thạch Trung Hồn, nhưng trọng điểm không phải tiểu nhân đen bên trong mà là bản thân tảng đá, lấy cách đặc biệt dung nạp trong người, có thể khiến khí huyết người càng đậm, tẩm bổ tâm thần, khi tu hành tiện cho tĩnh tọa. Còn về tiểu nhân đen là khí ô uế tảng đá thu nạp trong thiên địa ngưng tụ ra, vật đó có kịch độc. Độc này không nguy hiểm tính mạng nhưng ảnh hưởng tu vi tăng trưởng, cần dùng cách đặc biệt lấy nó ra, nếu tùy tiện lấy thì có hại không lợi!” Tô Minh nhàn nhạt nói, thanh âm truyền khắp phòng đấu giá.
“Ngươi nói nhảm!!! Ngươi nói không đúng!!!” Tộc nhân Địch La bộ lạc lập tức lớn tiếng rống to, trừng Tô Minh, mắt toát ra hận thù. Loại hận này đến rất kỳ lạ, theo gã thấy thì Tô Minh là cố ý không để mình có được vật kia.
Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn không thèm để ý người không thể che giấu cảm xúc. Hắn để ý là người nỗi lòng không lộ ra ngoài mặt, không thể nhìn ra manh mối.
“Ta nói xong rồi, tiếp theo đến phiên ngươi, nó là cái gì?” Tô Minh nhìn tộc nhân Địch La bộ lạc, mở miệng hỏi.
Ông lão tóc xanh mặt âm trầm nhưng không thể chất vấn Tô Minh. Dù sao nó rốt cuộc là thứ gì chính lão không biết.
“Nếu ngươi chắc chắn người phòng số chín nói dối, vậy có thể tại chỗ nói ra vật đó rốt cuộc là cái gì. Ta có thể nói cho ngươi, người đem vật đó tới đấu giá ở ngay đây! Nếu ngươi nói ra đáp án vừa lòng, có lẽ người đó sẽ đổi ý.” Ông lão tóc xanh nhìn hướng tộc nhân gầy gò của Địch La bộ lạc.
“Nó là…” Tộc nhân Địch La bộ lạc nửa ngày không nói lên lời. Gã không biết nên nói làm sao, nếu nói thật, trước không nói mình có được vật ấy hay không, chỉ là ở trên đường nguy hiểm sẽ khiến gã cửu tử nhất sinh, thậm chí rất có thể sau khi về bộ lạc, đem đến tai họa cho cả bộ lạc.
Nhưng nếu không nói, trơ mắt nhìn vật đó bị đối phương mua đi thì gã không cam lòng.
Nhìn Tô Minh, tộc nhân Địch La bộ lạc khóe miệng bỗng lộ nụ cười âm trầm.
“Vật đó tên là Từ U Thạch, hoàn toàn khác với ngươi nói, vật này trọng điểm không phải đá bên ngoài mà là tiểu nhân đen bên trong. Tiểu nhân gọi là Thạch Mị, là hấp thu khí đại địa tự nhiên ngưng tụ ra. Tác dụng lớn nhất của nó cũng là dung nạp trong thân thể, luyện hóa xong có thể khiến tu vi người hơi tăng lên, nhưng tác dụng lớn nhất là lấy thủ đoạn của Địch La bộ lạc ta, đem nó điêu khắc thành bảo vật phòng thân! Bảo vật này cùng nhịp với sinh mạng, có thể chết thay một lần!”
Theo lời nói truyền ra, trong phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt tập trung vào tảng đá trong suốt, lấp lóe lộ các loại biểu tình khác nhau.
“Vật này ta không thể mua cũng không muốn mua, nếu người thích thì cứ mua đi. Ta muốn xem có bảo vật có thể chết thay một lần này, ngươi làm sao an bình! Không có thủ đoạn chế tác đặc biệt của Địch La bộ lạc ta, vật đó chẳng chút tác dụng!” Người đàn ông trung niên gầy gò âm u cười, ngồi xuống.
Gã âm thầm đắc ý mình làm không sai. Nói như thế, thêm vào hành động tự từ bỏ, lực thuyết phục càng lớn. Nhưng gã không ngờ, gã dùng từ ngữ cố ý này đắc tội không chỉ một mình Tô Minh.
Thậm chí Tô Minh chỉ là thứ yếu, người bị đắc tội là người bí ẩn đem vật đó tới đấu giá, người này mới là trọng điểm!
Có lẽ người đất Thiên Hàn tìm người bí ẩn đấu giá này hơi khó khăn, nhưng Hải Đông Tông thì cực kỳ dễ dàng. Lại thêm người này ở trong phòng đấu giá, nếu Hải Đông Tông tin tưởng lời nói của gã thì tình cảnh của người này lập tức nguy hiểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh biểu tình do dự, hắn nhìn tảng đá, lại nhìn tộc nhân Địch La bộ lạc, lắc đầu.
“Có lẽ ta đã nhìn lầm vật đó rồi, nếu công hiệu thật như huynh đài đã nói, vậy Tô ta từ bỏ nó. Loại bảo vật này không gọi là bảo nữa mà là tai họa bỏ mạng.” Tô Minh thở dài một tiếng.
Giây phút Tô Minh phát ra câu nói này, tộc nhân Địch La bộ lạc ngẩn ra, rất nhanh biến sắc mặt, hiểu được lời mình nói có chỗ không ổn.
Cùng lúc đó, trong đám người tại phòng đấu giá, một người đàn ông áo đen đội mũ, bây giờ khuôn mặt dưới mũ cực kỳ âm trầm, tay phải bản năng siết chặt nắm tay, nghiêng đầu mắt lộ sát khí. Sát khí hướng tới không phải Tô Minh mà là người gầy gò Địch La bộ lạc.
Gã chính là người liên hệ Hải Đông Tông lấy ra tảng đá này, bây giờ gã hận tộc nhân Địch La bộ lạc ngập trời. Cái này tương đương với đẩy gã vào vị trí khó khăn, một khi sơ sẩy là sẽ không thể đi ra khỏi bộ lạc Hải Đông Tông tạm thời này.
Gã thậm chí cảm nhận được ánh mắt ông lão tóc xanh đôi khi liếc về phía mình ẩn chứa kỳ dị.
“Nói nhảm nhí!!!” Gã đàn ông đứng bật dậy, nhoáng người lên bay giữa không trung, thanh âm như sấm truyền ra.
“Vật này là ta lấy ra, giao cho Hải Đông Tông đấu giá. Ta có được nó đã nhiều năm, hỏi qua không ít người, tuy không có đáp án tường tận nhưng vật này tuyệt đối không phải là Tử U Thạch cái gì. Như tộc hữu phòng số chín đã nói, tên của nó chỉ có một, gọi là Thạch Trung Hồn! Vị Địch La bộ lạc này, ngươi nói như vậy là có lòng hiểm ác muốn hại ta, việc này ta sẽ không bỏ qua! Ta muốn xem coi Địch La bộ lạc ngươi ở trước mặt đất Thiên Hàn làm sao giải thích việc hôm nay!” Gã đàn ông giật xuống mũ lộ ra khuôn mặt tục tằng, gã không thể không làm vậy, nếu vẫn che giấu mặt mũi thì chỉ sợ càng khó giải thích việc này.
“Mọi người đều thấy bộ dạng của ta rồi, không có gì phải che giấu nữa. Địch La bộ lạc, sau khi đấu giá kết thúc ta sẽ mời Hải Đông Tông làm nhân chứng, cùng đi một chuyến xem ngươi nói rốt cuộc là thật hay giả! Nếu là giả thì ngươi phải cho ta một giải thích vừa lòng!” Gã đàn ông tục tằng này biểu tình giận dữ, nói xong mấy lời này nhìn hướng Tô Minh, vẻ tức giận tan biến.
“Tác dụng cụ thể của vật đó, tộc hữu phòng số chín nói có chút giống với điều ta hiểu, nhưng vài chỗ chi tiết thì trước kia ta không hiểu biết, bây giờ rốt cuộc biết toàn diện. Tộc hữu này, cảm hơn ngươi đã nói tác dụng chân chính của nó. Ta là Trọng Nặc, lúc trước đã hứa tuyệt không nuốt lời. Vật này ngươi lấy một trăm vạn thạch tệ mua, ta tặng ngươi một trăm vạn thạch tệ, còn có tinh thể đen đã hứa cũng đưa người!” Gã nói rồi từ trong ngực lấy ra một cái túi, vung tới chỗ Tô Minh, bị hắn đón lấy, gã đàn ông xoay người trở lại chỗ ngồi, sắc mặt âm trầm.
Trong lòng gã nhỏ máu nhưng không thể không làm như vậy. Nếu không đem tảng đá này cho Tô Minh, vậy lúc trước những lời gã nói ít có sức thuyết phục.
Bây giờ mọi người đều thấy gã đưa tảng đá cho Tô Minh, thấy lòng gã rộng rãi, cùng lúc đó gã còn chuẩn bị cái khác, coi như tộc nhân Địch La bộ lạc nói là thật cũng có người chia sẻ áp lực. Mục tiêu của Hải Đông Tông sẽ tản ra tập trung vào đối phương.
Tạm không nói tới suy nghĩ trong lòng gã, Tô Minh nhận lấy cái túi, liếc một cái cất vào ngực, chắp tay mỉm cười với gã đàn ông. Sau đó hắn lấy ra thạch tệ giao cho Tử Xa, chỉ vào tảng đá phòng đấu giá.
“Vật đó hiện giờ thuộc về ta, Tử Xa, lấy tới đây cho ta.”
Tử Xa nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng thẳng đến trung tâm phòng đấu giá. Ở cạnh tảng đá vung tay áo, cuốn lấy nó xong nhanh chóng quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro