Chương 2
Phi Dực
2024-11-23 13:13:40
Cũng phải cố gắng yêu phụ thân mình như yêu mẫu thân. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, trước khi lớn lên, cô bé đều phải cho phụ thân biết cô bé rất thương hắn.
Như vậy, phụ thân cũng mới có thể yêu thương cô bé.
Câu dặn dò cuối cùng này có hơi kỳ quái.
Vì sao chỉ có lúc cô bé yêu phụ thân thì phụ thân mới có thể yêu cô bé chứ?
Nhưng Chi Chi không quan tâm đến chuyện đó.
Mẫu thân dặn dò gì, nàng sẽ nghe đó, bởi vì như vậy, cô bé sẽ là một đứa bé ngoan, mẫu thân mới có thể yên tâm.
Nàng ấy nói nàng ấy không có tiếc nuối, chỉ có lo lắng, cho đến khi phụ thân đồng ý tới đón nữ nhi rời đi từ ngọc giản truyền âm truyền tới trong tay nàng ấy, Chi Chi mới từ trên mặt mẫu thân thấy được an ủi và thoải mái.
Nhưng mẫu thân lại quên nói cho Chi Chi biết, thời gian chờ đợi phụ thân đến đưa nàng rời khỏi động phủ lại cần lâu như vậy.
Khi tất cả linh thảo linh quả nước linh tuyền có thể ăn nhiều trong động phủ đã không còn, cô bé đói đến gặm cỏ, nhưng mà vì lời đồng ý cuối cùng với mẫu thân mà cố chấp, vẫn khiến nàng lẻ loi một mình ghé vào thềm đá trước phần mộ mẫu thân.
Cô bé là một ấu tể luôn giữ lời hứa.
Nói phải chờ phụ thân đến, thì sẽ không đi đâu chờ hắn.
Nói muốn đi theo phụ thân, không để mẫu thân lo lắng cho mình, nhất định sẽ chờ phụ thân tới đón cô bé, đi theo hắn.
Nhưng cô bé vẫn không biết, phụ thân vì sao còn chưa tới.
Hắn đã hứa.
Nhưng lại luôn không xuất hiện.
Trong ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu, Chi Chi ôm mình thành một cục nho nhỏ, cố gắng kiên trì lời hứa của mình, chịu đựng đói khát.
Cô bé cảm thấy mình đại khái sắp không kiên trì nổi nữa.
Bởi vì từ khi mẫu thân qua đời, thời gian giống như đã qua thật lâu thật lâu, ngẫm lại đồ ăn trong động phủ bị mình ăn sạch, nhóc con kia tủi thân nghĩ, mẫu thân suy nghĩ rất nhiều cho cô bé, thậm chí còn truyền âm để cho phụ thân tới đón cô bé, nuôi dưỡng cô bé.
Nhưng điều duy nhất mẫu thân không ngờ tới, lại là phụ thân sao trì hoãn lâu như vậy ở trên đường.
Hắn đang ở đâu?
Nhóc con gầy gò vùi cái đầu nhỏ vào trong đuôi, tủi thânpnghĩ.
Tại sao phụ thân còn chưa tới.
Ngay khi nàng cố gắng nhét mặt vào đuôi, khống chế đói khát, bên ngoài động phủ yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang nổ tung thật lớn.
Giống như là... từ trên chín tầng trời, tiếng sấm gào thét vang lên, tiếng kiếm gào sắc bén mà tràn ngập uy hiếp, ầm ầm đánh rơi trên động phủ.
Cái loại cảm giác uy áp hủy diệt đầy uy hiếp lại khủng bố này, làm cho nhóc con kia bị dọa lập tức nhảy dựng lên, ôm cái đuôi của mình trốn vào lan can bên cạnh thềm đá sau đó run lẩy bẩy.
Động phủ ở trong tiếng kêu kiếm chấn động chập chờn, sau khi nổ vang thật lớn, truyền đến thanh âm rất nhỏ, ca sát ca sát, cấm chế rạn nứt.
Động phủ mở rộng.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Trong vầng sáng, một thân ảnh thon dài chậm rãi đi tới.
Thanh âm chậm rãi nhẹ nhàng, thong dong lại ưu nhã, từ ngoài cửa vào, như là mang đến gió lạnh thấu xương.
Thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần ý cười ở trong động phủ yên tĩnh truyền đến, phảng phất có chút ý cười vui vẻ, nhẹ giọng nói, "Yêu tu?"
Thanh âm này nghe rất êm tai, thanh việt thản nhiên, bình tĩnh, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng Chi Chi lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, từ lan can phía sau thềm đá rụt rè thò ra một cái đầu nhỏ ra.
Nàng liền nhìn thấy trong ánh mặt trời trước cửa động phủ có một nam tử mặc hoa phục mỹ y đang đứng, tóc đen thật dài, giữa lông mày như cười như không, xinh đẹp, xinh đẹp đến mức... Chi Chi theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Đẹp như cô bé.
Mẫu thân nói, chỉ có phụ thân mới có thể tìm được động phủ, mở động phủ ra đón cô bé.
Như vậy, phụ thân cũng mới có thể yêu thương cô bé.
Câu dặn dò cuối cùng này có hơi kỳ quái.
Vì sao chỉ có lúc cô bé yêu phụ thân thì phụ thân mới có thể yêu cô bé chứ?
Nhưng Chi Chi không quan tâm đến chuyện đó.
Mẫu thân dặn dò gì, nàng sẽ nghe đó, bởi vì như vậy, cô bé sẽ là một đứa bé ngoan, mẫu thân mới có thể yên tâm.
Nàng ấy nói nàng ấy không có tiếc nuối, chỉ có lo lắng, cho đến khi phụ thân đồng ý tới đón nữ nhi rời đi từ ngọc giản truyền âm truyền tới trong tay nàng ấy, Chi Chi mới từ trên mặt mẫu thân thấy được an ủi và thoải mái.
Nhưng mẫu thân lại quên nói cho Chi Chi biết, thời gian chờ đợi phụ thân đến đưa nàng rời khỏi động phủ lại cần lâu như vậy.
Khi tất cả linh thảo linh quả nước linh tuyền có thể ăn nhiều trong động phủ đã không còn, cô bé đói đến gặm cỏ, nhưng mà vì lời đồng ý cuối cùng với mẫu thân mà cố chấp, vẫn khiến nàng lẻ loi một mình ghé vào thềm đá trước phần mộ mẫu thân.
Cô bé là một ấu tể luôn giữ lời hứa.
Nói phải chờ phụ thân đến, thì sẽ không đi đâu chờ hắn.
Nói muốn đi theo phụ thân, không để mẫu thân lo lắng cho mình, nhất định sẽ chờ phụ thân tới đón cô bé, đi theo hắn.
Nhưng cô bé vẫn không biết, phụ thân vì sao còn chưa tới.
Hắn đã hứa.
Nhưng lại luôn không xuất hiện.
Trong ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu, Chi Chi ôm mình thành một cục nho nhỏ, cố gắng kiên trì lời hứa của mình, chịu đựng đói khát.
Cô bé cảm thấy mình đại khái sắp không kiên trì nổi nữa.
Bởi vì từ khi mẫu thân qua đời, thời gian giống như đã qua thật lâu thật lâu, ngẫm lại đồ ăn trong động phủ bị mình ăn sạch, nhóc con kia tủi thân nghĩ, mẫu thân suy nghĩ rất nhiều cho cô bé, thậm chí còn truyền âm để cho phụ thân tới đón cô bé, nuôi dưỡng cô bé.
Nhưng điều duy nhất mẫu thân không ngờ tới, lại là phụ thân sao trì hoãn lâu như vậy ở trên đường.
Hắn đang ở đâu?
Nhóc con gầy gò vùi cái đầu nhỏ vào trong đuôi, tủi thânpnghĩ.
Tại sao phụ thân còn chưa tới.
Ngay khi nàng cố gắng nhét mặt vào đuôi, khống chế đói khát, bên ngoài động phủ yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang nổ tung thật lớn.
Giống như là... từ trên chín tầng trời, tiếng sấm gào thét vang lên, tiếng kiếm gào sắc bén mà tràn ngập uy hiếp, ầm ầm đánh rơi trên động phủ.
Cái loại cảm giác uy áp hủy diệt đầy uy hiếp lại khủng bố này, làm cho nhóc con kia bị dọa lập tức nhảy dựng lên, ôm cái đuôi của mình trốn vào lan can bên cạnh thềm đá sau đó run lẩy bẩy.
Động phủ ở trong tiếng kêu kiếm chấn động chập chờn, sau khi nổ vang thật lớn, truyền đến thanh âm rất nhỏ, ca sát ca sát, cấm chế rạn nứt.
Động phủ mở rộng.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Trong vầng sáng, một thân ảnh thon dài chậm rãi đi tới.
Thanh âm chậm rãi nhẹ nhàng, thong dong lại ưu nhã, từ ngoài cửa vào, như là mang đến gió lạnh thấu xương.
Thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần ý cười ở trong động phủ yên tĩnh truyền đến, phảng phất có chút ý cười vui vẻ, nhẹ giọng nói, "Yêu tu?"
Thanh âm này nghe rất êm tai, thanh việt thản nhiên, bình tĩnh, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng Chi Chi lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, từ lan can phía sau thềm đá rụt rè thò ra một cái đầu nhỏ ra.
Nàng liền nhìn thấy trong ánh mặt trời trước cửa động phủ có một nam tử mặc hoa phục mỹ y đang đứng, tóc đen thật dài, giữa lông mày như cười như không, xinh đẹp, xinh đẹp đến mức... Chi Chi theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Đẹp như cô bé.
Mẫu thân nói, chỉ có phụ thân mới có thể tìm được động phủ, mở động phủ ra đón cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro