Kính áp tròng
Nguyệt Sa Thủy Diện
2024-07-21 01:30:32
Cuối cùng sau bao vật vả, hai người cũng đã đến được chỗ đóng quân của quân đội trước khi trời tối.
"Các cậu sang bên kia đăng kí đi."
Hai người nghe theo, đi về phía cái bàn để trước một chiếc xe dã chiến. Chỗ đó ngồi hai người, đang thực hiện đăng kí cho những người dân tị nạn.
Mộ Minh Trạch liếc nhìn xung quanh, đánh giá tình hình. Dân thường khá nhiều, không tính những người ở trong xe, thì có khoảng 200 người, có vẻ những người này cũng nghe được bản tin hoặc là may mắn ở gần khu này chăng.
Đăng kí cho bọn họ là một người lính khá trẻ, tầm 25 tuổi, tay thoăn thoắt viết gì đó, miệng thì hỏi: "Hai người đi cùng nhau đúng không? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Số vật tư đem theo có thể trụ được khoảng bao lâu?"
Mộ Minh Trạch trả lời: "Chúng tôi đi cùng nhau, tên Mộc Hàn và Lam Bính, trước 23 sau 22 tuổi. Số vật tư chúng tôi mang theo không nhiều lắm, có thể trụ được khoảng 2 ngày."
Lam Bính khẽ nhìn hắn một cái nghi hoặc, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, không nói gì.
Người lính trẻ bỗng ngẩn mặt lên, cười nói với Mộ Minh Trạch: "Vậy hai chúng ta cùng tuổi rồi, bất ngờ thật."
Mộ Minh Trạch: "Ừ, trùng hợp thật. Tôi không ngờ ở đây lại có một người lính trẻ thế."
"Hoàn cảnh xô đẩy thôi, tôi cũng đâu có muốn. Tôi tên Trương Vũ, cứ gọi A Vũ là được, rất vui được làm quen, Mộc Hàn, Lam Bính." Trương Vũ cười cười nói.
"Ừm Trương Vũ, rất vui được làm quen." Mộ Minh Trạch nở một nụ cười lịch sự, đáp.
"Chúng ta coi như có duyên, nói cho mấy cậu chút tin tức." Trương Vũ ra vẻ thần bí thì thầm: "Vật tư hai cậu tiết kiệm một chút, kiếm cách đổ đầy xăng đi. Theo lời cấp trên, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến căn cứ quân sự gần đây, dự kiến khoảng 2 ngày đường, nếu phát sinh chuyện thì còn có thể dài hơn đó."
Mộ Minh Trạch vẫn giữ nụ cười xã giao đáp: "Cám ơn. Chúng tôi sẽ chú ý."
- -------
Tạm biệt Trương Vũ, hai người trở lại xe. Mộ Minh Trạch ngồi ghế lái, với tay ra sau lấy một chai nước, uống một ngụm. Số vật tư trên xe khá đầy đủ, nhiều hơn số lượng hắn đã báo. Dù sao cũng không kiểm tra, nói ít đi một chút cũng chẳng thiệt gì, cẩn thận chút vẫn hơn.
Người còn lại ngồi im lặng, Mộ Minh Trạch cảm nhận được, y đang nhìn hắn. Đóng nắp chai nước lại, hắn quay qua hỏi: "Sao lại nhìn tôi, có gì muốn nói sao?"
Lam Bính đang định cảm thán khả năng suy đoán chính xác của Mộ Minh Trạch, lại nhìn thấy đôi mắt màu xám bạc, lời đến bên miệng lại thành: "Anh Mộc Hàn, anh đeo kính áp tròng mãi không đau mắt sao?"
Mộ Minh Trạch ngơ ngác: "Kính áp tròng gì cơ?" Chẳng lẽ... Hắn nhanh chóng lấy ra điện thoại, mở camera trước, nhìn bản thân trong đó. Gương mặt này với gương mặt thật của hắn giống tới 8 phần, đôi mắt cũng chuyển thành màu xám.
"Anh, anh sao thế?" Thấy hắn thất thần, Lam Bính lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Hắn xoa mắt, trong lòng gào hét tên hệ thống: "639, chuyện này là sao? Nguyên chủ không phải mắt nâu sao?"
"Kí chủ, theo tính toán, linh hồn kí chủ có giá trị tinh thần cao hơn linh hồn nguyên chủ, hoặc có độ tương thích cao hơn 60% với nguyên chủ, nên mới xảy ra trường hợp này. Vì vậy hệ thống không thể can thiệp, mong kí chủ tự mình giải quyết." Hệ thống vô cảm trả lời, sau đó offline luôn, gọi cũng không trả lời.
"Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết trước chứ." Mộ Minh Trạch thở dài. Chẳng lẽ là do linh hồn mình có độ tương thích cao với nguyên chủ sao? Chứ không thì thế quái nào linh hồn của một người bình thường có thể mạnh hơn một Clavis có dị năng tinh thần chứ. Đợi đã...có rồi!
Mộ Minh Trạch chợt quay lại, nhìn chằm chằm Lam Bính đang luống cuống lo lắng, nói với vẻ nghiêm trọng: "Lỡ bị cậu phát hiện rồi. Thôi vậy, nói cho cậu biết, nhưng phải giữ bí mật."
Lam Bính giật mình bởi cái quay đầu đột ngột của Mộ Minh Trạch, sau đó lại bị ánh mắt và lời nói của hắn làm cho thất thần.
Anh ấy nói như vậy, là mới chỉ có mình biết được điều anh ấy sắp nói thôi, phải không? Anh ấy tin tưởng mình, nên mới nói cho mình biết, đúng không?
Mộ Minh Trạch nhìn vị nam chính uy mãnh trong kịch bản đang làm vẻ mặt ngốc nghếch ngu ngơ, hơi cạn lời: "Cậu như vậy là sao? Không muốn nghe nữa à?" Hắn hoàn toàn không biết câu nói của mình đã biến hoá như thế nào trong lòng vị nam chính kia.
Lam Bính nghe hắn nói, lấy lại tỉnh táo, lắc mạnh đầu nói: "Không phải đâu ạ, em muốn nghe!" Sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Ánh mắt ấy quá nóng bỏng, khiến Mộ Minh Trạch chống đỡ không nổi, không khỏi liếc mắt sang nơi khác, rồi nói: "Anh có năng lực đặc biệt."
"Các cậu sang bên kia đăng kí đi."
Hai người nghe theo, đi về phía cái bàn để trước một chiếc xe dã chiến. Chỗ đó ngồi hai người, đang thực hiện đăng kí cho những người dân tị nạn.
Mộ Minh Trạch liếc nhìn xung quanh, đánh giá tình hình. Dân thường khá nhiều, không tính những người ở trong xe, thì có khoảng 200 người, có vẻ những người này cũng nghe được bản tin hoặc là may mắn ở gần khu này chăng.
Đăng kí cho bọn họ là một người lính khá trẻ, tầm 25 tuổi, tay thoăn thoắt viết gì đó, miệng thì hỏi: "Hai người đi cùng nhau đúng không? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Số vật tư đem theo có thể trụ được khoảng bao lâu?"
Mộ Minh Trạch trả lời: "Chúng tôi đi cùng nhau, tên Mộc Hàn và Lam Bính, trước 23 sau 22 tuổi. Số vật tư chúng tôi mang theo không nhiều lắm, có thể trụ được khoảng 2 ngày."
Lam Bính khẽ nhìn hắn một cái nghi hoặc, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, không nói gì.
Người lính trẻ bỗng ngẩn mặt lên, cười nói với Mộ Minh Trạch: "Vậy hai chúng ta cùng tuổi rồi, bất ngờ thật."
Mộ Minh Trạch: "Ừ, trùng hợp thật. Tôi không ngờ ở đây lại có một người lính trẻ thế."
"Hoàn cảnh xô đẩy thôi, tôi cũng đâu có muốn. Tôi tên Trương Vũ, cứ gọi A Vũ là được, rất vui được làm quen, Mộc Hàn, Lam Bính." Trương Vũ cười cười nói.
"Ừm Trương Vũ, rất vui được làm quen." Mộ Minh Trạch nở một nụ cười lịch sự, đáp.
"Chúng ta coi như có duyên, nói cho mấy cậu chút tin tức." Trương Vũ ra vẻ thần bí thì thầm: "Vật tư hai cậu tiết kiệm một chút, kiếm cách đổ đầy xăng đi. Theo lời cấp trên, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến căn cứ quân sự gần đây, dự kiến khoảng 2 ngày đường, nếu phát sinh chuyện thì còn có thể dài hơn đó."
Mộ Minh Trạch vẫn giữ nụ cười xã giao đáp: "Cám ơn. Chúng tôi sẽ chú ý."
- -------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạm biệt Trương Vũ, hai người trở lại xe. Mộ Minh Trạch ngồi ghế lái, với tay ra sau lấy một chai nước, uống một ngụm. Số vật tư trên xe khá đầy đủ, nhiều hơn số lượng hắn đã báo. Dù sao cũng không kiểm tra, nói ít đi một chút cũng chẳng thiệt gì, cẩn thận chút vẫn hơn.
Người còn lại ngồi im lặng, Mộ Minh Trạch cảm nhận được, y đang nhìn hắn. Đóng nắp chai nước lại, hắn quay qua hỏi: "Sao lại nhìn tôi, có gì muốn nói sao?"
Lam Bính đang định cảm thán khả năng suy đoán chính xác của Mộ Minh Trạch, lại nhìn thấy đôi mắt màu xám bạc, lời đến bên miệng lại thành: "Anh Mộc Hàn, anh đeo kính áp tròng mãi không đau mắt sao?"
Mộ Minh Trạch ngơ ngác: "Kính áp tròng gì cơ?" Chẳng lẽ... Hắn nhanh chóng lấy ra điện thoại, mở camera trước, nhìn bản thân trong đó. Gương mặt này với gương mặt thật của hắn giống tới 8 phần, đôi mắt cũng chuyển thành màu xám.
"Anh, anh sao thế?" Thấy hắn thất thần, Lam Bính lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Hắn xoa mắt, trong lòng gào hét tên hệ thống: "639, chuyện này là sao? Nguyên chủ không phải mắt nâu sao?"
"Kí chủ, theo tính toán, linh hồn kí chủ có giá trị tinh thần cao hơn linh hồn nguyên chủ, hoặc có độ tương thích cao hơn 60% với nguyên chủ, nên mới xảy ra trường hợp này. Vì vậy hệ thống không thể can thiệp, mong kí chủ tự mình giải quyết." Hệ thống vô cảm trả lời, sau đó offline luôn, gọi cũng không trả lời.
"Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết trước chứ." Mộ Minh Trạch thở dài. Chẳng lẽ là do linh hồn mình có độ tương thích cao với nguyên chủ sao? Chứ không thì thế quái nào linh hồn của một người bình thường có thể mạnh hơn một Clavis có dị năng tinh thần chứ. Đợi đã...có rồi!
Mộ Minh Trạch chợt quay lại, nhìn chằm chằm Lam Bính đang luống cuống lo lắng, nói với vẻ nghiêm trọng: "Lỡ bị cậu phát hiện rồi. Thôi vậy, nói cho cậu biết, nhưng phải giữ bí mật."
Lam Bính giật mình bởi cái quay đầu đột ngột của Mộ Minh Trạch, sau đó lại bị ánh mắt và lời nói của hắn làm cho thất thần.
Anh ấy nói như vậy, là mới chỉ có mình biết được điều anh ấy sắp nói thôi, phải không? Anh ấy tin tưởng mình, nên mới nói cho mình biết, đúng không?
Mộ Minh Trạch nhìn vị nam chính uy mãnh trong kịch bản đang làm vẻ mặt ngốc nghếch ngu ngơ, hơi cạn lời: "Cậu như vậy là sao? Không muốn nghe nữa à?" Hắn hoàn toàn không biết câu nói của mình đã biến hoá như thế nào trong lòng vị nam chính kia.
Lam Bính nghe hắn nói, lấy lại tỉnh táo, lắc mạnh đầu nói: "Không phải đâu ạ, em muốn nghe!" Sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Ánh mắt ấy quá nóng bỏng, khiến Mộ Minh Trạch chống đỡ không nổi, không khỏi liếc mắt sang nơi khác, rồi nói: "Anh có năng lực đặc biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro