Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 29
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Vương Nhất Thành lộc cộc ngồi dậy.
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng mắng chửi: "Mọi người đến đây đánh giá đúng sai đi, trên đời này có kẻ ức hiếp người như vậy sao, nhà họ Cố các người đúng là không có lương tâm, con gái của tôi cứu cháu gái của các người, vậy mà ngược lại nhà của các người đi lấy oán báo ơn, đập bể cửa kính nhà của tôi.”
“Sao các người có thể thất đức đến vậy hả, làm chuyện này các người không sợ thiên lôi đánh chết các người hay sao? Đi ra, đi ra đây cho tôi! Nhà họ Cố các người mau ra đây!"
Lúc này Vương nhất Thành mới nghe thấy rõ, quả nhiên nhà của Vu Chiêu Đệ đã đến đây.
Anh vội vàng đứng dậy, mang dép vào ra ngoài xem trò vui, Bảo Nha đang ngủ mơ màng, dụi mắt lẩm bẩm nói: "Ồn quá…”
Con bé cực kỳ không vui.
Vương Nhất Thành vỗ về Bảo Nha, nói: "Con gái ngủ một lát đi, cha ra ngoài xem chuyện gì, con ngủ đi nhé."
Bảo Nha nhíu mày, mắt không mở, dáng vẻ không vui vẻ gì, Vương Nhất Thành lại vỗ về Bảo Nha một lúc, con bé mới bĩu môi kéo chăn lên rồi ngủ thiếp đi, trẻ con là như vậy đấy, căn bản rất ham ngủ.
Vương Nhất Thành dỗ dành cho Bảo Nha ngủ rồi mới đi ra ngoài, lúc này cũng thấy những người khác đã đi ra, bác gái Vu đang đứng ở cửa gào khóc mắng người không ngừng, đám người nhà họ Vu cũng đi theo đứng bên cạnh bác ấy, nổi cáu không chịu được.
Đám người đến vây xem cũng đúng lúc thấy nhà họ Cố đi ra, sắc mặt ông nội Cố có chút u ám, cũng phải thôi, đột nhiên đêm hôm khuya khoắt bị người ta đến nhà chửi rủa, cho dù là bất cứ người nào thì cũng sẽ không thể có tâm tình tốt được.
Những người khác trong nhà họ Cố cũng vậy, đều tức giận vì bác gái Vu, nói: "Bà Vu này, bà nói tầm bậy tầm bạ gì vậy hả, người nhà của chúng tôi sao có thể đi đập bể kính nhà bà được, bà đang ỷ vào chuyện kia mà nói bậy đúng không? Ai biết người nhà của bà có gây thù với ai rồi bị người ta tìm đến nhà trả thù hay không, tự nhiên lúc này lại đổ oan lên đầu của chúng tôi? Tôi nói cho bà biết này, đừng hòng nghĩ tới cái mùa xuân tốt đẹp đó!"
"Mấy người!" Bác gái Vu cũng rất tức giận, cao giọng nói: "Nhà của tôi có mích lòng với ai? Nhà của tôi chỉ có mích lòng với nhà ông, ông trời ơi, xin hãy xét xử cho gia đình tụi con, con gái của con rõ ràng là người tốt, chỉ đơn giản nói lời thật lòng mà đã bị nhà này ghi hận. Bọn họ đuổi theo đánh con gái con còn chưa tính, thế mà nửa đêm còn đến trả thù. Cái đồ trời đánh!”
Mọi người nghe xong cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về gia đình nhà họ Cố.
"Nhà họ Cố các người làm như vậy cũng không đúng."
"Tôi nói thật, sau này trong thôn sẽ không có ai dám giúp đỡ nhà mấy người nữa, không thì cũng sẽ bị trả thù, nói không chừng kính bị vỡ là do Đại Lan Tử cầm đầu làm ra đấy."
"Đúng vậy, cô gái kia vừa nhìn đã thấy không đáng tin rồi..."
Thấy mọi người đang bàn tán, nói những câu nghe thôi đã biết không đúng, ông nội Cố lập tức nói: "Xin mọi người hãy nghe tôi nói, tôi biết Đại Lan Tử của nhà chúng tôi ngày thường có chút kiêu căng, thế nhưng nếu cứ vin vào chuyện đó mà đổ cho gia đình chúng tôi thì cũng quá ép người rồi.”
“Người xưa có câu, muốn bắt ăn trộm phải có được bằng chứng, các người không bắt được người mà chỉ dựa vào đoán mò là đang làm xấu đi thanh danh của nhà họ Cố chúng tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Ông nội Cố chính trực nói: "Các người đã bắt được người sao? Bà nói xem, bà có bắt được người không? Tôi dám thề với trời chuyện này không phải do nhà chúng tôi làm, còn các người sao không nghĩ lại đi, ban ngày chúng ta mới ồn ào, ban đêm nhà chúng tôi đi đập cửa kính nhà bà, vậy chẳng phải nhà tôi bị ngốc sao? Chuyện này chắc chắn có người muốn đổ oan cho chúng tôi, các người cũng không được để bị mắc bẫy."
Lúc này những người vây quanh xem dưa cũng cảm thấy ông nội Cố nói có lý đó chớ.
Nhưng mà người nhà họ Cố không nhận, bọn họ cũng không quan tâm là ai làm, chuyện bọn họ làm ồn ào như thế này không phải là để trút giận, mà chính là vì muốn được bồi thường.
Sửa lại hai tấm kính tốn nhiều tiền lắm.
"Ông bớt nói nhảm đi, chuyện này sao có thể không liên quan đến nhà ông được? Ông cũng đừng thề thốt gì, ông không làm không có nghĩa người nhà của ông không làm, nhà ông còn có vợ và con gái, chẳng lẽ họ không làm chuyện đó? Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông không bồi thường thì chuyện này sẽ không yên với tôi đâu." Bác gái Vu kêu gào.
Bà Ngô lúc này cũng đã hiểu ra, đám người này chính là muốn đến đây đòi tiền bồi thường, bà ta lập tức nóng máu lên nhập cuộc luôn, bà ta nói: "Đúng là đám người không biết xấu hổ, lừa ai chứ đừng đến lừa nhà tôi, bà là con mụ hèn hạ, đồ chết tiệt, bà..."
Còn chưa chửi xong, bà Ngô đã xông lên tát bác gái Vu hai cái, hai bà già lao vào đánh nhau, bà đánh tôi, tôi đánh bà, những quần chúng vây xem đều sợ hãi lùi về sau, nếu như vô tình bị đánh trúng thì không hay chút nào.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng mắng chửi: "Mọi người đến đây đánh giá đúng sai đi, trên đời này có kẻ ức hiếp người như vậy sao, nhà họ Cố các người đúng là không có lương tâm, con gái của tôi cứu cháu gái của các người, vậy mà ngược lại nhà của các người đi lấy oán báo ơn, đập bể cửa kính nhà của tôi.”
“Sao các người có thể thất đức đến vậy hả, làm chuyện này các người không sợ thiên lôi đánh chết các người hay sao? Đi ra, đi ra đây cho tôi! Nhà họ Cố các người mau ra đây!"
Lúc này Vương nhất Thành mới nghe thấy rõ, quả nhiên nhà của Vu Chiêu Đệ đã đến đây.
Anh vội vàng đứng dậy, mang dép vào ra ngoài xem trò vui, Bảo Nha đang ngủ mơ màng, dụi mắt lẩm bẩm nói: "Ồn quá…”
Con bé cực kỳ không vui.
Vương Nhất Thành vỗ về Bảo Nha, nói: "Con gái ngủ một lát đi, cha ra ngoài xem chuyện gì, con ngủ đi nhé."
Bảo Nha nhíu mày, mắt không mở, dáng vẻ không vui vẻ gì, Vương Nhất Thành lại vỗ về Bảo Nha một lúc, con bé mới bĩu môi kéo chăn lên rồi ngủ thiếp đi, trẻ con là như vậy đấy, căn bản rất ham ngủ.
Vương Nhất Thành dỗ dành cho Bảo Nha ngủ rồi mới đi ra ngoài, lúc này cũng thấy những người khác đã đi ra, bác gái Vu đang đứng ở cửa gào khóc mắng người không ngừng, đám người nhà họ Vu cũng đi theo đứng bên cạnh bác ấy, nổi cáu không chịu được.
Đám người đến vây xem cũng đúng lúc thấy nhà họ Cố đi ra, sắc mặt ông nội Cố có chút u ám, cũng phải thôi, đột nhiên đêm hôm khuya khoắt bị người ta đến nhà chửi rủa, cho dù là bất cứ người nào thì cũng sẽ không thể có tâm tình tốt được.
Những người khác trong nhà họ Cố cũng vậy, đều tức giận vì bác gái Vu, nói: "Bà Vu này, bà nói tầm bậy tầm bạ gì vậy hả, người nhà của chúng tôi sao có thể đi đập bể kính nhà bà được, bà đang ỷ vào chuyện kia mà nói bậy đúng không? Ai biết người nhà của bà có gây thù với ai rồi bị người ta tìm đến nhà trả thù hay không, tự nhiên lúc này lại đổ oan lên đầu của chúng tôi? Tôi nói cho bà biết này, đừng hòng nghĩ tới cái mùa xuân tốt đẹp đó!"
"Mấy người!" Bác gái Vu cũng rất tức giận, cao giọng nói: "Nhà của tôi có mích lòng với ai? Nhà của tôi chỉ có mích lòng với nhà ông, ông trời ơi, xin hãy xét xử cho gia đình tụi con, con gái của con rõ ràng là người tốt, chỉ đơn giản nói lời thật lòng mà đã bị nhà này ghi hận. Bọn họ đuổi theo đánh con gái con còn chưa tính, thế mà nửa đêm còn đến trả thù. Cái đồ trời đánh!”
Mọi người nghe xong cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về gia đình nhà họ Cố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhà họ Cố các người làm như vậy cũng không đúng."
"Tôi nói thật, sau này trong thôn sẽ không có ai dám giúp đỡ nhà mấy người nữa, không thì cũng sẽ bị trả thù, nói không chừng kính bị vỡ là do Đại Lan Tử cầm đầu làm ra đấy."
"Đúng vậy, cô gái kia vừa nhìn đã thấy không đáng tin rồi..."
Thấy mọi người đang bàn tán, nói những câu nghe thôi đã biết không đúng, ông nội Cố lập tức nói: "Xin mọi người hãy nghe tôi nói, tôi biết Đại Lan Tử của nhà chúng tôi ngày thường có chút kiêu căng, thế nhưng nếu cứ vin vào chuyện đó mà đổ cho gia đình chúng tôi thì cũng quá ép người rồi.”
“Người xưa có câu, muốn bắt ăn trộm phải có được bằng chứng, các người không bắt được người mà chỉ dựa vào đoán mò là đang làm xấu đi thanh danh của nhà họ Cố chúng tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Ông nội Cố chính trực nói: "Các người đã bắt được người sao? Bà nói xem, bà có bắt được người không? Tôi dám thề với trời chuyện này không phải do nhà chúng tôi làm, còn các người sao không nghĩ lại đi, ban ngày chúng ta mới ồn ào, ban đêm nhà chúng tôi đi đập cửa kính nhà bà, vậy chẳng phải nhà tôi bị ngốc sao? Chuyện này chắc chắn có người muốn đổ oan cho chúng tôi, các người cũng không được để bị mắc bẫy."
Lúc này những người vây quanh xem dưa cũng cảm thấy ông nội Cố nói có lý đó chớ.
Nhưng mà người nhà họ Cố không nhận, bọn họ cũng không quan tâm là ai làm, chuyện bọn họ làm ồn ào như thế này không phải là để trút giận, mà chính là vì muốn được bồi thường.
Sửa lại hai tấm kính tốn nhiều tiền lắm.
"Ông bớt nói nhảm đi, chuyện này sao có thể không liên quan đến nhà ông được? Ông cũng đừng thề thốt gì, ông không làm không có nghĩa người nhà của ông không làm, nhà ông còn có vợ và con gái, chẳng lẽ họ không làm chuyện đó? Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông không bồi thường thì chuyện này sẽ không yên với tôi đâu." Bác gái Vu kêu gào.
Bà Ngô lúc này cũng đã hiểu ra, đám người này chính là muốn đến đây đòi tiền bồi thường, bà ta lập tức nóng máu lên nhập cuộc luôn, bà ta nói: "Đúng là đám người không biết xấu hổ, lừa ai chứ đừng đến lừa nhà tôi, bà là con mụ hèn hạ, đồ chết tiệt, bà..."
Còn chưa chửi xong, bà Ngô đã xông lên tát bác gái Vu hai cái, hai bà già lao vào đánh nhau, bà đánh tôi, tôi đánh bà, những quần chúng vây xem đều sợ hãi lùi về sau, nếu như vô tình bị đánh trúng thì không hay chút nào.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro