Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 17
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Lão Trần Đầu vừa nghe thấy vậy thì trợn to hai mắt, gõ gõ ống điếu, huýt sáo nói: “Lần này đội thật là hào phóng.”
Vương Nhất Thành: “Lần này vào trong huyện rồi, không biết khi nào mới có thể về lại đây.”
Lão Trần Đầu gật đầu, ừ một tiếng, đừng thấy đây là ông già nóng tính nhưng thật ra bây giờ cũng vẫn có phần hơi rụt rè đấy, những người cả đời làm ruộng ở nông thôn như họ luôn có một loại bản năng ngưỡng mộ người thành phố, nói: “Chúng ta là nông dân ở quê, liệu đi đến chỗ đó có thích hợp hay không?”
Vương Nhất Thành: “Sao lại không thích hợp ạ? Đều là dân lao động, người thành phố bọn họ có thể đi thì chúng ta cũng có thể.”
Anh dừng một lát, nói: “Nếu bác cảm thấy khó xử thì chúng ta mua đem ra xe bò ăn, dù sao thì phần trợ cấp lương thực của chúng ta là mỗi người một cái bánh bao lớn, ăn ở đâu cũng vậy mà.”
Nói tới đây, lão Trần Đầu lại thấy vậy tốt hơn, ông ấy nhanh chóng gật đầu, nói: “Vậy mình cứ mua đem ra đây đi, vừa hay đi đến nhà ga chờ luôn, kẻo đến muộn làm cho thanh niên trí thức không vui.”
Vương Nhất Thành: “Được thôi, để cháu đi mua ngay ạ.”
Đừng thấy mỗi người cũng chỉ có một cái bánh bao lớn mà khinh, nhưng đây đã là mỹ thực hiếm có rồi đấy, nếu không phải lúc ăn tết thì có người cả năm còn không được ăn cái bánh bao trắng nào đấy chứ.
Vương Nhất Thành bước vào tiệm cơm Quốc Doanh, anh nhanh chóng mua hai cái bánh bao rồi đi ra.
Bánh bao mới ra lò vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, hai người một già một trẻ đều có phần kích động, Vương Nhất Thành: “Lâu lắm rồi cháu chưa ăn bánh bao đấy ạ.”
Anh cắn một ngụm, sau đó bẻ bánh bao ra, gói một nửa lại vào khăn tay, lúc ngẩng đầu lên thấy lão Trần Đầu đang nhìn mình, anh nở nụ cười có chút ngại ngùng, nói: “Nhà cháu có con nhỏ, người làm cha như cháu đâu thể ăn mảnh vậy được.”
Lão Trần Đầu gật đầu, nói: “Cháu là người tốt, rất biết chăm lo cho con cái.”
Vương Nhất Thành: “Ôi. Cháu không chăm nó thì ai chăm nó nữa đây ạ? Mẹ của nó cũng đi rồi, người làm cha như cháu lúc nào cũng phải để ý nhiều hơn chút.”
Anh vui vẻ ăn nửa cái bánh bao còn lại, bánh bao bột trắng, mềm xốp, tỏa hương ngào ngạt, cỡ như bánh bao bột ngô thì không thể nào so sánh nổi.
Anh cắn ba phát đã hết nửa cái bánh bao, cảm thán một câu: “Sao cái này lại ngon thế chứ?”
Lão Trần Đầu cười ha ha, ông ấy cũng không nỡ ăn hết, chỉ ăn hai miếng rồi gói lại, trong nhà ông ấy cũng có trẻ con.
Tuy không no nhưng bởi vì là bánh bao bột trắng nên tâm trạng của hai người họ quả thực không tồi chút nào.
Ngoại hai người bọn họ ra thì còn có cả những đại đội khác nữa, có điều căn bản đều không phải đại đội trưởng đích thân tới, đây chẳng phải là vì đại đội trưởng đang làm mình làm mẩy với người trong huyện, mà là bây giờ đang là thời điểm thu hoạch, các đại đội trưởng đều đang chủ trì vụ thu hoạch của đại đội mình.
Người được đại đội cử đến đón rất nhiều, dù sao thì tất cả đại đội cũng vẫn có mặt đầy đủ, mà bình thường họ cũng chỉ lui tới công xã của mình mà thôi, cho nên khi nhìn sơ qua thì hầu như không quen biết ai hết.
Có lẽ là do Vương Nhất Thành đang mặc bộ đồ chuyên dùng để làm việc dưới ruộng, toàn là mảnh vá chằng chịt trên áo, thế nên không có ai đến tìm hai người Vương Nhất Thành và lão Trần Đầu để nói chuyện.
Mà Vương Nhất Thành cũng là tên trộm gà(*), anh trực tiếp bò lên trên xe bò để nằm, tươi cười hớn hở nói: “Bác Trần, cháu ngủ một lát nhé, vụ thu này thật sự làm cháu quá mệt mỏi rồi ạ, có thể nghỉ được chốc nào hay chốc ấy. Đợi chút nữa cháu sẽ luân phiên đổi cho bác.”
[Chú thích: (*) Trộm gà: Ở đây còn có nghĩa lóng là giảo hoạt.]
Hai má lão Trần Đầu hơi đỏ lên, vội xua xua tay: “Thôi bác không ngủ đâu, cháu cứ ngủ đi.”
Xung quanh đây toàn là người, sao mà nằm ra ngủ được chứ? Làm thế ngại lắm đấy.
Vương Nhất Thành đang phát huy đầy đủ ưu điểm của anh, đó là da mặt dày, anh kệ người ta nghĩ gì, vừa nằm xuống đã ngủ, ừ thì, ai bảo cứ nửa đêm là anh đi ăn trộm làm chi.
Quả nhiên là anh đã ngủ một giấc say sưa, nhưng anh đâu có biết lão Trần Đầu đang muốn đào hố chui xuống đất để trốn như thế nào đâu.
Ai đi qua cũng làm bộ như không có gì mà nhìn một cái, còn có người đi qua đây để nhìn cái nữa, nói xem có xấu hổ hay không chứ.
Lão Trần Đầu: Siêu xấu hổ luôn ấy!
Ông ấy lại nhớ lại lời đánh giá của người trong thôn với Vương Nhất Thành, ừ đúng đó, quả là da mặt dày, câu này không hề sai chút nào.
Ngay đúng lúc lão Trần Đầu xấu hổ đến mức đã sắp té xỉu tại chỗ, thì cuối cùng xe lửa cũng vào ga, lão Trần Đầu nhanh chóng đẩy đẩy Vương Nhất Thành: “Tiểu Ngũ, mau dậy đi, có người tới rồi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Vương Nhất Thành: “Lần này vào trong huyện rồi, không biết khi nào mới có thể về lại đây.”
Lão Trần Đầu gật đầu, ừ một tiếng, đừng thấy đây là ông già nóng tính nhưng thật ra bây giờ cũng vẫn có phần hơi rụt rè đấy, những người cả đời làm ruộng ở nông thôn như họ luôn có một loại bản năng ngưỡng mộ người thành phố, nói: “Chúng ta là nông dân ở quê, liệu đi đến chỗ đó có thích hợp hay không?”
Vương Nhất Thành: “Sao lại không thích hợp ạ? Đều là dân lao động, người thành phố bọn họ có thể đi thì chúng ta cũng có thể.”
Anh dừng một lát, nói: “Nếu bác cảm thấy khó xử thì chúng ta mua đem ra xe bò ăn, dù sao thì phần trợ cấp lương thực của chúng ta là mỗi người một cái bánh bao lớn, ăn ở đâu cũng vậy mà.”
Nói tới đây, lão Trần Đầu lại thấy vậy tốt hơn, ông ấy nhanh chóng gật đầu, nói: “Vậy mình cứ mua đem ra đây đi, vừa hay đi đến nhà ga chờ luôn, kẻo đến muộn làm cho thanh niên trí thức không vui.”
Vương Nhất Thành: “Được thôi, để cháu đi mua ngay ạ.”
Đừng thấy mỗi người cũng chỉ có một cái bánh bao lớn mà khinh, nhưng đây đã là mỹ thực hiếm có rồi đấy, nếu không phải lúc ăn tết thì có người cả năm còn không được ăn cái bánh bao trắng nào đấy chứ.
Vương Nhất Thành bước vào tiệm cơm Quốc Doanh, anh nhanh chóng mua hai cái bánh bao rồi đi ra.
Bánh bao mới ra lò vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, hai người một già một trẻ đều có phần kích động, Vương Nhất Thành: “Lâu lắm rồi cháu chưa ăn bánh bao đấy ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cắn một ngụm, sau đó bẻ bánh bao ra, gói một nửa lại vào khăn tay, lúc ngẩng đầu lên thấy lão Trần Đầu đang nhìn mình, anh nở nụ cười có chút ngại ngùng, nói: “Nhà cháu có con nhỏ, người làm cha như cháu đâu thể ăn mảnh vậy được.”
Lão Trần Đầu gật đầu, nói: “Cháu là người tốt, rất biết chăm lo cho con cái.”
Vương Nhất Thành: “Ôi. Cháu không chăm nó thì ai chăm nó nữa đây ạ? Mẹ của nó cũng đi rồi, người làm cha như cháu lúc nào cũng phải để ý nhiều hơn chút.”
Anh vui vẻ ăn nửa cái bánh bao còn lại, bánh bao bột trắng, mềm xốp, tỏa hương ngào ngạt, cỡ như bánh bao bột ngô thì không thể nào so sánh nổi.
Anh cắn ba phát đã hết nửa cái bánh bao, cảm thán một câu: “Sao cái này lại ngon thế chứ?”
Lão Trần Đầu cười ha ha, ông ấy cũng không nỡ ăn hết, chỉ ăn hai miếng rồi gói lại, trong nhà ông ấy cũng có trẻ con.
Tuy không no nhưng bởi vì là bánh bao bột trắng nên tâm trạng của hai người họ quả thực không tồi chút nào.
Ngoại hai người bọn họ ra thì còn có cả những đại đội khác nữa, có điều căn bản đều không phải đại đội trưởng đích thân tới, đây chẳng phải là vì đại đội trưởng đang làm mình làm mẩy với người trong huyện, mà là bây giờ đang là thời điểm thu hoạch, các đại đội trưởng đều đang chủ trì vụ thu hoạch của đại đội mình.
Người được đại đội cử đến đón rất nhiều, dù sao thì tất cả đại đội cũng vẫn có mặt đầy đủ, mà bình thường họ cũng chỉ lui tới công xã của mình mà thôi, cho nên khi nhìn sơ qua thì hầu như không quen biết ai hết.
Có lẽ là do Vương Nhất Thành đang mặc bộ đồ chuyên dùng để làm việc dưới ruộng, toàn là mảnh vá chằng chịt trên áo, thế nên không có ai đến tìm hai người Vương Nhất Thành và lão Trần Đầu để nói chuyện.
Mà Vương Nhất Thành cũng là tên trộm gà(*), anh trực tiếp bò lên trên xe bò để nằm, tươi cười hớn hở nói: “Bác Trần, cháu ngủ một lát nhé, vụ thu này thật sự làm cháu quá mệt mỏi rồi ạ, có thể nghỉ được chốc nào hay chốc ấy. Đợi chút nữa cháu sẽ luân phiên đổi cho bác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chú thích: (*) Trộm gà: Ở đây còn có nghĩa lóng là giảo hoạt.]
Hai má lão Trần Đầu hơi đỏ lên, vội xua xua tay: “Thôi bác không ngủ đâu, cháu cứ ngủ đi.”
Xung quanh đây toàn là người, sao mà nằm ra ngủ được chứ? Làm thế ngại lắm đấy.
Vương Nhất Thành đang phát huy đầy đủ ưu điểm của anh, đó là da mặt dày, anh kệ người ta nghĩ gì, vừa nằm xuống đã ngủ, ừ thì, ai bảo cứ nửa đêm là anh đi ăn trộm làm chi.
Quả nhiên là anh đã ngủ một giấc say sưa, nhưng anh đâu có biết lão Trần Đầu đang muốn đào hố chui xuống đất để trốn như thế nào đâu.
Ai đi qua cũng làm bộ như không có gì mà nhìn một cái, còn có người đi qua đây để nhìn cái nữa, nói xem có xấu hổ hay không chứ.
Lão Trần Đầu: Siêu xấu hổ luôn ấy!
Ông ấy lại nhớ lại lời đánh giá của người trong thôn với Vương Nhất Thành, ừ đúng đó, quả là da mặt dày, câu này không hề sai chút nào.
Ngay đúng lúc lão Trần Đầu xấu hổ đến mức đã sắp té xỉu tại chỗ, thì cuối cùng xe lửa cũng vào ga, lão Trần Đầu nhanh chóng đẩy đẩy Vương Nhất Thành: “Tiểu Ngũ, mau dậy đi, có người tới rồi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro