Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 71

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

2024-07-23 15:13:09

Học kỳ mới bắt đầu, Thẩm Tri Hành vẫn chừa thời gian rảnh ra đưa Tô Ý Tiện đến trường như thường lệ.

Nghiên cứu sinh khai giảng sớm hơn so với khoa chính quy, anh đưa vợ đi xong thì mấy hôm sau lại hoãn một cuộc họp để đưa cháu ngoại đi.

Sau khi ông cụ Thẩm qua đời, Thẩm Tri Hành mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Căn nhà có tổng cộng bốn tầng và hai tầng hầm. Sân sau có bể bơi mà Tô Ý Tiện thích, sân trước xây nhà kính để Thẩm Cẩm trồng hoa, còn thuê người lắp hai cái xích đu mà Nhan Nghiên luôn mong nhớ.

Trước kia, khi ông cụ Thẩm vẫn còn sống, hai chị em không thường xuyên về nhà chính nhưng trong lòng luôn nghĩ rằng bố còn thì nhà còn.

Bây giờ bố mất rồi, trong trái tim hai chị em cũng rỗng mất một góc.

Nhất là khi nghĩ tới việc khai giảng Tô Ý Tiện và Nhan Nghiên sẽ về trường học, hai người càng có cảm giác lo âu trước nay chưa từng có.

Đến Tết âm lịch, bốn người ăn nhịp với nhau, quyết định mua một căn nhà mới. Như thế thì dù Đại học Giang Thành khai giảng, hai chị em cô đơn lẻ loi tối về nhà cũng có người bầu bạn.

Hôm Nhan Nghiên đi học lại, sáng sớm cô bé được ăn sủi cảo chan chứa tình yêu thương mà Thẩm Cẩm gói.

Nuốt hết đống sủi cảo da dày nhân ít xuống bụng, cô bé cười híp mắt dựa vào vai Thẩm Cẩm làm nũng, bảo cô ấy sau này nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt làm việc lại.

“Mẹ à, mẹ làm móng giả dài đẹp thế này, không hợp xuống nhà bếp đâu, sau này để dì Trần nấu cơm là được rồi.”

Thẩm Cẩm không nghe ra ẩn ý của con gái, nghĩ rằng Nhan Nghiên chỉ đơn thuần thương mình: “Không sao, chỉ cần con thích ăn, mai mẹ sẽ tháo móng giả ra luôn.”

Nhan Nghiên ngây người, chưa kịp tìm ra từ ngữ can ngăn mới thì đã thấy Thẩm Tri Hành bình tĩnh gắp một miếng sủi cảo vào đĩa Thẩm Cẩm.

“Chị, chị ăn thử đi.”

“Chị giảm cân, không ăn được.” Thẩm Cẩm đã ăn sáng xong rồi, gần đây cô ấy giảm mỡ, một ngày ba bữa chủ yếu toàn ăn các món luộc và có protein lành mạnh.

Thẩm Tri Hành đặt đũa xuống khuyên cô ấy: “Chị thử đi, ăn một cái thôi.”

Thẩm Cẩm do dự một lúc, nghĩ dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy gói sủi cảo, nên ăn thử một miếng.

Cô ấy bỏ cái sủi cảo kia vào miệng, cau mày nhai một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi vào bếp nhổ ra.

Nhổ xong đi ra ngoài, Thẩm Cẩm nhìn con gái với vẻ khó mà tin nổi: “Thứ đó mà con ăn được tận mười hai cái?”

Sao cô ấy không nhớ Nhan Nghiên có thể chịu khổ được đến thế nhỉ?

Nhan Nghiên xoa mũi, nhỏ giọng nói: “Con sợ mẹ tổn thương…”

Lần đầu tiên vào bếp luôn cần phải cổ vũ mà, sáng hôm nay Thẩm Cẩm bận rộn mấy tiếng đồng hồ, trộn nhân, cán vỏ, gói sủi cảo, luộc sủi cảo đều do một mình cô ấy làm hết.

Nhan Nghiên cảm thấy cô ấy có thể gói sủi cảo mà không rách vỏ, đồng thời còn luộc chín được đã giỏi lắm rồi.

“Vì thế con lựa chọn hại dạ dày của mình sao?” Thẩm Cẩm bưng đĩa sủi cảo đi, cất cao giọng nói, “Bớt sến sẩm với mẹ đi, ăn no rồi thì mau tới trường, đổ sủi cảo vừa bỏ vào hộp luôn đi, đừng để mợ con ăn.”



Thẩm Tri Hành ăn thêm hai lát bánh mì lấp bụng, ăn xong anh đẩy vali của Nhan Nghiên ra sân, vừa bỏ vali vào cốp sau thì điện thoại anh vang lên.

Nghe người đầu dây bên kia nói mấy câu, Thẩm Tri Hành chỉ vào ghế lái, ra dấu bằng khẩu hình với Nhan Nghiên: “Cháu lái xe.”

Nhan Nghiên gật đầu, ngồi vào ghế lái.

Cô lấy được bằng lái sau khi thi đại học xong, từ nhỏ cô bé đã thích chơi xe điện đụng rồi, lớn lên thì thích đua go-kart, vì thế vừa tròn mười tám tuổi cô bé đã đăng ký vào trường dạy lái xe.

Nhan Nghiên lái xe đến cổng Đại học Giang Thành, khi xe dừng hẳn lại, Thẩm Tri Hành ngồi ghế lái phụ mới nói chuyện công việc xong và cúp máy.

“Cậu ơi, nếu cậu có việc thì cậu cứ đi xử lý đi, cháu tự vào cũng được.”

“Gì cơ?” Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn cô bé, “Vừa nãy cậu đang soạn tin nhắn không nghe thấy.”

Nhan Nghiên: “Cháu bảo là nếu cậu không rảnh đưa cháu vào thì cháu tự vào cũng được.”

Cô bé vừa nói hết câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa xe chỗ ghế lái, quay đầu sang thì thấy Tô Ý Tiện.

Nhan Nghiên hạ cửa sổ xe xuống, chưa kịp chào Tô Ý Tiện đã thò cả đầu vào trong.

“Đến rồi đó hả? Đợi hai người lâu quá đi…”

Lúc môi Tô Ý Tiện cách má Nhan Nghiên năm centimet thì dừng lại, cô hoảng hốt nhìn khuôn mặt đánh má hồng trước mắt, rụt phắt đầu về.

“Khụ…” Tô Ý Tiện ngượng ngùng đứng ngoài xe, tai nóng bừng lên.

Cô không ngờ hôm nay Nhan Nghiên là người lái xe.

“Ờm, vừa nãy cậu gọi điện thoại…”

Suýt thì bị mợ mình hôn, má Nhan Nghiên cũng hơi nóng lên.

Tô Ý Tiện ồ một tiếng, sau đó bước nhanh qua chỗ ghế lái phụ rồi dắt tay Thẩm Tri Hành ra sau cốp lấy vali.

Nhan Nghiên nhìn điệu bộ sến súa của hai người họ mới hiểu ra, Thẩm Tri Hành không gác công việc lại để đưa cô bé đi.

Người ta tới gặp vợ.



Cậu mợ trẻ tuổi đưa đứa cháu gái trẻ hơn đến ký túc xá.

Thẩm Tri Hành đợi ở dưới, Tô Ý Tiện đi cùng Nhan Nghiên lên tầng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“À đúng rồi học kỳ sau bọn cháu có thể chọn môn của giảng viên hướng dẫn của mợ đó, môn của ông ấy có khó tranh không?”

“Cũng bình thường, cháu muốn chọn à…” Biểu cảm của Tô Ý Tiện hơi kỳ lạ.

Nhan Nghiên gật đầu: “Cháu nghe nói ông ấy cho điểm hơi chặt nhưng cháu vẫn muốn chọn.”

Tô Ý Tiện ừ một tiếng, một lúc sau mới nói với Nhan Nghiên: “Có lẽ một nửa số tiết của môn đó sẽ do mợ dạy…”

Mấy hôm trước giảng viên hướng dẫn nói với cô sắp xếp trong học kỳ này, trong đó bao gồm cả việc đảm nhiệm trợ giảng tiết chuyên ngành của môn nào đó.

Bình thường giảng viên hướng dẫn khá nhiều việc, ông ấy mà đi công tác hoặc bận việc gì đó thì ông ấy sẽ cử nghiên cứu sinh của mình dạy thay môn tự chọn của sinh viên hệ chính quy.

“Hả?” Nhan Nghiên hơi ngạc nhiên, im lặng chốc lát, “Thế để cháu suy nghĩ thêm vậy.”

Tô Ý Tiện: “?”

Ý gì vậy?

Sao lại phải suy nghĩ thêm?

Thấy Tô Ý Tiện xị mặt, Nhan Nghiên sán tới làm nũng: “Chủ yếu là dù cháu không học môn này, về nhà mợ vẫn có thể dạy cho cháu mà.”

“Không thể.” Tô Ý Tiện quả quyết từ chối, “Mợ về nhà sẽ không tăng ca đâu.”

Cô và Thẩm Tri Hành đã hẹn với nhau rồi, ngoại trừ chuyện cực kỳ quan trọng ra, các công việc khác đều không thể mang về nhà.

Hiển nhiên là dạy 1:1 cho cháu gái là việc không quan trọng.

Nhan Nghiên ồ một tiếng, hỏi cô: “Thế cháu chọn xong có thể dẫn theo phụ huynh của cháu vào dự thính không?”

Tô Ý Tiện liếc cô bé, hơi bất đắc dĩ: “Mợ nói không được thì có tác dụng gì không?”

Đương nhiên là không có tác dụng gì hết.

Hai tuần sau, tiết đầu tiên của học kỳ mới.

Tô Ý Tiện ôm máy tính đi vào phòng học, liếc mắt cái đã thấy ba người tuổi tác khác biệt ngồi ở hàng cuối cùng của giảng đường, từ trái sang phải lần lượt là Thẩm Cẩm, Nhan Nghiên, Thẩm Tri Hành.

Đại học Giang Thành cho phép người ngoài trường vào dự thính, chỉ cần có sinh viên trong trường đặt hẹn trước là được.

Tô Ý Tiện nhìn bọn họ một cái rồi thôi, chăm chú chạy thử máy tính trên bục giảng.

Sau khi chuông vào học vang lên, cô mở micro: “Chào các bạn, tôi là trợ giảng môn học này của các bạn, tôi là Tô Ý Tiện. Vốn dĩ mấy tiết đầu sẽ do giáo sư Vũ dạy mọi người nhưng hai ngày trước giáo sư đi công tác đột xuất, vì thế tiết đầu tiên sẽ do tôi lên lớp với mọi người.”

Tô Ý Tiện giới thiệu qua về nội dung cần học trong môn này rồi bắt đầu vào nội dung chính thức trong giáo trình.



Lúc nghỉ giữa giờ, Tô Ý Tiện đứng từ xa nhìn Thẩm Cẩm nằm nhoài ra bàn ngủ, không nhịn được gửi tin nhắn cho Nhan Nghiên.

Tô Ý Tiện: [Hay bảo mẹ cháu về trước đi? Từ lúc mợ nói câu thứ ba thì chị ấy đã bắt đầu buồn ngủ rồi.]

Nhan Nghiên: [Chắc không cần đâu nhỉ? Cho mẹ cháu ngủ một lúc, lát nữa tan học chúng ta cùng nhau tới căng tin ăn cơm.]

Nhan Nghiên: [Mợ này, sao hôm nay biểu cảm của mợ cứ luôn nghiêm túc thế?]

Nhan Nghiên nhìn hàng lông mày chau lại, ánh mắt kiên định, sống lưng thẳng tắp của Tô Ý Tiện từ xa.

Ai biết thì biết cô đang soạn tin nhắn Wechat, ai không biết còn tưởng cô đang viết đơn từ gì đó.

Tô Ý Tiện: [Đàn chị của mợ nói lúc lên dạy phải nghiêm túc một chút, có thể áp chế được sinh viên.]

Tô Ý Tiện: [Mợ thấy bình thường cậu cháu họp đều thế này, cháu thấy mợ dạy thế nào? Có phải trông cũng ra dáng lắm không?]

Nhan Nghiên: [Ợ~ No rồi, cháu cảm ơn.]

Tiết thứ hai, Tô Ý Tiện hỏi lại vấn đề đã giảng ở tiết trước, gọi mấy bạn đều trả lời được, cô mới giảng bài tiếp.

Giữa chừng không biết bị làm sao, micro bỗng kêu ré lên.

Tô Ý Tiện giật nảy mình, sau khi tiếng kêu dừng lại, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Thẩm Cẩm, sợ cô ấy đang ngủ bị giật mình.

Thẩm Cẩm và một vài bạn trong phòng học nhoài ra bàn ngủ đều bị giật mình tỉnh dậy, cô ấy mơ màng ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu nói gì đó với Nhan Nghiên.

Tô Ý Tiện cách bọn họ mười mấy hàng ghế vẫn đoán ra được Thẩm Cẩm hỏi “Vẫn chưa tan học à?”.

Vất vả lắm Thẩm Cẩm mới chịu được đến lúc tan học, cô ấy đứng dậy xoay cổ: “Không bao giờ đến đây nữa.”

Ba người ngồi yên tại chỗ, chờ những người vây quanh Tô Ý Tiện hỏi bài ở trên bục giảng tản đi hết rồi bọn họ mới chậm rãi đi từ hàng ghế sau lên trước.

“Em giảng bài thế nào?” Tô Ý Tiện hỏi bọn họ.

Nhan Nghiên giơ ngón tay cái với cô: “Siêu hay.”

Thẩm Cẩm cũng giơ ngón tay cái với cô: “Du ngủ hệt như tất cả các thầy cô mà chị từng gặp trong hai mươi hai năm đầu tiên của cuộc đời.”

Tô Ý Tiện: “Em coi như chị đang khen em nha.”

Ba người cười nói, nhanh chóng đi tới cầu thang ngoài trời ở tầng hai.

Tô Ý Tiện nhìn thấy cậu sinh viên nam cao gầy ở dưới cầu thang đang nhìn dáo dác lên tầng hai, cô nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Tri Hành, nói đùa: “Em hối hận rồi, trước kia nên có một mối tình vườn trường mới phải, có người ở bên ngoài chờ đón em tan học, chắc cảm giác này không tệ lắm đâu.”

Thẩm Tri Hành nói ngay: “Em gửi thời khóa biểu cho anh, bắt đầu từ ngày mai anh chờ em tan học.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không được đâu.” Nhan Nghiên phản đối ngay lập tức, “Thế thì ngày nào cháu cùng phải làm đơn xin cho cậu vào trường, phiền muốn chết luôn đấy.”

Thấy Thẩm Tri Hành nhìn sang, cô bé không sợ gì hết: “Cậu à, nếu cậu có lòng thì hay là cậu vào đây học tiến sĩ đi, vậy thì ngày nào một nhà ba người chúng ta cũng có thể cùng đi căng tin rồi.”

“Một nhà ba người các con?” Thẩm Cẩm ngạc nhiên nhìn nhóc vô lương tâm nào đó, “Không cần mẹ nữa hả?”

“Cần chứ!” Nhan Nghiên nghiêm túc đàng hoàng phân tích cho Thẩm Cẩm nghe, “Nhưng nếu là mẹ thì học thạc sĩ hay tiến sĩ chắc không đạt đâu nhỉ? Còn người xúc cơm hoặc nhân viên vệ sinh ở căng tin thì chắc mẹ cũng không làm được…”

Thẩm Cẩm nhìn căn chung cư đang mở rộng ở phía xa, cất lời như có điều suy ngẫm: “Mẹ tặng một tòa nhà cho trường các con để hiệu trưởng trường các con cho mẹ cái thẻ cơm chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

Tô Ý Tiện: “...”

Nhan Nghiên: “...”

Thẩm Tri Hành: “...?!”

Trong lúc trò chuyện, ba người đi xuống cầu thang.

Tô Ý Tiện thấy cậu sinh viên chờ ở dưới cầu thang quay người hòa vào dòng người đi khỏi đó một mình.

“Trông cũng đẹp trai lắm đấy, không phải cậu ta đến đợi bạn gái sao?”

Nhan Nghiên thuận miệng nói: “Không phải đâu, cậu ta không có bạn gái.”

“Hả? Cháu quen à?” Tô Ý Tiện nhìn biểu cảm của Nhan Nghiên, ai ngờ cô bé quay mặt đi không cho cô nhìn.

“Quen đúng không? Nếu không sao cháu biết người ta không có bạn gái?”

Bị cô nhìn đến mức luống cuống, Nhan Nghiên chạy qua phía bên kia Thẩm Tri Hành, mách anh: “Cậu ơi, mợ nói cậu bạn vừa nãy đẹp trai đó!”

Thẩm Tri Hành hỏi cô bé: “Cậu bạn nào?”

“Cái cậu đẹp trai cao trắng mặc áo hoodie xám quần bò, đeo túi đeo chéo màu đen ở đằng trước kia kìa!” Nhan Nghiên nhón chân lên cố gắng chỉ cho anh xem người ở giữa đám người, “Cậu bạn đó, cậu bạn đó đó!”

Thẩm Tri Hành nhìn một đống gáy ở phía trước, không tìm thấy người cô bé nói là ai.

Anh cảm thấy điệu bộ này của Nhan Nghiên hơi khác thường: “Hoodie màu xám, túi đeo chéo màu đen?”

“Đúng ạ!”

“Cao gầy, còn trắng?”

“Đúng vậy!”

Thẩm Tri Hành như hiểu ra gì đó, thờ ơ nói: “Rốt cuộc cháu thấy người đó đẹp trai hay mợ cháu thấy người đó đẹp trai?”

Nhan Nghiên hơi khựng người lại, thẹn quá hóa giận nói: “Hai người phiền quá đi mất!”



Thứ sáu nào đó, Tô Ý Tiện muốn cuối tuần về nhà ở nên bảo Thẩm Tri Hành đến cổng trường đón cô. Không ngờ lúc sẩm tối cô vừa mới bước ra khỏi văn phòng làm việc của nghiên cứu sinh đã thấy Thẩm Tri Hành chờ ở cầu thang.

Cô bước nhanh qua đó, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh lại bảo Nhan Nghiên xin cho anh vào trường hả?”

“Không.” Thẩm Tri Hành đón túi trong tay cô đeo lên rồi dắt tay cô đi xuống tầng.

“Không á?” Tô Ý Tiện nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp, “Thế anh hối lộ Giản Đan à?”

Thẩm Tri Hành: “Cũng không phải.”

“Frankie dẫn anh vào sao?”

Thẩm Tri Hành vẫn phủ nhận.

“Hả?” Tô Ý Tiện không hiểu.

“Mạng lưới quan hệ” của Thẩm Tri Hành ở Đại học Giang Thành chỉ có ba người này thôi, trừ ba người này ra, còn ai có thể xin cho anh vào trường được nữa?

Tô Ý Tiện cố ý sáp tới người anh ngửi một hơi: “Anh chui lỗ chó, chui đường ống thoát nước hay trèo tường? Hay anh hối lộ bảo vệ?”

Thẩm Tri Hành liếc Tô Ý Tiện, bật cười nói: “Em có thể nghĩ tốt về anh hơn chút không?”

“Anh tự dưng xuất hiện trong trường em, còn không dùng thủ đoạn đàng hoàng để đi vào, em có thể nghĩ tốt cho anh được gì chứ?” Tô Ý Tiện chìa tay sang hai bên nhún vai, “Không phải anh định học tiến sĩ thật đấy chứ?”

Thẩm Tri Hành: “Anh tặng một tòa nhà.”

Tô Ý Tiện: Hả?

Cái quần gì đây?

“Không phải chứ, anh…” Tô Ý Tiện ngạc nhiên chẳng thể nói ra câu hoàn chỉnh. “Tặng tòa nhà? Anh, anh tặng tòa nhà làm gì? Chỉ để tới đón em tan học thôi à? Lần trước em nói đùa thôi mà!”

“Để hỗ trợ việc quản lý của quý trường, cải thiện môi trường dạy học.” Thẩm Tri Hành đàng hoàng trịnh trọng nói, “Thẩm thị là doanh nghiệp hàng đầu ở Giang Thành, cần phải thực hiện…”

“Được rồi tổng giám đốc Thẩm.” Tô Ý Tiện ngắt lời anh, “Anh không cần lặp lại những lời anh nói với hiệu trưởng của bọn em với em đâu.”

Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông giàu có hào sảng nào đó: “Em muốn biết tổng giám đốc Thẩm đã thuận nước đẩy thuyền đề xuất với nhà trường thế nào để gương mặt đẹp trai này của ngài được cài vào hệ thống gác cổng vậy?”

Cũng không thể nói tôi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể vào trường đón vợ tan học đâu nhỉ?

“Anh thấy hứng thú với mấy môn học mà quý trường giảng dạy, muốn vào trường dự thính, nhân tiện quan tâm tới cuộc sống của các bạn học, nếu cần thiết thì sau này có thể mở cửa sổ căng tin tình thương hoặc học bổng đặc biệt cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn ở Đại học Giang Thành.”

Bên phía nhà trường nghe vậy thì vui vẻ đồng ý, nói rằng có thể cài khuôn mặt vào hệ thống nhận dạng cho anh ngay lập tức, hoan nghênh anh thường xuyên đến trường tham quan, lúc rảnh rỗi có thể đại diện Thẩm thị mở mấy tọa đàm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Khô Gặp Xuân Về

Số ký tự: 0