Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 12
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Động tác của anh lưu loát giấu gà rừng vào trong lỗ giường đất, ngay sau đó anh ra sân tắm rửa, anh cố ý nhảy xuống vũng bùn rồi lăn vào trong đó một vòng, anh không tin rằng con chó ngáo kia có thể tìm ra được anh đâu.
Kiếp trước khi đi trêu mèo chọc chó, anh đã từng gặp qua con chó ghê gớm vô cùng, nó chỉ cần ngửi mùi đã có thể tìm được người, nhưng chó của thôn họ là chó ngáo, không có năng lực cỡ đó đâu.
Vương Nhất Thành trộm con mồi của nhà người ta, mà trong lòng không có chút áy náy nào, còn thấy vui nữa chứ.
Cô đơn hay khó ngủ gì đó, anh chẳng còn nghĩ gì đến nó nữa.
Nửa đêm chạy trốn thật là hao phí thể lực!
Còn về chuyện người khác mắng chửi sau lưng anh ra sao, hừm, thôi cứ kệ đi. Anh cũng chẳng thiếu miếng thịt nào từ việc đó được.
Vương Nhất Thành ngủ một giấc trực tiếp đến rạng sáng ngày hôm sau, anh mơ mơ màng màng, đang nằm mơ thấy mình nướng gà ăn thì đột nhiên cảm thấy khó thở. Ủa sao con gà rừng này, sao không bỏ vào trong miệng được vậy….
“Cha à, cha à, cha thức dậy đi.”
Bảo Nha vỗ vào mặt cha, cuối cùng Vương Nhất Thành cũng từ từ tỉnh dậy, như thể anh không còn gì để luyến tiếc nữa, lẩm bẩm: “Con làm gì vậy… Cha đang mơ đẹp mà!”
Bảo Nha ngồi xếp bằng bên cạnh cha mình, nói: “Nếu mà cha vẫn không thức dậy thì bà nội sẽ mắng cha đó.”
Vương Nhất Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là trời sáng rồi, anh sâu kín thở dài một tiếng, bò dậy, vẻ mặt hết sức buồn rầu: “Cái công việc đồng áng chết tiệt này.”
Bảo Nha chớp chớp mắt, tay nhỏ đan vào nhau, cũng ồn ào theo: “Bảo Nha cũng không muốn làm việc.”
Vương Nhất Thành liếc cô bé một cái: “Chỉ có thằng ngốc mới thích đi làm, nhưng mà không làm việc thì chẳng phải sẽ không có cơm ăn hay sao?”
Anh mặc quần áo vào rồi bước xuống đất, quay đầu lại nói: “Sang năm con phải đi học rồi, chờ khi nào nhập học, con phải học hành chăm chỉ, nếu con học giỏi, cấp một cấp hai cấp ba, uầy! Vậy là tính ra mười năm sau con sẽ không cần phải làm việc. Còn không thì cứ ở nhà làm việc đi.”
Anh vô cùng đau lòng: “Cha con thi rớt cấp ba, chứ không thì đã có thể ở không ba năm rồi, thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai!”
Bảo Nha chớp chớp mắt, nói: “Không sao đâu cha!”
Cô bé đứng trên giường đất vỗ vỗ bả vai cha mình: “Cha biết lười biếng mà.”
Vương Nhất Thành: “...”
Khóe miệng anh run bần bật, nói: “Nhãi ranh, con còn dám làm xấu mặt cha, thật là phí công thương con mà.”
Dừng một chút rồi lại lảm nhảm tiếp: “Nhưng mà con cũng rất hiểu cha đấy chứ! Con người của cha đúng thật là rất lười, nhưng lười biếng cũng chẳng phải chuyện gì xấu, giờ làm nhiều làm ít thì cũng giống như nhau, làm nhiều mới là kẻ ngốc, người thông minh như con sao có thể ngớ ngẩn thế chứ. Với lại, con nhìn gương mặt này của cha con đi, với cái mặt đẹp trai như này, cả ngày làm việc cực nhọc không phải sẽ khô ráp lắm sao? Một người đàn ông có thể không có năng lực, nhưng không thể không có bất kỳ ưu điểm gì, cha không làm việc được nhưng cha đẹp trai, nói không chừng có khi còn lừa được cho con một người mẹ kế để nuôi hai cha con mình đấy.”
Bảo Nha dẩu miệng, cô bé cảm thấy không vui.
Cô bé nói: “Con không cần mẹ kế, mẹ kế sẽ đánh trẻ con, con không cần đâu!”
Vương Nhất Thành nhéo khuôn mặt nhỏ ú nu của cô bé, nói: “Con có bị ngốc không đấy!”
Anh chọc chọc trán con gái: “Cha sẽ để con bị ăn hiếp hả? Cha vẫn còn trông chờ con dưỡng già đây này, sao có thể đối xử tệ với con được. Ngay cả có tìm phụ nữ, cũng là để người đó nuôi hai cha con mình mà.”
Bảo Nha dẩu miệng: “Nói chung là con không cần.”
Trong khi hai cha con đang nói chuyện thì cảm giác được rèm cửa lắc lư một chút, Vương Nhất Thành lập tức quay đầu qua, hỏi: “Ai đấy?”
Người ở cửa do dự một hồi, rồi giở cửa mành lên, nói: “Chú nhỏ, là cháu Tam Nha đây, bà nội kêu hai người qua ăn cơm.”
Người tới là Tam Nha - Mỹ San của nhà anh cả, cả nhà Mỹ San ở cùng một chỗ sẽ rất là chật chội, cô bé xưa giờ toàn ở chung với bà nội Điền Xảo Hoa, là thần báo bên tai của Điền Xảo Hoa, đừng nói là phòng này của họ mà ngay cả chuyện của cha mẹ cô bé, cô bé đều kể cho Điền Xảo Hoa nghe từ việc lớn đến việc nhỏ.
Liễu Lai Đệ vợ anh ba ở sau lưng đặt cho cô bé một biệt danh là “Cái màn lắm mồm”.
Vương Nhất Thành đưa tay kéo bím tóc của Tam Nha, nói: “Sau này đừng đứng ở cửa phòng chú rồi thò đầu vào nữa, nếu không chú sẽ tháo bím tóc của cháu đấy nhé.”
Bím tóc của Tam Nha bị kéo lỏng, cô bé tức giận dậm chân: “Chú nhỏ đáng ghét quá, sáng nay cháu thắt lâu lắm mới được đó!”
Vương Nhất Thành cười tủm tỉm: “Còn bỏ sâu lông vào cặp cháu nữa đó.”
Tam Nha: “...”
Cô bé dậm chân thật mạnh, trông có vẻ rất tức giận, chú nhỏ còn đáng ghét hơn cả đám con trai trong lớp!
Bảo Nha chống nạnh cười khanh khách, nói: “Cha em là lợi hại nhất.”
Tam Nha: “...”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Kiếp trước khi đi trêu mèo chọc chó, anh đã từng gặp qua con chó ghê gớm vô cùng, nó chỉ cần ngửi mùi đã có thể tìm được người, nhưng chó của thôn họ là chó ngáo, không có năng lực cỡ đó đâu.
Vương Nhất Thành trộm con mồi của nhà người ta, mà trong lòng không có chút áy náy nào, còn thấy vui nữa chứ.
Cô đơn hay khó ngủ gì đó, anh chẳng còn nghĩ gì đến nó nữa.
Nửa đêm chạy trốn thật là hao phí thể lực!
Còn về chuyện người khác mắng chửi sau lưng anh ra sao, hừm, thôi cứ kệ đi. Anh cũng chẳng thiếu miếng thịt nào từ việc đó được.
Vương Nhất Thành ngủ một giấc trực tiếp đến rạng sáng ngày hôm sau, anh mơ mơ màng màng, đang nằm mơ thấy mình nướng gà ăn thì đột nhiên cảm thấy khó thở. Ủa sao con gà rừng này, sao không bỏ vào trong miệng được vậy….
“Cha à, cha à, cha thức dậy đi.”
Bảo Nha vỗ vào mặt cha, cuối cùng Vương Nhất Thành cũng từ từ tỉnh dậy, như thể anh không còn gì để luyến tiếc nữa, lẩm bẩm: “Con làm gì vậy… Cha đang mơ đẹp mà!”
Bảo Nha ngồi xếp bằng bên cạnh cha mình, nói: “Nếu mà cha vẫn không thức dậy thì bà nội sẽ mắng cha đó.”
Vương Nhất Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là trời sáng rồi, anh sâu kín thở dài một tiếng, bò dậy, vẻ mặt hết sức buồn rầu: “Cái công việc đồng áng chết tiệt này.”
Bảo Nha chớp chớp mắt, tay nhỏ đan vào nhau, cũng ồn ào theo: “Bảo Nha cũng không muốn làm việc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhất Thành liếc cô bé một cái: “Chỉ có thằng ngốc mới thích đi làm, nhưng mà không làm việc thì chẳng phải sẽ không có cơm ăn hay sao?”
Anh mặc quần áo vào rồi bước xuống đất, quay đầu lại nói: “Sang năm con phải đi học rồi, chờ khi nào nhập học, con phải học hành chăm chỉ, nếu con học giỏi, cấp một cấp hai cấp ba, uầy! Vậy là tính ra mười năm sau con sẽ không cần phải làm việc. Còn không thì cứ ở nhà làm việc đi.”
Anh vô cùng đau lòng: “Cha con thi rớt cấp ba, chứ không thì đã có thể ở không ba năm rồi, thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai!”
Bảo Nha chớp chớp mắt, nói: “Không sao đâu cha!”
Cô bé đứng trên giường đất vỗ vỗ bả vai cha mình: “Cha biết lười biếng mà.”
Vương Nhất Thành: “...”
Khóe miệng anh run bần bật, nói: “Nhãi ranh, con còn dám làm xấu mặt cha, thật là phí công thương con mà.”
Dừng một chút rồi lại lảm nhảm tiếp: “Nhưng mà con cũng rất hiểu cha đấy chứ! Con người của cha đúng thật là rất lười, nhưng lười biếng cũng chẳng phải chuyện gì xấu, giờ làm nhiều làm ít thì cũng giống như nhau, làm nhiều mới là kẻ ngốc, người thông minh như con sao có thể ngớ ngẩn thế chứ. Với lại, con nhìn gương mặt này của cha con đi, với cái mặt đẹp trai như này, cả ngày làm việc cực nhọc không phải sẽ khô ráp lắm sao? Một người đàn ông có thể không có năng lực, nhưng không thể không có bất kỳ ưu điểm gì, cha không làm việc được nhưng cha đẹp trai, nói không chừng có khi còn lừa được cho con một người mẹ kế để nuôi hai cha con mình đấy.”
Bảo Nha dẩu miệng, cô bé cảm thấy không vui.
Cô bé nói: “Con không cần mẹ kế, mẹ kế sẽ đánh trẻ con, con không cần đâu!”
Vương Nhất Thành nhéo khuôn mặt nhỏ ú nu của cô bé, nói: “Con có bị ngốc không đấy!”
Anh chọc chọc trán con gái: “Cha sẽ để con bị ăn hiếp hả? Cha vẫn còn trông chờ con dưỡng già đây này, sao có thể đối xử tệ với con được. Ngay cả có tìm phụ nữ, cũng là để người đó nuôi hai cha con mình mà.”
Bảo Nha dẩu miệng: “Nói chung là con không cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi hai cha con đang nói chuyện thì cảm giác được rèm cửa lắc lư một chút, Vương Nhất Thành lập tức quay đầu qua, hỏi: “Ai đấy?”
Người ở cửa do dự một hồi, rồi giở cửa mành lên, nói: “Chú nhỏ, là cháu Tam Nha đây, bà nội kêu hai người qua ăn cơm.”
Người tới là Tam Nha - Mỹ San của nhà anh cả, cả nhà Mỹ San ở cùng một chỗ sẽ rất là chật chội, cô bé xưa giờ toàn ở chung với bà nội Điền Xảo Hoa, là thần báo bên tai của Điền Xảo Hoa, đừng nói là phòng này của họ mà ngay cả chuyện của cha mẹ cô bé, cô bé đều kể cho Điền Xảo Hoa nghe từ việc lớn đến việc nhỏ.
Liễu Lai Đệ vợ anh ba ở sau lưng đặt cho cô bé một biệt danh là “Cái màn lắm mồm”.
Vương Nhất Thành đưa tay kéo bím tóc của Tam Nha, nói: “Sau này đừng đứng ở cửa phòng chú rồi thò đầu vào nữa, nếu không chú sẽ tháo bím tóc của cháu đấy nhé.”
Bím tóc của Tam Nha bị kéo lỏng, cô bé tức giận dậm chân: “Chú nhỏ đáng ghét quá, sáng nay cháu thắt lâu lắm mới được đó!”
Vương Nhất Thành cười tủm tỉm: “Còn bỏ sâu lông vào cặp cháu nữa đó.”
Tam Nha: “...”
Cô bé dậm chân thật mạnh, trông có vẻ rất tức giận, chú nhỏ còn đáng ghét hơn cả đám con trai trong lớp!
Bảo Nha chống nạnh cười khanh khách, nói: “Cha em là lợi hại nhất.”
Tam Nha: “...”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro