Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 25
2024-11-19 13:29:19
Phong cách dễ thương, hoa mỹ, ngọt ngào kiểu Nhật, không hợp với chiều cao của cô chút nào.
"Do kiểu tóc! Chắc chắn là kiểu tóc!"
Lục Vãn chạy “uỳnh uỵch” lên lầu tìm tóc giả, đúng, có tóc dài sẽ không là vấn đề nữa.
Tối qua cô đã giặt sạch tóc giả, giờ đang phơi ngoài ban công.
Lục Vãn chạy ra ban công, trống trơn, không có gì?
Chẳng lẽ bị gió thổi bay rồi à?
Một loạt các tình huống bất ngờ xảy ra liên tiếp, đúng là đã nghèo lại còn gặp cái eo.
Mặt trời buổi chiều dường như càng chói lóa hơn.
Lục Vãn nghĩ, nếu bị thổi đi cũng nên rơi gần đây.
Cô dựa theo hướng gió, tốc độ gió, độ cao trong đầu tính toán, cúi người nhìn xuống lan can.
Ở bãi cỏ bên phải, có một cục đen giống như mục tiêu!
Lục Vãn chạy như gió ra ngoài, bỏ lại câu hỏi Lục Bất Du hỏi cô đi đâu sau lưng.
---
Lục Vãn đứng lại, bên trong hình như không có ai.
Căn nhà này tối qua không bật đèn.
Vậy vấn đề là, nếu chủ nhà hôm nay cũng không có ở nhà, tóc giả yêu quý của cô phải ở ngoài trời một đêm sao?
Thật tội nghiệp!
Khu biệt thự có sân vườn bán mở, tường rào và cửa thấp chưa đến nửa mét, gần như không có tác dụng phòng thủ.
Lục Vãn quan sát xung quanh vài giây, không có người qua lại.
Cô bước vào, chỉ mất mười giây thôi!
Đi được hai bước, cô dừng lại.
Góc sân có cây lê lớn, bóng cây che mát một vùng lớn, dưới gốc cây đặt ghế nằm, trên ghế có người đang ngủ.
Góc độ của đối phương rất khéo léo, cô không thấy dù đứng trên lầu hay ở bên ngoài.
Người kia trông như thiếu niên, mặc áo ngắn tay, đôi chân dài đặt trên thảm cỏ, đầu gối có vài cánh hoa trắng.
Lúc này mặt trời lặn, hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người anh ta, Lục Vãn nhìn vài giây mới thấy rõ áo anh ta màu trắng chứ không phải hồng.
Xung quanh yên tĩnh, cô chưa kịp nghĩ xem làm gì tiếp theo, người dưới cây đột nhiên mở mắt.
Hai người nhìn nhau.
Lục Vãn ngẩn ra, dứt khoát bước đến, tự nhiên nói:
"Tôi ở nhà phía trước, xin lỗi, đồ của tôi bị gió thổi vào sân nhà anh, tôi nhặt rồi sẽ đi ngay."
Nói xong, cô chạy nhanh đến, nhặt tóc giả trong bụi cây thấp.
"Tìm được rồi, tôi đi đây, xin lỗi vì đã làm phiền."
Lục Vãn giấu tóc giả sau lưng, không đợi anh ta trả lời, vội vàng rút lui.
Ra khỏi sân, cô thở phào.
May mà không bị coi là kẻ trộm, cũng không bị mắng.
Lục Vãn quay lại, thấy trước cửa có xe.
Một người phụ nữ bước xuống xe, mặc áo khoác dài màu xám, quần bò ống rộng, giày cao gót đen.
"Do kiểu tóc! Chắc chắn là kiểu tóc!"
Lục Vãn chạy “uỳnh uỵch” lên lầu tìm tóc giả, đúng, có tóc dài sẽ không là vấn đề nữa.
Tối qua cô đã giặt sạch tóc giả, giờ đang phơi ngoài ban công.
Lục Vãn chạy ra ban công, trống trơn, không có gì?
Chẳng lẽ bị gió thổi bay rồi à?
Một loạt các tình huống bất ngờ xảy ra liên tiếp, đúng là đã nghèo lại còn gặp cái eo.
Mặt trời buổi chiều dường như càng chói lóa hơn.
Lục Vãn nghĩ, nếu bị thổi đi cũng nên rơi gần đây.
Cô dựa theo hướng gió, tốc độ gió, độ cao trong đầu tính toán, cúi người nhìn xuống lan can.
Ở bãi cỏ bên phải, có một cục đen giống như mục tiêu!
Lục Vãn chạy như gió ra ngoài, bỏ lại câu hỏi Lục Bất Du hỏi cô đi đâu sau lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
---
Lục Vãn đứng lại, bên trong hình như không có ai.
Căn nhà này tối qua không bật đèn.
Vậy vấn đề là, nếu chủ nhà hôm nay cũng không có ở nhà, tóc giả yêu quý của cô phải ở ngoài trời một đêm sao?
Thật tội nghiệp!
Khu biệt thự có sân vườn bán mở, tường rào và cửa thấp chưa đến nửa mét, gần như không có tác dụng phòng thủ.
Lục Vãn quan sát xung quanh vài giây, không có người qua lại.
Cô bước vào, chỉ mất mười giây thôi!
Đi được hai bước, cô dừng lại.
Góc sân có cây lê lớn, bóng cây che mát một vùng lớn, dưới gốc cây đặt ghế nằm, trên ghế có người đang ngủ.
Góc độ của đối phương rất khéo léo, cô không thấy dù đứng trên lầu hay ở bên ngoài.
Người kia trông như thiếu niên, mặc áo ngắn tay, đôi chân dài đặt trên thảm cỏ, đầu gối có vài cánh hoa trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này mặt trời lặn, hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người anh ta, Lục Vãn nhìn vài giây mới thấy rõ áo anh ta màu trắng chứ không phải hồng.
Xung quanh yên tĩnh, cô chưa kịp nghĩ xem làm gì tiếp theo, người dưới cây đột nhiên mở mắt.
Hai người nhìn nhau.
Lục Vãn ngẩn ra, dứt khoát bước đến, tự nhiên nói:
"Tôi ở nhà phía trước, xin lỗi, đồ của tôi bị gió thổi vào sân nhà anh, tôi nhặt rồi sẽ đi ngay."
Nói xong, cô chạy nhanh đến, nhặt tóc giả trong bụi cây thấp.
"Tìm được rồi, tôi đi đây, xin lỗi vì đã làm phiền."
Lục Vãn giấu tóc giả sau lưng, không đợi anh ta trả lời, vội vàng rút lui.
Ra khỏi sân, cô thở phào.
May mà không bị coi là kẻ trộm, cũng không bị mắng.
Lục Vãn quay lại, thấy trước cửa có xe.
Một người phụ nữ bước xuống xe, mặc áo khoác dài màu xám, quần bò ống rộng, giày cao gót đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro