Chương 42
Hồng Tâm Dữu Tử Hạch
2024-07-23 15:13:09
“Muộn rồi, về nghỉ đi.” Thẩm Tri Hành lùi về sau một bước, nhường đường cho cô.
Lần này, anh để Tô Ý Tiện đi trước còn anh đi sau cô.
Tô Ý Tiện vẫn bước đi thong thả, ở một ngã rẽ cô đều đưa ra lựa chọn rất nhanh, chẳng hề do dự.
Nhà chính của nhà họ Thẩm rất rộng, phong cảnh sân vườn phong cách Trung Quốc khó phân biệt vào ban đêm, Tô Ý Tiện rẽ nhầm hai chỗ nhưng Thẩm Tri Hành không nhắc nhở cô, chỉ lặng lẽ theo sau.
Thẩm Tri Hành nhận ra Tô Ý Tiện bị mù đường từ lâu rồi nhưng cảm giác về phương hướng của cô lại tốt một cách kỳ lạ.
Dù đi vòng quanh nhà chính bao nhiêu vòng đi chăng nữa, cô vẫn có thể thuận lợi về đến phòng mình.
Mười phút sau, Tô Ý Tiện thấy ánh đèn mờ trong phòng mình.
Mỗi lần về, dì giúp việc đều tới dọn dẹp giường đệm cho cô, mắc màn cho cô, gấp góc chăn lại, xịt thêm hương oải hương hỗ trợ giấc ngủ lên gối.
Nghĩ đến đây, tâm trạng rối bời không thôi vì Thẩm Tri Hành của Tô Ý Tiện bỗng yên ả trở lại.
Cô cần một giấc ngủ thật ngon để bình tĩnh lại.
Cúi đầu đi đến cửa phòng, lúc đẩy cửa ra, Tô Ý Tiện nhìn thấy người phía sau được phản chiếu qua tấm kính.
Cô cởi áo khoác ra, đưa cho anh từ xa.
Thẩm Tri Hành tiến lên hai bước nhận lấy áo rồi quay người đi mất.
Ngay cả chúc ngủ ngon cũng không nói.
Trong lòng Tô Ý Tiện rất bứt rứt ngột ngạt, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, không nhìn bóng lưng Thẩm Tri Hành.
Quay người lại, ánh mắt vô tình nhìn vào câu đối Tết trên cửa: Một năm bốn mùa luôn may mắn.
Cô đập thật mạnh vào chữ “hành” trên đó, sau đó dồn sức đẩy cửa đi vào phòng.
Rửa mặt xong, Tô Ý Tiện đá dép lê trèo lên giường, dùng chăn tơ tằm mềm mại cuốn chặt mình từ đầu tới chân.
Cô hít sâu một hơi, ngửi hương thơm trên gối, nước mắt rơi xuống mà không có dự báo trước.
Vừa nãy bị mấy lời của Thẩm Tri Hành làm cho đầu óc choáng váng quên cả khóc, lúc này muộn màng phản ứng lại mới thấy rất khó chịu.
Phía trước phòng ngủ của Tô Ý Tiện hướng ra hồ, khoảng sân đằng sau không có ai ở. Vì thế cô không kiềm chế tiếng khóc của mình chút nào, để mặc bản thân trút hết cảm xúc ra ngoài.
Một lúc sau, Tô Ý Tiện khóc mệt.
Cô dần dần bình tĩnh lại, dậy đi rửa mặt, thoa kem dưỡng da lại lần nữa.
Tô Ý Tiện tới tủ lạnh lấy mặt lạ mắt ướp lạnh đeo vào rồi nằm thẳng lên giường.
Hôm nay trước khi ngủ, cô đếm hạt dẻ.
Không phải vì gần đây cô thích ăn hạt dẻ mà là vì cô muốn gõ một phát vào đầu chú già không có mắt thẩm mỹ, gàn bướng bảo thủ, cứ coi cô là trẻ con kia.
…
Hôm sau, Tô Ý Tiện dậy rất sớm.
Cô mặc quần áo thể thao đi bộ quay nhà chính một vòng, đúng giờ ăn sáng thì bước vào nhà ăn.
“Đến rồi đấy à?” Thẩm Cẩm nhìn cô rồi vội vàng bảo dì giúp việc bê cháo hải sản lên, “Vừa nãy Tri Hành nói cháu chưa ngủ dậy nên bảo người đóng gói đồ ăn sáng lại.”
Tô Ý Tiện ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Tri Hành như bình thường, nhìn sang Thẩm Cẩm nói: “Cháu dậy từ sáng rồi, còn thấy các dì hái bạch quả ở sân sau nữa.”
Cô duỗi tay lấy hạt dẻ ngào đường, sau đó dùng sức bóp hạt dẻ nứt ra vang cách “tạch”, lấy nhân bỏ vào miệng.
Ngay khi Tô Ý Tiện định lấy hạt dẻ thứ hai thì có ai đó đặt một cái đĩa nhỏ ở cạnh tay cô, trên đĩa có năm nhân hạt dẻ hoàn chỉnh.
Bên tay Thẩm Tri Hành chất đống vỏ hạt dẻ, bây giờ anh vẫn đang bóc.
Tô Ý Tiện nhón một hạt bỏ vào miệng, không nói gì.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tri Hành lấy sữa đậu nành cho cô, cô không nói chuyện, bóc trứng gà cho cô, cô cũng không ừ hử gì.
Cuối cùng lúc đứng dậy khỏi bàn, cô vô tình giẫm vào chân Thẩm Tri Hành, thế mà cô vẫn không lên tiếng.
Thẩm Cẩm thấy cô vội vàng đi khỏi đó thì cười nhìn Thẩm Tri Hành: “Hai đứa thú vị thật đấy, hôm qua em tức giận, hôm nay con bé giận, lúc thế này lúc thế kia.”
Thẩm Tri Hành liếc nhìn cô ấy một cái, lúc rời khỏi đó còn đưa mấy hạt dẻ còn dư tới trước mặt cô ấy: “Bớt nói lại, đừng lãng phí.”
Lúc Thẩm Tri Hành về phòng, từ xa thấy Tô Ý Tiện ngồi trước cửa sổ nhìn màn hình máy tính.
Cô đang gọi video với ai đó, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó, lúc lại ngẩng đầu lên cười với người trong video.
Hôm nay cô hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng cô lại chẳng chịu nói chuyện với anh câu nào.
Thẩm Tri Hành vô thức đi tới cây cầu nối hai bên, đi về phía phòng Tô Ý Tiện.
Khi còn mấy bậc thềm nữa thì đến sân chỗ cô thì người trước cửa sổ bỗng phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Chạm mắt thoáng qua.
Sau đó “rầm” một phát.
Cửa sổ đóng chặt.
“Làm tớ giật cả mình, sao thế?” Giản Đan hỏi cô.
“Không có gì đâu, tớ đóng cửa sổ thôi.” Tô Ý Tiện lật tài liệu sang trang kế tiếp, “Tiếp tục đi.”
Bài tập theo đợt phải nộp lên sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, có hai thành viên nhóm muốn đi du lịch trong mấy ngày sau Quốc Khánh nên mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ vào mấy ngày trước Quốc Khánh.
Hai tiếng sau, các thành viên của nhóm lục tục thoát khỏi cuộc họp.
Giản Đan không thoát ra mà áp sát vào camera nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm qua cậu ngả bài với sếp Thẩm xong có tiến triển gì không?”
Bàn tay đang viết của Tô Ý Tiện bỗng khựng lại, vốn dĩ cô đã quên chuyện này hai tiếng rồi, Giản Đản hỏi thế làm cô nhớ tới nó.
“Tiến triển?” Tô Ý Tiện tự giễu cười một tiếng, giọng điệu thờ ơ, “Bị chú ấy hỏi tớ có thích chú ấy thật không, chú ấy cảm thấy tớ chỉ sùng bái và lưu luyến với người giỏi giang thôi, đồng thời chú ấy còn nói chú ấy chỉ có tình thân với tớ, không có chút xíu tình cảm nam nữ gì hết, giọng điệu chú ấy kiên định đến mức suýt thì giơ bốn ngón tay lên thề với trời… Cái này có tính là tiến triển không?”
Giản Đan ngây người: “Chú ấy nói vậy thật sao?”
Thế thì quá tàn nhẫn rồi.
“Không phải nguyên văn nhưng ý là như thế.”
Thẩm Tri Hành nói rất uyển chuyển nhưng uyển chuyển thì có ích gì chứ? Tổn thương gây ra cho người ta vẫn chẳng ít đi chút nào.
Giản Đan im lặng một lúc lâu: “Thế cậu…”
“Tớ tự bình tĩnh lại trước đã, dạo này có một đống chuyện luôn.” Trước Quốc Khánh để học cách bày tỏ với Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện đã lãng phí không ít thời gian rồi.
Bây giờ bị từ chối rồi thì cô không thể tiêu tốn thời gian vào mặt tình cảm được nữa.
Chương trình học năm hai căng hơn năm nhất rất nhiều, hơn nữa cô còn chuẩn bị thi IELTS, còn bận chuẩn bị xin ra nước ngoài theo chương trình trao đổi sinh viên.
Dường như mỗi một chuyện đó đều quan trọng hơn việc theo đuổi Thẩm Tri Hành, vì thế cô tạm thời không có thời gian rảnh nghĩ tới Thẩm Tri Hành.
“Thuận theo tự nhiên vậy.” Tô Ý Tiện nói.
Dù sao cô đã thể hiện rõ tấm lòng của mình cho Thẩm Tri Hành thấy rồi.
“Cũng được, chưa biết chừng hôm nào đó cậu lại gặp được một người cậu thích hơn, yêu người khác luôn.” Giản Đan luôn cho rằng đàn ông như quần áo, không hợp không thích thì đổi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Đâu phải bỏ một bộ quần áo là phải chạy lõa thể đâu, không cần phải đòi sống đòi chết.
Ngày mùng năm tháng mười, Tô Ý Tiện chấm dứt kỳ nghỉ Quốc Khánh trước hạn, quay về trường.
Mặc dù ông cụ Thẩm không vui nhưng vẫn không để làm lỡ việc học hành của con cháu, ông ấy nói câu “Nguyên Đán nhớ về” mấy lần liên tục, nghe Tô Ý Tiện đồng ý chắc nịch mới hài lòng buông lỏng tay cô ra.
“Chắc chắn Nguyên Đán cháu sẽ về mà.” Tô Ý Tiện đảm bảo với ông ấy một lần nữa, “Ông phải giữ gìn sức khỏe, sắp tới trời trở lạnh, lúc đi câu cá ông phải giữ ấm cho tốt.”
“Được, được…” Ông cụ Thẩm tiễn cô ra ngoài, đặt tay lên vai cô.
Ông cụ Thẩm khua tay trên đầu Tô Ý Tiện, hỏi cô: “Có phải cao lên rồi không?”
Tô Ý Tiện cười: “Không ạ, cháu sắp hai mươi rồi, cao lên thế nào được nữa.”
Ông cụ Thẩm suy nghĩ gì đó, vẻ mặt bỗng ỉu xìu: “Vậy là ông già rồi, lưng cong hơn rồi.”
Tô Ý Tiện nghe ông ấy nói vậy thì chóp mũi cay cay, vành mắt cũng đỏ.
Ông cụ Thẩm vỗ lưng cô: “Ông thật lòng coi cháu là con cháu trong nhà.”
“Cháu biết ạ.” Người nhà họ Thẩm đều rất tốt với cô.
“Có mấy câu ông muốn nói với cháu nhưng lại không biết nói thế nào…” Ông cụ Thẩm có thể đoán được đại khái chuyện của cô và Thẩm Tri Hành nhưng ông ấy không biết khuyên kiểu gì.
“Cháu à, cháu chỉ cần nhớ kỹ, con người sống sao cho vui vẻ là được. Người thân của cháu tạo điều kiện cho cháu không cần lo ăn mặc, họ chỉ có một yêu cầu với cháu, đó là muốn cháu vui vẻ.”
“Cháu biết mà ông, cháu sẽ vui vẻ, cháu rất vui vẻ.” Tô Ý Tiện nghe ông cụ Thẩm nói vậy thì thấy rất buồn, mấy ngày nay cô bị lời Thẩm Tri Hành nói ảnh hưởng tới tâm trạng, lúc ăn cơm nói rất ít, cũng chẳng cười mấy.
Có lẽ ông cụ Thẩm nhận ra cô không vui nên hôm nay cố ý an ủi cô.
Cô không nên để một người lớn tuổi thật lòng yêu mến cô lo lắng.
“Ngoài ra thì ông không nói nhiều nữa, muốn làm gì thì làm, mới tí tuổi đầu chớ nên lo lắng nhiều, biết chưa?”
“Vâng.” Tô Ý Tiện cười dìu ông ấy ngồi xuống xe lăn mà chú Vương đẩy tới.
Cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn, ngửa đầu lên nhìn ông cụ Thẩm: “Cháu chỉ mong ông giữ gìn sức khỏe, như thế cháu mới yên tâm.”
“Cháu đi nhé, Nguyên Đán cháu sẽ về thăm ông.”
Buổi trưa trước Nguyên Đán một ngày, Tô Ý Tiện đi thẳng từ trường về nhà họ Thẩm, nửa cái vali toàn là sách.
Đang trong tháng cuối kỳ, ngày mùng ba có hai môn chuyên ngành phải thi, bạn cùng phòng của Tô Ý Tiện đều ở lại thư viện trường thức đêm ôn tập. Nhưng cô đã hứa với ông cụ Thẩm sẽ về rồi nên cô nhất định phải về.
Chú Vương xách vali lên phòng giúp cô, chú ấy chỉ căn nhà bên kia hồ: “Sếp Thẩm về từ lúc sáng sớm, cô có muốn đi chào hỏi không?”
Tô Ý Tiện ngây người: “Cháu không đi đâu, lúc ăn cơm tối sẽ gặp thôi.”
Đã ba tháng rồi cô không gặp Thẩm Tri Hành.
Từ hồi Quốc Khánh rời khỏi nhà họ Thẩm, Tô Ý Tiện chưa gặp anh thêm lần nào, vào ngày nghỉ cũng không về nhà anh.
Thẩm Tri Hành vẫn như trước đây, gửi tin nhắn nhắc nhở cô trời lạnh hơn mặc thêm quần áo ấm, thỉnh thoảng hỏi cô sinh hoạt, việc học hành có thuận lợi không, có cần giúp đỡ gì không.
Hôm qua anh còn gửi tin nhắn hỏi Tô Ý Tiện tới Nguyên Đán có cần Tiền Tiễn tới đón cô không.
Anh vẫn là người chú quan tâm yêu thương cô như trước.
Trong ba tháng này, lúc rảnh rỗi, Tô Ý Tiện hay nhớ tới lời anh nói lần trước.
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thẩm Tri Hành.
Cô tin chắc đó là tình yêu.
Vì Tô Ý Tiện sẽ nhớ anh lúc rảnh rỗi, nhớ anh vào đêm khuya tĩnh lặng.
Cô sẽ mơ thấy anh, mơ thấy mình ôm hôn anh, cùng anh làm chuyện người lớn thích làm.
Học kỳ này, Tô Ý Tiện tham gia một tọa đàm liên quan tới tình dục, tiếp thu rất nhiều kiến thức khoa học liên quan tới tình dục, quan hệ tình dục. Cô đến hội chợ đồ tình dục, còn chọn món đồ chơi đầu tiên cho bản thân dưới sự trợ giúp của tình nguyện viên.
Tô Ý Tiện biết người trưởng thành có thể thông qua một vài mánh khóe để khiến bản thân vui vẻ nhưng cô không dám thử, vì từ nhỏ thiếu sự giáo dục giới tính nên xấu hổ khi thử và cũng xấu hổ khi đề cập đến nó.
Mãi tới tận một tháng trước, cô quay về căn chung cư nhỏ của mình, đêm khuya sự hiếu kỳ trỗi dậy khiến cô ấn vào trang web màu hồng mà cô chưa từng mở bao giờ.
Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể, lần đầu tiên cầm thỏ ngọc đã được rửa sạch khử trùng, lần đầu tiên nghe thấy âm điệu lạ lẫm phát ra từ cổ họng mình…
Mới đầu Tô Ý Tiện không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống giường, sau đó gương mặt và giọng nói của Thẩm Tri Hành đã kích thích não bộ thay câu chữ.
Dường như cô có thể tạo dựng y nguyên mỗi một chi tiết nhỏ liên quan tới Thẩm Tri Hành trong đầu, bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài đều đặn của anh, nửa người trên lúc bơi và nơi nào được quần bơi bao bọc của anh, và cả hơi thở anh cố kiếm chế khi thỉnh thoảng dậy sớm tập thể dục…
Đêm hôm ấy, Tô Ý Tiện đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên, thậm chí có cả lần đầu tiên bật máy giặt lên giữa đêm khuya.
Cũng trong đêm ấy, nỗi nhớ của cô với Thẩm Tri Hành đạt tới đỉnh điểm.
Lần này, anh để Tô Ý Tiện đi trước còn anh đi sau cô.
Tô Ý Tiện vẫn bước đi thong thả, ở một ngã rẽ cô đều đưa ra lựa chọn rất nhanh, chẳng hề do dự.
Nhà chính của nhà họ Thẩm rất rộng, phong cảnh sân vườn phong cách Trung Quốc khó phân biệt vào ban đêm, Tô Ý Tiện rẽ nhầm hai chỗ nhưng Thẩm Tri Hành không nhắc nhở cô, chỉ lặng lẽ theo sau.
Thẩm Tri Hành nhận ra Tô Ý Tiện bị mù đường từ lâu rồi nhưng cảm giác về phương hướng của cô lại tốt một cách kỳ lạ.
Dù đi vòng quanh nhà chính bao nhiêu vòng đi chăng nữa, cô vẫn có thể thuận lợi về đến phòng mình.
Mười phút sau, Tô Ý Tiện thấy ánh đèn mờ trong phòng mình.
Mỗi lần về, dì giúp việc đều tới dọn dẹp giường đệm cho cô, mắc màn cho cô, gấp góc chăn lại, xịt thêm hương oải hương hỗ trợ giấc ngủ lên gối.
Nghĩ đến đây, tâm trạng rối bời không thôi vì Thẩm Tri Hành của Tô Ý Tiện bỗng yên ả trở lại.
Cô cần một giấc ngủ thật ngon để bình tĩnh lại.
Cúi đầu đi đến cửa phòng, lúc đẩy cửa ra, Tô Ý Tiện nhìn thấy người phía sau được phản chiếu qua tấm kính.
Cô cởi áo khoác ra, đưa cho anh từ xa.
Thẩm Tri Hành tiến lên hai bước nhận lấy áo rồi quay người đi mất.
Ngay cả chúc ngủ ngon cũng không nói.
Trong lòng Tô Ý Tiện rất bứt rứt ngột ngạt, cô nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, không nhìn bóng lưng Thẩm Tri Hành.
Quay người lại, ánh mắt vô tình nhìn vào câu đối Tết trên cửa: Một năm bốn mùa luôn may mắn.
Cô đập thật mạnh vào chữ “hành” trên đó, sau đó dồn sức đẩy cửa đi vào phòng.
Rửa mặt xong, Tô Ý Tiện đá dép lê trèo lên giường, dùng chăn tơ tằm mềm mại cuốn chặt mình từ đầu tới chân.
Cô hít sâu một hơi, ngửi hương thơm trên gối, nước mắt rơi xuống mà không có dự báo trước.
Vừa nãy bị mấy lời của Thẩm Tri Hành làm cho đầu óc choáng váng quên cả khóc, lúc này muộn màng phản ứng lại mới thấy rất khó chịu.
Phía trước phòng ngủ của Tô Ý Tiện hướng ra hồ, khoảng sân đằng sau không có ai ở. Vì thế cô không kiềm chế tiếng khóc của mình chút nào, để mặc bản thân trút hết cảm xúc ra ngoài.
Một lúc sau, Tô Ý Tiện khóc mệt.
Cô dần dần bình tĩnh lại, dậy đi rửa mặt, thoa kem dưỡng da lại lần nữa.
Tô Ý Tiện tới tủ lạnh lấy mặt lạ mắt ướp lạnh đeo vào rồi nằm thẳng lên giường.
Hôm nay trước khi ngủ, cô đếm hạt dẻ.
Không phải vì gần đây cô thích ăn hạt dẻ mà là vì cô muốn gõ một phát vào đầu chú già không có mắt thẩm mỹ, gàn bướng bảo thủ, cứ coi cô là trẻ con kia.
…
Hôm sau, Tô Ý Tiện dậy rất sớm.
Cô mặc quần áo thể thao đi bộ quay nhà chính một vòng, đúng giờ ăn sáng thì bước vào nhà ăn.
“Đến rồi đấy à?” Thẩm Cẩm nhìn cô rồi vội vàng bảo dì giúp việc bê cháo hải sản lên, “Vừa nãy Tri Hành nói cháu chưa ngủ dậy nên bảo người đóng gói đồ ăn sáng lại.”
Tô Ý Tiện ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Tri Hành như bình thường, nhìn sang Thẩm Cẩm nói: “Cháu dậy từ sáng rồi, còn thấy các dì hái bạch quả ở sân sau nữa.”
Cô duỗi tay lấy hạt dẻ ngào đường, sau đó dùng sức bóp hạt dẻ nứt ra vang cách “tạch”, lấy nhân bỏ vào miệng.
Ngay khi Tô Ý Tiện định lấy hạt dẻ thứ hai thì có ai đó đặt một cái đĩa nhỏ ở cạnh tay cô, trên đĩa có năm nhân hạt dẻ hoàn chỉnh.
Bên tay Thẩm Tri Hành chất đống vỏ hạt dẻ, bây giờ anh vẫn đang bóc.
Tô Ý Tiện nhón một hạt bỏ vào miệng, không nói gì.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tri Hành lấy sữa đậu nành cho cô, cô không nói chuyện, bóc trứng gà cho cô, cô cũng không ừ hử gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng lúc đứng dậy khỏi bàn, cô vô tình giẫm vào chân Thẩm Tri Hành, thế mà cô vẫn không lên tiếng.
Thẩm Cẩm thấy cô vội vàng đi khỏi đó thì cười nhìn Thẩm Tri Hành: “Hai đứa thú vị thật đấy, hôm qua em tức giận, hôm nay con bé giận, lúc thế này lúc thế kia.”
Thẩm Tri Hành liếc nhìn cô ấy một cái, lúc rời khỏi đó còn đưa mấy hạt dẻ còn dư tới trước mặt cô ấy: “Bớt nói lại, đừng lãng phí.”
Lúc Thẩm Tri Hành về phòng, từ xa thấy Tô Ý Tiện ngồi trước cửa sổ nhìn màn hình máy tính.
Cô đang gọi video với ai đó, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó, lúc lại ngẩng đầu lên cười với người trong video.
Hôm nay cô hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng cô lại chẳng chịu nói chuyện với anh câu nào.
Thẩm Tri Hành vô thức đi tới cây cầu nối hai bên, đi về phía phòng Tô Ý Tiện.
Khi còn mấy bậc thềm nữa thì đến sân chỗ cô thì người trước cửa sổ bỗng phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Chạm mắt thoáng qua.
Sau đó “rầm” một phát.
Cửa sổ đóng chặt.
“Làm tớ giật cả mình, sao thế?” Giản Đan hỏi cô.
“Không có gì đâu, tớ đóng cửa sổ thôi.” Tô Ý Tiện lật tài liệu sang trang kế tiếp, “Tiếp tục đi.”
Bài tập theo đợt phải nộp lên sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, có hai thành viên nhóm muốn đi du lịch trong mấy ngày sau Quốc Khánh nên mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ vào mấy ngày trước Quốc Khánh.
Hai tiếng sau, các thành viên của nhóm lục tục thoát khỏi cuộc họp.
Giản Đan không thoát ra mà áp sát vào camera nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm qua cậu ngả bài với sếp Thẩm xong có tiến triển gì không?”
Bàn tay đang viết của Tô Ý Tiện bỗng khựng lại, vốn dĩ cô đã quên chuyện này hai tiếng rồi, Giản Đản hỏi thế làm cô nhớ tới nó.
“Tiến triển?” Tô Ý Tiện tự giễu cười một tiếng, giọng điệu thờ ơ, “Bị chú ấy hỏi tớ có thích chú ấy thật không, chú ấy cảm thấy tớ chỉ sùng bái và lưu luyến với người giỏi giang thôi, đồng thời chú ấy còn nói chú ấy chỉ có tình thân với tớ, không có chút xíu tình cảm nam nữ gì hết, giọng điệu chú ấy kiên định đến mức suýt thì giơ bốn ngón tay lên thề với trời… Cái này có tính là tiến triển không?”
Giản Đan ngây người: “Chú ấy nói vậy thật sao?”
Thế thì quá tàn nhẫn rồi.
“Không phải nguyên văn nhưng ý là như thế.”
Thẩm Tri Hành nói rất uyển chuyển nhưng uyển chuyển thì có ích gì chứ? Tổn thương gây ra cho người ta vẫn chẳng ít đi chút nào.
Giản Đan im lặng một lúc lâu: “Thế cậu…”
“Tớ tự bình tĩnh lại trước đã, dạo này có một đống chuyện luôn.” Trước Quốc Khánh để học cách bày tỏ với Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện đã lãng phí không ít thời gian rồi.
Bây giờ bị từ chối rồi thì cô không thể tiêu tốn thời gian vào mặt tình cảm được nữa.
Chương trình học năm hai căng hơn năm nhất rất nhiều, hơn nữa cô còn chuẩn bị thi IELTS, còn bận chuẩn bị xin ra nước ngoài theo chương trình trao đổi sinh viên.
Dường như mỗi một chuyện đó đều quan trọng hơn việc theo đuổi Thẩm Tri Hành, vì thế cô tạm thời không có thời gian rảnh nghĩ tới Thẩm Tri Hành.
“Thuận theo tự nhiên vậy.” Tô Ý Tiện nói.
Dù sao cô đã thể hiện rõ tấm lòng của mình cho Thẩm Tri Hành thấy rồi.
“Cũng được, chưa biết chừng hôm nào đó cậu lại gặp được một người cậu thích hơn, yêu người khác luôn.” Giản Đan luôn cho rằng đàn ông như quần áo, không hợp không thích thì đổi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Đâu phải bỏ một bộ quần áo là phải chạy lõa thể đâu, không cần phải đòi sống đòi chết.
Ngày mùng năm tháng mười, Tô Ý Tiện chấm dứt kỳ nghỉ Quốc Khánh trước hạn, quay về trường.
Mặc dù ông cụ Thẩm không vui nhưng vẫn không để làm lỡ việc học hành của con cháu, ông ấy nói câu “Nguyên Đán nhớ về” mấy lần liên tục, nghe Tô Ý Tiện đồng ý chắc nịch mới hài lòng buông lỏng tay cô ra.
“Chắc chắn Nguyên Đán cháu sẽ về mà.” Tô Ý Tiện đảm bảo với ông ấy một lần nữa, “Ông phải giữ gìn sức khỏe, sắp tới trời trở lạnh, lúc đi câu cá ông phải giữ ấm cho tốt.”
“Được, được…” Ông cụ Thẩm tiễn cô ra ngoài, đặt tay lên vai cô.
Ông cụ Thẩm khua tay trên đầu Tô Ý Tiện, hỏi cô: “Có phải cao lên rồi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ý Tiện cười: “Không ạ, cháu sắp hai mươi rồi, cao lên thế nào được nữa.”
Ông cụ Thẩm suy nghĩ gì đó, vẻ mặt bỗng ỉu xìu: “Vậy là ông già rồi, lưng cong hơn rồi.”
Tô Ý Tiện nghe ông ấy nói vậy thì chóp mũi cay cay, vành mắt cũng đỏ.
Ông cụ Thẩm vỗ lưng cô: “Ông thật lòng coi cháu là con cháu trong nhà.”
“Cháu biết ạ.” Người nhà họ Thẩm đều rất tốt với cô.
“Có mấy câu ông muốn nói với cháu nhưng lại không biết nói thế nào…” Ông cụ Thẩm có thể đoán được đại khái chuyện của cô và Thẩm Tri Hành nhưng ông ấy không biết khuyên kiểu gì.
“Cháu à, cháu chỉ cần nhớ kỹ, con người sống sao cho vui vẻ là được. Người thân của cháu tạo điều kiện cho cháu không cần lo ăn mặc, họ chỉ có một yêu cầu với cháu, đó là muốn cháu vui vẻ.”
“Cháu biết mà ông, cháu sẽ vui vẻ, cháu rất vui vẻ.” Tô Ý Tiện nghe ông cụ Thẩm nói vậy thì thấy rất buồn, mấy ngày nay cô bị lời Thẩm Tri Hành nói ảnh hưởng tới tâm trạng, lúc ăn cơm nói rất ít, cũng chẳng cười mấy.
Có lẽ ông cụ Thẩm nhận ra cô không vui nên hôm nay cố ý an ủi cô.
Cô không nên để một người lớn tuổi thật lòng yêu mến cô lo lắng.
“Ngoài ra thì ông không nói nhiều nữa, muốn làm gì thì làm, mới tí tuổi đầu chớ nên lo lắng nhiều, biết chưa?”
“Vâng.” Tô Ý Tiện cười dìu ông ấy ngồi xuống xe lăn mà chú Vương đẩy tới.
Cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn, ngửa đầu lên nhìn ông cụ Thẩm: “Cháu chỉ mong ông giữ gìn sức khỏe, như thế cháu mới yên tâm.”
“Cháu đi nhé, Nguyên Đán cháu sẽ về thăm ông.”
Buổi trưa trước Nguyên Đán một ngày, Tô Ý Tiện đi thẳng từ trường về nhà họ Thẩm, nửa cái vali toàn là sách.
Đang trong tháng cuối kỳ, ngày mùng ba có hai môn chuyên ngành phải thi, bạn cùng phòng của Tô Ý Tiện đều ở lại thư viện trường thức đêm ôn tập. Nhưng cô đã hứa với ông cụ Thẩm sẽ về rồi nên cô nhất định phải về.
Chú Vương xách vali lên phòng giúp cô, chú ấy chỉ căn nhà bên kia hồ: “Sếp Thẩm về từ lúc sáng sớm, cô có muốn đi chào hỏi không?”
Tô Ý Tiện ngây người: “Cháu không đi đâu, lúc ăn cơm tối sẽ gặp thôi.”
Đã ba tháng rồi cô không gặp Thẩm Tri Hành.
Từ hồi Quốc Khánh rời khỏi nhà họ Thẩm, Tô Ý Tiện chưa gặp anh thêm lần nào, vào ngày nghỉ cũng không về nhà anh.
Thẩm Tri Hành vẫn như trước đây, gửi tin nhắn nhắc nhở cô trời lạnh hơn mặc thêm quần áo ấm, thỉnh thoảng hỏi cô sinh hoạt, việc học hành có thuận lợi không, có cần giúp đỡ gì không.
Hôm qua anh còn gửi tin nhắn hỏi Tô Ý Tiện tới Nguyên Đán có cần Tiền Tiễn tới đón cô không.
Anh vẫn là người chú quan tâm yêu thương cô như trước.
Trong ba tháng này, lúc rảnh rỗi, Tô Ý Tiện hay nhớ tới lời anh nói lần trước.
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thẩm Tri Hành.
Cô tin chắc đó là tình yêu.
Vì Tô Ý Tiện sẽ nhớ anh lúc rảnh rỗi, nhớ anh vào đêm khuya tĩnh lặng.
Cô sẽ mơ thấy anh, mơ thấy mình ôm hôn anh, cùng anh làm chuyện người lớn thích làm.
Học kỳ này, Tô Ý Tiện tham gia một tọa đàm liên quan tới tình dục, tiếp thu rất nhiều kiến thức khoa học liên quan tới tình dục, quan hệ tình dục. Cô đến hội chợ đồ tình dục, còn chọn món đồ chơi đầu tiên cho bản thân dưới sự trợ giúp của tình nguyện viên.
Tô Ý Tiện biết người trưởng thành có thể thông qua một vài mánh khóe để khiến bản thân vui vẻ nhưng cô không dám thử, vì từ nhỏ thiếu sự giáo dục giới tính nên xấu hổ khi thử và cũng xấu hổ khi đề cập đến nó.
Mãi tới tận một tháng trước, cô quay về căn chung cư nhỏ của mình, đêm khuya sự hiếu kỳ trỗi dậy khiến cô ấn vào trang web màu hồng mà cô chưa từng mở bao giờ.
Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể, lần đầu tiên cầm thỏ ngọc đã được rửa sạch khử trùng, lần đầu tiên nghe thấy âm điệu lạ lẫm phát ra từ cổ họng mình…
Mới đầu Tô Ý Tiện không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống giường, sau đó gương mặt và giọng nói của Thẩm Tri Hành đã kích thích não bộ thay câu chữ.
Dường như cô có thể tạo dựng y nguyên mỗi một chi tiết nhỏ liên quan tới Thẩm Tri Hành trong đầu, bàn tay có khớp xương rõ ràng, thon dài đều đặn của anh, nửa người trên lúc bơi và nơi nào được quần bơi bao bọc của anh, và cả hơi thở anh cố kiếm chế khi thỉnh thoảng dậy sớm tập thể dục…
Đêm hôm ấy, Tô Ý Tiện đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên, thậm chí có cả lần đầu tiên bật máy giặt lên giữa đêm khuya.
Cũng trong đêm ấy, nỗi nhớ của cô với Thẩm Tri Hành đạt tới đỉnh điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro