Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 27
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Động tác đi đi về về của hai đứa rất nhanh, Vương Nhất Thành khóa cửa lại rồi mới chia bánh quy với con gái: “Con một cái, cha một cái, con hai cái, cha hai cái…”
Hai người nhanh chóng chia xong, tuy đã ăn cơm tối, nhưng cơm tối nhà anh không đủ no, đừng nói là mấy miếng bánh quy, giờ có cho một con gà cũng ăn hết được nữa.
Vương Nhất Thành nhớ đến con gà rừng mình giấu trong ngăn giường, thầm nghĩ chút nữa sẽ xử lý.
Anh ngước mắt nhìn thoáng qua bé con nhà mình, bé Bảo Nha híp mắt nở nụ cười với cha, Vương Nhất Thành nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Ăn ngon không con?”
Bảo Nha gật đầu một cái thật mạnh, cô bé nhìn bánh bao bên tay trái, rồi lại nhìn bánh quy bên tay phải, nhẹ nhàng làm nũng: “Cha à, hôm nay con cảm thấy hạnh phúc lắm luôn.”
Nhóc con cho rằng được ăn no là chuyện tốt nhất trần đời.
Bây giờ cô bé còn có cả bánh bao bột trắng với cả bánh quy nữa.
Vương Nhất Thành vuốt ve mái tóc của đứa con gái mèo nhỏ tham ăn này, nói: “Hạnh phúc sao không ăn nhanh đi? Không ăn thì đưa cha, đúng lúc cha đang ăn đồ ngon không đủ đây.”
Bảo Nha nhanh chóng rút tay lại, nói: “Cha ăn rồi mà, đây là của Bảo Nha.”
Cô bé cảnh giác nhìn Vương Nhất Thành, nhưng mà sau đó cô bé lại hơi do dự, hỏi: “Cha chưa no hả?”
Cô bé cúi đầu nhìn đồ ăn của mình, càng thêm do dự xem có nên chia không đây.
Cô bé lâm vào cảnh rối rắm vô cùng, Vương Nhất Thành thấy dáng vẻ này của cô bé thì không nhịn được liền bật cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, trêu chọc: “Cha chưa no thì cũng còn bánh quy mà, hai cha con mình mỗi người một phần, thật là, nói cái gì con cũng tin hết, sao con lại ngốc nghếch thế này.”
Bảo Nha không phục nên chu chu miệng tỏ vẻ không hài lòng, khuôn mặt nhỏ phồng lên, Vương Nhất Thành chọc cô bé, nói: “Sao? Con không phục hả?”
Bảo Nha: “Hứ.”
Vương Nhất Thành nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Nếu con không vui, vậy thì thịt ngày mai…”
Bảo Nha lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn về phía cha mình, kế đến là ôm cổ cha, nói: “Cha à, Bảo Nha không có tức giận đâu. Cha ăn thịt thì có thể dẫn theo Bảo Nha không?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt….
Bảo Nha chính là nhân tài kiệt xuất trong đó đấy.
Vương Nhất Thành chọt chọt cô bé: “Bí mật.”
Bảo Nha lập tức giơ đôi tay nhỏ lên, năn nỉ: “Đ…i mà!” Cô bé kích động đến mức nói không rõ lời.
Đây quả là cơ hội hiếm hoi để được ăn thịt đó.
Tuy ăn bánh bao hay ăn bánh quy cũng rất hạnh phúc rồi, nhưng không thể so sánh được với ăn thịt, thịt là thứ ngon nhất trên đời này.
Đôi mắt Bảo Nha sáng ngời, thiệt tình đặt câu hỏi: “Sao cha lợi hại vậy? Bảo Nha cảm thấy cha là người lợi hại nhất trong thôn, không ai sánh bằng.”
Vương Nhất Thành bị lời hay mật ngọt rót đầy lỗ tai, cảm thấy mỹ mãn, mặt mày hớn hở, nói: “Cái con nhóc này, thế mà lại di truyền cái năng lực nịnh hót của cha….”
Bảo Nha liền bật cười: “Hì hì.”
Vương Nhất Thành hạ giọng: “Ngày mai cha sẽ nướng gà cho con ăn.”
Bảo Nha kích động quay vòng vòng trên giường đất: “Gà nướng gà nướng, gà nướng ăn ngon lắm…”
“Đừng để bị phát hiện nhé.”
Bảo Nha lập tức thận trọng gật đầu, cơ thể nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, kiên định nói: “Cha cứ yên tâm, miệng của Bảo Nha kín lắm.”
Ăn gà là chuyện không thể bỏ lỡ được.
Cô bé cúi đầu cắn một miếng bánh bao, hôm nay ăn bánh bao, ngày mai ăn bánh quy, có năm cái bánh quy thì mỗi ngày ăn một cái, có thể ăn được năm ngày lận đó. Ngày mai còn có gà nướng… Bảo Nha nằm trên giường đất, miệng nhỏ liến thoắt, khi cô bé cười thì đôi mắt sẽ cong lên như hình mặt trăng vậy…
***
Cô bé gặt lúa cả một ngày, cũng mệt rồi nên ngủ rất nhanh, chỉ chốc lát đã như con heo nhỏ đang ngủ say sưa. Nhưng cô bé ngủ không ngoan, chốc lát đã “giương nanh múa vuốt” trên giường đất, gót chân nhỏ đều đã gác lên mặt Vương Nhất Thành.
Vương Nhất Thành bị ăn một đạp, chống lại cơn buồn ngủ, anh lẩm bẩm lầm bầm: “Làm cha khó quá, kiếp sau tôi sẽ làm con trai, làm cha già thiệt khó quá đi, còn phải nướng gà cho con nữa…”
Anh đi ngược chiều gió đêm xách con gà rừng đi ra ngoài, không còn cách nào khác, bởi vì không thể làm ở nhà được, anh là người muốn ăn mảnh mà. Chỉ có thể đi ra ngoài tìm một chỗ thôi.
Vương Nhất Thành lặng lẽ ra ngoài, mới vừa bước ra, chưa đi được vài bước đã thấy đằng trước có một con “quỷ nhỏ”, đêm hôm khuya khoắt, Vương Nhất Thành bị dọa suýt chút nữa thì hét lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì anh bịt chặt miệng mình lại, nhìn kỹ thì, ơ kìa, đây không phải con nhóc Cố Hương Chức sao?
Đêm hôm khuya khoắt mà nhóc này làm gì ở đây thế?
...
Lúc này là vào nửa đêm, trời tối không trăng.
Vương Nhất Thành rón rén đi theo phía sau Cố Hương Chức, anh thật sự có chút tò mò muốn biết con bé Cố Hương Chức này đang muốn làm gì.
Dù sao thì con bé này ban ngày mới vừa rơi xuống nước, nhưng sao buổi tối đã lén chạy đến đây rồi?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Hai người nhanh chóng chia xong, tuy đã ăn cơm tối, nhưng cơm tối nhà anh không đủ no, đừng nói là mấy miếng bánh quy, giờ có cho một con gà cũng ăn hết được nữa.
Vương Nhất Thành nhớ đến con gà rừng mình giấu trong ngăn giường, thầm nghĩ chút nữa sẽ xử lý.
Anh ngước mắt nhìn thoáng qua bé con nhà mình, bé Bảo Nha híp mắt nở nụ cười với cha, Vương Nhất Thành nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Ăn ngon không con?”
Bảo Nha gật đầu một cái thật mạnh, cô bé nhìn bánh bao bên tay trái, rồi lại nhìn bánh quy bên tay phải, nhẹ nhàng làm nũng: “Cha à, hôm nay con cảm thấy hạnh phúc lắm luôn.”
Nhóc con cho rằng được ăn no là chuyện tốt nhất trần đời.
Bây giờ cô bé còn có cả bánh bao bột trắng với cả bánh quy nữa.
Vương Nhất Thành vuốt ve mái tóc của đứa con gái mèo nhỏ tham ăn này, nói: “Hạnh phúc sao không ăn nhanh đi? Không ăn thì đưa cha, đúng lúc cha đang ăn đồ ngon không đủ đây.”
Bảo Nha nhanh chóng rút tay lại, nói: “Cha ăn rồi mà, đây là của Bảo Nha.”
Cô bé cảnh giác nhìn Vương Nhất Thành, nhưng mà sau đó cô bé lại hơi do dự, hỏi: “Cha chưa no hả?”
Cô bé cúi đầu nhìn đồ ăn của mình, càng thêm do dự xem có nên chia không đây.
Cô bé lâm vào cảnh rối rắm vô cùng, Vương Nhất Thành thấy dáng vẻ này của cô bé thì không nhịn được liền bật cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, trêu chọc: “Cha chưa no thì cũng còn bánh quy mà, hai cha con mình mỗi người một phần, thật là, nói cái gì con cũng tin hết, sao con lại ngốc nghếch thế này.”
Bảo Nha không phục nên chu chu miệng tỏ vẻ không hài lòng, khuôn mặt nhỏ phồng lên, Vương Nhất Thành chọc cô bé, nói: “Sao? Con không phục hả?”
Bảo Nha: “Hứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhất Thành nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Nếu con không vui, vậy thì thịt ngày mai…”
Bảo Nha lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn về phía cha mình, kế đến là ôm cổ cha, nói: “Cha à, Bảo Nha không có tức giận đâu. Cha ăn thịt thì có thể dẫn theo Bảo Nha không?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt….
Bảo Nha chính là nhân tài kiệt xuất trong đó đấy.
Vương Nhất Thành chọt chọt cô bé: “Bí mật.”
Bảo Nha lập tức giơ đôi tay nhỏ lên, năn nỉ: “Đ…i mà!” Cô bé kích động đến mức nói không rõ lời.
Đây quả là cơ hội hiếm hoi để được ăn thịt đó.
Tuy ăn bánh bao hay ăn bánh quy cũng rất hạnh phúc rồi, nhưng không thể so sánh được với ăn thịt, thịt là thứ ngon nhất trên đời này.
Đôi mắt Bảo Nha sáng ngời, thiệt tình đặt câu hỏi: “Sao cha lợi hại vậy? Bảo Nha cảm thấy cha là người lợi hại nhất trong thôn, không ai sánh bằng.”
Vương Nhất Thành bị lời hay mật ngọt rót đầy lỗ tai, cảm thấy mỹ mãn, mặt mày hớn hở, nói: “Cái con nhóc này, thế mà lại di truyền cái năng lực nịnh hót của cha….”
Bảo Nha liền bật cười: “Hì hì.”
Vương Nhất Thành hạ giọng: “Ngày mai cha sẽ nướng gà cho con ăn.”
Bảo Nha kích động quay vòng vòng trên giường đất: “Gà nướng gà nướng, gà nướng ăn ngon lắm…”
“Đừng để bị phát hiện nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Nha lập tức thận trọng gật đầu, cơ thể nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, kiên định nói: “Cha cứ yên tâm, miệng của Bảo Nha kín lắm.”
Ăn gà là chuyện không thể bỏ lỡ được.
Cô bé cúi đầu cắn một miếng bánh bao, hôm nay ăn bánh bao, ngày mai ăn bánh quy, có năm cái bánh quy thì mỗi ngày ăn một cái, có thể ăn được năm ngày lận đó. Ngày mai còn có gà nướng… Bảo Nha nằm trên giường đất, miệng nhỏ liến thoắt, khi cô bé cười thì đôi mắt sẽ cong lên như hình mặt trăng vậy…
***
Cô bé gặt lúa cả một ngày, cũng mệt rồi nên ngủ rất nhanh, chỉ chốc lát đã như con heo nhỏ đang ngủ say sưa. Nhưng cô bé ngủ không ngoan, chốc lát đã “giương nanh múa vuốt” trên giường đất, gót chân nhỏ đều đã gác lên mặt Vương Nhất Thành.
Vương Nhất Thành bị ăn một đạp, chống lại cơn buồn ngủ, anh lẩm bẩm lầm bầm: “Làm cha khó quá, kiếp sau tôi sẽ làm con trai, làm cha già thiệt khó quá đi, còn phải nướng gà cho con nữa…”
Anh đi ngược chiều gió đêm xách con gà rừng đi ra ngoài, không còn cách nào khác, bởi vì không thể làm ở nhà được, anh là người muốn ăn mảnh mà. Chỉ có thể đi ra ngoài tìm một chỗ thôi.
Vương Nhất Thành lặng lẽ ra ngoài, mới vừa bước ra, chưa đi được vài bước đã thấy đằng trước có một con “quỷ nhỏ”, đêm hôm khuya khoắt, Vương Nhất Thành bị dọa suýt chút nữa thì hét lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì anh bịt chặt miệng mình lại, nhìn kỹ thì, ơ kìa, đây không phải con nhóc Cố Hương Chức sao?
Đêm hôm khuya khoắt mà nhóc này làm gì ở đây thế?
...
Lúc này là vào nửa đêm, trời tối không trăng.
Vương Nhất Thành rón rén đi theo phía sau Cố Hương Chức, anh thật sự có chút tò mò muốn biết con bé Cố Hương Chức này đang muốn làm gì.
Dù sao thì con bé này ban ngày mới vừa rơi xuống nước, nhưng sao buổi tối đã lén chạy đến đây rồi?
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro