Khối Rubik
2024-09-29 07:50:27
Vì lời hứa của bố, Hiểu Thanh càng có động lực học tập hơn. Đối với cô, hạng nhất không phải là mơ mộng hão huyền, nhưng cũng không phải là điều có thể dễ dàng đạt được, cô không muốn gán kết quả cuối cùng cho cái gọi là may mắn, vì vậy đã tự lập cho mình một kế hoạch học tập cụ thể hơn.
Khối lớp 9 quy định phải thức dậy lúc sáu rưỡi, tự học lúc bảy rưỡi, nên cô quyết định đẩy thời gian lên sớm hơn nửa tiếng. Để không ảnh hưởng đến người khác, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đồng hồ báo thức chỉ reo một lần là cô tỉnh dậy tắt đồng hồ, sau đó cầm chậu rửa mặt, cốc đánh răng, lược chải đầu đi đến nhà tắm chung ở cuối hành lang tắm rửa.
Chạy bộ buổi sáng được đổi thành ba vòng, bữa sáng của cô luôn cố định, bao gồm cháo trắng và hai cái bánh bao nhân thịt, cô lao về phía trước như một cái máy thực hiện mệnh lệnh, mỗi ngày chạy từ căng tin đến phòng học dưới lầu đều gặp được bác mở khóa cầu thang.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, ngay sau khi tan học, cô đến tiệm cắt tóc để cắt bớt tóc. Buổi tối Trương Bình về đến nhà, bị cô làm cho giật mình: “Sao con lại cắt tóc ngắn như vậy? Do giáo viên yêu cầu sao?”
Trước đây, ban giám hiệu cũng từng yêu cầu tất cả học sinh nữ đều phải cắt tóc ngắn, nhưng vì đang ở độ tuổi yêu cái đẹp nên không có nhiều người nghe theo, Diêu Chương Long lại là một giáo viên trẻ tuổi, tương đối tôn trọng suy nghĩ của bọn trẻ nên cuối cùng mặc kệ chuyện này. Lần này Hiểu Thanh cắt tóc ngắn chỉ đơn thuần bởi vì cô cho rằng gội đầu và chải đầu lãng phí thời gian, Trương Bình nghe xong cảm thấy bất lực: “Con đó, lúc nào cũng háo thắng như vậy.”
Hiểu Thanh cho rằng điểm mạnh nhất của mẹ cô là háo thắng, nhưng điểm yếu nhất của bà đó là không duy trì sự háo thắng được lâu - khi còn trẻ, bà rõ ràng từ tỉnh khác đến đây để mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, thế mà lại sẵn sàng kết hôn với một người đàn ông có gia cảnh bình thường, rõ ràng không sợ cực khổ, cố gắng kiếm tiền nhưng lại không dám tìm công việc có kỹ thuật hơn để làm, rõ ràng hy vọng cô cố gắng nỗ lực tìm tòi học hỏi nhưng lại lo lắng cô học hành quá mức mà cố quá thành quá cố. Hiểu Thanh cố gắng hết sức để bản thân không phải rơi vào mâu thuẫn như vậy.
Trước khi đi ngủ, Hiểu Thanh gọi một cú điện thoại đường dài cho người bố vắng nhà của cô, Triệu Bân hỏi cô có muốn vào huyện mua điện thoại nữa không nhưng cô vẫn từ chối như cũ: “Nhà trường không cho mang vào đâu bố, nếu giáo viên tìm được sẽ tịch thu.”
“Con muốn thứ gì nhất định phải nói với bố đó.”
“Dạ, thứ con muốn con đã nói với bố rồi.”
“... Được rồi.”
Hiểu Thanh cúp máy, trả lại điện thoại cho mẹ. Người lớn thường sẽ hỏi trẻ con thích bố hay mẹ hơn, lúc trước Hiểu Thanh luôn chọn bố bởi vì mỗi lần về nhà, ông đều sẽ ôm cô, dỗ dành cô, mua cho cô rất nhiều đồ, khiến cô cảm thấy ông ấy rất yêu cô. Tuy nhiên, tình yêu của cô dành cho bố là do máu mủ tạo thành, do nỗi nhớ tạo thành, hay là ngoại trừ việc sớm chiều gặp nhau ra, là do tự mình tưởng tượng ra mà tạo thành? Hiểu Thanh chưa bao giờ nghĩ đến đáp án.
—
Vào tuần mới, Vương Dĩnh lần đầu tiên nhìn thấy mái tóc ngắn của Hiểu Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu bị chuyện gì kích thích à? Sao lại cắt tóc thành như vậy?”
Hiểu Thanh sờ tóc: “Không đẹp sao?”
Đâu chỉ không đẹp, mà là hơi xấu. Vương Dĩnh ôm má: “Giống con trai quá.”
Nghĩa là đủ ngắn rồi, nếu không cắt một đi một nửa cũng không ngắn, không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Từ Vĩ Kiệt quay người: “Cậu là vì cảm thấy gội đầu phiền phức sao?”
“Đúng vậy.” Hiểu Thanh cảm kích vì cậu ấy hiểu cô.
Chỉ có điều kiểu tóc ngắn kỳ lạ của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số bạn cùng lớp. Vương Tư Tề che miệng trộm cười nửa phút, trước giờ học không nhịn được chạy đến chỗ cô: “Sao cậu không cạo đầu giống bố cậu?”
Động tác lật sách của Hiểu Thanh dừng lại một chút: “Cậu gặp bố của tớ khi nào?”
“Tuần trước, Trần Kỳ cũng nhìn thấy, không phải bố cậu đưa cậu tới cổng trường sao?”
“Chỉ cần cậu tập trung vào những việc nên tập trung, cậu sẽ không chỉ đạt được bấy nhiêu đó điểm.” Hiểu Thanh không hề biết rằng màn chia tay kia đã bị bọn họ nhìn thấy: “Còn nữa, tớ có cạo đầu hay không, không cần cậu nhiều chuyện.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu đúng là đọc sách đọc đến hỏng não rồi, Triệu Hiểu Thanh, học sinh giỏi dù có dành nửa tiếng mỗi ngày để chải đầu thì vẫn là học sinh giỏi. Cậu chú trọng đến chi tiết nhỏ như vậy sẽ không thể đặt sức lực đúng chỗ được.” Vương Tư Tề tự cảm thấy có lý, nhìn thấy Trần Kỳ cùng Diệp Ngọc Linh đúng lúc đi vào lớp từ cửa sau: “Này! Đến đây nhìn Triệu Hiểu Đoạn* đi, à không, Triệu Đoạn Thanh.”
*Đoạn: ngắn
Câu này ngay cả Vương Dĩnh cũng không nghe nổi: “Được rồi lớp trưởng, cậu đừng có lúc nào cũng gây sự với Hiểu Thanh.”
“Tớ gây sự với cậu ấy ở chỗ nào, là cậu ấy làm bẩn mắt của tớ…” Cậu ta chưa nói xong đã bị Triệu Hiểu Thanh cầm sách nện vào vai một cái.
“Này, cậu dám đánh tớ, tớ…” Vương Tư Tề thấy vậy lập tức bỏ chạy, Hiểu Thanh rời khỏi chỗ ngồi dí theo đánh cậu ta.
“Sao cậu lại thô lỗ như vậy! Đồ hổ cái!” Cậu ta nhịn không được chửi bậy, đang định đánh trả, ai ngờ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta - vở bài tập của Triệu Hiểu Thanh không lệch một chút nào ném trúng người Trần Kỳ.
“Hai người các cậu có bệnh à?” Trần Kỳ nhanh tay nhanh mắt nhặt vở bài tập, đưa cho Triệu Hiểu Thanh: “Cậu ta làm gì cậu rồi?”
“Cậu không nghe thấy cậu ta gọi tớ là gì à?”
Trần Kỳ liếc nhìn mái tóc ngắn của cô, ném vở bài tập lên bàn, vòng tay qua cổ Vương Tư Tề, kéo cậu ta rời đi.
Diệp Ngọc Linh đứng ở chỗ báo bảng, đợi cậu quay về chỗ ngồi mới dè dặt đi theo cậu. Vương Dĩnh kéo Hiểu Thanh ngồi xuống: “Sao lúc nào lớp trưởng cũng nhắm vào cậu vậy? Không có phong độ gì hết.”
“Mặc kệ cậu ta.” Từ Vĩ Kiệt cũng lên tiếng.
Hiểu Thanh im lặng, tay phải cuộn tròn góc cuốn vở bài tập, cô không nên đánh cậu ta, không nên quan tâm tên nhóc Vương Tư Tề đó, cũng không nên chỉ vì vài câu nói của cậu ta mà thẹn quá hóa giận làm trò cười cho mọi người.
“Hiểu Thanh?”
“Tớ không sao.” Cô lười để ý đến sự hỗn loạn trước mặt, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
—
Điểm mạnh của Triệu Hiểu Thanh không chỉ nằm ở điểm số mà còn ở tính cách, đây cũng là nguyên nhân chính khiến các bạn cùng lớp không dám lại gần cô. Vương Tư Tề vốn là một tên nghịch ngợm thích gây chuyện, cứ thích đến trước mặt cô kiếm chuyện, nhưng sau khi bị cắn một cái liền phát hiện cô là người không dễ bị chọc, vẫn là nên cẩn thận, thế là sau mấy ngày lập tức phớt lờ cô.
Hiểu Thanh đúng là cầu còn không được, thay vì buồn phiền uổng phí mái tóc ngắn, cô phải lấy lại sự tập trung. Vương Dĩnh nhận ra sự thay đổi của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Thấy cậu ra sức học hành như vậy, tớ cũng không tiện mà lười biếng ở trên giường.”
Hiểu Thanh sững sờ: “Sáng nay lúc tớ dậy làm ồn đến cậu à?”
“Vậy thì không có, lúc tớ dậy trên giường của cậu đã không còn người, chỉ là…” Vương Dĩnh thuận tiện chọc cô một câu: “Tiếng đọc sách lúc sáng sớm của cậu có chút lớn.”
“Ồ.” Hiểu Thanh tưởng rằng đồng hồ sinh học của mình đã được điều chỉnh tốt, sẽ không làm phiền người khác, lại không chú ý đến chi tiết lúc mình đọc sách. Sau đó, cho dù lúc giáo viên đi tuần nhấn mạnh việc phải đọc diễn cảm lớn bao nhiêu lần, cô đều sẽ giảm âm lượng, dùng tay bịt tai lại để nghe giọng đọc của chính mình.
Vương Dĩnh có chút hối hận vì bản thân đã nhiều chuyện, nhưng khi thấy Hiểu Thanh không có ý trách mình, cô ấy cũng nhanh chóng quên đi chuyện này. Điều cô ấy ngưỡng mộ nhất ở Hiểu Thanh không phải là ở bộ não mà là sự tập trung không bị buồn ngủ của cô, tất nhiên, thân là bạn cùng bàn, cô ấy cũng biết rằng Hiểu Thanh thật ra chỉ hung dữ với những cậu bạn giống như Vương Tư Tề, đối với bạn nữ vẫn rất lịch sự, giống như mỗi lần cô ấy nổi hứng hỏi Hiểu Thanh, cô đều sẽ không từ chối, hơn nữa luôn bắt đầu bằng một câu “Tớ nghĩ như thế này.”
Ngữ văn và Tiếng Anh đòi hỏi khả năng cảm nhận ngôn ngữ, môn Toán và môn Khoa học chú trọng trình tự các bước, nhưng dù là môn gì, giải quyết vấn đề đều rất quan trọng. Số lần tên nhóc Từ Vĩ Kiệt hỏi bài Hiểu Thanh ít hơn cô ấy, nhưng mỗi lần hỏi đều sẽ mắc kẹt: “Vì sao tớ làm như thế này không đúng?” Hiểu Thanh sẽ nói với cậu ấy rằng cậu ấy đã sai ngay từ đầu: “Những chất khí dễ hòa tan trong nước không thể dùng phương pháp tách nước, cậu tính lực nổi mà sao đến mật độ chất lỏng cũng không làm ra được vậy, còn có dòng điện chạy qua các điện trở mắc nối tiếp có giá trị bằng nhau, mang những thứ này thay vào công thức không phải tính ra rồi sao?” Từ Vĩ Kiệt thích nhất là hỏi về môn Khoa học, không có câu hỏi nào quá một phút, thời gian ngắn đến mức Hiểu Thanh cảm giác như cậu ấy đang trêu đùa cô: “Cậu cẩn thận xíu được không? Đây đều là những câu hỏi căn bản, cậu không thể vấp lại chúng nhiều lần được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ.” Từ Vĩ Kiệt thành thật đáp lại, ngượng ngùng đến mức Hiểu Thanh không nỡ nói nặng cậu ấy.
Những ngày tháng lặp đi lặp lại giống như những tờ giấy vuông vức, có cạnh, có góc, có quy luật, có người dùng làm bài kiểm tra, có người dùng làm giấy nháp, có người dùng chúng gấp thành những con hạc giấy.
Không biết ai mua tạp chí đầu tiên, trong vòng chưa đầy hai tuần, “Độc Giả”, “Y Lâm”, “Châm ngôn”, “Nảy Mầm”, “Mạn Khách”, “Mẩu chuyện”, những ấn phẩm từng bị giáo viên tịch thu đã quay lại. Thời khóa biểu lớp 9 càng nhiều, đồ vật để giải trí lúc rảnh rỗi càng phong phú, dần dần, có người còn mang điện thoại vào lớp học, xem tiểu thuyết, chơi game, lén lút cứ như trộm, gan còn to hơn trời.
Một lần, Vương Dĩnh đang đọc tạp chí trong tiết tự học thì bị giáo viên tuần tra là Hồ Lê bắt được, Vương Dĩnh ngụy biện rằng cô ấy đang thu thập những câu từ hay, Hồ Lê mới mắt nhắm mắt mở không tịch thu. Sau đó, Vương Dĩnh đưa tạp chí cho Hiểu Thanh: “Cậu có muốn đọc không?”
“Không cần đâu, những thứ này tớ còn chưa đọc xong.”
Vương Dĩnh liếc nhìn “những thứ này” của cô, được rồi, hơn chục cuốn “Thế giới học sinh cấp hai”.
“Cậu xem thật à?”
“Tớ bỏ tiền mua mà sao lại không xem?” Hiểu Thanh nghĩ. Nó chứa cả những tác phẩm xuất sắc của bạn bè đồng trang lứa và còn có hướng dẫn làm bài của các giáo viên nổi tiếng ở nhiều môn học khác nhau, nếu vứt nó sang một bên thì thật quá lãng phí.
Vương Dĩnh chán nản: “Sao lúc nào cậu cũng khác bọn họ vậy?”
Hiểu Thanh nghi ngờ: “Bọn họ?”
Vương Dĩnh ở trước mặt cô mím môi: “Những người thuộc nhóm đó đều đọc sách tham khảo, chơi Rubik, Trần Kỳ mang lên đấy.”
“Cậu cũng muốn tham gia à?”
“Muốn chứ, nhưng tớ không biết chơi, Trần Kỳ và Diệp Ngọc Linh là hai người giỏi nhất, họ còn cạnh tranh xem ai có thể khôi phục khối Rubik về hình dạng ban đầu trước, tốc độ của cả hai đều rất nhanh.”
Thì ra là thế, chẳng trách vào giờ giải lao sau bữa tối luôn có người vây quanh chỗ đó, thỉnh thoảng lại có tiếng reo hò.
“Diệp Ngọc Linh chơi giỏi hơn Trần Kỳ à?”
“Bọn họ ngang tài ngang sức, Diệp Ngọc Linh có lẽ là học trò, nhưng cậu ấy thông minh như vậy, nói không chừng có thể vượt qua thầy của mình.” Vương Dĩnh trở nên hứng thú: “Chiều nay chắc sẽ có một cuộc thi khác, còn có nhóm của Vương Tư Tề, tớ cũng qua đó xem thử.”
Hiểu Thanh không đáp lại, đợi đến giờ ăn tối, cô như bình thường dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết bữa ăn, nhanh chóng quay lại lớp học.
Trần Kỳ đang ngồi trên ghế chơi Rubik.
Thú vị vậy sao? Đến nỗi mất ăn mất ngủ.
Cô đi ngang qua, nhìn năm khối Rubik trên bàn cậu.
“Sao cậu…”
Trần Kỳ ngước mắt lên thì nhìn thấy cô: “Người khác ăn cơm còn cậu thì ngốn cơm, ăn nhanh quá coi chừng dạ dày trả thù cậu đấy.”
Hiểu Thanh cạn lời: “Cậu mua nhiều như vậy định mở lớp à?”
“Được đấy, đoán một lần đã trúng.” Trần Kỳ mỉm cười: “Siêu thị bán hai tệ một cái, ông chủ giảm giá cho tớ, mười tệ sáu cái.”
Hiểu Thanh cảm thấy não cậu bị hỏng rồi: “Cậu có biết bây giờ là lớp 9 rồi không, cậu còn chơi?”
Trần Kỳ như không nghe thấy, khóe môi nở một nụ cười cà lơ phất phơ: “Cậu lo gì chứ, cứ lo đông lo tây, sau này mà làm giáo viên lo đến mệt chết đấy.”
“Trần Kỳ!”
“Bớt nổi nóng, cười nhiều lên, cười một cái trẻ ra mười tuổi.” Cậu chọn một khối Rubik mới còn chưa bị xáo trộn đưa cho cô: “Cậu muốn chơi thử không? Muốn thì tớ dạy cậu.”
Khối lớp 9 quy định phải thức dậy lúc sáu rưỡi, tự học lúc bảy rưỡi, nên cô quyết định đẩy thời gian lên sớm hơn nửa tiếng. Để không ảnh hưởng đến người khác, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đồng hồ báo thức chỉ reo một lần là cô tỉnh dậy tắt đồng hồ, sau đó cầm chậu rửa mặt, cốc đánh răng, lược chải đầu đi đến nhà tắm chung ở cuối hành lang tắm rửa.
Chạy bộ buổi sáng được đổi thành ba vòng, bữa sáng của cô luôn cố định, bao gồm cháo trắng và hai cái bánh bao nhân thịt, cô lao về phía trước như một cái máy thực hiện mệnh lệnh, mỗi ngày chạy từ căng tin đến phòng học dưới lầu đều gặp được bác mở khóa cầu thang.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, ngay sau khi tan học, cô đến tiệm cắt tóc để cắt bớt tóc. Buổi tối Trương Bình về đến nhà, bị cô làm cho giật mình: “Sao con lại cắt tóc ngắn như vậy? Do giáo viên yêu cầu sao?”
Trước đây, ban giám hiệu cũng từng yêu cầu tất cả học sinh nữ đều phải cắt tóc ngắn, nhưng vì đang ở độ tuổi yêu cái đẹp nên không có nhiều người nghe theo, Diêu Chương Long lại là một giáo viên trẻ tuổi, tương đối tôn trọng suy nghĩ của bọn trẻ nên cuối cùng mặc kệ chuyện này. Lần này Hiểu Thanh cắt tóc ngắn chỉ đơn thuần bởi vì cô cho rằng gội đầu và chải đầu lãng phí thời gian, Trương Bình nghe xong cảm thấy bất lực: “Con đó, lúc nào cũng háo thắng như vậy.”
Hiểu Thanh cho rằng điểm mạnh nhất của mẹ cô là háo thắng, nhưng điểm yếu nhất của bà đó là không duy trì sự háo thắng được lâu - khi còn trẻ, bà rõ ràng từ tỉnh khác đến đây để mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, thế mà lại sẵn sàng kết hôn với một người đàn ông có gia cảnh bình thường, rõ ràng không sợ cực khổ, cố gắng kiếm tiền nhưng lại không dám tìm công việc có kỹ thuật hơn để làm, rõ ràng hy vọng cô cố gắng nỗ lực tìm tòi học hỏi nhưng lại lo lắng cô học hành quá mức mà cố quá thành quá cố. Hiểu Thanh cố gắng hết sức để bản thân không phải rơi vào mâu thuẫn như vậy.
Trước khi đi ngủ, Hiểu Thanh gọi một cú điện thoại đường dài cho người bố vắng nhà của cô, Triệu Bân hỏi cô có muốn vào huyện mua điện thoại nữa không nhưng cô vẫn từ chối như cũ: “Nhà trường không cho mang vào đâu bố, nếu giáo viên tìm được sẽ tịch thu.”
“Con muốn thứ gì nhất định phải nói với bố đó.”
“Dạ, thứ con muốn con đã nói với bố rồi.”
“... Được rồi.”
Hiểu Thanh cúp máy, trả lại điện thoại cho mẹ. Người lớn thường sẽ hỏi trẻ con thích bố hay mẹ hơn, lúc trước Hiểu Thanh luôn chọn bố bởi vì mỗi lần về nhà, ông đều sẽ ôm cô, dỗ dành cô, mua cho cô rất nhiều đồ, khiến cô cảm thấy ông ấy rất yêu cô. Tuy nhiên, tình yêu của cô dành cho bố là do máu mủ tạo thành, do nỗi nhớ tạo thành, hay là ngoại trừ việc sớm chiều gặp nhau ra, là do tự mình tưởng tượng ra mà tạo thành? Hiểu Thanh chưa bao giờ nghĩ đến đáp án.
—
Vào tuần mới, Vương Dĩnh lần đầu tiên nhìn thấy mái tóc ngắn của Hiểu Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu bị chuyện gì kích thích à? Sao lại cắt tóc thành như vậy?”
Hiểu Thanh sờ tóc: “Không đẹp sao?”
Đâu chỉ không đẹp, mà là hơi xấu. Vương Dĩnh ôm má: “Giống con trai quá.”
Nghĩa là đủ ngắn rồi, nếu không cắt một đi một nửa cũng không ngắn, không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Từ Vĩ Kiệt quay người: “Cậu là vì cảm thấy gội đầu phiền phức sao?”
“Đúng vậy.” Hiểu Thanh cảm kích vì cậu ấy hiểu cô.
Chỉ có điều kiểu tóc ngắn kỳ lạ của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số bạn cùng lớp. Vương Tư Tề che miệng trộm cười nửa phút, trước giờ học không nhịn được chạy đến chỗ cô: “Sao cậu không cạo đầu giống bố cậu?”
Động tác lật sách của Hiểu Thanh dừng lại một chút: “Cậu gặp bố của tớ khi nào?”
“Tuần trước, Trần Kỳ cũng nhìn thấy, không phải bố cậu đưa cậu tới cổng trường sao?”
“Chỉ cần cậu tập trung vào những việc nên tập trung, cậu sẽ không chỉ đạt được bấy nhiêu đó điểm.” Hiểu Thanh không hề biết rằng màn chia tay kia đã bị bọn họ nhìn thấy: “Còn nữa, tớ có cạo đầu hay không, không cần cậu nhiều chuyện.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu đúng là đọc sách đọc đến hỏng não rồi, Triệu Hiểu Thanh, học sinh giỏi dù có dành nửa tiếng mỗi ngày để chải đầu thì vẫn là học sinh giỏi. Cậu chú trọng đến chi tiết nhỏ như vậy sẽ không thể đặt sức lực đúng chỗ được.” Vương Tư Tề tự cảm thấy có lý, nhìn thấy Trần Kỳ cùng Diệp Ngọc Linh đúng lúc đi vào lớp từ cửa sau: “Này! Đến đây nhìn Triệu Hiểu Đoạn* đi, à không, Triệu Đoạn Thanh.”
*Đoạn: ngắn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này ngay cả Vương Dĩnh cũng không nghe nổi: “Được rồi lớp trưởng, cậu đừng có lúc nào cũng gây sự với Hiểu Thanh.”
“Tớ gây sự với cậu ấy ở chỗ nào, là cậu ấy làm bẩn mắt của tớ…” Cậu ta chưa nói xong đã bị Triệu Hiểu Thanh cầm sách nện vào vai một cái.
“Này, cậu dám đánh tớ, tớ…” Vương Tư Tề thấy vậy lập tức bỏ chạy, Hiểu Thanh rời khỏi chỗ ngồi dí theo đánh cậu ta.
“Sao cậu lại thô lỗ như vậy! Đồ hổ cái!” Cậu ta nhịn không được chửi bậy, đang định đánh trả, ai ngờ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta - vở bài tập của Triệu Hiểu Thanh không lệch một chút nào ném trúng người Trần Kỳ.
“Hai người các cậu có bệnh à?” Trần Kỳ nhanh tay nhanh mắt nhặt vở bài tập, đưa cho Triệu Hiểu Thanh: “Cậu ta làm gì cậu rồi?”
“Cậu không nghe thấy cậu ta gọi tớ là gì à?”
Trần Kỳ liếc nhìn mái tóc ngắn của cô, ném vở bài tập lên bàn, vòng tay qua cổ Vương Tư Tề, kéo cậu ta rời đi.
Diệp Ngọc Linh đứng ở chỗ báo bảng, đợi cậu quay về chỗ ngồi mới dè dặt đi theo cậu. Vương Dĩnh kéo Hiểu Thanh ngồi xuống: “Sao lúc nào lớp trưởng cũng nhắm vào cậu vậy? Không có phong độ gì hết.”
“Mặc kệ cậu ta.” Từ Vĩ Kiệt cũng lên tiếng.
Hiểu Thanh im lặng, tay phải cuộn tròn góc cuốn vở bài tập, cô không nên đánh cậu ta, không nên quan tâm tên nhóc Vương Tư Tề đó, cũng không nên chỉ vì vài câu nói của cậu ta mà thẹn quá hóa giận làm trò cười cho mọi người.
“Hiểu Thanh?”
“Tớ không sao.” Cô lười để ý đến sự hỗn loạn trước mặt, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
—
Điểm mạnh của Triệu Hiểu Thanh không chỉ nằm ở điểm số mà còn ở tính cách, đây cũng là nguyên nhân chính khiến các bạn cùng lớp không dám lại gần cô. Vương Tư Tề vốn là một tên nghịch ngợm thích gây chuyện, cứ thích đến trước mặt cô kiếm chuyện, nhưng sau khi bị cắn một cái liền phát hiện cô là người không dễ bị chọc, vẫn là nên cẩn thận, thế là sau mấy ngày lập tức phớt lờ cô.
Hiểu Thanh đúng là cầu còn không được, thay vì buồn phiền uổng phí mái tóc ngắn, cô phải lấy lại sự tập trung. Vương Dĩnh nhận ra sự thay đổi của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Thấy cậu ra sức học hành như vậy, tớ cũng không tiện mà lười biếng ở trên giường.”
Hiểu Thanh sững sờ: “Sáng nay lúc tớ dậy làm ồn đến cậu à?”
“Vậy thì không có, lúc tớ dậy trên giường của cậu đã không còn người, chỉ là…” Vương Dĩnh thuận tiện chọc cô một câu: “Tiếng đọc sách lúc sáng sớm của cậu có chút lớn.”
“Ồ.” Hiểu Thanh tưởng rằng đồng hồ sinh học của mình đã được điều chỉnh tốt, sẽ không làm phiền người khác, lại không chú ý đến chi tiết lúc mình đọc sách. Sau đó, cho dù lúc giáo viên đi tuần nhấn mạnh việc phải đọc diễn cảm lớn bao nhiêu lần, cô đều sẽ giảm âm lượng, dùng tay bịt tai lại để nghe giọng đọc của chính mình.
Vương Dĩnh có chút hối hận vì bản thân đã nhiều chuyện, nhưng khi thấy Hiểu Thanh không có ý trách mình, cô ấy cũng nhanh chóng quên đi chuyện này. Điều cô ấy ngưỡng mộ nhất ở Hiểu Thanh không phải là ở bộ não mà là sự tập trung không bị buồn ngủ của cô, tất nhiên, thân là bạn cùng bàn, cô ấy cũng biết rằng Hiểu Thanh thật ra chỉ hung dữ với những cậu bạn giống như Vương Tư Tề, đối với bạn nữ vẫn rất lịch sự, giống như mỗi lần cô ấy nổi hứng hỏi Hiểu Thanh, cô đều sẽ không từ chối, hơn nữa luôn bắt đầu bằng một câu “Tớ nghĩ như thế này.”
Ngữ văn và Tiếng Anh đòi hỏi khả năng cảm nhận ngôn ngữ, môn Toán và môn Khoa học chú trọng trình tự các bước, nhưng dù là môn gì, giải quyết vấn đề đều rất quan trọng. Số lần tên nhóc Từ Vĩ Kiệt hỏi bài Hiểu Thanh ít hơn cô ấy, nhưng mỗi lần hỏi đều sẽ mắc kẹt: “Vì sao tớ làm như thế này không đúng?” Hiểu Thanh sẽ nói với cậu ấy rằng cậu ấy đã sai ngay từ đầu: “Những chất khí dễ hòa tan trong nước không thể dùng phương pháp tách nước, cậu tính lực nổi mà sao đến mật độ chất lỏng cũng không làm ra được vậy, còn có dòng điện chạy qua các điện trở mắc nối tiếp có giá trị bằng nhau, mang những thứ này thay vào công thức không phải tính ra rồi sao?” Từ Vĩ Kiệt thích nhất là hỏi về môn Khoa học, không có câu hỏi nào quá một phút, thời gian ngắn đến mức Hiểu Thanh cảm giác như cậu ấy đang trêu đùa cô: “Cậu cẩn thận xíu được không? Đây đều là những câu hỏi căn bản, cậu không thể vấp lại chúng nhiều lần được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ.” Từ Vĩ Kiệt thành thật đáp lại, ngượng ngùng đến mức Hiểu Thanh không nỡ nói nặng cậu ấy.
Những ngày tháng lặp đi lặp lại giống như những tờ giấy vuông vức, có cạnh, có góc, có quy luật, có người dùng làm bài kiểm tra, có người dùng làm giấy nháp, có người dùng chúng gấp thành những con hạc giấy.
Không biết ai mua tạp chí đầu tiên, trong vòng chưa đầy hai tuần, “Độc Giả”, “Y Lâm”, “Châm ngôn”, “Nảy Mầm”, “Mạn Khách”, “Mẩu chuyện”, những ấn phẩm từng bị giáo viên tịch thu đã quay lại. Thời khóa biểu lớp 9 càng nhiều, đồ vật để giải trí lúc rảnh rỗi càng phong phú, dần dần, có người còn mang điện thoại vào lớp học, xem tiểu thuyết, chơi game, lén lút cứ như trộm, gan còn to hơn trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lần, Vương Dĩnh đang đọc tạp chí trong tiết tự học thì bị giáo viên tuần tra là Hồ Lê bắt được, Vương Dĩnh ngụy biện rằng cô ấy đang thu thập những câu từ hay, Hồ Lê mới mắt nhắm mắt mở không tịch thu. Sau đó, Vương Dĩnh đưa tạp chí cho Hiểu Thanh: “Cậu có muốn đọc không?”
“Không cần đâu, những thứ này tớ còn chưa đọc xong.”
Vương Dĩnh liếc nhìn “những thứ này” của cô, được rồi, hơn chục cuốn “Thế giới học sinh cấp hai”.
“Cậu xem thật à?”
“Tớ bỏ tiền mua mà sao lại không xem?” Hiểu Thanh nghĩ. Nó chứa cả những tác phẩm xuất sắc của bạn bè đồng trang lứa và còn có hướng dẫn làm bài của các giáo viên nổi tiếng ở nhiều môn học khác nhau, nếu vứt nó sang một bên thì thật quá lãng phí.
Vương Dĩnh chán nản: “Sao lúc nào cậu cũng khác bọn họ vậy?”
Hiểu Thanh nghi ngờ: “Bọn họ?”
Vương Dĩnh ở trước mặt cô mím môi: “Những người thuộc nhóm đó đều đọc sách tham khảo, chơi Rubik, Trần Kỳ mang lên đấy.”
“Cậu cũng muốn tham gia à?”
“Muốn chứ, nhưng tớ không biết chơi, Trần Kỳ và Diệp Ngọc Linh là hai người giỏi nhất, họ còn cạnh tranh xem ai có thể khôi phục khối Rubik về hình dạng ban đầu trước, tốc độ của cả hai đều rất nhanh.”
Thì ra là thế, chẳng trách vào giờ giải lao sau bữa tối luôn có người vây quanh chỗ đó, thỉnh thoảng lại có tiếng reo hò.
“Diệp Ngọc Linh chơi giỏi hơn Trần Kỳ à?”
“Bọn họ ngang tài ngang sức, Diệp Ngọc Linh có lẽ là học trò, nhưng cậu ấy thông minh như vậy, nói không chừng có thể vượt qua thầy của mình.” Vương Dĩnh trở nên hứng thú: “Chiều nay chắc sẽ có một cuộc thi khác, còn có nhóm của Vương Tư Tề, tớ cũng qua đó xem thử.”
Hiểu Thanh không đáp lại, đợi đến giờ ăn tối, cô như bình thường dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết bữa ăn, nhanh chóng quay lại lớp học.
Trần Kỳ đang ngồi trên ghế chơi Rubik.
Thú vị vậy sao? Đến nỗi mất ăn mất ngủ.
Cô đi ngang qua, nhìn năm khối Rubik trên bàn cậu.
“Sao cậu…”
Trần Kỳ ngước mắt lên thì nhìn thấy cô: “Người khác ăn cơm còn cậu thì ngốn cơm, ăn nhanh quá coi chừng dạ dày trả thù cậu đấy.”
Hiểu Thanh cạn lời: “Cậu mua nhiều như vậy định mở lớp à?”
“Được đấy, đoán một lần đã trúng.” Trần Kỳ mỉm cười: “Siêu thị bán hai tệ một cái, ông chủ giảm giá cho tớ, mười tệ sáu cái.”
Hiểu Thanh cảm thấy não cậu bị hỏng rồi: “Cậu có biết bây giờ là lớp 9 rồi không, cậu còn chơi?”
Trần Kỳ như không nghe thấy, khóe môi nở một nụ cười cà lơ phất phơ: “Cậu lo gì chứ, cứ lo đông lo tây, sau này mà làm giáo viên lo đến mệt chết đấy.”
“Trần Kỳ!”
“Bớt nổi nóng, cười nhiều lên, cười một cái trẻ ra mười tuổi.” Cậu chọn một khối Rubik mới còn chưa bị xáo trộn đưa cho cô: “Cậu muốn chơi thử không? Muốn thì tớ dạy cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro