Đặc biệt
2024-09-29 07:50:27
Sau một vài lần đi xe buýt, Hiểu Thanh vẫn kiên trì muốn đạp xe,
Trương Bình không lay chuyển được con gái, cuối cùng vẫn đồng ý. Chiều
chủ nhật, Hiểu Thanh khởi hành sớm, mang theo điện thoại, bật định vị,
mất một tiếng rưỡi mới đến trường.
Sau khi nhận được tin nhắn báo an toàn từ cô, Trương Bình gọi điện thoại qua: “Trên đường đi con có sợ không? Có mệt không?"
Hiểu Thanh không mệt, cô còn rất vui vẻ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, nếu không phải lần đầu đi nên phải vừa chạy xe vừa nhớ đường thì con đã sớm đến nơi rồi.”
Trương Bình vừa nhẹ nhõm vừa không biết làm sao, bà dặn dò cô vài câu trước khi cúp máy. Hiểu Thanh đậu xe ở tầng hầm thư viện rồi khóa xe lại, đợi đến thứ sáu tan học mới hì hục đạp xe về nhà.
Quyền chủ động lại thuộc về cô, Hiểu Thanh cảm thấy yên tâm. Cô không cần phải đếm thời gian, hay cố tình ở lại trường làm bài tập, mà khi đạp xe đổ mồ hôi, dường như cũng không còn gánh nặng khi ăn thêm vài muỗng cơm nữa. Tất nhiên, chỉ vận động nhiêu đây thôi thì chưa đủ tiêu chuẩn, sau bữa tối, cô luôn phải chạy ba vòng quanh sân, cộng với thời gian hoạt động cố định giữa giờ, theo thời gian, cảm giác thèm ăn và cân nặng của cô không còn tăng vọt nữa.
Khi Trương Dương biết cô đạp xe đến trường, cậu ta cho đây là việc làm không hiệu quả, nhưng Hiểu Thanh không nghĩ vậy. Nếu cô thường xuyên chơi bóng rổ như cậu ta hoặc là có cơ địa ăn mà không béo của cậu ta, cô đã có thể thong thả hơn, nhưng cô không có, vì vậy phải sử dụng phương pháp của riêng mình.
Hiểu Thanh dường như quay trở lại thời điểm cô đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh môn thể dục, lịch trình đã được ấn định, nhịp độ ổn định, trạng thái chuyên tâm có chuyện để làm tốt hơn nhiều so với việc lo trước lo sau. Dần dần, Trương Dương phát hiện cô không còn hỏi đi hỏi lại một câu hỏi, cũng không còn cau mày vì không làm kịp bài kiểm tra: “Có phải vì lo lắng cho ngoại hình mà tâm trạng cậu bị ảnh hưởng không? Sao không hỏi bài tớ nữa?”
“Tớ chỉ có Vật lý là cần hỏi cậu, còn lại tớ có thể làm được, làm sai nhìn đáp án cũng hiểu mà.” Thật ra, việc Hiểu Thanh sa sút môn Vật lý đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của cô, cô quyết định tạm thời nhận thất bại, đặt nó sang một bên: “Cảm ơn cậu đồng ý giúp tớ, nhưng việc của mình nên tự mình giải quyết, tớ hiểu mà.”
Trương Dương không nói thêm nữa, cậu ta cũng không tốt tới mức làm giáo viên cho người ta: “Vậy được, cậu không có việc cần hỏi tớ, ngược lại tớ có việc muốn hỏi cậu, cậu với Diệp Ngọc Linh từng học cùng lớp đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy là người thế nào?”
Hiểu Thanh nói: “Rất tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Thông minh, năng động, xinh đẹp, từng làm trưởng ban đài phát thanh.”
“Cô ấy tốt như vậy, sao không có ai theo đuổi vậy?”
“Chắc có.” Hiểu Thanh nghĩ đến Vương Tư Tề, cũng nghĩ đến Diệp Ngọc Linh từng nói với cô việc cô ấy ngưỡng mộ Trương Dương: “Tại sao cậu lại hỏi như thế?”
“Có chút hứng thú với cô ấy.”
Hiểu Thanh dừng một chút: “Cậu muốn hẹn hò với cậu ấy?”
Trương Dương sửng sốt một chút, sau đó bật cười, sao hai chữ “hẹn hò” từ miệng cô nói ra lại cứ như một điều gì đó rất bình thường* vậy: “Nói thẳng như vậy, cậu có biết xấu hổ không thế?”
*Gốc là chim gõ kiến ăn côn trùng, thỏ ăn cà rốt (chỉ những sự việc hiển nhiên)
Hiểu Thanh nghĩ thầm, có gì đáng xấu hổ đâu, yêu công khai, yêu thầm, yêu sớm cũng đều là yêu thôi, tiểu thuyết, thơ ca, phim truyền hình, phim điện ảnh sao có thể không có tình yêu được? Cô chợt có chút vui mừng cho sự dũng cảm của Diệp Ngọc Linh và mắt nhìn người của Trương Dương - thì ra những người ưu tú thật sự sẽ thu hút lẫn nhau.
Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu có muốn phương thức liên lạc của cậu ấy không?”
“Không cần, tớ có rồi.” Trương Dương lấy ra một bức thư màu vàng bình thường từ trong ngăn bàn, đây là do cậu lấy từ phòng làm việc của bố mẹ, trên phong thư còn in tên trường cấp hai Vĩnh Giản màu đỏ: “Cậu đưa cho cô ấy giúp tớ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Dương nhận được ba bức thư từ Diệp Ngọc Linh, bức thư sau dài hơn bức thư trước, bức thứ ba tổng cộng là 800 chữ, trong đó có nhiều trích dẫn, vì ngưỡng mộ nên muốn thêm WeChat của cậu ta.
Hiểu Thanh thắc mắc: “Sao cậu không tự tay đưa cho cậu ấy?”
Bức thư tình của Diệp Ngọc Linh được ai đó đặt trên bàn của cậu ta, vậy nên cậu ta không thể trực tiếp trả lại, tránh việc cô ấy cho rằng cậu ta để ý những chi tiết nhỏ hơn cô ấy: “Nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tớ như thế, tớ còn cần phải tự tạo đề tài cho mình à?”
Cũng đúng, Hiểu Thanh cầm lấy bức thư, nhanh chóng đi lên lầu ba.
Lúc ra chơi, lớp số 8 còn náo nhiệt hơn lớp số 5. Hiểu Thanh đứng ở cửa quan sát xung quanh nhưng không thấy Diệp Ngọc Linh đâu, chỉ có Trần Kỳ đang bị vây quanh.
Cậu hình như đang thảo luận chuyện gì đó, trên mặt nở nụ cười, Hiểu Thanh nhờ bạn nữ ngồi ở cửa gọi cậu giúp cô, nhưng bạn nữ đó không qua đó mà lại lớn tiếng gọi: “Trần Kỳ! Có người tìm cậu!”
Trần Kỳ không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiểu Thanh, cậu vội vàng đi tới: “Khách quý nha, tìm tớ sao?”
“Tớ tìm Diệp Ngọc Linh, cậu ấy đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi, không biết đi đâu.”
“Vậy cậu đưa cái này cho cậu ấy.” Hiểu Thanh đưa bức thư cho cậu, bên ngoài không có chữ: “Là Trương Dương gửi.”
Trần Kỳ không nhận: “Đồ của Trương Dương sao lại do cậu đưa? Chuyện của bọn họ đâu cần cậu xen vào.”
“... Xen vào cái gì? Chỉ tốn chút công sức thôi. Diệp Ngọc Linh là bạn cùng lớp với tớ, không phải của cậu ấy. Tớ giúp cậu ấy chuyển thư thì có vấn đề gì?”
“Sao thế, cậu ta bảo cậu chạy vặt cậu chạy ngay à?” Trần Kỳ không vui: "Hôm nay cậu ta đưa thư cho người này, ngày mai đưa người kia, cậu thích làm người đưa thư bán thời gian miễn phí cho cậu ta lắm à?”
Hiểu Thanh cảm thấy cậu vô duyên vô cớ: “Quên đi, cậu không thích thì không cần đưa, tự tớ đợi cậu ấy quay lại.”
Trần Kỳ đột nhiên cầm lấy phong thư từ trong tay cô.
“Này, Trần Kỳ, lại có người viết thư tình cho cậu à.” Một cậu bạn đi vệ sinh về nhìn thấy cảnh này lập tức trêu chọc cậu: “Đây là bức thứ mấy rồi?”
Nghe vậy, một cô gái đang đứng cạnh chỗ ngồi của Trần Kỳ nhìn về phía này, Hiểu Thanh chạm mắt với cô gái đó, cô nhìn cô ấy ngồi xuống chỗ của Trần Kỳ, mở cuốn bài tập của cậu.
Không biết vì sao, Hiểu Thanh cảm thấy có chút khó chịu.
Trần Kỳ đuổi cậu bạn trêu đùa mình đi, đang định nói chuyện thì vừa lúc Diệp Ngọc Linh đi lấy nước về.
Hiểu Thanh cầm bức thư đưa cho Diệp Ngọc Linh, sau khi nghe xong, ánh mắt Diệp Ngọc Linh sáng lên, cô ấy không quên nói “cảm ơn cậu” trước khi đi xuống lầu.
Trong lòng Diệp Ngọc Linh vừa vui mừng lại vừa lo lắng, quay lại chỗ ngồi cô ấy cũng không vội vàng mở ra xem, nhưng thư mà Trương Dương gửi cô ấy lại không hề dịu dàng đầy tình ý, chỉ có những lời nói chân thành. Đầu tiên liệt kê nội quy và kỷ luật của trường, thứ hai là lịch học, thứ ba là yêu cầu trong học tập của chính cậu ta, điều này khiến Diệp Ngọc Linh lúng túng, đồng thời cũng làm tình cảm của cô ấy dành cho cậu ta ngày càng sâu đậm: Cậu ta nghiêm túc, thực tế, hiền lành và lịch sự như vậy… Ôi trời, cô ấy nhịn không được nói với Trần Kỳ: “Trương Dương sao có thể hoàn hảo như vậy? Người hoàn hảo như vậy sao lại không thích tớ chứ?”
Trần Kỳ cạn lời, chỉ ha ha hai tiếng.
“Cậu phản ứng như vậy là có ý gì?”
Trần Kỳ không trả lời mà lấy đề thi ra tiếp tục giải đề.
—
Kết quả của cuộc thi khoa học tự nhiên đã có, không có gì bất ngờ khi Trương Dương giành giải nhất. Trong lễ chào cờ, giáo viên công bố kết quả, Hiểu Thanh lẫn trong đám người vỗ tay, cô không chỉ nghe thấy tên Trương Dương mà còn nghe thấy tên Trần Kỳ. Cô nghĩ: Giải ba cũng rất tốt, đạt giải thưởng sẽ mang lại cho mình động lực trực tiếp và hiệu quả, mà sự tự tin được xây dựng trong quá trình này cũng quan trọng không thua gì kết quả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô không hỏi Trương Dương và Trần Kỳ bất kỳ chi tiết nào về cuộc thi, nó không liên quan gì đến cô, cô còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn: bù số điểm bị mất trong môn Vật lý bằng cách tận dụng ưu thế trong những môn học khác.
Từng ngày trôi qua, đến cuối tháng 12, nhiệt độ càng ngày càng lạnh, bữa liên hoan Tết Dương lịch được chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu. Đầu năm học, mọi người đều tự giới thiệu, có người thích ca hát, có người thích nhảy múa, mà thực tế thì thích cũng gần với am hiểu.
Hiểu Thanh không có sở trường, chỉ có sở thích. Mặc dù sở thích đọc sách không phải chỉ mình cô có nhưng cô thật sự là yêu thích đọc sách vô cùng. Trong thư viện có rất nhiều sách, tất cả đều miễn phí, cô không ngừng mượn và đọc chúng một cách háo hức. Nửa cuối học kỳ này, Trương Dương luôn thấy cô chuyên tâm đọc sách.
Hiểu Thanh có thói quen thẳng lưng, tư thế lúc nào cũng nghiêm chỉnh. Cô giữ trang sách bằng tay trái, lật sang trang bằng tay phải, cứ như máy móc mà đắm chìm trong đó. Trương Dương cảm thấy cô giống như một tách trà, lá trà bồng bềnh lại lộ ra tất cả các dáng vẻ của nó, tuy đắng nhưng lại khiến người ta hắng giọng, tĩnh tâm. Về cơ bản, những gì Hiểu Thanh đọc thầm là tiểu thuyết, đọc to là văn xuôi. Trương Dương thích nghe cô đọc những bài văn khác ngoài sách Ngữ văn, giọng cô nhẹ nhàng, tràn đầy cảm xúc, đối với cậu ta không phải là quấy rầy mà là một loại hưởng thụ. Chỉ là đến khi cậu ta nhịn không được mà bày tỏ sự tán dương khen ngợi, phản ứng của Hiểu Thanh lại có chút không biết làm thế nào, vì khi cô còn ngồi với Vương Dĩnh, cô ấy luôn chê cô ồn ào.
“Sắp hết học kỳ rồi, nếu không quen thì sao cậu không sớm nói với tớ?”
“Khả năng suy giải của cậu có vấn đề sao?” Trương Dương cười: “Tớ là nói cậu đọc rất hay, tớ rất thích nghe.”
“Cho nên không phải là cậu mỉa mai tớ?”
“Cậu nghĩ sao?”
Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cậu ta cũng bao dung như Trần Kỳ.
Trương Dương lại hỏi: “Cậu thường đọc những cái này, có nhớ nội dung trong đó không?”
“Nhớ.” Hiểu Thanh vừa tự hào lại vừa phiền muộn, cô đã học thuộc lòng từ lâu, mắt cô chắc chỉ có thể nhận biết và lưu trữ những con chữ, không phải con số.
Trương Dương cho rằng dáng vẻ học hành quá chăm chỉ của cô có thể dễ dàng khiến mọi người quên mất tài năng của cô: “Tớ nhớ lần trước cậu có mượn ba cuốn sách và đọc hết trong một tuần? Nhanh như vậy không phải là học vẹt à?”
“Tớ cơ bản chính là học vẹt mà. Ngoại trừ những cuốn cần đọc kỹ hoặc những cuốn tớ yêu thích, còn lại đều là một một cuộc hành trình trải nghiệm.” Hiểu Thanh nhớ lại lúc trước: “Lúc tớ còn học tiểu học, mỗi năm thị trấn của tớ tổ chức hai lần hội chợ, sẽ có một quầy bán sách, mười tệ một hoặc hai cuốn gì đó, tớ tiếc tiền mua nên đứng đó chọn ngẫu nhiên một cuốn mình thích rồi đọc hết hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc đó tớ cảm thấy rất vui, nhưng sau này khi biết những cuốn sách đó đều là sách lậu thì không dám đọc nữa.”
Trương Dương tuy sống ở thị trấn nông thôn nhưng bố mẹ cậu ta đều là giáo viên, ở nhà không bao giờ thiếu sách: “Nhà cậu rất nghèo sao?”
“Không giàu, bố mẹ tớ phải vất vả lắm mới kiếm được tiền.”
“Vậy thì cậu đừng mua sách giấy, mua sách điện tử đi. Màn hình mực rất dễ nhìn, giá cả cũng không đắt.” Trương Dương nói.
Hiểu Thanh lắc đầu, cô không am hiểu thứ này.
Trương Dương tốt bụng nói: “Ký túc xá của tớ có một cái, ngày mai cho cậu mượn.”
“Không cần đâu.”
“Đừng cứng nhắc như vậy, công nghệ thay đổi cuộc sống mà.”
“Công nghệ thay đổi cuộc đời tớ, nhưng không nhất thiết phải thay đổi toàn bộ cuộc đời tớ.” Hiểu Thanh bướng bỉnh nói: “Cảm ơn cậu.”
Được rồi, Trương Dương dường như đã quen bị cô từ chối, đây là điểm khiến người ta không thích, cũng là điểm đặc biệt của cô.
Sau khi nhận được tin nhắn báo an toàn từ cô, Trương Bình gọi điện thoại qua: “Trên đường đi con có sợ không? Có mệt không?"
Hiểu Thanh không mệt, cô còn rất vui vẻ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, nếu không phải lần đầu đi nên phải vừa chạy xe vừa nhớ đường thì con đã sớm đến nơi rồi.”
Trương Bình vừa nhẹ nhõm vừa không biết làm sao, bà dặn dò cô vài câu trước khi cúp máy. Hiểu Thanh đậu xe ở tầng hầm thư viện rồi khóa xe lại, đợi đến thứ sáu tan học mới hì hục đạp xe về nhà.
Quyền chủ động lại thuộc về cô, Hiểu Thanh cảm thấy yên tâm. Cô không cần phải đếm thời gian, hay cố tình ở lại trường làm bài tập, mà khi đạp xe đổ mồ hôi, dường như cũng không còn gánh nặng khi ăn thêm vài muỗng cơm nữa. Tất nhiên, chỉ vận động nhiêu đây thôi thì chưa đủ tiêu chuẩn, sau bữa tối, cô luôn phải chạy ba vòng quanh sân, cộng với thời gian hoạt động cố định giữa giờ, theo thời gian, cảm giác thèm ăn và cân nặng của cô không còn tăng vọt nữa.
Khi Trương Dương biết cô đạp xe đến trường, cậu ta cho đây là việc làm không hiệu quả, nhưng Hiểu Thanh không nghĩ vậy. Nếu cô thường xuyên chơi bóng rổ như cậu ta hoặc là có cơ địa ăn mà không béo của cậu ta, cô đã có thể thong thả hơn, nhưng cô không có, vì vậy phải sử dụng phương pháp của riêng mình.
Hiểu Thanh dường như quay trở lại thời điểm cô đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh môn thể dục, lịch trình đã được ấn định, nhịp độ ổn định, trạng thái chuyên tâm có chuyện để làm tốt hơn nhiều so với việc lo trước lo sau. Dần dần, Trương Dương phát hiện cô không còn hỏi đi hỏi lại một câu hỏi, cũng không còn cau mày vì không làm kịp bài kiểm tra: “Có phải vì lo lắng cho ngoại hình mà tâm trạng cậu bị ảnh hưởng không? Sao không hỏi bài tớ nữa?”
“Tớ chỉ có Vật lý là cần hỏi cậu, còn lại tớ có thể làm được, làm sai nhìn đáp án cũng hiểu mà.” Thật ra, việc Hiểu Thanh sa sút môn Vật lý đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của cô, cô quyết định tạm thời nhận thất bại, đặt nó sang một bên: “Cảm ơn cậu đồng ý giúp tớ, nhưng việc của mình nên tự mình giải quyết, tớ hiểu mà.”
Trương Dương không nói thêm nữa, cậu ta cũng không tốt tới mức làm giáo viên cho người ta: “Vậy được, cậu không có việc cần hỏi tớ, ngược lại tớ có việc muốn hỏi cậu, cậu với Diệp Ngọc Linh từng học cùng lớp đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy là người thế nào?”
Hiểu Thanh nói: “Rất tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Thông minh, năng động, xinh đẹp, từng làm trưởng ban đài phát thanh.”
“Cô ấy tốt như vậy, sao không có ai theo đuổi vậy?”
“Chắc có.” Hiểu Thanh nghĩ đến Vương Tư Tề, cũng nghĩ đến Diệp Ngọc Linh từng nói với cô việc cô ấy ngưỡng mộ Trương Dương: “Tại sao cậu lại hỏi như thế?”
“Có chút hứng thú với cô ấy.”
Hiểu Thanh dừng một chút: “Cậu muốn hẹn hò với cậu ấy?”
Trương Dương sửng sốt một chút, sau đó bật cười, sao hai chữ “hẹn hò” từ miệng cô nói ra lại cứ như một điều gì đó rất bình thường* vậy: “Nói thẳng như vậy, cậu có biết xấu hổ không thế?”
*Gốc là chim gõ kiến ăn côn trùng, thỏ ăn cà rốt (chỉ những sự việc hiển nhiên)
Hiểu Thanh nghĩ thầm, có gì đáng xấu hổ đâu, yêu công khai, yêu thầm, yêu sớm cũng đều là yêu thôi, tiểu thuyết, thơ ca, phim truyền hình, phim điện ảnh sao có thể không có tình yêu được? Cô chợt có chút vui mừng cho sự dũng cảm của Diệp Ngọc Linh và mắt nhìn người của Trương Dương - thì ra những người ưu tú thật sự sẽ thu hút lẫn nhau.
Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu có muốn phương thức liên lạc của cậu ấy không?”
“Không cần, tớ có rồi.” Trương Dương lấy ra một bức thư màu vàng bình thường từ trong ngăn bàn, đây là do cậu lấy từ phòng làm việc của bố mẹ, trên phong thư còn in tên trường cấp hai Vĩnh Giản màu đỏ: “Cậu đưa cho cô ấy giúp tớ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Dương nhận được ba bức thư từ Diệp Ngọc Linh, bức thư sau dài hơn bức thư trước, bức thứ ba tổng cộng là 800 chữ, trong đó có nhiều trích dẫn, vì ngưỡng mộ nên muốn thêm WeChat của cậu ta.
Hiểu Thanh thắc mắc: “Sao cậu không tự tay đưa cho cậu ấy?”
Bức thư tình của Diệp Ngọc Linh được ai đó đặt trên bàn của cậu ta, vậy nên cậu ta không thể trực tiếp trả lại, tránh việc cô ấy cho rằng cậu ta để ý những chi tiết nhỏ hơn cô ấy: “Nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tớ như thế, tớ còn cần phải tự tạo đề tài cho mình à?”
Cũng đúng, Hiểu Thanh cầm lấy bức thư, nhanh chóng đi lên lầu ba.
Lúc ra chơi, lớp số 8 còn náo nhiệt hơn lớp số 5. Hiểu Thanh đứng ở cửa quan sát xung quanh nhưng không thấy Diệp Ngọc Linh đâu, chỉ có Trần Kỳ đang bị vây quanh.
Cậu hình như đang thảo luận chuyện gì đó, trên mặt nở nụ cười, Hiểu Thanh nhờ bạn nữ ngồi ở cửa gọi cậu giúp cô, nhưng bạn nữ đó không qua đó mà lại lớn tiếng gọi: “Trần Kỳ! Có người tìm cậu!”
Trần Kỳ không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiểu Thanh, cậu vội vàng đi tới: “Khách quý nha, tìm tớ sao?”
“Tớ tìm Diệp Ngọc Linh, cậu ấy đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi, không biết đi đâu.”
“Vậy cậu đưa cái này cho cậu ấy.” Hiểu Thanh đưa bức thư cho cậu, bên ngoài không có chữ: “Là Trương Dương gửi.”
Trần Kỳ không nhận: “Đồ của Trương Dương sao lại do cậu đưa? Chuyện của bọn họ đâu cần cậu xen vào.”
“... Xen vào cái gì? Chỉ tốn chút công sức thôi. Diệp Ngọc Linh là bạn cùng lớp với tớ, không phải của cậu ấy. Tớ giúp cậu ấy chuyển thư thì có vấn đề gì?”
“Sao thế, cậu ta bảo cậu chạy vặt cậu chạy ngay à?” Trần Kỳ không vui: "Hôm nay cậu ta đưa thư cho người này, ngày mai đưa người kia, cậu thích làm người đưa thư bán thời gian miễn phí cho cậu ta lắm à?”
Hiểu Thanh cảm thấy cậu vô duyên vô cớ: “Quên đi, cậu không thích thì không cần đưa, tự tớ đợi cậu ấy quay lại.”
Trần Kỳ đột nhiên cầm lấy phong thư từ trong tay cô.
“Này, Trần Kỳ, lại có người viết thư tình cho cậu à.” Một cậu bạn đi vệ sinh về nhìn thấy cảnh này lập tức trêu chọc cậu: “Đây là bức thứ mấy rồi?”
Nghe vậy, một cô gái đang đứng cạnh chỗ ngồi của Trần Kỳ nhìn về phía này, Hiểu Thanh chạm mắt với cô gái đó, cô nhìn cô ấy ngồi xuống chỗ của Trần Kỳ, mở cuốn bài tập của cậu.
Không biết vì sao, Hiểu Thanh cảm thấy có chút khó chịu.
Trần Kỳ đuổi cậu bạn trêu đùa mình đi, đang định nói chuyện thì vừa lúc Diệp Ngọc Linh đi lấy nước về.
Hiểu Thanh cầm bức thư đưa cho Diệp Ngọc Linh, sau khi nghe xong, ánh mắt Diệp Ngọc Linh sáng lên, cô ấy không quên nói “cảm ơn cậu” trước khi đi xuống lầu.
Trong lòng Diệp Ngọc Linh vừa vui mừng lại vừa lo lắng, quay lại chỗ ngồi cô ấy cũng không vội vàng mở ra xem, nhưng thư mà Trương Dương gửi cô ấy lại không hề dịu dàng đầy tình ý, chỉ có những lời nói chân thành. Đầu tiên liệt kê nội quy và kỷ luật của trường, thứ hai là lịch học, thứ ba là yêu cầu trong học tập của chính cậu ta, điều này khiến Diệp Ngọc Linh lúng túng, đồng thời cũng làm tình cảm của cô ấy dành cho cậu ta ngày càng sâu đậm: Cậu ta nghiêm túc, thực tế, hiền lành và lịch sự như vậy… Ôi trời, cô ấy nhịn không được nói với Trần Kỳ: “Trương Dương sao có thể hoàn hảo như vậy? Người hoàn hảo như vậy sao lại không thích tớ chứ?”
Trần Kỳ cạn lời, chỉ ha ha hai tiếng.
“Cậu phản ứng như vậy là có ý gì?”
Trần Kỳ không trả lời mà lấy đề thi ra tiếp tục giải đề.
—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả của cuộc thi khoa học tự nhiên đã có, không có gì bất ngờ khi Trương Dương giành giải nhất. Trong lễ chào cờ, giáo viên công bố kết quả, Hiểu Thanh lẫn trong đám người vỗ tay, cô không chỉ nghe thấy tên Trương Dương mà còn nghe thấy tên Trần Kỳ. Cô nghĩ: Giải ba cũng rất tốt, đạt giải thưởng sẽ mang lại cho mình động lực trực tiếp và hiệu quả, mà sự tự tin được xây dựng trong quá trình này cũng quan trọng không thua gì kết quả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô không hỏi Trương Dương và Trần Kỳ bất kỳ chi tiết nào về cuộc thi, nó không liên quan gì đến cô, cô còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn: bù số điểm bị mất trong môn Vật lý bằng cách tận dụng ưu thế trong những môn học khác.
Từng ngày trôi qua, đến cuối tháng 12, nhiệt độ càng ngày càng lạnh, bữa liên hoan Tết Dương lịch được chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu. Đầu năm học, mọi người đều tự giới thiệu, có người thích ca hát, có người thích nhảy múa, mà thực tế thì thích cũng gần với am hiểu.
Hiểu Thanh không có sở trường, chỉ có sở thích. Mặc dù sở thích đọc sách không phải chỉ mình cô có nhưng cô thật sự là yêu thích đọc sách vô cùng. Trong thư viện có rất nhiều sách, tất cả đều miễn phí, cô không ngừng mượn và đọc chúng một cách háo hức. Nửa cuối học kỳ này, Trương Dương luôn thấy cô chuyên tâm đọc sách.
Hiểu Thanh có thói quen thẳng lưng, tư thế lúc nào cũng nghiêm chỉnh. Cô giữ trang sách bằng tay trái, lật sang trang bằng tay phải, cứ như máy móc mà đắm chìm trong đó. Trương Dương cảm thấy cô giống như một tách trà, lá trà bồng bềnh lại lộ ra tất cả các dáng vẻ của nó, tuy đắng nhưng lại khiến người ta hắng giọng, tĩnh tâm. Về cơ bản, những gì Hiểu Thanh đọc thầm là tiểu thuyết, đọc to là văn xuôi. Trương Dương thích nghe cô đọc những bài văn khác ngoài sách Ngữ văn, giọng cô nhẹ nhàng, tràn đầy cảm xúc, đối với cậu ta không phải là quấy rầy mà là một loại hưởng thụ. Chỉ là đến khi cậu ta nhịn không được mà bày tỏ sự tán dương khen ngợi, phản ứng của Hiểu Thanh lại có chút không biết làm thế nào, vì khi cô còn ngồi với Vương Dĩnh, cô ấy luôn chê cô ồn ào.
“Sắp hết học kỳ rồi, nếu không quen thì sao cậu không sớm nói với tớ?”
“Khả năng suy giải của cậu có vấn đề sao?” Trương Dương cười: “Tớ là nói cậu đọc rất hay, tớ rất thích nghe.”
“Cho nên không phải là cậu mỉa mai tớ?”
“Cậu nghĩ sao?”
Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cậu ta cũng bao dung như Trần Kỳ.
Trương Dương lại hỏi: “Cậu thường đọc những cái này, có nhớ nội dung trong đó không?”
“Nhớ.” Hiểu Thanh vừa tự hào lại vừa phiền muộn, cô đã học thuộc lòng từ lâu, mắt cô chắc chỉ có thể nhận biết và lưu trữ những con chữ, không phải con số.
Trương Dương cho rằng dáng vẻ học hành quá chăm chỉ của cô có thể dễ dàng khiến mọi người quên mất tài năng của cô: “Tớ nhớ lần trước cậu có mượn ba cuốn sách và đọc hết trong một tuần? Nhanh như vậy không phải là học vẹt à?”
“Tớ cơ bản chính là học vẹt mà. Ngoại trừ những cuốn cần đọc kỹ hoặc những cuốn tớ yêu thích, còn lại đều là một một cuộc hành trình trải nghiệm.” Hiểu Thanh nhớ lại lúc trước: “Lúc tớ còn học tiểu học, mỗi năm thị trấn của tớ tổ chức hai lần hội chợ, sẽ có một quầy bán sách, mười tệ một hoặc hai cuốn gì đó, tớ tiếc tiền mua nên đứng đó chọn ngẫu nhiên một cuốn mình thích rồi đọc hết hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc đó tớ cảm thấy rất vui, nhưng sau này khi biết những cuốn sách đó đều là sách lậu thì không dám đọc nữa.”
Trương Dương tuy sống ở thị trấn nông thôn nhưng bố mẹ cậu ta đều là giáo viên, ở nhà không bao giờ thiếu sách: “Nhà cậu rất nghèo sao?”
“Không giàu, bố mẹ tớ phải vất vả lắm mới kiếm được tiền.”
“Vậy thì cậu đừng mua sách giấy, mua sách điện tử đi. Màn hình mực rất dễ nhìn, giá cả cũng không đắt.” Trương Dương nói.
Hiểu Thanh lắc đầu, cô không am hiểu thứ này.
Trương Dương tốt bụng nói: “Ký túc xá của tớ có một cái, ngày mai cho cậu mượn.”
“Không cần đâu.”
“Đừng cứng nhắc như vậy, công nghệ thay đổi cuộc sống mà.”
“Công nghệ thay đổi cuộc đời tớ, nhưng không nhất thiết phải thay đổi toàn bộ cuộc đời tớ.” Hiểu Thanh bướng bỉnh nói: “Cảm ơn cậu.”
Được rồi, Trương Dương dường như đã quen bị cô từ chối, đây là điểm khiến người ta không thích, cũng là điểm đặc biệt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro