Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 66

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

2024-07-23 15:13:09

Về chuyện cầu hôn, Thẩm Tri Hành đã cân nhắc từ lúc đi tham gia hôn lễ của Điền Hồng Triết ở thành phố H rồi, anh nghĩ từ mùa hè qua mùa đông, lại nghĩ từ mùa đông qua mùa hè tiếp theo…

Thoắt cái, hơn một năm đã trôi qua.

Ngoại trừ nhân vật đã xác định, thì còn thời gian, địa điểm, cách thức… Thẩm Tri Hành chưa nghĩ xong cái nào cả.

Hơn một năm qua Thẩm Tri Hành rất tận tụy, chỉ riêng vlog cầu hôn thôi cũng đã xem hơn trăm cái.

Vốn dĩ ban đầu anh cũng có dự tính rồi nhưng kế hoạch càng làm càng mất phương hướng, ngày nào cũng tự bác bỏ kế hoạch ngày hôm trước của mình.

Bây giờ hễ mở app trong nhóm app mạng xã hội ra, big data sẽ đề xuất bài viết về cầu hôn cho anh theo cả trang, ví dụ như “Cầu hôn thế này, vợ cảm động bật khóc, đồng ý lấy tôi ngay mà chẳng cần nghĩ!”, “Cứu mạng! Bạn trai cầu hôn thế này tôi sẽ khóc mất”, “Bất cứ ai bỏ qua hướng dẫn cầu hôn này tôi sẽ buồn lắm đấy, ok?”...

Ngoài giờ làm việc, Thẩm Tri Hành cứ hễ nghe tin nơi nào đó là thánh địa cầu hôn ở Giang Thành, anh đều tự mình đến xem, cũng ghi lại ưu khuyết điểm của nơi đó.

Thẩm Tri Hành - chuyên gia chiến lược cầu hôn hạng nhất Giang Thành, thực hành một cách phong phú mà đa dạng, trong hai năm qua đã giúp đỡ bốn người bạn cầu hôn thành công, thế mà kế hoạch cầu hôn của chính bản thân mình thì đến nay vẫn chưa có tiến triển gì.

Thậm chí tờ danh sách nhà hàng cầu hôn ở Giang Thành và khu vực lân cận mà anh ghi chú lại còn bị Tô Ý Tiện vô tình phát hiện, ai ngờ Tô Ý Tiện xem kỹ một lượt xong lại đưa ra kết luận ngoài dự đoán: Đợt này bạn trai muốn đầu tư vào mảng nhà hàng.

Nghe thấy kết luận đó của Tô Ý Tiện, Thẩm Tri Hành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng lóe lên ý tưởng gì đó…

Nếu anh không hài lòng về nhà hàng nào cả, chi bằng tự mở một cái.

Sau khi nảy ra suy nghĩ đó, Thẩm Tri Hành lập tức lập nhóm, độ tuổi trung bình của thành viên nhóm không quá ba mươi, có cả nam lẫn nữ, đủ cả độc thân lẫn đã kết hôn.

Rất nhanh sau đó, mọi người thống nhất ý kiến đưa ra vị trí được chọn của nhà hàng: tầng cao nhất của tòa Landmark cao nhất ở Giang Thành.

Trong lúc Tô Ý Tiện bận rộn với luận văn tốt nghiệp, dự án nhà hàng cầu hôn của Thẩm Tri Hành được tích cực đẩy mạnh.

Ngày chín tháng sáu, lúc Nhan Nghiên thi đại học xong kéo vali tới bảo muốn đến nhà ở tạm một thời gian, Tô Ý Tiện vui khôn xiết.

Cô định dẫn Nhan Nghiên tới trường Đại học Giang Thành dạo một vòng trước, rồi lên kế hoạch dẫn cô bé đi check in trung tâm thương mại và nhà hàng mới mở ở Giang Thành trong một năm gần đây…

Nhưng ai ngờ, Nhan Nghiên từ chối hết, nói rằng cô bé không rảnh.

“Không rảnh á? Lịch đi chơi với bạn bè của em xếp dày thế à?” Tô Ý Tiện còn tưởng cô bé dọn đến nhà là vì muốn đi chơi với mình.

Nhan Nghiên lắc đầu: “Không phải, em bận chuyện khác.”

Tô Ý Tiện nhíu mày, đang định cố hỏi cô bé tiếp thì Thẩm Tri Hành về.

Cô chưa kịp chạy ra đón anh người yêu của mình, Nhan Nghiên ở bên cạnh cạnh bỗng vọt lên, chạy tới cửa như một làn khói, vội vàng nói luôn: “Cậu ơi, đi thôi đi thôi, cháu có việc muốn nói với cậu…”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì vội vã thay giày, anh bước nhanh tới hôn má Tô Ý Tiện một cái, sau đó đi lên tầng với Nhan Nghiên.

“Shh…” Tô Ý Tiện nhìn hai cậu cháu có hành vi lạ thường dạo gần đây, lờ mờ đoán ra gì đó.

Tô Ý Tiện: [Tớ cảm thấy Thẩm Tri Hành sắp cầu hôn tớ rồi.]

Cô gửi tin nhắn cho Giản Đan.

Giản Đan không đơn giản: [Hả? Sao cậu phát hiện ra?]

Tô Ý Tiện đọc tin nhắn trả lời của Giản Đan xong thì híp mắt lại, xem ra Giản Đan cũng biết chuyện này.

Sau đó cô lại gửi tin nhắn đó cho mấy người bạn khác, tin nhắn trả lời cô nhận được đều là lạ.

Tô Ý Tiện đưa mắt nhìn ảnh đại diện của Từ Niệm Niệm, cô ấy ở nước ngoài xa xôi, chắc là không bị Thẩm Tri Hành lôi kéo đâu.

Tô Ý Tiện: [Niệm Niệm này, tớ cảm thấy hình như Thẩm Tri Hành sắp cầu hôn tớ rồi.]

Từ Niệm Niệm: [?????]

Từ Niệm Niệm: [Vãi chưởng? Thật hả? Cuối cùng cũng làm rồi!]

Tô Ý Tiện hài lòng gật đầu, đây mới là phản ứng của một người khi nghe tin bạn thân mình sắp được cầu hôn chứ!

Tô Ý Tiện: [Hí hí hí, cậu ở đâu thế? Có tiện gọi video đâu?]

Từ Niệm Niệm: [Xin lỗi cục cưng, tớ đang lười biếng trong lớp đây, chúng ta nhắn tin thôi.]

Từ Niệm Niệm vắt chéo chân ngồi ở quán ăn đêm trước cổng nhà, vừa ăn xiên vừa đọc tin nhắn Tô Ý Tiện giải thích về những manh mối mà cô phát hiện ra dạo gần đây.

Tô Ý Tiện: [Gần đây anh ấy nhận được siêu nhiều tin nhắn Wechat luôn, mỗi lần xem tin nhắn đều lén lút tránh mặt tớ, mấy hôm trước ấy lần đầu tiên trong đời anh ấy dán kính cường lực cho điện thoại, còn là loại chống nhìn trộm á!]

Tô Ý Tiện: [Còn nữa là Nghiên Nghiên cũng khác thường, trước kia con bé và cậu con bé nói chuyện với nhau chưa bao giờ tránh mặt tớ cả, vừa nãy con bé lại muốn lên phòng sách nói chuyện riêng với cậu con bé, ôi trời!]

Tô Ý Tiện: [Còn nữa nhá, tớ vừa gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng của tớ là “Tớ cảm thấy Thẩm Tri Hành sắp cầu hôn tớ rồi”, bọn họ không ngạc nhiên chút nào, trái lại còn rất quan tâm tại sao tớ lại phát hiện ra… Điều này không bình thường tẹo nào, tớ nghi ngờ bọn họ đều bị Thẩm Tri Hành lôi kéo rồi.]

Tô Ý Tiện: [Bây giờ, trong số bạn bè tốt của tớ chỉ có cậu có phản ứng bình thường nhất, vì thế tớ chỉ có thể nói với cậu thôi.]



Từ Niệm Niệm nhìn thấy tin nhắn cuối cùng khi khóe miệng co giật, liệu có khả năng là vì cô ấy diễn giỏi không?

Cô ấy mở nhóm chat trên Wechat có tên “Hành động cầu hôn” ra để mật báo ngay lập tức.

Từ Niệm Niệm: [Quý vị ơi, hình như hành động của chúng ta bị lộ rồi.]

Từ Niệm Niệm: [Chớ hốt hoảng, nên làm gì thì cứ làm, Nghiên Nghiên, em tuyệt đối không được giấu đầu hở đuôi ra ngoài tìm cô ấy tán gẫu, nếu không thì đến chị cũng sẽ bị lộ luôn đấy!]



Nhan Nghiên nhìn thấy tin nhắn đó thì sợ đến mức rụt nửa cái chân vừa bước ra khỏi cửa phòng sách của Thẩm Tri Hành về, ngay sau đó rón rén đóng cửa phòng sách lại.

Từ Niệm Niệm (kẻ nằm vùng may mắn sống sót duy nhất): [Đừng hốt hoảng, tạm thời cậu ấy vẫn chưa biết kế hoạch nào của chúng ta cả, vì thế chúng ta chỉ cần tiếp tục đẩy mạnh và giữ bí mật là được.]

Giản Đan không đơn giản: [Á! Thám thính rồi báo lại nhá!]

Năm phút sau, Từ Niệm Niệm lại xuất hiện trong nhóm lần nữa.

Từ Niệm Niệm (kẻ nằm vùng may mắn sống sót duy nhất): [Ặc, cô ấy đoán ra ngày cầu hôn rồi…]

Giản Đan không đơn giản: [Tớ cảm thấy mọi người đừng nản lòng, nghĩ theo chiều hướng tốt, nếu Ý Ý đoán ra ngày thì ắt sẽ trang điểm ăn mặc chỉn chu.]

Nhan Nghiên: [Nhưng hôm tốt nghiệp chị ấy sẽ lên đài phát biểu mà, vốn sẽ phải ăn mặc chỉn chu rồi *khóc*.]

Từ Niệm Niệm (kẻ nằm vùng may mắn sống sót duy nhất): [Cô ấy vừa hỏi tớ là hôm tốt nghiệp có nên thuê thợ trang điểm để trang điểm cho xinh đẹp không, cô ấy sợ sếp Thẩm sẽ thuê hai mươi tư cái máy ảnh quay video ba trăm sáu mươi độ.]

Nửa phút sau, Thẩm Tri Hành vốn không tham gia vào cuộc trò chuyện trong nhóm bỗng nhảy ra với ảnh đại diện đôi con thỏ hoạt hình rụng mất răng cửa màu hồng nhạt.

Thẩm Tri Hành: [Tôi quên chưa tìm nhiếp ảnh gia rồi.]



Tô Ý Tiện lên tầng đi ngang qua phòng sách của Thẩm Tri Hành thì nghe thấy tiếng hét thảm của Nhan Nghiên ở bên trong, hình như đang trách mắng Thẩm Tri Hành gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ố?

Kế hoạch cầu hôn xảy ra sơ suất gì sao?

Tính tò mò thôi thúc Tô Ý Tiện quay lại, cô gõ cửa phòng sách, ngó đầu vào hỏi: “Hai người muốn ăn hoa quả không?”

Nhan Nghiên thu bớt lại biểu cảm ngay tức khắc: “Có ạ, cảm ơn mợ.”

“Ừ.” Tô Ý Tiện đang định đi thì bỗng nghe thấy cô cháu ngoại ngoan ngoãn của mình gọi lại.

“Mợ ơi, vị, vị nhiếp ảnh gia rất giỏi lần trước mợ nói ấy, có thể cho cháu Wechat của người đó không? Cháu, cháu có bạn rất thích phong cách đó, muốn thuê cô ấy chụp, chụp đi du lịch.”

“Được chứ, để mợ gửi cho nha.” Tô Ý Tiện không có vẻ khác thường gì cả, cô đóng cửa phòng sách lại, sau đó nhanh chóng gửi Wechat của nhiếp ảnh sư cho Nhan Nghiên.

Mặc dù Nhan Nghiên nói bóng gió không giỏi lắm nhưng nghĩ toàn bộ quá trình cầu hôn của mình được nhiếp ảnh gia mình thích nhất quay chụp, Tô Ý Tiện vẫn tràn đầy chờ mong về ngày hôm đó.

Mấy ngày sau, vào lễ tốt nghiệp.

Trừ Thẩm Tri Hành ra, Nhan Nghiên và Thẩm Cẩm cũng đến, hai mẹ con mỗi người cầm một cái máy ảnh chụp ảnh cho Tô Ý Tiện.

Chụp ảnh xong, Tô Ý Tiện quay lại ký túc xá thay áo cử nhân ra.

Cô nhận được tin nhắn của Thẩm Tri Hành, nói lát nữa anh dẫn cô tới nhà hàng mới ăn thử, nhân tiện chúc mừng cô tốt nghiệp.

Sắp tới rồi, sắp tới rồi!

Tim Tô Ý Tiện đập bình bịch không ngừng, cô nắm chặt tay lại, cố gắng hít thở sâu, cố gắng để bàn tay dặm lại lớp trang điểm của mình không run cầm cập.

Dặm lại lớp trang điểm xong, Tô Ý Tiện cất lời hỏi ba bạn cùng phòng: “Các cậu thấy tối nay tớ nên mặc váy màu đen hay váy màu trắng?”

“Váy đen!”

“Váy trắng!”

“Đen, à, trắng…”

Sao câu trả lời khác nhau thế?

Tô Ý Tiện ngó đầu ra nhìn ba người họ, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “Tớ biết các cậu là nằm vùng rồi, mau nói cho tớ biết đáp án tiêu chuẩn đi” lên mặt thôi.

“Các cậu nghĩ cách thống nhất câu trả lời đi?”

Dù sao cái chuyện cầu hôn này có khi cả đời cũng khó có lần thứ hai.

Tô Ý Tiện muốn cố gắng hết sức để tối nay không có tiếc nuối.

Thẩm Tri Hành và bạn bè thân thiết của cô chuẩn bị lâu như thế, Tô Ý Tiện cũng muốn để bọn họ không có tiếc nuối.

“Được, được…” Giản Đan dùng một tay vơ lấy điện thoại, kỹ năng diễn xuất quá lố, “Á, Ý Ý tớ đi vệ sinh cái đã.”

Mấy phút sau, Lưu Tử Dịch liếc mắt nhìn Wechat, ngẩng đầu lên hỏi Tô Ý Tiện: “Ý Ý, cậu thích sếp Thẩm mặc Âu phục màu gì?”

Tô Ý Tiện trả lời không chút do dự: “Hồng.”

Lưu Tử Dịch: “?”

Màu hồng?

Lưu Tử Dịch nhìn màu hình điện thoại với vẻ mặt hoảng sợ, Thẩm Tri Hành không đưa ra chọn lựa này mà ta?

Lưu Tử Dịch ngẩng đầu lên chạm mắt với Quan Nhã Ninh, hai người dùng biểu cảm và ánh mắt lặng lẽ nói chuyện với nhau…

Quan Nhã Ninh nháy mắt, chu miệng về phía điện thoại, ý là: “Hay là bảo sếp Thẩm mua bộ Âu phục màu hồng?”

Lưu Tử Dịch sợ hãi lắc đầu, chỉ vào giờ trên màn hình điện thoại, ý là: “Mấy giờ rồi? Làm gì có thời gian rảnh mà đi mua?”

Cuối cùng, hai người đồng loạt chìa tay sang hai bên, tỏ ý không biết phải làm sao.

“Tớ đùa thôi.” Tô Ý Tiện bị hai người họ chọc cười.

“À…” Lưu Tử Dịch thở phào nhẹ nhõm.

“Đen đi.” Tô Ý Tiện trả lời, “Tớ thích anh ấy mặc đồ đen.”

Lưu Tử Dịch trả lời ngay: “Thế cậu cũng mặc váy đen đi!”

Cô ấy vừa dứt lời thì bị Quan Nhã Ninh đá cho một phát, Quan Nhã Ninh nhìn cô ấy với vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

“Ý tớ là tớ cũng cảm thấy cậu mặc đồ đen đẹp.” Lưu Tử Dịch xoa mũi, cố gắng bù đắp.

Tô Ý Tiện cười mặc váy đen vào, đeo trang sức ngọc trai phối cùng bộ đồ đã chuẩn bị tỉ mỉ từ trước.

Cuối cùng, cô kiên nhẫn chỉnh lại mái tóc xoăn.

Đứng trước gương toàn thân ngắm nghía một lúc lâu, Tô Ý Tiện đảm bảo lúc này mỗi một sợi tóc, từ đầu tới chân mình đều đẹp, dù có hai mươi tư cái máy quay cô cũng không có góc chết.

Vừa mới đi giày cao gót chuẩn bị ra ngoài, cô ngẩng đầu lên thì thấy mấy người xếp thành hàng phía sau.

“Các cậu… Không thay đồ sao?” Hôm qua Tô Ý Tiện mới moi được tin từ miệng Lưu Tử Dịch, cô ấy bảo tối nay ba người họ cũng có “việc quan trọng”.

“Hả? À, bọn tớ, bọn tớ thay quần áo gì chứ?” Giản Đan cuời gượng, sau đó đẩy Lưu Tử Dịch một cái, “Đúng không? Bọn tớ đâu cần ra ngoài.”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Lưu Tử Dịch bước sang trái một bước nhỏ, cố gắng che khuất cái váy liền thân mới mua.

Quan Nhã Ninh là người có biểu cảm bình thường nhất trong ba người, cô ấy đẩy kính mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Được rồi, cậu cứ kệ bọn tớ, cậu mau đi đi.”

“Được rồi…” Tô Ý Tiện vẫy tay với bọn họ, “Bai bai nha.”

Cô nhanh nhẹn đi xuống tầng, ngồi vào ghế lái phụ cạnh chị Khương.

Tô Ý Tiện lên xe rồi nhìn mặt chị Khương một cách tỉ mỉ, thấy hôm nay chị ấy cũng trang điểm, đánh phấn mắt nhũ lấp lánh mà cô ấy thích nhất.

“Chị Khương, hôm nay chị đẹp quá!” Tô Ý Tiện cười híp mắt khen cô ấy.

Chị Khương hất tóc một cách đầy tự tin: “Chị cũng thấy thế, Frankie trang điểm cho chị đó.”

Chị Khương và Frankie ở bên nhau vào học kỳ thứ hai Tô Ý Tiện học ở nước ngoài, hai người họ đều theo chủ nghĩa không kết hôn, sở thích lại cực kỳ hợp nhau, mỗi lần gặp mặt đều nói mãi không hết chuyện.

Đầu năm nay, Frankie vốn đã rất thích văn hóa Trung Quốc, dưới sự mời mọc của chị Khương, anh ấy định tới Trung Quốc phát triển, gần đây đang làm thủ tục nhậm chức ở Đại học Giang Thành.

Tô Ý Tiện ngạc nhiên sáp tới nhìn kỹ hai mắt: “Frankie giỏi vậy ư? Hôm nào bảo anh ấy dạy sếp Thẩm mới được.”

Chị Khương: “Thế chắc anh ấy không dạy được đâu, anh ấy chỉ học được cách trang điểm cho người da màu lúa mạch thôi, em trắng quá, không hợp.”

“Ôi chao, trước kia ai nói cần đàn ông làm gì ấy nhỉ? Bảo là đàn ông phiền phức, đàn ông không biết làm gì hết, chỉ tổ vướng víu thôi.” Tô Ý Tiện nhịn cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bây giờ chị thấy đàn ông dùng để làm chị vui.” Chị Khương hùng hồn, “Được rồi, em đừng nghịch nữa, chị phải tập trung lái xe.”

Nửa tiếng sau, xe chạy tới chỗ cần đến.

Chị Khương vẫn đưa Tô Ý Tiện đến cửa thang máy, nhìn cô em gái chung sống với mình hơn ba năm tìm được hạnh phúc ở trước mặt, vành mắt cô ấy dần ẩm ướt.

“Lên đi.” Chị Khương vui mừng nhìn Tô Ý Tiện cười, nhoài người tới ấn nút đóng cửa cho cô.



“Ting…”

Cửa thang máy mở ra.

Tô Ý Tiện chậm rãi bước ra khỏi thang máy, cô nhắm mắt lại để bản thân thích ứng với tầm nhìn từ sáng chuyển sang tối.

Một giây sau, tay phải của cô bị ai đó nắm lấy.

“Sao không bật đèn?” Tô Ý Tiện hỏi.

“Vì…” Thẩm Tri Hành dừng một chút, trước đó anh chưa diễn tập câu hỏi này nên nhất thời chưa nghĩ ra câu trả lời.

Tắt đèn là vì sợ lát nữa Tô Ý Tiện phát hiện ra nhóm người trốn trong góc.

Nhận ra Thẩm Tri Hành nghẹn lời, Tô Ý Tiện chu đáo hỏi: “Để tiết kiệm điện đúng không, dù sao cũng thử đồ ăn thôi mà, không cần bật hết đèn để sáng choang cả nhà hàng làm gì.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tri Hành cụp mắt nhìn cô cười, “Bạn gái anh tâm lý quá.”

Thẩm Tri Hành dắt tay cô, chậm rãi đi tới đài quan sát trong suốt nhô ra bên ngoài.

Đây là kiến trúc cao nhất ở Giang Thành, nhìn từ đài quan sát xuống, khắp cả Giang Thành đều được thu vào đáy mắt.

Tô Ý Tiện nhìn ra xa, chỉ đỉnh núi đen sì ở phía xa, hỏi anh: “Nhà chính ở đó sao?”

“Không phải, đó là núi Thanh Nguyên.”

Thẩm Tri Hành ôm lấy Tô Ý Tiện vào lòng, nhìn ra ngoài theo góc của cô, sau đó nắm chặt tay cô dịch sang hướng khác: “Đó là nhà chính.”

“Em hơi nhớ ông Thẩm, mai về đó được không?”

Tô Ý Tiện muốn ngày mai về tự mình nói cho ông Thẩm nghe cô đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Tri Hành.

“Được.” Thẩm Tri Hành đáp.

Hai người ôm nhau một lúc, trời tối hẳn.

Những vì sao ẩn núp dưới ánh mặt trời hiển hiện một cách triệt để, lấp lánh cái sáng cái tối treo giữa bầu trời.

Tô Ý Tiện vươn tay ra, che khuất những vì sao cách cô gần nhất.

“Chỗ này rất hợp để ngắm bầu trời sao vào buổi tối.”

Cô hỏi Thẩm Tri Hành: “Lúc đầu anh chọn chỗ này là vì xây đài quan sát này sao?”

“Ừ.” Thẩm Tri Hành nắm chặt bàn tay lơ lửng trong không trung của cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Đây là tòa nhà cao nhất Giang Thành, là nơi cách các vì sao gần nhất.”

Tô Ý Tiện xoay người lại, đối diện với Thẩm Tri Hành: “Nơi cách các vì sao gần nhất á?”

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Lúc đó anh suy xét rất nhiều nơi, cạnh sông, trong nhà, nhà hàng em thích nhất, trường của em…”

“Nhưng anh nghĩ lại, chắc hẳn em hi vọng người thân của em cũng chứng kiến thời khắc quan trọng nhất của chúng ta.”

Có người nói, người thân qua đời sẽ biến thành vì sao.

Vì thế Thẩm Tri Hành muốn đưa ra lời hứa hẹn cả đời với Tô Ý Tiện ở nơi cao nhất Giang Thành, nơi cách bầu trời gần nhất.

Nếu thế, có lẽ chỉ cần bọn họ nói to hơn một chút, những người thân biến thành vì sao của Tô Ý Tiện sẽ nghe thấy được, nhìn thấy được.

“Ý Ý, trước khi gặp được em, anh không thể nào tưởng tượng được mình sẽ chung sống với người khác trong quãng đời còn lại thế nào. Người trong nhà luôn nói anh không có dây thần kinh yêu đương, anh thừa nhận.” Thẩm Tri Hành khẽ mỉm cười, “Nhưng sau đó gặp được em anh mới nhận ra, anh không phải trời sinh thiếu dây thần kinh đó mà vì luôn đợi em, chờ em đến nối cho anh.”

Tô Ý Tiện cười lầm bầm: “Sao anh nói cứ như gãy xương rồi nối lại thế…”

“Đợi lát nữa em hẵng quăng miếng hài.” Dòng suy nghĩ của Thẩm Tri Hành đứt đoạn, anh bỗng quên mất mình muốn nói gì.

“Anh muốn cảm ơn sự dũng cảm của em, cảm ơn sự bao dung của em.” Viền mắt Thẩm Tri Hành hơi ửng hồng, “Nếu khi đó em không dũng cảm, không biết bao giờ anh mới bước một bước về phía em, không biết liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không.”

“Ý Ý, anh vô cùng chắc chắn rằng em là người duy nhất anh muốn sống chung cả đời.”

Yết hầu Thẩm Tri Hành khẽ nhúc nhích, quỳ một chân xuống: “Em có bằng lòng lấy anh, thử sống với anh quãng đời còn lại không?”

Anh lấy hộp trang sức trong túi ra, nâng tới trước mặt Tô Ý Tiện.

“Đây là…” Tô Ý Tiện thấy hộp trang sức này hơi quen.

Năm ngoái cô từng thấy cái hộp này trong tờ thông tin của buổi đấu giá nào đó, nó được thiết kế đặc biệt để làm chiếc nhẫn kim cương 13,14 cara.

“Chính là nó.” Thẩm Tri Hành mở hộp trang sức, lấy nhẫn kim cương ra, “Lần trước em nói đáng tiếc không có duyên gặp mặt nó, anh đã nghĩ cách mua lại nó.”

Thẩm Tri Hành dùng hai ngón tay cầm nhẫn kim cương, cất cao giọng, hỏi cô lần nữa: “Tô Ý Tiện, em có đồng ý lấy anh không?”

“Em đồng ý.” Tô Ý Tiện rưng rưng gật đầu, cô nói xong lại ngửa đầu lên nhìn bầu trời sao, lặp lại, “Em đồng ý.”

Cô vừa dứt lời, thoắt cái đèn điện trong cả nhà hàng sáng bừng lên.

Người thân bạn bè trốn trong góc bên cạnh đài quan sát dồn dập vỗ tay đi tới, có bạn cùng phòng và bạn bè của Tô Ý Tiện, có bạn cùng phòng và bạn bè của Thẩm Tri Hành, Frankie và sinh viên hiểu rõ về Trung Quốc của anh ấy…

Lúc nhìn thấy Từ Niệm Niệm, nước mắt của Tô Ý Tiện tràn ra khỏi hốc mắt, đi tới ôm chặt cô ấy.

“Cậu về rồi, cậu về mà không nói cho tớ biết đầu tiên…”

“Ôi chao, đừng khóc đừng khóc, vừa nãy cậu được cầu hôn cũng đâu khóc thảm thiết thế này đâu, cậu ôm tớ khóc thành thế này làm gì?” Từ Niệm Niệm thấy cô khóc cũng không nhịn được rơi nước mắt.

Đúng lúc đó, nhóm người dần tản sang hai bên, chú Vương đẩy ông cụ Thẩm ra từ phía sau.

“Ông Thẩm…” Tô Ý Tiện chậm rãi buông Từ Niệm Niệm ra.

Cô khóc mãi không ngừng lại được, ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn nắm chặt tay ông cụ, nức nở: “Đường xa như thế, sao ông cũng đến đây thế này?”

“Tri Hành nói muốn tất cả người thân, bạn bè của hai đứa đều góp mặt chúc mừng hai đứa.” Ông cụ Thẩm lau nước mắt cho cô, “Ông là bố nó, là ông Thẩm của cháu, sao ông lại không đến cho được?”

“Xưng hô của nhà chúng ta lộn xộn quá…” Thẩm Cẩm cười nhìn hai ông cháu, “Bố à, bố nói thế thì sau này hai đứa nó kết hôn, Ý Ý sửa xưng hô thế nào đây?”

“Không cần sửa, không cần sửa…” Ông cụ Thẩm xoa đầu Tô Ý Tiện đầy trìu mến, “Dù thế nào ông vẫn luôn là ông Thẩm của cháu.”

Thẩm Tri Hành: “Bố, vừa cầu hôn xong, làm phiền bố đối tốt với con hơn chút đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Khô Gặp Xuân Về

Số ký tự: 0