Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Trò Chơi Mèo Vườn Chuột. (2)

Tân Phong

2024-09-12 13:36:15

Lâm Phàm biết nơi này không thể ở lâu, bên hông đối phương có một cái dao, gỡ dao ra, lục lọi trên người một chút, lại tìm được một cái chủy thủ, không nghĩ nhiều, tiếp tục nhấc chân, bước về phía trước.

Hắn biết đám người du đãng ở lầu dưới khi phát hiện thiếu đi một người, nhất định sẽ chú ý đến

Quả nhiên.

Sau khi hắn đi không lâu.

Trên sân thượng xuất hiện một đám người du đãng.

Đám người du đãng này nhảy quá ân thượng liền kề, phát hiện đồng bạn đã chết.

Bọn hắn chẳng có chút tức giận nào, cũng chẳng có chút thương tiếc.

Ngược lại còn cảm thấy thú vị.

“Kéo thi thể của hắn về, chúng ta nấu canh, đã lâu rồi chưa uống loại canh này.”

“Ừm… Lại có một con chuột nhắt nhỏ mà chúng ta không coi trọng chạy mất, vậy thì tiếp theo sẽ chơi vui hơn nhiều, tên này nhất định sẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi cái huyện thành náo nhiệt này, vậy thì chúng ta chỉ cần lái tất cả xe dưới lầu đi, vậy thì tên đó nhất định sẽ xuất hiện.”

“He he he…”

Một người du đãng có vẻ là thủ lĩnh suy đoán, sau đó cười thích thú.

Mà bốn người du đãng ở bên cạnh, cũng cười khà khà.

Bọn hắn rất thích trò chơi mèo vờn chuột.

Theo bọn hắn nghĩ, đây mới là chuyện vô cùng có ý nghĩa.



“Ca ca, ngươi nói xem hắn ta có thể sống được không?”

Lục Dĩnh ở trong xe hỏi.

Lục Sơn nói, “Không biết, nhưng tỷ lệ không lớn, không ngờ chúng ta đã sớm bị người du đãng theo dõi, tên dáng chết, không dám lộ mặt, chỉ muốn dẫn dị thú đến.”

Theo Lục Sơn, Lâm Phàm chắc hẳn không thể sống nổi.

Hắn ta đã dùng bộ đàm liên lạc với xe phía sau rồi.

Lâm Phàm không lên xe.

Bọn hắn có tất cả là mười xe ra ngoài, khi xuất phát đã hao tổn mất một chiếc, bây giờ chỉ có bốn chiếc quay về, đúng là tổn thất nặng nề.

Tận thế chính là như vậy.

Ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Dị thú hại người,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà người cũng sẽ hại người.

Đều rất nguy hiểm.

Màn đêm buông xuống.

Trong một cửa hàng bỏ hoang.

“Mẹ nó, vơ vét sạch sẽ đến thế à?”

Lâm Phàm yên lặng tìm kiếm, hy vọng có thể ở trong một cửa hàng đã qua mười năm tận thế, tìm được ít đồ hữu dụng, nhưng mà thật đáng tiếc, tro bụi phủ kín trên kệ hàng, trừ lớp bụi rất dày, không có thứ gì cả.

Cũng có thể hiểu được.

Ngay cả Zero-dollar Shopping chân chính, nhất định sẽ hận không thể quét sạch cả cửa hàng.

Chạy lên lầu, lấy miếng thịt dị thú trước đó hắn lấy được trước khi chạy trốn đi ra, mùi thịt đẫm mấu, có cảm giác muốn nôn mửa.

Muốn nướng thịt chín để ăn, nhưng mà nếu như đốt lửa, nướng thịt, mùi thịt tỏa ra ngoài, dị thú ngửi thấy thì sao bây giờ?

Hắn không muốn cược, cũng không muốn mạo hiểm, đây không phải đang chơi game, đây là tận thế thật sự sẽ chết.

Sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, chính là phải cẩn thận từng bước mà đi.

Lấy chủy thủ ra, cắt một miếng thịt nhỏ, sau đó cầm lên, há miệng, trực tiếp bỏ vào trong miệng, nhai cũng không nhai, cưỡng ép nuốt xuống, thịt sống vào trong bụng, một mùi máu tươi tràn ngập nghẹn ở yết hầu.

Ọe…

Bụng cuộn trào, cảm giác nôn mửa càng mãnh liệt.

Lâm Phàm che miệng lại, ngửa đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, hít sâu một hơi, làm dịu cảm giác buồn nôn kia.

Một lát sau.

Hơi thoải mái hơn một chút.

“Mẹ nó, đúng là không thể ăn được mà.”

Chưa bao giờ ăn thịt sống đầy máu tươi, dạ dày vô cùng kháng cự chuyện này.

Đột nhiên, có một dòng nước chảy qua cơ thể, hắn biết đây là vì thịt dị thú mang lại biến hóa về thể chất cho bản thân.

Xem lại bảng.

Thể chất từ 9,01 tăng lên 9,03.

Nhanh nhẹn cũng từ 6,1 lên 6,11.

Còn tinh thần thì không có bất cứ thay đổi nào cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thịt dị thú cấp một có hiệu quả tăng lên tốt hơn thịt dị thú hồng huyết bình thường một chút xíu, nhưng thật sự cũng chỉ có một chút mà thôi.”



Ở một nơi cách Lâm Phàm không quá xa.

Đám người du đãng kia đang tụ tập lại một chỗ, đốt lửa lên, nướng thịt, còn nấu một nồi canh đang bốc lên hơi trắng.

Có người du đãng ăn thịt chín.

Cũng có người du đãng ăn thịt tươi đầy máu, ắn ay sưa ngon lành, quanh miệng đều là máu đỏ.

“Không tìm được tên kia sao?” Thủ lĩnh người du đãng hỏi.

“KHông, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, nhưng mà nhất định chạy không xa, chỉ đang trốn chỗ nào đó xung quanh đây thôi.”

“He he, con chuột nhỏ này cũng biết trốn lắm, nhưng mà ta thích cảm giác tìm kiếm, bây giờ tên đó nhất định đang rất sợ hãi, rất hoảng hốt, khi chúng ta tìm được người, nhất định sẽ dọa tên đó tè ra quần.”

“Thật nhàm chán, quá nhàm chán.”

Lúc này, một người du đãng đi đến cạnh một người du đãng khác, vỗ lên mông người kia một cái, ngoắc đầu ra hiệu đi vào trong phòng tối.

Người du đãng bị vỗ mông lộ ra nụ cười bỉ ổi.

“Hôm nay ngươi trước, sau đó tới ta.”

“Được.”

Hai người vô cùng hứng khởi đi về phía phòng tối, cũng không lâu lắm, lập tức có động tĩnh truyền ra.

Ba người du đãng còn lại, trợn trắng mắt.

“Đúng là buồn nôn.”

Người du đãng vừa mở miệng nói xong thì cắn một cái lên miếng thịt đầy máu, xé ra, sau đó hài lòng nhai nuốt, cảm nhận mỹ vị của máu thịt.

...

Hôm sau.

“Bọn người du đãng đang ở chỗ này.”

Lâm Phàm tìm tòi đến vị trí mới, nhìn thấy bên dưới tòa nhà ở đối diện có mấy chiếc xe Pickup đang đỗ.

“Có phải bọn hắn đang câu cá hay không?”

Hắn rất muốn lao thẳng ra ngoài, lái xe Pickup chạy trốn, nhưng hắn biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như thế, bọn gia hỏa này vô cùng âm hiểm, quang minh chính đại đỗ xe Pickup ở chỗ này, nhất định là muốn lừa hắn đến đó, còn bọn hắn thì trốn trong chỗ tối, ra tay đánh lén.

Hắn biết bọn người du đãng này có súng ống.

Hơn nữa cũng không biết thực lực của bọn hắn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Số ký tự: 0