Cha Mẹ Giàu Có Đã Tìm Thấy Tôi
Chương 27
2024-11-19 13:29:19
Cha Lục đưa tay xoa đầu Lục Vãn, thương yêu nói:
"May mà chúng ta đã cứu vãn được con, cái tên này rất có ý nghĩa, không cần đổi."
Cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Bát cơm ở nhà rất nhỏ, chỉ đựng được một lượng cơm bằng lòng bàn tay.
Lục Vãn không phải người hay ngại, nhưng sau khi ăn hết ba bát, cô hơi ngượng ngùng không muốn lấy thêm.
Mẹ Lục tinh tế nhận ra, chủ động xới thêm cơm cho con gái, cười nói:
"Thư Thư, con phải ăn nhiều lên, vẫn đang trong tuổi lớn mà."
Lục Bất Du cười khẽ, nghĩ đến những nghệ sĩ xây dựng hình tượng "tham ăn" và "mạnh mẽ".
Thật sự, trước mặt cô gái nhà họ Lục, những điều đó chẳng đáng gì.
"Vẫn còn lớn nữa sao? Em ấy định cao tới trời à?"
Vừa dứt lời, cha Lục đã gõ một cái vào đầu anh:
"Có ai nói với em gái như vậy không? Còn ra thể thống gì nữa?"
Lục Bất Du ôm đầu, im bặt.
Trong lòng Lục Vãn không ngừng reo hò, “đánh hay lắm! Đánh thêm vài cái nữa! Đánh chết hắn đi!”
Sau bữa cơm, hai vợ chồng kéo Lục Vãn lại nói chuyện, Lục Bất Du ngồi bên cạnh xem điện thoại.
Lục Vãn lấy thẻ ngân hàng ra:
"Đây là của bác đưa cho con."
"Con cứ giữ lấy, không cần đưa lại cho chúng ta."
Mẹ Lục cười nói.
"Nhưng con không cần dùng, vậy con có thể trả lại không ạ?"
Lục Vãn tuy tham tiền nhưng cảm thấy tiêu tiền của người khác không tốt.
Cha Lục do dự:
"Chắc không được đâu, bác con tính khí cố chấp, trả lại ông ấy sẽ không vui, nếu con không cần dùng thì cứ để tạm trong ngăn kéo."
Lục Vãn đành cất thẻ lại.
Ăn xong bữa tối, trở về phòng, Lục Vãn ngủ không kén giường, gần như vừa đặt đầu lên gối là cơn buồn ngủ ập tới.
Trước khi ngủ, Lục Vãn mơ hồ nghĩ, cuộc sống như thế này thật tuyệt.
---
Trong phòng trên tầng ba, hai vợ chồng ngồi trên giường.
Cha Lục thở dài:
"Anh luôn lo lắng không biết con có đói không, có ăn uống đầy đủ không, có bị lạnh không, nhưng nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy anh vẫn thấy đau lòng.”
“Khi Thư Thư còn nhỏ, anh không bao giờ mong con lớn lên, chỉ mong con luôn bé bỏng như vậy, để chúng ta có thể luôn ở bên con, anh sợ con lớn lên sẽ rời xa chúng ta, có người yêu rồi kết hôn, không về nhà nữa, dù anh biết suy nghĩ này thật vô lý và ích kỷ."
Nhưng chưa tới ngày đó, con đã mất tích rồi.
Thoắt cái đã lớn như vậy.
Mẹ Lục ôm lấy vai chồng:
"Em hiểu mà, may là con đã trở về, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Bà cũng vậy, nhìn con mỗi ngày lớn thêm, biết lật, biết ngồi, chín tháng biết đi.
"May mà chúng ta đã cứu vãn được con, cái tên này rất có ý nghĩa, không cần đổi."
Cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Bát cơm ở nhà rất nhỏ, chỉ đựng được một lượng cơm bằng lòng bàn tay.
Lục Vãn không phải người hay ngại, nhưng sau khi ăn hết ba bát, cô hơi ngượng ngùng không muốn lấy thêm.
Mẹ Lục tinh tế nhận ra, chủ động xới thêm cơm cho con gái, cười nói:
"Thư Thư, con phải ăn nhiều lên, vẫn đang trong tuổi lớn mà."
Lục Bất Du cười khẽ, nghĩ đến những nghệ sĩ xây dựng hình tượng "tham ăn" và "mạnh mẽ".
Thật sự, trước mặt cô gái nhà họ Lục, những điều đó chẳng đáng gì.
"Vẫn còn lớn nữa sao? Em ấy định cao tới trời à?"
Vừa dứt lời, cha Lục đã gõ một cái vào đầu anh:
"Có ai nói với em gái như vậy không? Còn ra thể thống gì nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bất Du ôm đầu, im bặt.
Trong lòng Lục Vãn không ngừng reo hò, “đánh hay lắm! Đánh thêm vài cái nữa! Đánh chết hắn đi!”
Sau bữa cơm, hai vợ chồng kéo Lục Vãn lại nói chuyện, Lục Bất Du ngồi bên cạnh xem điện thoại.
Lục Vãn lấy thẻ ngân hàng ra:
"Đây là của bác đưa cho con."
"Con cứ giữ lấy, không cần đưa lại cho chúng ta."
Mẹ Lục cười nói.
"Nhưng con không cần dùng, vậy con có thể trả lại không ạ?"
Lục Vãn tuy tham tiền nhưng cảm thấy tiêu tiền của người khác không tốt.
Cha Lục do dự:
"Chắc không được đâu, bác con tính khí cố chấp, trả lại ông ấy sẽ không vui, nếu con không cần dùng thì cứ để tạm trong ngăn kéo."
Lục Vãn đành cất thẻ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong bữa tối, trở về phòng, Lục Vãn ngủ không kén giường, gần như vừa đặt đầu lên gối là cơn buồn ngủ ập tới.
Trước khi ngủ, Lục Vãn mơ hồ nghĩ, cuộc sống như thế này thật tuyệt.
---
Trong phòng trên tầng ba, hai vợ chồng ngồi trên giường.
Cha Lục thở dài:
"Anh luôn lo lắng không biết con có đói không, có ăn uống đầy đủ không, có bị lạnh không, nhưng nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy anh vẫn thấy đau lòng.”
“Khi Thư Thư còn nhỏ, anh không bao giờ mong con lớn lên, chỉ mong con luôn bé bỏng như vậy, để chúng ta có thể luôn ở bên con, anh sợ con lớn lên sẽ rời xa chúng ta, có người yêu rồi kết hôn, không về nhà nữa, dù anh biết suy nghĩ này thật vô lý và ích kỷ."
Nhưng chưa tới ngày đó, con đã mất tích rồi.
Thoắt cái đã lớn như vậy.
Mẹ Lục ôm lấy vai chồng:
"Em hiểu mà, may là con đã trở về, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Bà cũng vậy, nhìn con mỗi ngày lớn thêm, biết lật, biết ngồi, chín tháng biết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro