Chương 5
Phi Dực
2024-11-23 13:13:40
"Phụ thân ăn trước.” Hai tay nàng nhận một quả linh quả thật to, ngửi ngửi, linh khí tràn đầy, hương ngọt ngon miệng, mềm mọng nhiều nước, vội vàng nâng hai tay đưa linh quả tới bên miệng nam tử xinh đẹp đang nghiêng đầu nheo mắt nhìn mình, cong mắt lên nói, "Ăn ngon lắm!"
Có đồ ăn ngon, cho dù chính mình rất đói, đói đến mức tay nhỏ bé giơ linh quả còn đang khẽ run rẩy, lại vẫn như cũ muốn nhớ tới đưa đồ ăn cho trưởng bối của mình trước.
Quảng Lăng tiên quân hơi nhíu mày, ý cười trên mặt nhiều hơn chút, nhìn linh quả trước mặt bình thường đến mức lúc bình thường sẽ để khen thưởng đệ tử ngoại môn một cái, lấy đi toàn bộ.
Trên một đôi móng vuốt nhỏ, linh quả chợt biến mất.
Chi Chi sửng sốt một chút, nhưng không để ý.
Phụ thân thích linh quả này, vậy thì hiếu kính cho hắn.
Mẫu thân nói, các nàng và phụ thân vẫn luôn có khoảng cách rất xa.
Vạn dặm xa xôi tới tìm nàng, trên đường nhất định cũng rất vất vả, hắn cũng có thể đang rất đói.
"Cho phụ thân ăn.” Phụ thân tìm nàng càng vất vả, nàng còn có thể, còn có thể chịu!
"Không đói bụng!” Cô bé trịnh trọng nói.
Nam tử tuấn mỹ rạng rỡ sinh huy đột nhiên cười rất vui vẻ.
Hắn dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của nhóc con kia, xoa xoa tai cáo của cô bé hai cái.
Có chút thú vị.
Hắn lấy ra một viên linh quả khác nhỏ hơn chút, nhưng linh khí càng nồng nhét vào trong tay cô bé.
Thấy nhóc con kia vẫn đưa đến bên miệng mình để hắn ăn miếng đầu tiên, Quảng Lăng tiên quân không khách khí, răng rắc cắn một miếng, phần còn lại mới thấy nhóc con kia vui vẻ thu hồi.
Cô bé vừa gắt gao cuộn mình trên vai hắn, vừa nghiêm túc gặm linh quả.
Xem ra cô bé thật sự rất đói, ăn linh quả rất nhanh, nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn im lặng như cũ, lễ nghi giáo dưỡng cũng không tệ lắm.
Bất động thanh sắc nhìn nhóc con giống như hamster hai tay nâng linh quả từng ngụm gặm linh quả, Quảng Lăng tiên quân ôm cô bé, thần thức đảo qua toàn bộ động phủ.
Đây là một động phủ tiên linh chi khí cũng không tệ lắm, ẩn núp ở trong dãy núi, nếu như không phải vừa mới nãy hắn đi ngang qua nơi này, đột nhiên cảm nhận được yêu khí và ma khí vờn quanh, phát hiện nơi này có cấm chế kỳ quái, chỉ sợ sẽ rất nhanh xem nhẹ nơi này.
Nhưng sẽ bổ nát cấm chế động phủ này rồi xâm nhập vào, cũng là vì nơi này xuất hiện ma khí.
Ma khí đại biểu cho nguy hiểm và tai họa.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng ngoài núi chính là mấy trấn nhỏ của phàm nhân.
Dù cho hắn luôn lạnh lùng, không thích lấy giúp người làm niềm vui, nhưng ngẫm lại mấy trấn nhỏ phàm nhân kia, hắn vẫn tới xem xét động phủ này.
Thật sự không ngờ từ trong động phủ lăn ra, không phải ma tu phát rồ, ngược lại là một tiểu cô nương lai giữa Nhân tộc và Hồ tộc.
Trên dưới ba tuổi, có hơi ngốc, ngu xuẩn, cũng không phải là yêu tu ác ý.
Ngược lại nương theo ma khí, Quảng Lăng tiên quân nheo mắt nhìn ngọc quan nặng nề trên thềm đá.
Yêu tu đã chết.
Một con hồ ly đỏ tthuần huyết.
Thân quấn ma khí và tử khí, lại còn có tiên linh chi khí hỗn tạp.
Yêu tu rất kỳ quái.
Nhưng nếu đã ngã xuống, hắn cũng không còn cảm thấy hứng thú.
Hắn lại cúi đầu, nhìn chiếc đuôi lông xù quấn quanh cổ mình, tuy rằng ảm đạm đi chút, nhưng vẫn đỏ rực như trước.
Khí tức nhẹ nhàng bình thản, nửa phần khí tức không tốt cũng không hề nhiễm vào.
Hỗn huyết giữa yêu tu thuần huyết và nhân tu, phụ thân đứa nhỏ này là tu sĩ Nhân tộc.
Hắn lười suy nghĩ giữa chừng xảy ra chuyện gì, khiến đứa nhỏ này nhận lầm mình thành phụ thân của cô bé... Hắn có chủ ý là tới làm thịt ma tu có khả năng tu luyện ra ma khí, xem như thay trời hành đạo... Lại đen ăn đen cướp đoạt động phủ yêu tu.
Nhưng đen ăn đen không thấy đâu, ngược lại toát ra một ấu tể nhận hắn làmphụ thân.
Mặc dù cảm thấy khá thú vị, nhưng Quảng Lăng tiên quân không muốn làm phụ thân, hắn sung sướng xong, thì quyết định rời khỏi nơi này.
Có đồ ăn ngon, cho dù chính mình rất đói, đói đến mức tay nhỏ bé giơ linh quả còn đang khẽ run rẩy, lại vẫn như cũ muốn nhớ tới đưa đồ ăn cho trưởng bối của mình trước.
Quảng Lăng tiên quân hơi nhíu mày, ý cười trên mặt nhiều hơn chút, nhìn linh quả trước mặt bình thường đến mức lúc bình thường sẽ để khen thưởng đệ tử ngoại môn một cái, lấy đi toàn bộ.
Trên một đôi móng vuốt nhỏ, linh quả chợt biến mất.
Chi Chi sửng sốt một chút, nhưng không để ý.
Phụ thân thích linh quả này, vậy thì hiếu kính cho hắn.
Mẫu thân nói, các nàng và phụ thân vẫn luôn có khoảng cách rất xa.
Vạn dặm xa xôi tới tìm nàng, trên đường nhất định cũng rất vất vả, hắn cũng có thể đang rất đói.
"Cho phụ thân ăn.” Phụ thân tìm nàng càng vất vả, nàng còn có thể, còn có thể chịu!
"Không đói bụng!” Cô bé trịnh trọng nói.
Nam tử tuấn mỹ rạng rỡ sinh huy đột nhiên cười rất vui vẻ.
Hắn dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của nhóc con kia, xoa xoa tai cáo của cô bé hai cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có chút thú vị.
Hắn lấy ra một viên linh quả khác nhỏ hơn chút, nhưng linh khí càng nồng nhét vào trong tay cô bé.
Thấy nhóc con kia vẫn đưa đến bên miệng mình để hắn ăn miếng đầu tiên, Quảng Lăng tiên quân không khách khí, răng rắc cắn một miếng, phần còn lại mới thấy nhóc con kia vui vẻ thu hồi.
Cô bé vừa gắt gao cuộn mình trên vai hắn, vừa nghiêm túc gặm linh quả.
Xem ra cô bé thật sự rất đói, ăn linh quả rất nhanh, nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn im lặng như cũ, lễ nghi giáo dưỡng cũng không tệ lắm.
Bất động thanh sắc nhìn nhóc con giống như hamster hai tay nâng linh quả từng ngụm gặm linh quả, Quảng Lăng tiên quân ôm cô bé, thần thức đảo qua toàn bộ động phủ.
Đây là một động phủ tiên linh chi khí cũng không tệ lắm, ẩn núp ở trong dãy núi, nếu như không phải vừa mới nãy hắn đi ngang qua nơi này, đột nhiên cảm nhận được yêu khí và ma khí vờn quanh, phát hiện nơi này có cấm chế kỳ quái, chỉ sợ sẽ rất nhanh xem nhẹ nơi này.
Nhưng sẽ bổ nát cấm chế động phủ này rồi xâm nhập vào, cũng là vì nơi này xuất hiện ma khí.
Ma khí đại biểu cho nguy hiểm và tai họa.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng ngoài núi chính là mấy trấn nhỏ của phàm nhân.
Dù cho hắn luôn lạnh lùng, không thích lấy giúp người làm niềm vui, nhưng ngẫm lại mấy trấn nhỏ phàm nhân kia, hắn vẫn tới xem xét động phủ này.
Thật sự không ngờ từ trong động phủ lăn ra, không phải ma tu phát rồ, ngược lại là một tiểu cô nương lai giữa Nhân tộc và Hồ tộc.
Trên dưới ba tuổi, có hơi ngốc, ngu xuẩn, cũng không phải là yêu tu ác ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại nương theo ma khí, Quảng Lăng tiên quân nheo mắt nhìn ngọc quan nặng nề trên thềm đá.
Yêu tu đã chết.
Một con hồ ly đỏ tthuần huyết.
Thân quấn ma khí và tử khí, lại còn có tiên linh chi khí hỗn tạp.
Yêu tu rất kỳ quái.
Nhưng nếu đã ngã xuống, hắn cũng không còn cảm thấy hứng thú.
Hắn lại cúi đầu, nhìn chiếc đuôi lông xù quấn quanh cổ mình, tuy rằng ảm đạm đi chút, nhưng vẫn đỏ rực như trước.
Khí tức nhẹ nhàng bình thản, nửa phần khí tức không tốt cũng không hề nhiễm vào.
Hỗn huyết giữa yêu tu thuần huyết và nhân tu, phụ thân đứa nhỏ này là tu sĩ Nhân tộc.
Hắn lười suy nghĩ giữa chừng xảy ra chuyện gì, khiến đứa nhỏ này nhận lầm mình thành phụ thân của cô bé... Hắn có chủ ý là tới làm thịt ma tu có khả năng tu luyện ra ma khí, xem như thay trời hành đạo... Lại đen ăn đen cướp đoạt động phủ yêu tu.
Nhưng đen ăn đen không thấy đâu, ngược lại toát ra một ấu tể nhận hắn làmphụ thân.
Mặc dù cảm thấy khá thú vị, nhưng Quảng Lăng tiên quân không muốn làm phụ thân, hắn sung sướng xong, thì quyết định rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro