Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 19
2024-11-19 13:29:19
Dì Vương nói tiểu thư đã lên phòng, cô từ chối đi cùng mấy người đó về nhà họ Triệu.
Lục Bất Du đi thẳng lên lầu, thấy cửa phòng bên cạnh đang mở.
Anh gõ cửa rồi bước vào.
Phòng tắm mở, bên trong có tiếng nước chảy, một người đứng trước bồn rửa mặt.
Lục Bất Du ngẩn ra hai giây, rồi cười nói:
"Em đang nấu canh trứng trong nhà vệ sinh à? Rắc ít hạt tiêu và hành lá sẽ ngon hơn đấy."
"…?"
Lục Vãn nghe tiếng gõ cửa, tưởng là dì Vương, nhưng sao lại có tiếng đàn ông.
Hơn nữa, còn nói chuyện rất khó chịu.
Cô quay đầu, hé mắt nhìn thấy người đàn ông dựa đứng vào khung cửa, sao trông quen vậy.
"... Chồng chung của mọi người?"
Vừa dứt lời, cô nghe thấy vài tiếng "tách tách" của máy ảnh.
Lục Bất Du nhìn ảnh, chậm rãi nói:
"Đây là chuyện buồn cười nhất năm mà anh từng thấy, phải lấy điện thoại ra chụp lại làm kỷ niệm mới được."
Lục Vãn: "...?"
Có những người đang sống, nhưng ngày giỗ đã được định trước.
Hôm nay cô sẽ không nương tay, tự tay chấm dứt giấc mơ của hàng triệu thiếu nữ!
---
Lục Bất Du đi đến, chỉnh lại nhiệt độ nước, quay đầu hỏi:
"Nhìn gì mà trừng trừng thế? Muốn giữ lại trứng trên đầu để sáng mai ăn sáng à?"
Phòng này rất lớn, có ghế sofa để tiếp khách, anh bước ra khỏi phòng tắm, thoải mái ngồi xuống.
Lục Vãn hít một hơi sâu, bình tĩnh trong hai giây, quyết định xử lý tóc trước.
Cô gội sạch tóc, nhanh chóng sấy khô, sau đó chạy ra, thấy tên khốn kia đang nghịch rùa của cô??
Lục Bất Du ngẩng đầu, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lại cười:
"Trước đây em học trường tấu hài à? Nửa đêm làm anh cười tỉnh luôn."
Lục Vãn: "…"
Anh mới buồn cười, cả nhà anh đều buồn cười!
Khoan, nói vậy cũng không đúng, chửi tên này còn kéo theo mình vào!
Lục Vãn đi tới, cầm lấy con rùa trên bàn, chửi cô mà còn chơi với thú cưng của cô! Đúng là đồ đáng ghét!
"Anh! Xóa ngay mấy tấm ảnh vừa chụp đi!"
Giờ cô đã đoán được người này là ai, họ Lục, xuất hiện vào thời điểm này.
Thật xui xẻo, sao mình lại gặp phải ông anh này.
Đã không đón cô thì thôi đi, mà vừa gặp đã chụp ảnh dìm!
Lục Bất Du: "Anh sẽ xóa ảnh, đừng giận, bây giờ em giống như một con cá nóc phình to vậy."
Lục Vãn: "..."
Cá nóc đã xấu rồi, tại sao phải thêm chữ "to" vào?
Cô tuyên bố đơn phương cắt đứt quan hệ anh em, từ giờ trở đi coi như người xa lạ cùng cha cùng mẹ!
"Anh xóa rồi."
Lục Bất Du ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại.
Lục Vãn chìa tay ra:
"Em không tin anh!"
"Thật sự xóa rồi, lẽ nào anh lại lừa em sao?"
Anh ném điện thoại sang:
"Em tự xem đi."
Lục Vãn lướt qua bảy tám tấm, toàn là ảnh tự sướng của tên tự luyến này.
Lục Bất Du đi thẳng lên lầu, thấy cửa phòng bên cạnh đang mở.
Anh gõ cửa rồi bước vào.
Phòng tắm mở, bên trong có tiếng nước chảy, một người đứng trước bồn rửa mặt.
Lục Bất Du ngẩn ra hai giây, rồi cười nói:
"Em đang nấu canh trứng trong nhà vệ sinh à? Rắc ít hạt tiêu và hành lá sẽ ngon hơn đấy."
"…?"
Lục Vãn nghe tiếng gõ cửa, tưởng là dì Vương, nhưng sao lại có tiếng đàn ông.
Hơn nữa, còn nói chuyện rất khó chịu.
Cô quay đầu, hé mắt nhìn thấy người đàn ông dựa đứng vào khung cửa, sao trông quen vậy.
"... Chồng chung của mọi người?"
Vừa dứt lời, cô nghe thấy vài tiếng "tách tách" của máy ảnh.
Lục Bất Du nhìn ảnh, chậm rãi nói:
"Đây là chuyện buồn cười nhất năm mà anh từng thấy, phải lấy điện thoại ra chụp lại làm kỷ niệm mới được."
Lục Vãn: "...?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có những người đang sống, nhưng ngày giỗ đã được định trước.
Hôm nay cô sẽ không nương tay, tự tay chấm dứt giấc mơ của hàng triệu thiếu nữ!
---
Lục Bất Du đi đến, chỉnh lại nhiệt độ nước, quay đầu hỏi:
"Nhìn gì mà trừng trừng thế? Muốn giữ lại trứng trên đầu để sáng mai ăn sáng à?"
Phòng này rất lớn, có ghế sofa để tiếp khách, anh bước ra khỏi phòng tắm, thoải mái ngồi xuống.
Lục Vãn hít một hơi sâu, bình tĩnh trong hai giây, quyết định xử lý tóc trước.
Cô gội sạch tóc, nhanh chóng sấy khô, sau đó chạy ra, thấy tên khốn kia đang nghịch rùa của cô??
Lục Bất Du ngẩng đầu, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lại cười:
"Trước đây em học trường tấu hài à? Nửa đêm làm anh cười tỉnh luôn."
Lục Vãn: "…"
Anh mới buồn cười, cả nhà anh đều buồn cười!
Khoan, nói vậy cũng không đúng, chửi tên này còn kéo theo mình vào!
Lục Vãn đi tới, cầm lấy con rùa trên bàn, chửi cô mà còn chơi với thú cưng của cô! Đúng là đồ đáng ghét!
"Anh! Xóa ngay mấy tấm ảnh vừa chụp đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ cô đã đoán được người này là ai, họ Lục, xuất hiện vào thời điểm này.
Thật xui xẻo, sao mình lại gặp phải ông anh này.
Đã không đón cô thì thôi đi, mà vừa gặp đã chụp ảnh dìm!
Lục Bất Du: "Anh sẽ xóa ảnh, đừng giận, bây giờ em giống như một con cá nóc phình to vậy."
Lục Vãn: "..."
Cá nóc đã xấu rồi, tại sao phải thêm chữ "to" vào?
Cô tuyên bố đơn phương cắt đứt quan hệ anh em, từ giờ trở đi coi như người xa lạ cùng cha cùng mẹ!
"Anh xóa rồi."
Lục Bất Du ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại.
Lục Vãn chìa tay ra:
"Em không tin anh!"
"Thật sự xóa rồi, lẽ nào anh lại lừa em sao?"
Anh ném điện thoại sang:
"Em tự xem đi."
Lục Vãn lướt qua bảy tám tấm, toàn là ảnh tự sướng của tên tự luyến này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro