Bây giờ phát hi...
Nhất Mai Nữu Khấu
2024-10-07 09:22:07
Thời gian mới là 7 giờ sáng, Nhan Tử Mịch nói với Bùi Hoán muốn ngủ tiếp một tiếng, vì thế hai người hẹn 8 rưỡi gặp nhau ở cổng nhà trọ.
Trò chuyện kết thúc, Nhan Tử Mịch lại nhớ lại đoạn nói chuyện sáng nay, nhưng lần này nhìn xong hình như không hẳn là kì quái.
Hoặc là Bùi Hoán chỉ nghe ai đó nói cửa hàng bán đồ ăn sáng này vô cùng ngon, đậu phụ nhà này làm thật sự rất ngon, vô cùng hấp dẫn.
Sợ chốc nữa không tỉnh được, Nhan Tử Mịch đặt chuông báo thức 8 giờ, kết quả không nghĩ rằng cậu không phải không tỉnh nổi, cậu không ngủ được.
Chỉ lại mơ màng thêm 20 phút, làm thế nào cũng không ngủ nổi.
Dứt khoát tỉnh dậy.
Thế mà vẫn còn nhiều thời gian tới vậy, vậy thì dứt khoát tắm một cái, sấy tóc, làm một hồi, đeo khuyên tai lên, còn có đôi kính gọng tròn mấy hôm trước mới mua.
Làm xong những điều này, Nhan Tử Mịch nhìn mình trong gương cười.
Không biết đang làm cái gì nữa, cứ như là đi hẹn hò.
Ra khỏi phòng tắm, Nhan Tử Mịch liếc nhìn thời gian mới 8 giờ 01 phút, cậu gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống trước.
Đứng đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, bước về phía trường học còn có khả năng đụng mặt Bùi Hoán trước.
Bùi Hoán nhìn thấy cậu nhất định rất ngạc nhiên, cũng sẽ hỏi sao lại ra trước, Nhan Tử Mịch sẽ nói cho Bùi Hoán muốn gặp anh sớm một chút.
Nghĩ tới đây Nhan Tử Mịch cười.
Bây giờ làm sao cậu có thể sẽ nói những lời này với Bùi Hoán, buồn cười.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, lấy áo khoác từ tủ quần áo ra mặc lên, Nhan Tử Mịch tắt đèn.
Chỉ là Nhan Tử Mịch không ngờ rằng, cậu vừa mở cửa phòng liền ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.
Trên hành lang, Bùi Hoán hai chân vắt chéo đứng dựa tường, một tay đút túi quần, một tay khác cầm điện thoại đang cúi đầu nhìn.
Nhan Tử Mịch bên này truyền tới tiếng chuông điện thoại, Bùi Hoán liền hạ điện thoại xuống, giống như có hơi ngạc nhiên hỏi Nhan Tử Mịch: “Sao lại ra ngoài rồi?”
Nhan Tử Mịch cảm thấy Bùi Hoán bây giờ so với lúc nãy cậu tưởng tượng còn ngạc nhiên hơn.
Là cậu phải hỏi mới đúng.
“Sao anh lại ở đây?”
Nhan Tử Mịch bước ra ngoài: “Không phải đợi ở cửa nhà trọ à?”
Nhan Tử Mịch tiếp tục hỏi: “Tới đây lúc nào vậy?”
Nhan Tử Mịch lại hỏi: “Sao không nói câu nào?”
Nhan Tử Mịch lại hỏi tiếp: “Đợi lâu chưa?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp, dường như đi một bước hỏi một câu, hỏi xong người đã ở trước mặt Bùi Hoán,
Bùi Hoán nghe xong cười, anh vươn tay nâng nhẹ kính của Nhan Tử Mịch: “Đổi kính rồi.“.
Nhan Tử Mịch trước đáp: “Vâng” Sau đó lại nói: “Sao anh chả trả lời câu nào thế.”
Bùi Hoán cười: “Cậu hỏi nhiều quá, phải trả lời câu nào?”
Nhan Tử Mịch: “Đương nhiên phải trả lời hết.”
Bùi Hoán lại không trả lời hết, giống như chọn ra một câu dễ trả lời nhưng lại giống như có thể trả lời toàn bộ.
Anh nói: “Muốn gặp cậu sớm.”
Nhan Tử Mịch lập tức bật cười, nhưng cậu mím môi lại rất nhanh.
Nhịp tim đột nhiên đập nhanh, cậu lúc này mới phát hiện, hóa ra lúc mở cửa thấy Bùi Hoán tinh thần cậu đã nhảy loạn cả lên.
Bấy giờ cảm giác tê dại cào cậu phát ngứa.
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Thế thì anh cũng phải nói.”
Cửa hàng ăn sáng không xa mấy, không tới ba phút là tới.
Đúng lúc là thời gian ăn sáng, trong cửa hàng ngồi chật kín người, sau khi bước vào, Bùi Hoán tìm một bàn trống để Nhan Tử Mịch ngồi xuống, hỏi cậu: “Thích ăn gì?”
Nhan Tử Mịch: “Thịt lợn hấp, trứng kho, đậu rán, miến.”
Bùi Hoán nhận được liền rời đi.
Ánh mắt của Nhan Tử Mịch luôn đuổi theo Bùi Hoán, ở trong cửa tiệm nhỏ người tới người đi này, Bùi Hoán là người cao nhất đẹp trai nhất, áo khoác trắng vô cùng dễ nhận biết.
Anh xếp hàng, anh khom lưng nói với người trong cửa sổ món Nhan Tử Mịch muốn ăn, nhận lấy đồ ăn bưng qua.
Rõ ràng là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng Nhan Tử Mịch sẽ bởi vì chuyện này mà tâm trạng trở nên rất tốt.
Món ăn tới, Nhan Tử Mịch mới phát hiện Bùi Hoán gọi size lớn cho tất cả món.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc: “Của anh đâu?”
Bùi Hoán cười: “Tôi không thể ăn à?”
“Không phải” Nhan Tử Mịch bất lực: “Em hỏi sao anh không gọi thêm món khác.”
Bùi Hoán: “Ăn giống với cậu.”
Nói xong anh liền đặt món miến của Nhan Tử Mịch ra trước mặt cậu, đưa đũa cho cậu.
Nhan Tử Mịch nhướn mày với Bùi Hoán: “Chỉ biết học em.”
Bùi Hoán bật cười, kéo dài giọng: “Đúng.”
Nhân lúc thời gian ăn sáng rảnh rỗi, Nhan Tử Mịch chơi điện thoại, đang chơi cậu đột nhiên ngồi thẳng lưng.
“A!” Nhan Tử Mịch hô một tiếng.
Bùi Hoán ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nhan Tử Mịch đặt đũa xuống điên cuồng ấn màn hình: “Hỏng rồi, em quên béng mất lễ hội âm nhạc.”
Tháng trước đính cướp vé lễ hội âm nhạc, mấy ngày trước đặt vé mới, cậu còn đặt chuông báo thức nhắc trước nửa ngày.
Vì vậy tắt chuông báo thức xong bây giờ mới nhớ ra.
“Chưa cướp vé, không biết giờ còn hay không.”
Nhan Tử Mịch vội vàng ấn vào.
Ha, tuyệt vời, quả nhiên hết vé.
Cậu rất bất lực cúi đầu xuống.
Nhớ tới mấy hôm trước buồn phiền quên mất việc này.
“Lễ hội âm nhạc gì?” Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch: “Là một nhóm nhạc tên yul, không nổi danh lắm, lễ hội âm nhạc cũng kiểu quy mô nhỏ nên vé rất ít” Nhan Tử Mịch hơi mất mát: “Không dễ gì tới Lam thành một chuyến.”
Bùi Hoán: “Tôi xem nào.”
Nhan Tử Mịch đưa điện thoại qua cho Bùi Hoán xem trang đã bán hết.
Nhan Tử Mịch cất điện thoại đi: “Tháng trước bọn họ bán vé em đã bỏ lỡ, khoảng thời gian trước bởi vì địa điểm cho vấn đề nên đổi chỗ khác lớn hơn, vậy nên tăng thêm vài slot” Nhan Tử Mịch thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Bùi Hoán hỏi: “Lúc nào tới lễ hội âm nhạc.”
“Mấy ngày nữa” Trong lời nói của Nhan Tử Mịch thể hiện sự uể oải rất rõ: “Vé không khó tranh, em đã xin nghỉ được một nửa rồi.”
Bùi Hoán nghe rồi lại liếc nhìn điện thoại của Nhan Tử Mịch: “Không có gì, vẫn còn lần sau.”
Nhan Tử Mịch: “Có lẽ vậy.”
Ăn xong hai người đi về phía trường học, vì vậy Nhan Tử Mịch lại nghi ngờ lần nữa: “Anh thật sự chỉ là ra ngoài ăn một bữa sáng thôi?”
Bùi Hoán trả lời lần thứ tư: “Thật sự.”
Trong lời nói mang ý có chút đó sao cậu vẫn không tin.
Nhan Tử Mịch bĩu môi: “Được rồi.”
Nhan Tử Mịch nói xong lại bổ sung câu: “Sức hấp dẫn của cửa tiệm đồ ăn sáng này thật lớn.”
Nói cho Bùi Hoán nghe cũng nói cho bản thân nghe.
Nhưng không nghĩ rằng Bùi Hoán lại cười một cái.
Cười quá rõ ràng, Nhan Tử Mịch quay đầu liếc nhìn.
Nhan Tử Mịch không hỏi, Bùi Hoán cũng không nói gì.
Bùi Hoán đưa Nhan Tử Mịch tới nhà trọ, hỏi cậu: “Buổi sáng có tiết không?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, nhưng một lát nữa phải tới phòng vẽ, bài tập còn chưa làm” Cậu cũng hỏi Bùi Hoán: “Anh thì sao? Lên lớp không?”
Bùi Hoán: “Không có tiết” Anh lại nói: “Về ngủ bù.”
“Ngủ bù?” Nhan Tử Mịch hơi nghi hoặc: “Hôm qua anh không ngủ ngon à?”
Hôm qua không nên gọi là ngủ không ngon.
Nhan Tử Mịch lại nói: “Bảo sao sắc mặt trông hơi kém.”
Bùi Hoán cười: “Rõ ràng vậy à?”
Cũng không hẳn rất rõ ràng, chỉ là sắc mặt hơi kém mà thôi.
Nhưng xét thấy Nhan Tử Mịch là một người một khi không ngủ ngon sẽ dễ biểu hiện ở trên mặt, lần trước Bùi Hoán còn cười quầng thâm mắt của cậu.
Nhan Tử Mịch đương nhiên nói: “Giống gấu trúc, mau về ngủ đi.”
Bùi Hoán kéo dài giọng: “Được” Anh sờ đầu Nhan Tử Mịch: “Lên đi.”
Sau khi Bùi Hoán rời đi, Nhan Tử Mịch trở về thu dọn cặp sách, tháo kính và khuyên tai xuống.
Học viện mỹ thuật là trường cách cửa trường học gần nhất, đi tắt vài phút là tới.
Sắp phải nộp bài tập rồi nên trong phòng học không chỉ có một mình Nhan Tử Mịch tới làm bù bài tập.
Vẽ tranh xong, Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của bố, bố nói ông đã nhắc tới chuyện tranh với Giám đốc Uông, nói Giám đốc Uông rất ngạc nhiên với việc Nhan Tử Mịch là con trai của ông, còn nói Giám đốc Uông vô cùng thích bức tranh đó của Nhan Tử Mịch.
Câu tiếp đó, bố khen cậu thật giỏi, ông rất tự hào về cậu.
Nhan Tử Mịch cười, thuận tiện nói dăm ba câu thông báo với đàn anh.
Tin nhắn vừa gửi đi, giá tranh của Nhan Tử Mịch đột nhiên bị đụng một cái, cậu ngẩng đầu nhìn, là Lâm Thịnh đi qua.
Thật nhàm chán, Nhan Tử Mịch không quan tâm cậu ta, lấy tai nghe từ trong cặp ra đeo lên, mở nhạc tiếp tục vẽ.
Một khi vẽ tranh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhan Tử Mịch hôm nay không lôi điện thoại ra, chế độ yên tĩnh từ hôm qua còn chưa tắt, vậy nên trong khoảng thời gian từ 11 giờ tới 11h giờ 10 phút lúc cậu sắp hoàn thành xong bài tập, cậu đã bỏ lỡ ba tin nhắn của Bùi Hoán.
11 giờ 18 phút, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một người.
Cô gái ngồi hàng phía trước nhìn thấy anh đầu tiên, tiếp đó cô gái tóc đuôi ngựa ngoái đầu nhìn Nhan Tử Mịch bên trong.
Nhan Tử Mịch vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh.
“Nhan Tử Mịch.”
Cô gái nhỏ giọng gọi.
Nhưng Nhan Tử Mịch đeo tai nghe, không nghe thấy gì.
Cô gái lại gọi thêm vài tiếng, lần này, trừ Nhan Tử Mịch ra mọi người đều ngẩng đầu và nhìn thấy người ngoài cửa.
Cuối cùng là một bạn học cách Nhan Tử Mịch gần nhất dùng đuôi bút chọc Nhan Tử Mịch một cái, Nhan Tử Mịch mới ngẩng đầu.
Cậu tạm dừng nhạc, nghi hoặc nhìn bạn học, lại theo ánh mắt của bạn học nhìn ra cửa.
Nhìn thấy là ai, Nhan Tử Mịch ngơ ngác.
Tiếp đó cậu vội vàng bỏ cọ vẽ xuống, bước ra ngoài.
“Sao anh lại tới?”
Đi ra hành lang, Nhan Tử Mịch mở miệng hỏi Bùi Hoán.
Bùi Hoán cười: “Tới xem thầy Nhan của chúng ta vẽ tranh.”
Nhan Tử Mịch mới không tin: “Có chuyện tới đây hả?”
Cái tay Bùi Hoán giấu sau lưng đột nhiên vươn ra.
Nhan Tử Mịch cúi đầu nhìn, kinh ngạc: “Trà Manh Manh!”
Cốc trà Manh Manh to.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu hỏi: “Trà Manh Manh ở đâu vậy?”
Bùi Hoán: “Trời cao ban xuống.”
“......Gì vậy” Nhan Tử Mịch bật cười, hỏi: “Anh đi mua?”
Bùi Hoán: “Ừ.”
Nhan Tử Mịch ngừng trong giây lát, mất một lúc mới nói: “Sao lại đột nhiên đi mua.”
Bùi Hoán không trả lời câu hỏi này, mà hỏi Nhan Tử Mịch: “Muốn hay không?”
Nhan Tử Mịch cắm ống hút ngay tại chỗ: “Muốn.”
Nhan Tử Mịch: “Không phải anh ngủ à? Có chuyện cần ra ngoài?”
Lần này Bùi Hoán thật sự cười ra tiếng: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch: “Sao?”
Bùi Hoán: “Trông tôi giống người rất bận hả?”
Nhan Tử Mịch: “Gì cơ?”
Bùi Hoán: “Tìm cậu ăn sáng cậu nói tôi có việc, tới tìm cậu cậu nói tôi bận, đi mua trà sữa cho cậu cậu cũng nói tôi bận.”
Nhan Tử Mịch hút mạnh một hơi: “Nếu không thì?”
Nếu không thì sao!
Bùi Hoán lại không trả lời, chỉ nhìn chăm chú Nhan Tử Mịch, nhìn cậu hút rồn rột.
Ở trong phòng học lâu tới vậy, Nhan Tử Mịch đã khát từ lâu, hút một ngụm mà gần nửa cốc.
“Không cho tôi uống một ngụm à?” Bùi Hoán đột nhiên nói.
Trong miệng Nhan Tử Mịch còn có đồ ăn, “Hứ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán: “Không phải anh không thích à?”
Bùi Hoán nói: “Quỷ hẹp hòi.”
Nhan Tử Mịch vốn định đưa qua, Bùi Hoán vừa nói liền lấy lại về.
Tiếp đó cậu hút mạnh một ngụm: “Là keo kiệt” Cậu nói xong nuốt thứ trong miệng xuống, dạy dỗ Bùi Hoán: “Lần sau muốn thì mua hai cốc.”
Nói thì nói như vậy, nói xong liền đưa ống hút qua.
Bùi Hoán không cúi đầu xuống ngay lập tức, mà hỏi Nhan Tử Mịch: “Bây giờ phát hiện là thích thì còn kịp không?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Đương nhiên kịp.”
Bùi Hoán cười, cúi đầu hút một ngụm.
Trò chuyện kết thúc, Nhan Tử Mịch lại nhớ lại đoạn nói chuyện sáng nay, nhưng lần này nhìn xong hình như không hẳn là kì quái.
Hoặc là Bùi Hoán chỉ nghe ai đó nói cửa hàng bán đồ ăn sáng này vô cùng ngon, đậu phụ nhà này làm thật sự rất ngon, vô cùng hấp dẫn.
Sợ chốc nữa không tỉnh được, Nhan Tử Mịch đặt chuông báo thức 8 giờ, kết quả không nghĩ rằng cậu không phải không tỉnh nổi, cậu không ngủ được.
Chỉ lại mơ màng thêm 20 phút, làm thế nào cũng không ngủ nổi.
Dứt khoát tỉnh dậy.
Thế mà vẫn còn nhiều thời gian tới vậy, vậy thì dứt khoát tắm một cái, sấy tóc, làm một hồi, đeo khuyên tai lên, còn có đôi kính gọng tròn mấy hôm trước mới mua.
Làm xong những điều này, Nhan Tử Mịch nhìn mình trong gương cười.
Không biết đang làm cái gì nữa, cứ như là đi hẹn hò.
Ra khỏi phòng tắm, Nhan Tử Mịch liếc nhìn thời gian mới 8 giờ 01 phút, cậu gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống trước.
Đứng đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, bước về phía trường học còn có khả năng đụng mặt Bùi Hoán trước.
Bùi Hoán nhìn thấy cậu nhất định rất ngạc nhiên, cũng sẽ hỏi sao lại ra trước, Nhan Tử Mịch sẽ nói cho Bùi Hoán muốn gặp anh sớm một chút.
Nghĩ tới đây Nhan Tử Mịch cười.
Bây giờ làm sao cậu có thể sẽ nói những lời này với Bùi Hoán, buồn cười.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, lấy áo khoác từ tủ quần áo ra mặc lên, Nhan Tử Mịch tắt đèn.
Chỉ là Nhan Tử Mịch không ngờ rằng, cậu vừa mở cửa phòng liền ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.
Trên hành lang, Bùi Hoán hai chân vắt chéo đứng dựa tường, một tay đút túi quần, một tay khác cầm điện thoại đang cúi đầu nhìn.
Nhan Tử Mịch bên này truyền tới tiếng chuông điện thoại, Bùi Hoán liền hạ điện thoại xuống, giống như có hơi ngạc nhiên hỏi Nhan Tử Mịch: “Sao lại ra ngoài rồi?”
Nhan Tử Mịch cảm thấy Bùi Hoán bây giờ so với lúc nãy cậu tưởng tượng còn ngạc nhiên hơn.
Là cậu phải hỏi mới đúng.
“Sao anh lại ở đây?”
Nhan Tử Mịch bước ra ngoài: “Không phải đợi ở cửa nhà trọ à?”
Nhan Tử Mịch tiếp tục hỏi: “Tới đây lúc nào vậy?”
Nhan Tử Mịch lại hỏi: “Sao không nói câu nào?”
Nhan Tử Mịch lại hỏi tiếp: “Đợi lâu chưa?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp, dường như đi một bước hỏi một câu, hỏi xong người đã ở trước mặt Bùi Hoán,
Bùi Hoán nghe xong cười, anh vươn tay nâng nhẹ kính của Nhan Tử Mịch: “Đổi kính rồi.“.
Nhan Tử Mịch trước đáp: “Vâng” Sau đó lại nói: “Sao anh chả trả lời câu nào thế.”
Bùi Hoán cười: “Cậu hỏi nhiều quá, phải trả lời câu nào?”
Nhan Tử Mịch: “Đương nhiên phải trả lời hết.”
Bùi Hoán lại không trả lời hết, giống như chọn ra một câu dễ trả lời nhưng lại giống như có thể trả lời toàn bộ.
Anh nói: “Muốn gặp cậu sớm.”
Nhan Tử Mịch lập tức bật cười, nhưng cậu mím môi lại rất nhanh.
Nhịp tim đột nhiên đập nhanh, cậu lúc này mới phát hiện, hóa ra lúc mở cửa thấy Bùi Hoán tinh thần cậu đã nhảy loạn cả lên.
Bấy giờ cảm giác tê dại cào cậu phát ngứa.
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Thế thì anh cũng phải nói.”
Cửa hàng ăn sáng không xa mấy, không tới ba phút là tới.
Đúng lúc là thời gian ăn sáng, trong cửa hàng ngồi chật kín người, sau khi bước vào, Bùi Hoán tìm một bàn trống để Nhan Tử Mịch ngồi xuống, hỏi cậu: “Thích ăn gì?”
Nhan Tử Mịch: “Thịt lợn hấp, trứng kho, đậu rán, miến.”
Bùi Hoán nhận được liền rời đi.
Ánh mắt của Nhan Tử Mịch luôn đuổi theo Bùi Hoán, ở trong cửa tiệm nhỏ người tới người đi này, Bùi Hoán là người cao nhất đẹp trai nhất, áo khoác trắng vô cùng dễ nhận biết.
Anh xếp hàng, anh khom lưng nói với người trong cửa sổ món Nhan Tử Mịch muốn ăn, nhận lấy đồ ăn bưng qua.
Rõ ràng là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng Nhan Tử Mịch sẽ bởi vì chuyện này mà tâm trạng trở nên rất tốt.
Món ăn tới, Nhan Tử Mịch mới phát hiện Bùi Hoán gọi size lớn cho tất cả món.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc: “Của anh đâu?”
Bùi Hoán cười: “Tôi không thể ăn à?”
“Không phải” Nhan Tử Mịch bất lực: “Em hỏi sao anh không gọi thêm món khác.”
Bùi Hoán: “Ăn giống với cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong anh liền đặt món miến của Nhan Tử Mịch ra trước mặt cậu, đưa đũa cho cậu.
Nhan Tử Mịch nhướn mày với Bùi Hoán: “Chỉ biết học em.”
Bùi Hoán bật cười, kéo dài giọng: “Đúng.”
Nhân lúc thời gian ăn sáng rảnh rỗi, Nhan Tử Mịch chơi điện thoại, đang chơi cậu đột nhiên ngồi thẳng lưng.
“A!” Nhan Tử Mịch hô một tiếng.
Bùi Hoán ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nhan Tử Mịch đặt đũa xuống điên cuồng ấn màn hình: “Hỏng rồi, em quên béng mất lễ hội âm nhạc.”
Tháng trước đính cướp vé lễ hội âm nhạc, mấy ngày trước đặt vé mới, cậu còn đặt chuông báo thức nhắc trước nửa ngày.
Vì vậy tắt chuông báo thức xong bây giờ mới nhớ ra.
“Chưa cướp vé, không biết giờ còn hay không.”
Nhan Tử Mịch vội vàng ấn vào.
Ha, tuyệt vời, quả nhiên hết vé.
Cậu rất bất lực cúi đầu xuống.
Nhớ tới mấy hôm trước buồn phiền quên mất việc này.
“Lễ hội âm nhạc gì?” Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch: “Là một nhóm nhạc tên yul, không nổi danh lắm, lễ hội âm nhạc cũng kiểu quy mô nhỏ nên vé rất ít” Nhan Tử Mịch hơi mất mát: “Không dễ gì tới Lam thành một chuyến.”
Bùi Hoán: “Tôi xem nào.”
Nhan Tử Mịch đưa điện thoại qua cho Bùi Hoán xem trang đã bán hết.
Nhan Tử Mịch cất điện thoại đi: “Tháng trước bọn họ bán vé em đã bỏ lỡ, khoảng thời gian trước bởi vì địa điểm cho vấn đề nên đổi chỗ khác lớn hơn, vậy nên tăng thêm vài slot” Nhan Tử Mịch thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Bùi Hoán hỏi: “Lúc nào tới lễ hội âm nhạc.”
“Mấy ngày nữa” Trong lời nói của Nhan Tử Mịch thể hiện sự uể oải rất rõ: “Vé không khó tranh, em đã xin nghỉ được một nửa rồi.”
Bùi Hoán nghe rồi lại liếc nhìn điện thoại của Nhan Tử Mịch: “Không có gì, vẫn còn lần sau.”
Nhan Tử Mịch: “Có lẽ vậy.”
Ăn xong hai người đi về phía trường học, vì vậy Nhan Tử Mịch lại nghi ngờ lần nữa: “Anh thật sự chỉ là ra ngoài ăn một bữa sáng thôi?”
Bùi Hoán trả lời lần thứ tư: “Thật sự.”
Trong lời nói mang ý có chút đó sao cậu vẫn không tin.
Nhan Tử Mịch bĩu môi: “Được rồi.”
Nhan Tử Mịch nói xong lại bổ sung câu: “Sức hấp dẫn của cửa tiệm đồ ăn sáng này thật lớn.”
Nói cho Bùi Hoán nghe cũng nói cho bản thân nghe.
Nhưng không nghĩ rằng Bùi Hoán lại cười một cái.
Cười quá rõ ràng, Nhan Tử Mịch quay đầu liếc nhìn.
Nhan Tử Mịch không hỏi, Bùi Hoán cũng không nói gì.
Bùi Hoán đưa Nhan Tử Mịch tới nhà trọ, hỏi cậu: “Buổi sáng có tiết không?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, nhưng một lát nữa phải tới phòng vẽ, bài tập còn chưa làm” Cậu cũng hỏi Bùi Hoán: “Anh thì sao? Lên lớp không?”
Bùi Hoán: “Không có tiết” Anh lại nói: “Về ngủ bù.”
“Ngủ bù?” Nhan Tử Mịch hơi nghi hoặc: “Hôm qua anh không ngủ ngon à?”
Hôm qua không nên gọi là ngủ không ngon.
Nhan Tử Mịch lại nói: “Bảo sao sắc mặt trông hơi kém.”
Bùi Hoán cười: “Rõ ràng vậy à?”
Cũng không hẳn rất rõ ràng, chỉ là sắc mặt hơi kém mà thôi.
Nhưng xét thấy Nhan Tử Mịch là một người một khi không ngủ ngon sẽ dễ biểu hiện ở trên mặt, lần trước Bùi Hoán còn cười quầng thâm mắt của cậu.
Nhan Tử Mịch đương nhiên nói: “Giống gấu trúc, mau về ngủ đi.”
Bùi Hoán kéo dài giọng: “Được” Anh sờ đầu Nhan Tử Mịch: “Lên đi.”
Sau khi Bùi Hoán rời đi, Nhan Tử Mịch trở về thu dọn cặp sách, tháo kính và khuyên tai xuống.
Học viện mỹ thuật là trường cách cửa trường học gần nhất, đi tắt vài phút là tới.
Sắp phải nộp bài tập rồi nên trong phòng học không chỉ có một mình Nhan Tử Mịch tới làm bù bài tập.
Vẽ tranh xong, Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của bố, bố nói ông đã nhắc tới chuyện tranh với Giám đốc Uông, nói Giám đốc Uông rất ngạc nhiên với việc Nhan Tử Mịch là con trai của ông, còn nói Giám đốc Uông vô cùng thích bức tranh đó của Nhan Tử Mịch.
Câu tiếp đó, bố khen cậu thật giỏi, ông rất tự hào về cậu.
Nhan Tử Mịch cười, thuận tiện nói dăm ba câu thông báo với đàn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tin nhắn vừa gửi đi, giá tranh của Nhan Tử Mịch đột nhiên bị đụng một cái, cậu ngẩng đầu nhìn, là Lâm Thịnh đi qua.
Thật nhàm chán, Nhan Tử Mịch không quan tâm cậu ta, lấy tai nghe từ trong cặp ra đeo lên, mở nhạc tiếp tục vẽ.
Một khi vẽ tranh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhan Tử Mịch hôm nay không lôi điện thoại ra, chế độ yên tĩnh từ hôm qua còn chưa tắt, vậy nên trong khoảng thời gian từ 11 giờ tới 11h giờ 10 phút lúc cậu sắp hoàn thành xong bài tập, cậu đã bỏ lỡ ba tin nhắn của Bùi Hoán.
11 giờ 18 phút, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một người.
Cô gái ngồi hàng phía trước nhìn thấy anh đầu tiên, tiếp đó cô gái tóc đuôi ngựa ngoái đầu nhìn Nhan Tử Mịch bên trong.
Nhan Tử Mịch vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh.
“Nhan Tử Mịch.”
Cô gái nhỏ giọng gọi.
Nhưng Nhan Tử Mịch đeo tai nghe, không nghe thấy gì.
Cô gái lại gọi thêm vài tiếng, lần này, trừ Nhan Tử Mịch ra mọi người đều ngẩng đầu và nhìn thấy người ngoài cửa.
Cuối cùng là một bạn học cách Nhan Tử Mịch gần nhất dùng đuôi bút chọc Nhan Tử Mịch một cái, Nhan Tử Mịch mới ngẩng đầu.
Cậu tạm dừng nhạc, nghi hoặc nhìn bạn học, lại theo ánh mắt của bạn học nhìn ra cửa.
Nhìn thấy là ai, Nhan Tử Mịch ngơ ngác.
Tiếp đó cậu vội vàng bỏ cọ vẽ xuống, bước ra ngoài.
“Sao anh lại tới?”
Đi ra hành lang, Nhan Tử Mịch mở miệng hỏi Bùi Hoán.
Bùi Hoán cười: “Tới xem thầy Nhan của chúng ta vẽ tranh.”
Nhan Tử Mịch mới không tin: “Có chuyện tới đây hả?”
Cái tay Bùi Hoán giấu sau lưng đột nhiên vươn ra.
Nhan Tử Mịch cúi đầu nhìn, kinh ngạc: “Trà Manh Manh!”
Cốc trà Manh Manh to.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu hỏi: “Trà Manh Manh ở đâu vậy?”
Bùi Hoán: “Trời cao ban xuống.”
“......Gì vậy” Nhan Tử Mịch bật cười, hỏi: “Anh đi mua?”
Bùi Hoán: “Ừ.”
Nhan Tử Mịch ngừng trong giây lát, mất một lúc mới nói: “Sao lại đột nhiên đi mua.”
Bùi Hoán không trả lời câu hỏi này, mà hỏi Nhan Tử Mịch: “Muốn hay không?”
Nhan Tử Mịch cắm ống hút ngay tại chỗ: “Muốn.”
Nhan Tử Mịch: “Không phải anh ngủ à? Có chuyện cần ra ngoài?”
Lần này Bùi Hoán thật sự cười ra tiếng: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch: “Sao?”
Bùi Hoán: “Trông tôi giống người rất bận hả?”
Nhan Tử Mịch: “Gì cơ?”
Bùi Hoán: “Tìm cậu ăn sáng cậu nói tôi có việc, tới tìm cậu cậu nói tôi bận, đi mua trà sữa cho cậu cậu cũng nói tôi bận.”
Nhan Tử Mịch hút mạnh một hơi: “Nếu không thì?”
Nếu không thì sao!
Bùi Hoán lại không trả lời, chỉ nhìn chăm chú Nhan Tử Mịch, nhìn cậu hút rồn rột.
Ở trong phòng học lâu tới vậy, Nhan Tử Mịch đã khát từ lâu, hút một ngụm mà gần nửa cốc.
“Không cho tôi uống một ngụm à?” Bùi Hoán đột nhiên nói.
Trong miệng Nhan Tử Mịch còn có đồ ăn, “Hứ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán: “Không phải anh không thích à?”
Bùi Hoán nói: “Quỷ hẹp hòi.”
Nhan Tử Mịch vốn định đưa qua, Bùi Hoán vừa nói liền lấy lại về.
Tiếp đó cậu hút mạnh một ngụm: “Là keo kiệt” Cậu nói xong nuốt thứ trong miệng xuống, dạy dỗ Bùi Hoán: “Lần sau muốn thì mua hai cốc.”
Nói thì nói như vậy, nói xong liền đưa ống hút qua.
Bùi Hoán không cúi đầu xuống ngay lập tức, mà hỏi Nhan Tử Mịch: “Bây giờ phát hiện là thích thì còn kịp không?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Đương nhiên kịp.”
Bùi Hoán cười, cúi đầu hút một ngụm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro