Cầu Ma

Xác Chúc Cửu Âm!

Nhĩ Căn

2024-01-18 17:43:34

Mắt Tô Minh chớp lóe, sắc mặt cảnh giác, đi ra mấy bước đột nhiên phía xa trong sương khói hắn trông thấy một bóng trắng xẹt qua.

Bóng trắng tốc độ cực nhanh, chớp mắt không thấy đâu, chỉ để lại sương khói cuồn cuộn, không có tiếng động nào.

Tô Minh khựng lại, không chỉ mình hắn thấy bóng trắng, A Hổ, 16 cũng trông thấy. Hai người lập tức căng thẳng hơn, không dám cách nhau quá xa, theo sát Tô Minh.

“Tiền bối…đó…đó là cái gì?” Lan Lan thấp giọng hỏi.

“Ta xem khá giống cô gái.” A Hổ siết nắm tay, nhìn chằm chằm chỗ mới xẹt qua bóng trắng.

Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải bỗng nâng lên vung trước mặt. Lập tức có tiếng gầm trầm đục truyền ra. Trước mặt Tô Minh huyễn hóa ra gã đàn ông Âm Linh cao ba mươi mét.

Gã đàn ông xuất hiện thì tayphair hư không chộp, phút chốc ánh sáng đỏ chớp lóe, bỗng chốc ngưng tụ thành rìu chiến đỏ. Rìu chiến trông giống hệt như lúc gã chiến đấu với trưởng lão Vu Thần Điện bị tan vỡ.

Gã nắm rìu chiến, ngoái đầu liếc Tô Minh.

“Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ hai đứa trẻ này.” Tô Minh từ từ nói.

Gã đàn ông gật đầu, mắt liếc A Hổ, Lan Lan, nhìn bốn phía.

Mọi người tiếp tục tiến lên, đi hướng trung tâm sương khói. Vị trí chính giữa là nơi để xương Chúc Cửu Âm.

Đến đó rồi A Hổ, Lan Lan có thể đến gần bộ xương, cảm nhận ý chí còn sót lại, nếu là cảm giác được thì xem như hoàn thành rèn luyện lần này.

Tô Minh từ chỗ Nam Cung Ngân được biết thực ra rèn luyện này không khó gì mấy, hơn nữa họ không phải nhóm đầu tiên đến đây. Nhiều lần mở ra Cửu Âm Giới sẽ có không ít người có thể chất Nhiếp Hồn tới.

Trong sương khói không tồn tại nguy hiểm, kỳ thực loại rèn luyện này nguy cơ lớn nhất là đến từ đồng bạn chung đường. Nhưng Tô Minh đến chỗ này quá sớm, mấy người khác còn ở đổ bảo Vu thành, thế là trong phút chốc không nguy hiểm bao nhiêu.

Nhưng hình ảnh kỳ lạ trong rừng rậm hơn một tháng trước, sau đó hắn gặp nhiều chuyện đều biểu thị lần này Cửu Âm Giới mở ra không giống trước kia. Vốn là chốn an toàn sẽ xuất hiện nguy hiểm mạng sống, vậy khó bảo đảm chỗ này sẽ không như thế.

Đám Tô Minh đi trong sương khói chừng hai tiếng đồng hồ thì bỗng nhiên, trước mặt Tô Minh, bóng trắng từng xuất hiện lại nhoáng qua, giây lát đã đi xa như trước đó.

Mắt Tô Minh chợt lóe, không đuổi theo.

Nhưng Lan Lan và A Hổ thì càng sợ hơn, hai người nắm tay nhau, cảm giác được trong lòng bàn tay đối phương toát mồ hôi lạnh.

Ngay lúc này, bỗng nhiên trán Tô Minh lóe ánh sáng xanh. Kiếm nhỏ xanh biến ảo mạnh chém sau lưng A Hổ, Lan Lan. Nhát kiếm chém xuống, khói sau lưng thiếu niên nam nữ bỗng cuồn cuộn, có một vuốt khói vươn ra đụng vào kiếm nhỏ xanh. Trong tiếng trầm đục, vuốt thú bị chém đứt, hóa thành khói tán đi. Gã đàn ông Âm Linh nhe răng cười, rìu chiến quăng ra, hóa thành cầu vồng đỏ chớp mắt xông vào trong sương. Có tiếng hét thảm lan thật xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tình hình xảy ra quá nhanh, A Hổ và Lan Lan chưa kịp phản ứng lại.

Tô Minh sắc mặt âm trầm đi tới chỗ sương khói, đầu tiên là nhìn phía xa sau đó tầm mắt rơi vào mặt đất, vung tay áo. Phút chốc sương khói khu vực nhỏ khuếch tán bốn phía lộ ra đất bùn đen, một thịt nát to cỡ bàn tay tỏa mùi tanh tưởi khiến người ngửi buồn nôn.

Tô Minh nhìn thịt nát, nhíu mày.

Đột nhiên bên tai hắn lại vang giọng tang thương trong sương khói, lần này âm thanh rõ ràng hơn trước nhiều, như là khoảng cách truyền đến gần hơn nhiều.

‘Chúc Âm một hệ mắt trái là nhật, mắt phải là dương, nhắm mắt trời tối, mở mắt trời sáng…’

Trong thanh âm, rắn lạ trong Hàm Sơn Chuông phát ra tiếng rít càng mãnh liệt, quanh quẩn trong chuông, khiến Tô Minh nghe xong im lặng.

“Đi thôi.” Tô Minh xoay người, không thèm nhìn thịt nát dưới đất nữa, dẫn A Hổ, Lan Lan có gã đàn ông Âm Linh theo sau đi sâu vào trong sương, tiếp tục tiến lên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên đường họ mấy lần gặp công kích như vậy, may là có gã đàn ông Âm Linh tồn tại, dùng sức mạnh siêu quần ngăn chặn giết chóc ẩn giấu trong khói.

Vài tiếng đồng hồ sau, tại đây không rõ bầu trời bên ngoài là sáng hay tối, nhưng nhìn thời gian thì chắc đã là ban đêm. Tô Minh dẫn A Hổ, Lan Lan tiến lên, trong sương khói trước mặt hắn dần xuất hiện một bóng đen to lớn.

Bóng đen thoạt trông cao cỡ ngàn mét, ẩn giấu trong sương không nhúc nhích, trông như là kiến trúc, có cảm giác khó hình dung lan tràn bốn phía.

Loại cảm giác này khiến người nặng nề. Tô Minh nhìn bóng đen, đang tập trung thì Lan Lan bỗng phát ra tiếng kêu.

Theo tiếng kinh kêu, Tô Minh lập tức xoay người nhìn. Thần thức của hắn không thể tản quá xa trong chốn này, chỉ khoảng vài mét, cho nên có thể phát hiện những con thú trong sương công kích nhưng nơi càng xa thì chỉ có thể lấy mắt thường xem xét.

Hắn theo ánh mắt và vẻ mặt sợ hãi của Lan Lan liếc mắt thấy sau lưng họ, trong sương khói họ đi qua, vị trí hơn mười mét mơ hồ có bóng trắng, như đang ngồi trên tảng đá đưa lưng về phía họ, thấp giọng khóc.

Từng tiếng nức nở vang vọng trong sương khói yên tĩnh.

Khi tiếng khóc vang lên thì đôi mắt Lan Lan xuất hiện mờ mịt, A Hổ ở một bên cũng như thế, giống như mất hồn.

Sắc mặt Tô Minh càng âm trầm, đang định hành động thì bỗng tiếng khóc nhiều hơn, thật nhiều tiếng khóc rõ ràng phát ra từ phía bên phải Tô Minh.

Khi hắn nhìn qua, lập tức thấy trong sương khói bên phải mình, vị trí hơn mười mét còn có một bóng trắng, đưa lưng về phía mình, chỉ có thể thấy mái tóc dài, đang khóc.

Tô Minh bị tiếng khóc làm nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước lao nhanh hướng bóng trắng bên phải. Gã đàn ông Âm Linh theo thần niệm của Tô Minh, chân phải giẫm đất, phút chốc ngoài người Lan Lan, A Hổ hiện ra màn sáng bao bọc họ, gã thì cất bước đi hướng bóng đen sau lưng, vác rìu chiến nhanh chóng tới gần.

Tô Minh lấp lóe, phân thân xuất hiện bên trái, độc thi xuất hiện bên phải, chớp mắt tới gần bóng trắng, tiếng khóc ngày càng rõ ràng.

Nhưng giây phút hắn tới gần thì bóng trắng bỗng xoay người, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ đủ khiến tim người đập rộn ràng. Chỉ là miệng cô gái bỗng phát ra tiếng rít chói tai, tiếng thét như sóng âm hóa thành dao động đánh hướng Tô Minh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cùng lúc đó, cô gái áo trắng thân thể bỗng phình lên, từ bên trong xé rách, hóa thành máu thịt đen thui tỏa mùi tanh hôi nhào hướng Tô Minh.

Giây phút cục thịt tới gần, Tô Minh nâng lên tay phải, năm ngón tay hư không chộp. Lập tức có luồng phong tuyền ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, cuốn sương khói bốn phía đến, một chưởng ấn hướng cục thịt.

Ngay sau đó, phân thân của hắn tỏa ánh sáng xanh, kiếm nhỏ biến thành kiếm to quét ngang, chém cục thịt. Tay phải ấn pháp quyết, liên tục biến đổi vài lần, đem ấn quyết cuối cùng ấn hướng cục thịt.

Độc thi thì trực tiếp nhất, không hành động gì cả, chỉ há mồm phun ra một ngụm khói độc thoạt trông không khác gì sương khói bốn phía. Khói như có sự sống, bị phun ra hóa thành bộ dạng chín con rắn nhỏ dữ tợn vọt lên.

Tất cả thần thông chỉ trong khoảnh khắc hoàn thành, sắp đụng chạm vào cục thịt. Nhưng trước khi chúng va chạm thì cục thịt ở giữa không trung hóa thành khuôn mặt cô gái, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, không đợi thần thông Tô Minh tới gần đã tự thiêu đốt. Chớp mắt đốt thành sương khói, biến mất không bóng dáng.

Tô Minh con ngươi co rút, mạnh ngoái đầu. Sau lưng hắn bốn phía đều là khói, không có gã đàn ông Âm Linh, không có A Hổ và Lan Lan.

Bốn phía không yên tĩnh mà có từng tiếng khóc than quanh quẩn, tiếng khóc ngày càng nhiều, vài giây sau, dường như trong sương khói tồn tại vô số cô gái.

“Tài mọn!” Tô Minh hừ lạnh một tiếng.

Hắn đè nén trong lòng dâng lên nóng nảy, bình tĩnh lại, tay phải giơ lên, tay lóe ánh sáng. Lập tức một cây gậy xuất hiện trong tay hắn.

Cây gậy vừa ra bị Tô Minh kéo lấy, tiếng *ong ong* quanh quẩn, chiều dài cây gậy tăng lên, chớp mắt đã dài đến mười mét, thô cỡ một mét. Tô Minh nhảy người lên, gầm một tiếng vung cây gậy hóa thành hình quạt mạnh đập xuống đất.

“Tách ra cho ta!!!”

Theo giọng nói của Tô Minh, cây gậy rơi xuống thì lại biến to gấp mấy lần. Khoảnh khắc rơi xuống đất đã dài gần trăm mét, rộng mấy mét, Tô Minh gồng nổi gân xanh, Man Cốt trong người tỏa ánh sáng vang.

*Oành!* một tiếng nổ, gậy to lớnđập mạnh xuống đất, khiến mặt đất rung động, khiến sương khói như biển như bị hai bàn tay to mạnh xé rách hai bên. Lấy cây gậy làm trung tâm sương tách ra.

Trong chớp mắt, phạm vi mấy trăm mét không có sương khói, Tô Minh thấy rõ phía xa gã đàn ông Âm Linh run bần bật giãy dụa, trước mặt có một con mắt cỡ mười mét. Con mắt hình như có lực lượng Nhiếp Hồn, chính giữa hở ra như cái mồm to đang dẫn dắt gã đàn ông Âm Linh từ từ bước đến.

Sau lưng gã đàn ông Âm Linh là màn sáng sắp tan vỡ, ngoài màn sáng có vài bóng trắng sắc nhọn khóc, không ngừng đánh vào màn sáng. Trong màn sáng, A Hổ, Lan Lan mặt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng.

Càng xa hơn, trong phạm vi mấy trăm mét, theo sương khói cuốn đi, rõ ràng lộ ra bộ xương to lớn cao cỡ ngàn mét!

Bộ xương này trông như phần đuôi một con mãng xà to lớn, cái xác đã mục rữa hơn phân nửa, chỉ một ít vảy còn đó. Nhìn thì chiều dài bộ xương dài đến không thấy tận cùng, nhưng chỉ là phần đuôi đã kinh khủng như vậy, nguyên thân hình thì e rằng không thể tưởng tượng.

‘Chúc Cửu Âm…’ Con ngươi Tô Minh co rút.

Con rắn lạ trong Hàm Sơn Chuông phát ra tiếng rít mãnh liệt nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0