Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp
Lão Vương, Đã Chịu Khổ Rồi. (2)
Tân Phong
2024-09-12 13:36:15
“Lực bất tòng tâm, huống hồ lão Vương đã sớm không còn là người của nhà xưởng rèn đúc vũ khí nữa, sớm đã có người thay thế, các ngươi nên đi tìm người khác đi.”
Thân Hải nói xong thì quay người rời đi.
Chẳng thèm quan tâm một chút nào nữa.
Bây giờ hắn ta lại không có chuyện gì cần nhờ Trần Hậu Lễ giúp, huống hồ, cải tiến sửa xe ở trong tường rào này, không phải chỉ có một mình lão Trần biết làm, lúc trước đồng ý để Lâm Phàm vào làm việc, chính là muốn tiết kiệm một chút phí tổn cải tiến xe mà thôi.
Dù sao thì nhà xưởng rèn đúc vũ khí này cũng không phải của hắn ta, chọc ai cũng không được, còn không bằng làm giao dịch với người khác.
Lão Trần nhìn bóng lưng Thân Hải rời đi, thở dài, hắn ta biết, trong tường rào này không có lòng cảm thông, chỉ có lợi ích, hắn ta đỡ Tiểu Hi Vọng đang quỳ đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Trần gia gia, cha ta thật sự không thể ra ngoài sao?” Tiểu Hi Vọng nức nở hỏi.
“Ai.”
Lão Trần thở dài, dẫn theo Tiểu Hi Vọng rời đi.
Hắn ta cũng không có cách.
Mặc dù hắn ta có thể vào tường trong, nhưng không có nghĩa là hắn ta có quan hệ ở tường trong, không có người nào để ý đến sự sống chết của người sống sót ở tường ngoài, cho dù thật sự có người ở tường trong đến hỏi, biết được nguyên nhân, cũng sẽ nói quy định chính là quy định, không thể thay đổi được.
Nhưng sao hắn ta lại không biết, cái quy định này chỉ dùng cho người sống sót ở tường ngoài mà thôi, đối với những người ở tường trong kia mà nói, chính là một trò cười.
Lão Trần định dắt Tiểu Hi Vọng đến chỗ lồng gỗ.
Đi được nửa đường.
Tiểu Hi Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, dường như thấy được cọng cỏ cứu mạng, lập tức chạy đến.
“Tỷ tỷ, cầu xin ngươi cứu cha ta.”
Lục Dĩnh đang đi trên đường, đột nhiên có một bé gái xông ra chặn lại, đứa bé gái này còn quỳ xuống trước mặt nàng, khiến nàng vô cùng sửng sốt.
“Ngươi không phải là Tiểu Hi Vọng sao, sao thế?” Lục Dĩnh kéo nàng đứng lên, phủ bụi trên quần áo Tiểu Hi Vọng, hỏi thăm.
“Tỷ tỷ, cha ta bị giam trong lồng gỗ, đã mấy ngày rồi.”
“Vì sao đang yên đang lành lại bị giam trong lồng gỗ?”
“Bởi vì ngày hôm đó sau khi tỷ tỷ rời đi, có mấy người nói xấu Lâm thúc thúc, cha ta nổi giận đánh nhau với người ta, bọn hắn còn ăn hết thịt mà tỷ tỷ đưa cho cha ta.”
Lục Dĩnh nhíu mày, quy định của tường ngoài đúng là như vậy, nhưng quy định cũng chỉ có tác dụng với tường ngoài mà thôi.
“ĐƯợc rồi, đừng khóc, dẫn tỷ tỷ đến đó, tỷ tỷ giúp ngươi cứu cha.”
Lục Dĩnh sờ đầu Tiểu Hi Vọng.
Nữ nhân đều có một trái tim yêu thương đối với trẻ nhỏ.
Nhất là đã gặp được Tiểu Hi Vọng mấy lần, cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.
Đối với nàng mà nói, đây chỉ là chuyện chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được, không cần lo lắng gì cả, huống chi lão Vương cứ bị nhốt như thế, đứa nhỏ này phải sống thế nào?
Người sinh sống ở tường trong và ở tường ngoài, tuy nói đều là người, nhưng thật ra vẫn khác biệt.
Theo lý mà nói, vương tử phạm pháp, xử tội như thứ dân.
Nhưng mấy ai có thể làm được chuyện này?
Nói cũng chỉ là nói mà thôi.
Người nào tin thì người đó ngu.
Trong lồng gỗ.
Vẻ mặt lão Vương mệt mỏi, còn có một cảm giác tuyệt vọng không thể nói thành lời.
Hắn ta cũng không hối hận vì đã ẩu đả với người sống sót khác.
Mấy người sống sót khác bị nhốt thì lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhìn lão Vương mà cười trên nỗi đau của người khác, bọn hắn đánh nhau là cố ý, chủ yếu là vì hai cái chân dị thú ở trong tay lão Vương lúc đó.
Ăn vào trong miệng, vô cùng hài lòng, khi có dòng nước ấm chảy trong cơ thể, càng khiến bọn hắn thỏa mái đến mức muốn rên lên.
Nhốt thì cứ nhốt thôi, cũng không phải là không thể ra ngoài được nữa.
“Cha...”
Một tiếng kêu này, khiến lão Vương vội vàng ngẩng đầu lên, thấy con gái của mình chạy như bay về phía này, Tiểu Hi Vọng chạy đến bên lồng gỗ, nắm lấy tay cha mình, “Cha, ta dẫn tỷ tỷ đến cứu ngươi.”
Lão Vương ngẩng đầu lên nhìn, Lục Dĩnh và lão Trần cùng đi đến.
Tuần tra viên đang canh giữ nơi này, vung vẩy cây côn trong tay, đang định đuổi Tiểu Hi Vọng đi, ngay khi hắn ta chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay.”Lục Dĩnh mở miệng.
Tuần tra viên nhíu mày, muốn xem thử là ai xen vào chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Lục Dĩnh, sắc mặt hơi đổi một chút, thậm chí còn có chút lấy lòng.
Đây là cường giả ở tường trong.
Chớ nhìn hắn ta là tuần tra viên thì cho rằng hắn ta rất lợi hại, thật sự thì cũng chỉ là người sống sót ở tường ngoài mà thôi, có thể được chọn làm tuần tra viên, hắn ta cảm thấy đó là một chuyện vô cùng may mắn rồi, đồng thời cũng vô cùng hãnh diện.
ĐỐi với quy tắc chọn lựa tuần tra viên, chính là người quản lý người sống sót ở tường ngoài, bởi vì bọn hắn biết được công việc này đối với người được tuyển chọn mà nói, là vô cùng may mắn, nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm, có thể tránh đi được rất nhiều phiền phức.
Lục Dĩnh đến chỗ tuần tra viên, thân thể tuần tra viên có chút cúi xuống, vẻ mặt tươi cười, đầy ý nịnh nọt.
“Thả hắn ra ngoài đi.” Lục Dĩnh nói.
“Vâng.”
Tuần tra viên không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, tuy nói là có quy định, nhưng hắn ta biết những quy định này là do những người ở tường trong kia định ra, cho nên khi người ở tường trong mở miệng, vậy thì đừng suy nghĩ nhiều, cứ nghe theo là được.
Nhưng ngay khi tuần tra viên này chuẩn bị mở lồng gỗ ra, một giọng nói không vui truyền đến.
“Lục Dĩnh, ngươi đi đầu phá hỏng quy định như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đâu.” Trương Dũng cười ha hả bước đến.
Thân Hải nói xong thì quay người rời đi.
Chẳng thèm quan tâm một chút nào nữa.
Bây giờ hắn ta lại không có chuyện gì cần nhờ Trần Hậu Lễ giúp, huống hồ, cải tiến sửa xe ở trong tường rào này, không phải chỉ có một mình lão Trần biết làm, lúc trước đồng ý để Lâm Phàm vào làm việc, chính là muốn tiết kiệm một chút phí tổn cải tiến xe mà thôi.
Dù sao thì nhà xưởng rèn đúc vũ khí này cũng không phải của hắn ta, chọc ai cũng không được, còn không bằng làm giao dịch với người khác.
Lão Trần nhìn bóng lưng Thân Hải rời đi, thở dài, hắn ta biết, trong tường rào này không có lòng cảm thông, chỉ có lợi ích, hắn ta đỡ Tiểu Hi Vọng đang quỳ đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Trần gia gia, cha ta thật sự không thể ra ngoài sao?” Tiểu Hi Vọng nức nở hỏi.
“Ai.”
Lão Trần thở dài, dẫn theo Tiểu Hi Vọng rời đi.
Hắn ta cũng không có cách.
Mặc dù hắn ta có thể vào tường trong, nhưng không có nghĩa là hắn ta có quan hệ ở tường trong, không có người nào để ý đến sự sống chết của người sống sót ở tường ngoài, cho dù thật sự có người ở tường trong đến hỏi, biết được nguyên nhân, cũng sẽ nói quy định chính là quy định, không thể thay đổi được.
Nhưng sao hắn ta lại không biết, cái quy định này chỉ dùng cho người sống sót ở tường ngoài mà thôi, đối với những người ở tường trong kia mà nói, chính là một trò cười.
Lão Trần định dắt Tiểu Hi Vọng đến chỗ lồng gỗ.
Đi được nửa đường.
Tiểu Hi Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, dường như thấy được cọng cỏ cứu mạng, lập tức chạy đến.
“Tỷ tỷ, cầu xin ngươi cứu cha ta.”
Lục Dĩnh đang đi trên đường, đột nhiên có một bé gái xông ra chặn lại, đứa bé gái này còn quỳ xuống trước mặt nàng, khiến nàng vô cùng sửng sốt.
“Ngươi không phải là Tiểu Hi Vọng sao, sao thế?” Lục Dĩnh kéo nàng đứng lên, phủ bụi trên quần áo Tiểu Hi Vọng, hỏi thăm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tỷ tỷ, cha ta bị giam trong lồng gỗ, đã mấy ngày rồi.”
“Vì sao đang yên đang lành lại bị giam trong lồng gỗ?”
“Bởi vì ngày hôm đó sau khi tỷ tỷ rời đi, có mấy người nói xấu Lâm thúc thúc, cha ta nổi giận đánh nhau với người ta, bọn hắn còn ăn hết thịt mà tỷ tỷ đưa cho cha ta.”
Lục Dĩnh nhíu mày, quy định của tường ngoài đúng là như vậy, nhưng quy định cũng chỉ có tác dụng với tường ngoài mà thôi.
“ĐƯợc rồi, đừng khóc, dẫn tỷ tỷ đến đó, tỷ tỷ giúp ngươi cứu cha.”
Lục Dĩnh sờ đầu Tiểu Hi Vọng.
Nữ nhân đều có một trái tim yêu thương đối với trẻ nhỏ.
Nhất là đã gặp được Tiểu Hi Vọng mấy lần, cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.
Đối với nàng mà nói, đây chỉ là chuyện chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được, không cần lo lắng gì cả, huống chi lão Vương cứ bị nhốt như thế, đứa nhỏ này phải sống thế nào?
Người sinh sống ở tường trong và ở tường ngoài, tuy nói đều là người, nhưng thật ra vẫn khác biệt.
Theo lý mà nói, vương tử phạm pháp, xử tội như thứ dân.
Nhưng mấy ai có thể làm được chuyện này?
Nói cũng chỉ là nói mà thôi.
Người nào tin thì người đó ngu.
Trong lồng gỗ.
Vẻ mặt lão Vương mệt mỏi, còn có một cảm giác tuyệt vọng không thể nói thành lời.
Hắn ta cũng không hối hận vì đã ẩu đả với người sống sót khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người sống sót khác bị nhốt thì lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhìn lão Vương mà cười trên nỗi đau của người khác, bọn hắn đánh nhau là cố ý, chủ yếu là vì hai cái chân dị thú ở trong tay lão Vương lúc đó.
Ăn vào trong miệng, vô cùng hài lòng, khi có dòng nước ấm chảy trong cơ thể, càng khiến bọn hắn thỏa mái đến mức muốn rên lên.
Nhốt thì cứ nhốt thôi, cũng không phải là không thể ra ngoài được nữa.
“Cha...”
Một tiếng kêu này, khiến lão Vương vội vàng ngẩng đầu lên, thấy con gái của mình chạy như bay về phía này, Tiểu Hi Vọng chạy đến bên lồng gỗ, nắm lấy tay cha mình, “Cha, ta dẫn tỷ tỷ đến cứu ngươi.”
Lão Vương ngẩng đầu lên nhìn, Lục Dĩnh và lão Trần cùng đi đến.
Tuần tra viên đang canh giữ nơi này, vung vẩy cây côn trong tay, đang định đuổi Tiểu Hi Vọng đi, ngay khi hắn ta chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay.”Lục Dĩnh mở miệng.
Tuần tra viên nhíu mày, muốn xem thử là ai xen vào chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Lục Dĩnh, sắc mặt hơi đổi một chút, thậm chí còn có chút lấy lòng.
Đây là cường giả ở tường trong.
Chớ nhìn hắn ta là tuần tra viên thì cho rằng hắn ta rất lợi hại, thật sự thì cũng chỉ là người sống sót ở tường ngoài mà thôi, có thể được chọn làm tuần tra viên, hắn ta cảm thấy đó là một chuyện vô cùng may mắn rồi, đồng thời cũng vô cùng hãnh diện.
ĐỐi với quy tắc chọn lựa tuần tra viên, chính là người quản lý người sống sót ở tường ngoài, bởi vì bọn hắn biết được công việc này đối với người được tuyển chọn mà nói, là vô cùng may mắn, nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm, có thể tránh đi được rất nhiều phiền phức.
Lục Dĩnh đến chỗ tuần tra viên, thân thể tuần tra viên có chút cúi xuống, vẻ mặt tươi cười, đầy ý nịnh nọt.
“Thả hắn ra ngoài đi.” Lục Dĩnh nói.
“Vâng.”
Tuần tra viên không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, tuy nói là có quy định, nhưng hắn ta biết những quy định này là do những người ở tường trong kia định ra, cho nên khi người ở tường trong mở miệng, vậy thì đừng suy nghĩ nhiều, cứ nghe theo là được.
Nhưng ngay khi tuần tra viên này chuẩn bị mở lồng gỗ ra, một giọng nói không vui truyền đến.
“Lục Dĩnh, ngươi đi đầu phá hỏng quy định như vậy, cũng không phải là chuyện tốt đâu.” Trương Dũng cười ha hả bước đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro