Ship CP
Nhất Mai Nữu Khấu
2024-10-07 09:22:07
Rất nhanh, Bùi Hoán phát hiện nửa thân trên trong chăn trống trơn, anh còn vén chăn ra liếc nhìn.
Hiếm thấy người này lộ ra vẻ mặt hơi áy náy, trong lòng Nhan Tử Mịch cười nói: “Tự anh cởi.”
Bùi Hoán cười, nhưng động tác tiếp theo của anh là âm thầm chống hai chân lên.
Bí mật nhỏ không thể nói của con trai, Nhan Tử Mịch vẫn biết.
Có điều cậu giả vờ không thấy, xoay đầu sang bên hỏi Bùi Hoán: “Còn ngủ không?”
Bùi Hoán bật cười: “Giờ thì ngủ sao được nữa.”
Cũng phải.
Nhan Tử Mịch nghiêng người, đối mặt với Bùi Hoán hỏi: “Hôm qua làm sao thế? Uống nhiều tới vậy?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không uống quá nhiều, hôm qua tâm trạng không tốt.”
Nhan Tử Mịch a một tiếng: “Vậy nên là hậu quả của việc cả đêm không ngủ.”
Bùi Hoán ngước mắt: “Triệu Địch nói cho cậu rồi?”
Nhan Tử Mịch không trả lời câu hỏi này, sau đó hỏi: “Tại sao? Không ngủ cho ngon đi ở ban công nghĩ cái gì vậy?”
Bùi Hoán nói: “Kéo dòng thời gian.”
Nhan Tử Mịch nghe không hiểu: “Hả? Dòng thời gian gì.”
Bùi Hoán tự mình cười, còn khụ khụ khó hiểu, đột nhiên gọi tên: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch: “Hả?”
Anh lại bỗng dưng vươn đôi bàn tay to ra ép lên mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch theo bản xạ nhắm mắt lại, nghe thấy Bùi Hoán nói: “Về sau cậu sẽ biết.”
Đợi Bùi Hoán thu tay về, anh cũng rời giường, để lại cho Nhan Tử Mịch một bóng lưng không mặc áo.
Tốc độ ngươc lại rất nhanh.
Nhan Tử Mịch rất buồn ngủ. cậu vốn muốn đợi Bùi Hoán tắm xong trở về, nhưng đợi mãi đợi mãi cự nhiên ngủ mất.
Lại lần nữa tỉnh giấc là bởi vì mũi ngứa, cậu động đậy mở mắt ra phát hiện là bị Bùi Hoán làm tỉnh.
Bùi Hoán còn dùng viền góc chăn chọc mũi cậu.
“Làm gì vậy.” Nhan Tử Mịch nhấc chăn lên che khuất nửa khuôn mặt.
Bùi Hoán hỏi: “Điện thoại của tôi đâu?”
Nhan Tử Mịch: “Không biết.”
Rõ ràng là câu trả lời bình thường biết bao, Bùi Hoán không biết bị sao thế nhưng ngay lập tức nhìn được ra Nhan Tử Mịch đang nói dối.
“Nhóc lừa đảo” Bùi Hoán ngồi lên trên giường, lại hỏi: “Điện thoại tôi đâu?”
Nhan Tử Mịch: “Bọn họ lấy đi rồi” Cậu nói: “Anh hôm qua điện thoại cũng không mang liền tới tìm em rồi.”
Nếu đã nói tới chỗ này, Nhan Tử Mịch hỏi: “Anh nhớ chuyện cuối cùng tối hôm qua là gì không?”
Bùi Hoán nghĩ: “Triệu Địch nói cậu sắp tới đây.”
Nhan Tử Mịch: “Sau đó nữa?”
Bùi Hoán: “Sau đó tôi đi ra đợi cậu.”
Nhan Tử Mịch: “Sau đó thì sao?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Sau đó, không có sau đó.”
Nhan Tử Mịch giúp Bùi Hoán nhớ lại: “Sau đó anh liền tự mình chạy tới chỗ em.”
Nói xong Nhan Tử Mịch nghiêm túc tỉ mỉ quan sát Bùi Hoán, nhưng vẻ mặt của Bùi Hoán là hoàn toàn không nhớ ra.
Được rồi được rồi.
Là thật sự quên.
Vì vậy chuyện bị hôn này chỉ có thể cho không.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán tự mình hỏi: “Hôm qua tôi không làm chuyện gì kì quái chứ?”
Còn không biết ngượng hỏi.
Nhan Tử Mịch tức hừ một tiếng nói: “Làm rồi.”
Bùi Hoán bởi vì Nhan Tử Mịch đột nhiên tức giận làm chọc cười, anh cúi đầu nhìn Nhan Tử Mịch: “Tôi làm cái gì?”
Nhan Tử Mịch rầu rĩ: “Anh say rượu phát điên.”
Bùi Hoán truy hỏi: “Say rượu phát điên cái gì?”
Nhan Tử Mịch nghĩ, hỏi: “Anh trước đây uống nhiều đều làm gì?”
Bùi Hoán cười một cái: “Lần đầu tiên uống mất kí ức.”
Nhan Tử Mịch hơi chút xíu được an ủi: “Thật hả?”
Bùi Hoán: “Lừa cậu làm gì?” Anh hỏi: “Vậy nên tôi làm gì rồi?”
Nhan Tử Mịch giả bộ buồn ngủ, lại kéo chăn lên một chút, nhắm mắt lại: “Không có gì.”
Bùi Hoán lại cười: “Cậu thế này tôi sẽ cảm thấy tôi bắt nạt cậu.”
Trong lòng Nhan Tử Mịch đã chém Bùi Hoán thành ngàn mảnh.
Nhưng trên miệng chỉ lầm bầm: “Anh đúng là bắt nạt em.”
Hoặc có lẽ là nghĩ Nhan Tử Mịch chỉ đang đùa anh, cũng có lẽ là cảm thấy Nhan Tử Mịch sẽ không nói, Bùi Hoán không tiếp tục hỏi.
Anh xoa đầu Nhan Tử Mịch, nói: “Cậu ngủ đi, tôi đi về đây.”
Nhan Tử Mịch nhắm mắt không nhìn Bùi Hoán, nhỏ giọng: “Vâng.”
Nhan Tử Mịch trông có vẻ rất buồn ngủ, Bùi Hoán tất nhiên không có lí do ở lại.
Hơn nữa anh cần điện thoại gấp.
Hôm qua anh đăng nhập vài website, hỏi vài câu hỏi, không biết bây giờ đã có câu trả lời chưa.
Trở về kí túc xá, bạn cùng phòng của anh mới vừa tỉnh dậy, Triệu Địch đang ngậm bánh mì, thấy Bùi Hoán úi dời một tiếng: “Trở về rồi.”
Bùi Hoán ừ một tiếng, nghe Triệu Địch lại hỏi: “Hôm qua vui không?”
Bùi Hoán chậm rãi ngoái đầu, cười hỏi: “Cái gì?”
Triệu Địch vội vàng xua tay: “Không có gì không có gì.”
Điện thoại của anh Triệu Địch để ở trên bàn, anh đi qua cầm lên.
Có trả lời.
“Hôm qua mày sao thế?” Triệu Địch sáp lại hỏi.
Bùi Hoán: “Uống nhiều.”
Triệu Địch cười: “Mày có biết Tử Mịch lo lắng mày biết bao không?”
Bùi Hoán ngẩng đầu: “Có hả?”
Triệu Địch nói: “Tao thấy cậu ấy gấp muốn chết.”
Bùi Hoán cúi đầu cười: “Thế hả.”
Triệu Địch lại hỏi: “Mày không bị cậu ấy mắng chứ?”
Bùi Hoán nghi ngờ: “Tại sao cậu ấy phải mắng tao?”
Triệu Địch a một tiếng: “Bình thường tao uống nhiều gọi Nhã Nhã tới, Nhã Nhã đều sẽ mắng tao vài câu.”
Bùi Hoán trông thế mà có hơi mất mát: “Không có.”
Triệu Địch tiếp tục hỏi: “Vì thế hôm qua mày ở chỗ cậu ấy làm cái gì?”
Bùi Hoán lời ít ý nhiều: “Ngủ một giấc thôi.”
Triệu Địch: “......Được rồi.”
Thật sư, nếu không thì gì.
Bùi Hoán chuyên chú vào điện thoại của anh, Triệu Địch tiếp tục chuyên tâm gặm bánh mì, lúc cậu sắp ăn xong, Bùi Hoán đột nhiên đưa điện thoại ra trước mặt cậu.
“Mày có tài khoản trang JiaoYi này không?” Bùi Hoán hỏi.
Triệu Địch nuốt xuống miếng bánh trong miệng: “Có, tao s, làm sao.”
“s?” Bùi Hoán cười: “Giúp cái.”
Triệu Địch: “Mày muốn làm gì?”
Bùi Hoán: “Mua vé lễ hội âm nhạc.”
Triệu Địch: “Hả? Mày lúc nào nghe lễ hội âm nhạc?”
Bùi Hoán: “Bây giờ.”
Không chỉ như vậy, Bùi Hoán còn lấy số điện thoại tất cả bạn cùng phòng đăng kí một phần mềm.
Không chỉ vậy, anh còn tìm một người bạn có thể có hơi liên quan tới phương diện này.
Không chỉ có vậy, anh thậm chí còn ấn mở đoạn chat tám trăm năm không nói chuyện của em gái họ theo đuổi nhóm nhạc.
Triệu Địch cứ như vậy nhìn Bùi Hoán bận trước bận sau, gõ chữ, gọi điện thoại, gửi voice chat, hàng loạt động tác.
Đợi cho tới lúc Bùi Hoán cuối cùng tạm ngừng, Triệu Địch hỏi một câu: “Là lễ hội âm nhạc hai ngày nữa hả, mày bây giờ làm còn kịp không?”
Bùi Hoán nhìn chằm chằm điện thoại: “Không làm thì cái gì cũng không có.”
Triệu Địch gật đầu: “Cũng đúng.”
Triệu Địch: “Tao thấy có vẻ không phải mày muốn nghe nhỉ.”
Bùi Hoán không giấu giếm: “Nhan Tử Mịch muốn nghe.”
Trong lòng Triệu Địch ngay lập tức phát ra một tràng “Chậc!”
Biết ngay.
Triệu Địch nghĩ rồi lại hỏi: “Tao nhớ mày con một nhỉ?”
Bùi Hoán: “Ừ” Anh nghi ngờ: “Làm sao? Liên quan gì tới lễ hội âm nhạc?”
“Gì mà lại lễ hội âm nhạc” Triệu Địch bật cười: “Không có gì.”
Triệu Địch ha một tiếng, do dự hồi lâu mới nói: “Hoán à, mày giúp Nhan Tử Mịch kiếm vé thế này, tao thấy mày khá để tâm tới cậu ấy.”
Cậu ta ho khan: “Mày cũng coi cậu ấy là em trai hả?”
“Em trai?” Bùi Hoán nghe vậy cười: “Không phải.”
Vẻ mặt Triệu Địch bình tĩnh: “Thế thì?”
Điện thoại Bùi Hoán có tin nhắn, anh cầm lên, cũng nói với Triệu Địch: “Mày đoán xem.”
Bởi vì là Chủ nhật, Nhan Tử Mịch ngủ thẳng cẳng, mở mắt ra đã là buổi trưa rồi.
Cậu mở mắt mò điện thoại, nhìn thời gian đồng thời thấy ba tin nhắn Bùi Hoán gửi.
Tin đầu tiên lúc 9 giờ, Bùi Hoán hỏi cậu: [Tỉnh chưa?]
Tin thứ hai 10 giờ: [Vẫn chưa tỉnh?]
10 rưỡi: [Heo]
Nhan Tử Mịch vốn đang mơ màng bị ba tin nhắn của Bùi Hoán chọc cười.
Nhan Tử Mịch: [Anh mới là heo]
Không nghĩ rằng Bùi Hoán thế mà trả lời trong giây lát, anh chụp một bức ảnh sạp hoa quả gửi sang, hỏi Nhan Tử Mịch: [Muốn ăn gì?]
Nhan Tử Mịch mở ảnh liếc nhìn, hỏi: [Làm sao?]
fire: [Cho heo ăn ít hoa quả]
Nhan Tử Mịch gửi nhãn dán đánh người, sau đó hứng thú nói: [Ăn trái quýt nhỏ đi]
fire lại hỏi: [Cơm trưa giải quyết thế nào?]
Nhan Tử Mịch nghĩ: [Anh ăn chưa?]
fire: [Cùng ăn không?]
Nhan Tử Mịch hì một tiếng, cậu chính là ý này.
Nhan Tử Mịch: [15 phút, em rửa cái mặt ngồi xe bus tới]
fire: [Đợi cậu ở nhà ăn tầng 3]
Nhan Tử Mịch: [Được]
Cơm nhà ăn tầng ba thực ra cũng không ngon tới vậy, nhưng nhà ăn tầng ba có Bùi Hoán ở đó.
Lúc đánh răng, Nhan Tử Mịch không hiểu sao lại nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Thật là, vô cùng ôi trời.
Áng chừng 15 phút là vừa đẹp, còn chưa xuống xe Nhan Tử Mịch liền nhìn thấy Bùi Hoán đứng ở cửa.
Vì thế sau khi xuống xe, cậu ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Bùi Hoán.
Bùi Hoán giơ tay lên, đưa một quả quýt qua và gọi cậu: “Nhan heo heo.”
Nhan Tử Mịch véo mũi với Bùi Hoán, nhưng lúc cậu muốn lấy quả quýt, Bùi Hoán đột nhiên thu tay lại.
Tiếp theo đó, một tay khác của Bùi Hoán giấu sau lưng lấy ra một hộp hoa quả to đặt ở trước mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch ngạc nhiên sững sờ.
Bên trong không chỉ có quýt đã được cắt sẵn mà Nhan Tử Mịch muốn, còn có táo đã gọt vỏ và dưa vàng, dâu tây, anh đào.
Nhan Tử Mịch: “Nhiều vậy.”
Bùi Hoán: “Từ từ ăn” Anh hỏi: “Có cái nào không thích không?”
Nhan Tử Mịch: “Không có, đều thích.”
Bùi Hoán gật đầu: “Dễ nuôi.”
Nhan Tử Mịch chỉ coi Bùi Hoán lại nói cậu là heo, hừ một tiếng với anh.
Đi lên tầng với Bùi Hoán, rất nhanh liền nhìn thấy bạn cùng phòng của anh.
Bọn họ chiếm chỗ, thấy hai người tới thì hết sức vẫy tay.
Vừa đi qua, Triệu Địch liền hỏi Nhan Tử Mịch: “Hoa quả ngon không?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Ngon.”
Thuận tiện cậu đưa qua muốn chia sẻ với Triệu Địch.
Triệu Địch đột nhiên sợ hãi, liên tục xua tay: “Ôi trời không dám không dám không dám.”
Nhan Tử Mịch: “Hả?”
Triệu Địch haha cười: “Hai người mau đi gọi món đi, chúng tôi sắp ăn xong rồi.”
Giống như bình thường, mọi người ăn cơm xong cùng nhau thu dọn rồi đi.
Như thường lệ ba người bọn họ đi trước, Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đi sau.
Lúc xuống dưới tầng, Bùi Hoán đột nhiên gọi: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch vẫn đang ăn dâu tây, mơ hồ đáp tiếng: “Hả?”
Bùi Hoán đưa điện thoại của mình qua.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc: “Làm gì?”
Bùi Hoán: “Mở khóa.“.
Nhan Tử Mịch càng nghi ngờ, cậu ấn mở bàn phím: “Em không biết......”
Lời còn chưa nói xong, Bùi Hoán liền nói: “2580.”
Nhan Tử Mịch vì vậy cúi đầu nhập số.
Màn hình chuyển rất nhanh.
Trong miệng Nhan Tử Mịch còn lẩm bẩm “Làm gì vậy”, giây tiếp theo cậu nhìn thấy trên màn hình điện thoại là cái gì.
Cậu dần dần ngạc nhiên, lật điện thoại lại đưa cho Bùi Hoán, chỉ lên trên mặt: “Đây là thật hả?”
Bên trên là gì, là vé của lễ hội âm nhạc yul, hai tờ.
Bùi Hoán cười: “Cái này còn có thể là giả à?”
Nhan Tử Mịch ngay lập tức bật cười, mắt cong cong: “Anh kiếm ở đâu thế? Làm sao anh có?”
Nhan Tử Mịch nhìn chằm chằm màn hình, phóng to thu nhỏ mã QR bên trên, lại phóng to thu nhỏ dòng chữ.
Woa, kinh ngạc tới ngứa cả da đầu.
Bùi Hoán lại không nói có thế nào, chỉ hỏi: “Vui không?”
Nhan Tử Mịch đương nhiên: “Vui chứ” Cậu hỏi Bùi Hoán: “Anh cũng đi cùng chứ?”
Bùi Hoán: “Ừ, đi cùng.”
Thế thì càng vui!
Nhan Tử Mịch không nhịn nổi cười ra tiếng: “He, hihi.”
Có thể có hơi ngốc, Bùi Hoán cũng bật cười.
Cũng cùng lúc đó, Triệu Địch phía trước đang đi đường cúi đầu xuống, bụm miệng cười điên.
Cười còn không đủ, cậu ta còn dùng sức đấm vài cái lên cánh tay Vu Nam.
Vu Nam: “Làm gì thế làm gì thế!”
____________________________________
Mao: Giải thích tên chương, chương này là “磕到了”, viết tắt là kdl, là từ thường dùng trong cộng đồng fan hay ship/đu couple. Ý câu này là: “Couple tôi đang ship/đu siêu ngọt siêu dễ thương, couple này là real đó“.
Hiếm thấy người này lộ ra vẻ mặt hơi áy náy, trong lòng Nhan Tử Mịch cười nói: “Tự anh cởi.”
Bùi Hoán cười, nhưng động tác tiếp theo của anh là âm thầm chống hai chân lên.
Bí mật nhỏ không thể nói của con trai, Nhan Tử Mịch vẫn biết.
Có điều cậu giả vờ không thấy, xoay đầu sang bên hỏi Bùi Hoán: “Còn ngủ không?”
Bùi Hoán bật cười: “Giờ thì ngủ sao được nữa.”
Cũng phải.
Nhan Tử Mịch nghiêng người, đối mặt với Bùi Hoán hỏi: “Hôm qua làm sao thế? Uống nhiều tới vậy?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không uống quá nhiều, hôm qua tâm trạng không tốt.”
Nhan Tử Mịch a một tiếng: “Vậy nên là hậu quả của việc cả đêm không ngủ.”
Bùi Hoán ngước mắt: “Triệu Địch nói cho cậu rồi?”
Nhan Tử Mịch không trả lời câu hỏi này, sau đó hỏi: “Tại sao? Không ngủ cho ngon đi ở ban công nghĩ cái gì vậy?”
Bùi Hoán nói: “Kéo dòng thời gian.”
Nhan Tử Mịch nghe không hiểu: “Hả? Dòng thời gian gì.”
Bùi Hoán tự mình cười, còn khụ khụ khó hiểu, đột nhiên gọi tên: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch: “Hả?”
Anh lại bỗng dưng vươn đôi bàn tay to ra ép lên mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch theo bản xạ nhắm mắt lại, nghe thấy Bùi Hoán nói: “Về sau cậu sẽ biết.”
Đợi Bùi Hoán thu tay về, anh cũng rời giường, để lại cho Nhan Tử Mịch một bóng lưng không mặc áo.
Tốc độ ngươc lại rất nhanh.
Nhan Tử Mịch rất buồn ngủ. cậu vốn muốn đợi Bùi Hoán tắm xong trở về, nhưng đợi mãi đợi mãi cự nhiên ngủ mất.
Lại lần nữa tỉnh giấc là bởi vì mũi ngứa, cậu động đậy mở mắt ra phát hiện là bị Bùi Hoán làm tỉnh.
Bùi Hoán còn dùng viền góc chăn chọc mũi cậu.
“Làm gì vậy.” Nhan Tử Mịch nhấc chăn lên che khuất nửa khuôn mặt.
Bùi Hoán hỏi: “Điện thoại của tôi đâu?”
Nhan Tử Mịch: “Không biết.”
Rõ ràng là câu trả lời bình thường biết bao, Bùi Hoán không biết bị sao thế nhưng ngay lập tức nhìn được ra Nhan Tử Mịch đang nói dối.
“Nhóc lừa đảo” Bùi Hoán ngồi lên trên giường, lại hỏi: “Điện thoại tôi đâu?”
Nhan Tử Mịch: “Bọn họ lấy đi rồi” Cậu nói: “Anh hôm qua điện thoại cũng không mang liền tới tìm em rồi.”
Nếu đã nói tới chỗ này, Nhan Tử Mịch hỏi: “Anh nhớ chuyện cuối cùng tối hôm qua là gì không?”
Bùi Hoán nghĩ: “Triệu Địch nói cậu sắp tới đây.”
Nhan Tử Mịch: “Sau đó nữa?”
Bùi Hoán: “Sau đó tôi đi ra đợi cậu.”
Nhan Tử Mịch: “Sau đó thì sao?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Sau đó, không có sau đó.”
Nhan Tử Mịch giúp Bùi Hoán nhớ lại: “Sau đó anh liền tự mình chạy tới chỗ em.”
Nói xong Nhan Tử Mịch nghiêm túc tỉ mỉ quan sát Bùi Hoán, nhưng vẻ mặt của Bùi Hoán là hoàn toàn không nhớ ra.
Được rồi được rồi.
Là thật sự quên.
Vì vậy chuyện bị hôn này chỉ có thể cho không.
Không nghĩ rằng Bùi Hoán tự mình hỏi: “Hôm qua tôi không làm chuyện gì kì quái chứ?”
Còn không biết ngượng hỏi.
Nhan Tử Mịch tức hừ một tiếng nói: “Làm rồi.”
Bùi Hoán bởi vì Nhan Tử Mịch đột nhiên tức giận làm chọc cười, anh cúi đầu nhìn Nhan Tử Mịch: “Tôi làm cái gì?”
Nhan Tử Mịch rầu rĩ: “Anh say rượu phát điên.”
Bùi Hoán truy hỏi: “Say rượu phát điên cái gì?”
Nhan Tử Mịch nghĩ, hỏi: “Anh trước đây uống nhiều đều làm gì?”
Bùi Hoán cười một cái: “Lần đầu tiên uống mất kí ức.”
Nhan Tử Mịch hơi chút xíu được an ủi: “Thật hả?”
Bùi Hoán: “Lừa cậu làm gì?” Anh hỏi: “Vậy nên tôi làm gì rồi?”
Nhan Tử Mịch giả bộ buồn ngủ, lại kéo chăn lên một chút, nhắm mắt lại: “Không có gì.”
Bùi Hoán lại cười: “Cậu thế này tôi sẽ cảm thấy tôi bắt nạt cậu.”
Trong lòng Nhan Tử Mịch đã chém Bùi Hoán thành ngàn mảnh.
Nhưng trên miệng chỉ lầm bầm: “Anh đúng là bắt nạt em.”
Hoặc có lẽ là nghĩ Nhan Tử Mịch chỉ đang đùa anh, cũng có lẽ là cảm thấy Nhan Tử Mịch sẽ không nói, Bùi Hoán không tiếp tục hỏi.
Anh xoa đầu Nhan Tử Mịch, nói: “Cậu ngủ đi, tôi đi về đây.”
Nhan Tử Mịch nhắm mắt không nhìn Bùi Hoán, nhỏ giọng: “Vâng.”
Nhan Tử Mịch trông có vẻ rất buồn ngủ, Bùi Hoán tất nhiên không có lí do ở lại.
Hơn nữa anh cần điện thoại gấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm qua anh đăng nhập vài website, hỏi vài câu hỏi, không biết bây giờ đã có câu trả lời chưa.
Trở về kí túc xá, bạn cùng phòng của anh mới vừa tỉnh dậy, Triệu Địch đang ngậm bánh mì, thấy Bùi Hoán úi dời một tiếng: “Trở về rồi.”
Bùi Hoán ừ một tiếng, nghe Triệu Địch lại hỏi: “Hôm qua vui không?”
Bùi Hoán chậm rãi ngoái đầu, cười hỏi: “Cái gì?”
Triệu Địch vội vàng xua tay: “Không có gì không có gì.”
Điện thoại của anh Triệu Địch để ở trên bàn, anh đi qua cầm lên.
Có trả lời.
“Hôm qua mày sao thế?” Triệu Địch sáp lại hỏi.
Bùi Hoán: “Uống nhiều.”
Triệu Địch cười: “Mày có biết Tử Mịch lo lắng mày biết bao không?”
Bùi Hoán ngẩng đầu: “Có hả?”
Triệu Địch nói: “Tao thấy cậu ấy gấp muốn chết.”
Bùi Hoán cúi đầu cười: “Thế hả.”
Triệu Địch lại hỏi: “Mày không bị cậu ấy mắng chứ?”
Bùi Hoán nghi ngờ: “Tại sao cậu ấy phải mắng tao?”
Triệu Địch a một tiếng: “Bình thường tao uống nhiều gọi Nhã Nhã tới, Nhã Nhã đều sẽ mắng tao vài câu.”
Bùi Hoán trông thế mà có hơi mất mát: “Không có.”
Triệu Địch tiếp tục hỏi: “Vì thế hôm qua mày ở chỗ cậu ấy làm cái gì?”
Bùi Hoán lời ít ý nhiều: “Ngủ một giấc thôi.”
Triệu Địch: “......Được rồi.”
Thật sư, nếu không thì gì.
Bùi Hoán chuyên chú vào điện thoại của anh, Triệu Địch tiếp tục chuyên tâm gặm bánh mì, lúc cậu sắp ăn xong, Bùi Hoán đột nhiên đưa điện thoại ra trước mặt cậu.
“Mày có tài khoản trang JiaoYi này không?” Bùi Hoán hỏi.
Triệu Địch nuốt xuống miếng bánh trong miệng: “Có, tao s, làm sao.”
“s?” Bùi Hoán cười: “Giúp cái.”
Triệu Địch: “Mày muốn làm gì?”
Bùi Hoán: “Mua vé lễ hội âm nhạc.”
Triệu Địch: “Hả? Mày lúc nào nghe lễ hội âm nhạc?”
Bùi Hoán: “Bây giờ.”
Không chỉ như vậy, Bùi Hoán còn lấy số điện thoại tất cả bạn cùng phòng đăng kí một phần mềm.
Không chỉ vậy, anh còn tìm một người bạn có thể có hơi liên quan tới phương diện này.
Không chỉ có vậy, anh thậm chí còn ấn mở đoạn chat tám trăm năm không nói chuyện của em gái họ theo đuổi nhóm nhạc.
Triệu Địch cứ như vậy nhìn Bùi Hoán bận trước bận sau, gõ chữ, gọi điện thoại, gửi voice chat, hàng loạt động tác.
Đợi cho tới lúc Bùi Hoán cuối cùng tạm ngừng, Triệu Địch hỏi một câu: “Là lễ hội âm nhạc hai ngày nữa hả, mày bây giờ làm còn kịp không?”
Bùi Hoán nhìn chằm chằm điện thoại: “Không làm thì cái gì cũng không có.”
Triệu Địch gật đầu: “Cũng đúng.”
Triệu Địch: “Tao thấy có vẻ không phải mày muốn nghe nhỉ.”
Bùi Hoán không giấu giếm: “Nhan Tử Mịch muốn nghe.”
Trong lòng Triệu Địch ngay lập tức phát ra một tràng “Chậc!”
Biết ngay.
Triệu Địch nghĩ rồi lại hỏi: “Tao nhớ mày con một nhỉ?”
Bùi Hoán: “Ừ” Anh nghi ngờ: “Làm sao? Liên quan gì tới lễ hội âm nhạc?”
“Gì mà lại lễ hội âm nhạc” Triệu Địch bật cười: “Không có gì.”
Triệu Địch ha một tiếng, do dự hồi lâu mới nói: “Hoán à, mày giúp Nhan Tử Mịch kiếm vé thế này, tao thấy mày khá để tâm tới cậu ấy.”
Cậu ta ho khan: “Mày cũng coi cậu ấy là em trai hả?”
“Em trai?” Bùi Hoán nghe vậy cười: “Không phải.”
Vẻ mặt Triệu Địch bình tĩnh: “Thế thì?”
Điện thoại Bùi Hoán có tin nhắn, anh cầm lên, cũng nói với Triệu Địch: “Mày đoán xem.”
Bởi vì là Chủ nhật, Nhan Tử Mịch ngủ thẳng cẳng, mở mắt ra đã là buổi trưa rồi.
Cậu mở mắt mò điện thoại, nhìn thời gian đồng thời thấy ba tin nhắn Bùi Hoán gửi.
Tin đầu tiên lúc 9 giờ, Bùi Hoán hỏi cậu: [Tỉnh chưa?]
Tin thứ hai 10 giờ: [Vẫn chưa tỉnh?]
10 rưỡi: [Heo]
Nhan Tử Mịch vốn đang mơ màng bị ba tin nhắn của Bùi Hoán chọc cười.
Nhan Tử Mịch: [Anh mới là heo]
Không nghĩ rằng Bùi Hoán thế mà trả lời trong giây lát, anh chụp một bức ảnh sạp hoa quả gửi sang, hỏi Nhan Tử Mịch: [Muốn ăn gì?]
Nhan Tử Mịch mở ảnh liếc nhìn, hỏi: [Làm sao?]
fire: [Cho heo ăn ít hoa quả]
Nhan Tử Mịch gửi nhãn dán đánh người, sau đó hứng thú nói: [Ăn trái quýt nhỏ đi]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
fire lại hỏi: [Cơm trưa giải quyết thế nào?]
Nhan Tử Mịch nghĩ: [Anh ăn chưa?]
fire: [Cùng ăn không?]
Nhan Tử Mịch hì một tiếng, cậu chính là ý này.
Nhan Tử Mịch: [15 phút, em rửa cái mặt ngồi xe bus tới]
fire: [Đợi cậu ở nhà ăn tầng 3]
Nhan Tử Mịch: [Được]
Cơm nhà ăn tầng ba thực ra cũng không ngon tới vậy, nhưng nhà ăn tầng ba có Bùi Hoán ở đó.
Lúc đánh răng, Nhan Tử Mịch không hiểu sao lại nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Thật là, vô cùng ôi trời.
Áng chừng 15 phút là vừa đẹp, còn chưa xuống xe Nhan Tử Mịch liền nhìn thấy Bùi Hoán đứng ở cửa.
Vì thế sau khi xuống xe, cậu ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Bùi Hoán.
Bùi Hoán giơ tay lên, đưa một quả quýt qua và gọi cậu: “Nhan heo heo.”
Nhan Tử Mịch véo mũi với Bùi Hoán, nhưng lúc cậu muốn lấy quả quýt, Bùi Hoán đột nhiên thu tay lại.
Tiếp theo đó, một tay khác của Bùi Hoán giấu sau lưng lấy ra một hộp hoa quả to đặt ở trước mặt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch ngạc nhiên sững sờ.
Bên trong không chỉ có quýt đã được cắt sẵn mà Nhan Tử Mịch muốn, còn có táo đã gọt vỏ và dưa vàng, dâu tây, anh đào.
Nhan Tử Mịch: “Nhiều vậy.”
Bùi Hoán: “Từ từ ăn” Anh hỏi: “Có cái nào không thích không?”
Nhan Tử Mịch: “Không có, đều thích.”
Bùi Hoán gật đầu: “Dễ nuôi.”
Nhan Tử Mịch chỉ coi Bùi Hoán lại nói cậu là heo, hừ một tiếng với anh.
Đi lên tầng với Bùi Hoán, rất nhanh liền nhìn thấy bạn cùng phòng của anh.
Bọn họ chiếm chỗ, thấy hai người tới thì hết sức vẫy tay.
Vừa đi qua, Triệu Địch liền hỏi Nhan Tử Mịch: “Hoa quả ngon không?”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Ngon.”
Thuận tiện cậu đưa qua muốn chia sẻ với Triệu Địch.
Triệu Địch đột nhiên sợ hãi, liên tục xua tay: “Ôi trời không dám không dám không dám.”
Nhan Tử Mịch: “Hả?”
Triệu Địch haha cười: “Hai người mau đi gọi món đi, chúng tôi sắp ăn xong rồi.”
Giống như bình thường, mọi người ăn cơm xong cùng nhau thu dọn rồi đi.
Như thường lệ ba người bọn họ đi trước, Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đi sau.
Lúc xuống dưới tầng, Bùi Hoán đột nhiên gọi: “Nhan Tử Mịch.”
Nhan Tử Mịch vẫn đang ăn dâu tây, mơ hồ đáp tiếng: “Hả?”
Bùi Hoán đưa điện thoại của mình qua.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc: “Làm gì?”
Bùi Hoán: “Mở khóa.“.
Nhan Tử Mịch càng nghi ngờ, cậu ấn mở bàn phím: “Em không biết......”
Lời còn chưa nói xong, Bùi Hoán liền nói: “2580.”
Nhan Tử Mịch vì vậy cúi đầu nhập số.
Màn hình chuyển rất nhanh.
Trong miệng Nhan Tử Mịch còn lẩm bẩm “Làm gì vậy”, giây tiếp theo cậu nhìn thấy trên màn hình điện thoại là cái gì.
Cậu dần dần ngạc nhiên, lật điện thoại lại đưa cho Bùi Hoán, chỉ lên trên mặt: “Đây là thật hả?”
Bên trên là gì, là vé của lễ hội âm nhạc yul, hai tờ.
Bùi Hoán cười: “Cái này còn có thể là giả à?”
Nhan Tử Mịch ngay lập tức bật cười, mắt cong cong: “Anh kiếm ở đâu thế? Làm sao anh có?”
Nhan Tử Mịch nhìn chằm chằm màn hình, phóng to thu nhỏ mã QR bên trên, lại phóng to thu nhỏ dòng chữ.
Woa, kinh ngạc tới ngứa cả da đầu.
Bùi Hoán lại không nói có thế nào, chỉ hỏi: “Vui không?”
Nhan Tử Mịch đương nhiên: “Vui chứ” Cậu hỏi Bùi Hoán: “Anh cũng đi cùng chứ?”
Bùi Hoán: “Ừ, đi cùng.”
Thế thì càng vui!
Nhan Tử Mịch không nhịn nổi cười ra tiếng: “He, hihi.”
Có thể có hơi ngốc, Bùi Hoán cũng bật cười.
Cũng cùng lúc đó, Triệu Địch phía trước đang đi đường cúi đầu xuống, bụm miệng cười điên.
Cười còn không đủ, cậu ta còn dùng sức đấm vài cái lên cánh tay Vu Nam.
Vu Nam: “Làm gì thế làm gì thế!”
____________________________________
Mao: Giải thích tên chương, chương này là “磕到了”, viết tắt là kdl, là từ thường dùng trong cộng đồng fan hay ship/đu couple. Ý câu này là: “Couple tôi đang ship/đu siêu ngọt siêu dễ thương, couple này là real đó“.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro