Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp
Phụ Ma.
Tân Phong
2024-09-12 13:36:15
Loại năng lực phụ trợ này không tệ.
Cho nên khi hắn đối mặt với những Giác Tỉnh giả khác là nụ cười dối trá, nhưng khi đối mặt với vị muội muội mềm mại kia, là nụ cười chân thành.
Còn về chuyện muội muội mềm mại kia có cảm nhận được sự chân thành trong nụ cười của hắn hay không, hắn tin chắc rằng, nhất định có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, hắn phát hiện Giác Tỉnh giả ở tường rào Miếu Loan này có một vấn đề.
Đó chính là phúc lợi Chu Thế Thừa đưa ra đã hoàn toàn giải quyết mọi nỗi lo về sau, đến mức khiến một vài Giác Tỉnh giả không muốn ra ngoài đối chiến với dị thú, dù sao chỉ cần nằm không là có ăn, cần gì phải mạo hiểm.
Theo Lâm Phàm, có ý nghĩ như vậy chính là một loại tử vong mãn tính, cuối cùng sẽ trả giá đắt vì sự lười biếng của mình.
Một lát sau.
Max cấp.
Xem lại bảng.
- Thể chất: 14,14.
- Nhanh nhẹn: 12,21.
- Tinh Thần: 10,9
- Năng lực thức tỉnh: Hệ hỏa.
- Kỹ năng: rèn sắt (max), ném mạnh (max), đao thuật cơ sở (max).
Lâm Phàm siết chặt tay thành nắm đấm, trên mặt lộ ra ý cười, sau khi bỏ ra mọi cố gắng, cuối cùng cũng thu hoạch về tay.
Cúi đầu nhìn đao trong tay.
Có chút cũ kỹ, đồng thời tạo hình cũng chẳng ngầu, nhìn không thoải mái lắm, dùng lại càng không dễ chịu.
Đi về phía nhà xưởng rèn đúc vũ khí.
Lúc này.
Thân Hải cầm ấm trà, xem xét công nhân đang làm việc, “Chăm chỉ vào cho ta, nếu ai dám lười biếng, xéo đi cho ta.”
Hắn ta vô cùng hưởng thụ loại cuộc sống này.
Đột nhiên.
KHóe mắt hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng giật mình, người khác không biết, nhưng sao hắn ta lại không biết được, người này trước kia làm việc ở chỗ này, bây giờ đã trở thành Giác Tỉnh giả trong tường rào, địa vị đột nhiên tăng mạnh.
Chạy chậm qua đó.
“Lâm ca, ngài có khỏe không, có gì cần giúp đỡ sao?” Thân Hải chạy đến trước mặt Lâm Phàm, trên gương mặt đen kịt lộ ra tươi cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười này phối hợp với cái vết sẹo trên mặt kia, nhìn như thế nào cũng có chút dữ tợn đáng sợ.
Lâm Phàm nhìn hắn ta một cái, ừ một tiếng, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà xưởng.
Đối mặt với loại bơ mặt này, Thân Hải không hề dám có bất cứ ý bất mãn nào cả, ngược lại là tươi cười đi theo sau, các công nhân trong nhà xưởng nhìn thấy Thân Hải hung thần ác sát lại hèn mọn như vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Phàm, bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Bây giờ người nổi tiếng nhất trong tường rào lúc này chính là Lâm Phàm vừa trở thành Giác Tỉnh giả, cha con lão Vương cũng đi theo người này mà hưởng phúc.
Một người đắc đạo, gà chó lên mây.
Hâm mộ vô cùng.
“Lấy vật liệu tốt nhất ra đây cho ta, ta muốn tự mình rèn đúc vũ khí.” Lâm Phàm nói.
“Vâng.”
Thân Hải vội vàng đi lấy vật liệu, bây giờ đã là xưa đâu bằng nay, hắn ta tuyệt đối không thể đắc tội với Lâm Phàm, nếu không hậu quả khó có thể lường được.
Nhìn Thân Hải hèn mọn như nô tài, các công nhân xung quanh chỉ cảm thấy vui vẻ, bình thường giễu võ giương oai, bây giờ ở trước mặt Giác Tỉnh giả người ta, ngay cả chút bong bóng cũng chẳng dám có, thật sự là mất mặt.
Đứng trước cái đe sắt, hắn cởi áo ra, cột ở bên hông, nửa người trên đầy cơ bắp khiến mọi người xung quanh ngây ngốc, thật là cường tráng.
Sau khi Thân Hải nịnh nọt lấy các loại vật liệu ra, Lâm Phàm ước lượng trong tay một chút, quả thật không tệ, sau đó bắt đầu nung khô vật liêu, một lát sau, cầm búa sắt, cánh tay vung vẩy với tốc độ cực nhanh.
Đinh đinh đang đang…
Tiết tấu nhanh chóng vang lên, tia lửa bắn ra tung tóe.
Những người xung quanh đều trợn tròn hai mắt.
Cái tốc độ đập sắt này thật sự vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, đúng là khủng bố, đây chính là năng lực của Giác Tỉnh giả sao?
Kỹ năng rèn sắt của Lâm Phàm đã sớm đến max cấp, kỹ thuật cực cao, chế tạo bất cứ vũ khí lạnh nào cũng đều không tầm thường, mà bây giờ, thứ hắn muốn chế tạo chính là đường đao.
Trước khi hắn chưa xuyên việt, đường đao chính là vũ khí tiêu biểu của thời đại vũ khí lạnh.
Không biết qua bao lâu.
Một thanh dường đao mới tinh cuối cùng cũng xuất hiện.
Lưỡi đão trắng như tuyết, sống đao đen kịt, nơi tiếp giáp với lưỡi đao, là một vằn đen như sóng lớn, kéo dài đến tận mũi dao.
Hai ngón tay Lâm Phàm lướt qua sống đao, nhẹ nhàng miết nhẹ, cảm nhận được sống đao lạnh lẽo, mỉm cười, vũ khí của hắn cuối cùng cũng xong.
Chuôi đao đen kịt, vỏ đao cũng đen kịt.
Trực tiếp cầm theo đao rời khỏi nhà xưởng rèn đúc vũ khí.
Thân Hải thấy Lâm Phàm không để tâm đến hắn ta, khóe miệng giật giật, trong lòng yên lặng suy nghĩ, chảnh cái gì chứ, chờ ngày nào đó ta trở thành Giác Tỉnh giả, ta sẽ ngầu như ngươi vậy.
…
“Tiểu Tuyết muội muội, ta có thể đi vào không?”
Tiểu Tuyết muội muội tên là Diêu Tuyết, chính là Giác Tỉnh giả có năng lực phụ trợ, nàng không ở trong hầm trú ẩn, mà cũng ở lại trong tường trong, chỉ là nơi nàng ở có một cái sân nhỏ, nàng thích trồng chút hoa cỏ, muốn sống trong hoàn cảnh như vậy.
Lúc này, Diêu Tuyết đang ở trong sân tưới nước cho hoa của nàng, nghe thấy tiếng nói, ánh mắt nhìn sang.
“Mời vào.”
Giọng nói Diêu Tuyết rất nhẹ.
Lâm Phàm đẩy cửa sân ra, chưa hề nói đến chuyện phụ ma, chỉ mỉm cười nói, “Đám hoa cỏ này ở trong tận thế có thể được chăm sóc như vậy, thật sự quá may mắn.”
Diêu Tuyết vuốt tóc, “Nhàn rỗi không có chuyện gì, chỉ có thể làm những chuyện này, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, con người ta không hiểu về giao tiếp lắm, nhưng nếu như ta có thể làm được thì ta sẽ làm.”
Cho nên khi hắn đối mặt với những Giác Tỉnh giả khác là nụ cười dối trá, nhưng khi đối mặt với vị muội muội mềm mại kia, là nụ cười chân thành.
Còn về chuyện muội muội mềm mại kia có cảm nhận được sự chân thành trong nụ cười của hắn hay không, hắn tin chắc rằng, nhất định có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, hắn phát hiện Giác Tỉnh giả ở tường rào Miếu Loan này có một vấn đề.
Đó chính là phúc lợi Chu Thế Thừa đưa ra đã hoàn toàn giải quyết mọi nỗi lo về sau, đến mức khiến một vài Giác Tỉnh giả không muốn ra ngoài đối chiến với dị thú, dù sao chỉ cần nằm không là có ăn, cần gì phải mạo hiểm.
Theo Lâm Phàm, có ý nghĩ như vậy chính là một loại tử vong mãn tính, cuối cùng sẽ trả giá đắt vì sự lười biếng của mình.
Một lát sau.
Max cấp.
Xem lại bảng.
- Thể chất: 14,14.
- Nhanh nhẹn: 12,21.
- Tinh Thần: 10,9
- Năng lực thức tỉnh: Hệ hỏa.
- Kỹ năng: rèn sắt (max), ném mạnh (max), đao thuật cơ sở (max).
Lâm Phàm siết chặt tay thành nắm đấm, trên mặt lộ ra ý cười, sau khi bỏ ra mọi cố gắng, cuối cùng cũng thu hoạch về tay.
Cúi đầu nhìn đao trong tay.
Có chút cũ kỹ, đồng thời tạo hình cũng chẳng ngầu, nhìn không thoải mái lắm, dùng lại càng không dễ chịu.
Đi về phía nhà xưởng rèn đúc vũ khí.
Lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân Hải cầm ấm trà, xem xét công nhân đang làm việc, “Chăm chỉ vào cho ta, nếu ai dám lười biếng, xéo đi cho ta.”
Hắn ta vô cùng hưởng thụ loại cuộc sống này.
Đột nhiên.
KHóe mắt hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng giật mình, người khác không biết, nhưng sao hắn ta lại không biết được, người này trước kia làm việc ở chỗ này, bây giờ đã trở thành Giác Tỉnh giả trong tường rào, địa vị đột nhiên tăng mạnh.
Chạy chậm qua đó.
“Lâm ca, ngài có khỏe không, có gì cần giúp đỡ sao?” Thân Hải chạy đến trước mặt Lâm Phàm, trên gương mặt đen kịt lộ ra tươi cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười này phối hợp với cái vết sẹo trên mặt kia, nhìn như thế nào cũng có chút dữ tợn đáng sợ.
Lâm Phàm nhìn hắn ta một cái, ừ một tiếng, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà xưởng.
Đối mặt với loại bơ mặt này, Thân Hải không hề dám có bất cứ ý bất mãn nào cả, ngược lại là tươi cười đi theo sau, các công nhân trong nhà xưởng nhìn thấy Thân Hải hung thần ác sát lại hèn mọn như vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Phàm, bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Bây giờ người nổi tiếng nhất trong tường rào lúc này chính là Lâm Phàm vừa trở thành Giác Tỉnh giả, cha con lão Vương cũng đi theo người này mà hưởng phúc.
Một người đắc đạo, gà chó lên mây.
Hâm mộ vô cùng.
“Lấy vật liệu tốt nhất ra đây cho ta, ta muốn tự mình rèn đúc vũ khí.” Lâm Phàm nói.
“Vâng.”
Thân Hải vội vàng đi lấy vật liệu, bây giờ đã là xưa đâu bằng nay, hắn ta tuyệt đối không thể đắc tội với Lâm Phàm, nếu không hậu quả khó có thể lường được.
Nhìn Thân Hải hèn mọn như nô tài, các công nhân xung quanh chỉ cảm thấy vui vẻ, bình thường giễu võ giương oai, bây giờ ở trước mặt Giác Tỉnh giả người ta, ngay cả chút bong bóng cũng chẳng dám có, thật sự là mất mặt.
Đứng trước cái đe sắt, hắn cởi áo ra, cột ở bên hông, nửa người trên đầy cơ bắp khiến mọi người xung quanh ngây ngốc, thật là cường tráng.
Sau khi Thân Hải nịnh nọt lấy các loại vật liệu ra, Lâm Phàm ước lượng trong tay một chút, quả thật không tệ, sau đó bắt đầu nung khô vật liêu, một lát sau, cầm búa sắt, cánh tay vung vẩy với tốc độ cực nhanh.
Đinh đinh đang đang…
Tiết tấu nhanh chóng vang lên, tia lửa bắn ra tung tóe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người xung quanh đều trợn tròn hai mắt.
Cái tốc độ đập sắt này thật sự vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, đúng là khủng bố, đây chính là năng lực của Giác Tỉnh giả sao?
Kỹ năng rèn sắt của Lâm Phàm đã sớm đến max cấp, kỹ thuật cực cao, chế tạo bất cứ vũ khí lạnh nào cũng đều không tầm thường, mà bây giờ, thứ hắn muốn chế tạo chính là đường đao.
Trước khi hắn chưa xuyên việt, đường đao chính là vũ khí tiêu biểu của thời đại vũ khí lạnh.
Không biết qua bao lâu.
Một thanh dường đao mới tinh cuối cùng cũng xuất hiện.
Lưỡi đão trắng như tuyết, sống đao đen kịt, nơi tiếp giáp với lưỡi đao, là một vằn đen như sóng lớn, kéo dài đến tận mũi dao.
Hai ngón tay Lâm Phàm lướt qua sống đao, nhẹ nhàng miết nhẹ, cảm nhận được sống đao lạnh lẽo, mỉm cười, vũ khí của hắn cuối cùng cũng xong.
Chuôi đao đen kịt, vỏ đao cũng đen kịt.
Trực tiếp cầm theo đao rời khỏi nhà xưởng rèn đúc vũ khí.
Thân Hải thấy Lâm Phàm không để tâm đến hắn ta, khóe miệng giật giật, trong lòng yên lặng suy nghĩ, chảnh cái gì chứ, chờ ngày nào đó ta trở thành Giác Tỉnh giả, ta sẽ ngầu như ngươi vậy.
…
“Tiểu Tuyết muội muội, ta có thể đi vào không?”
Tiểu Tuyết muội muội tên là Diêu Tuyết, chính là Giác Tỉnh giả có năng lực phụ trợ, nàng không ở trong hầm trú ẩn, mà cũng ở lại trong tường trong, chỉ là nơi nàng ở có một cái sân nhỏ, nàng thích trồng chút hoa cỏ, muốn sống trong hoàn cảnh như vậy.
Lúc này, Diêu Tuyết đang ở trong sân tưới nước cho hoa của nàng, nghe thấy tiếng nói, ánh mắt nhìn sang.
“Mời vào.”
Giọng nói Diêu Tuyết rất nhẹ.
Lâm Phàm đẩy cửa sân ra, chưa hề nói đến chuyện phụ ma, chỉ mỉm cười nói, “Đám hoa cỏ này ở trong tận thế có thể được chăm sóc như vậy, thật sự quá may mắn.”
Diêu Tuyết vuốt tóc, “Nhàn rỗi không có chuyện gì, chỉ có thể làm những chuyện này, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, con người ta không hiểu về giao tiếp lắm, nhưng nếu như ta có thể làm được thì ta sẽ làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro