Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 32
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Chuyện trong nhà thì năm nào mà chả có, nhưng vụ mùa năm nay lại còn vô cùng nhiều.
Lại nói, vụ thu năm nay có khá nhiều chuyện để nói, ngoài chuyện thanh niên trí thức trái mùa đến đây, còn có nhóc Hương Chức nhà họ Cố bị chính cô của mình đẩy xuống sông, chuyện nhà ông Vu bị đập vỡ hết cửa kính, còn có Vương Nhất Thành không gây thù chuốc oán với ai nhưng lại bị thương,...
Mặc dù bây giờ là vụ thu hoạch mùa thu nên rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc mọi người tiếp tục buôn chuyện được.
Rốt cuộc là ai đã đập vỡ kính nhà ông Vu, ông kia nói đúng, bà kia nói cũng có lý, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng vết thương này của Vương Nhất Thành giúp anh lấy được ba công điểm của hai nhà này, tổng cộng là mười lăm công điểm trong năm ngày, chuyện này khiến cho không khí nặng nề luôn bao trùm trong hai nhà.
Khi đi làm, anh trưng bộ mặt ỉu xìu và rất không vui. Ai mà có thể vui mừng khi bị mất mát như vậy?
Tiền lương không phải là vấn đề nhỏ.
Nhưng Vương Nhất Thành cũng không đi làm, nhà họ Ngô và nhà họ Vu lúc nào cũng như đang đối đầu nhau, giống như gà chọi.
Bà Ngô và bác gái Vu nhìn nhau chằm chằm, hận không thể cắn chết đối phương, còn Vương Nhất Thành, người kiếm được sáu công điểm một ngày mà không cần làm gì, đang nhổ lông gà ở nhà, ngâm nga một bài hát rất lâu, không có bất kỳ biểu hiện của sự đau đớn nào, tâm trạng anh vô cùng tốt.
Cũng may lúc này không có ai nhìn thấy anh. Cho dù là kẻ ngốc thì giờ phút này cũng chẳng dám nói anh là bệnh nhân.
Vương Nhất Thành nói dối, nhưng anh không cảm thấy xấu hổ chút nào, nếu không tận dụng cơ hội mà người khác dành cho mình, anh sẽ tự mắng mình là ngu ngốc.
Thừa dịp không có ai ở nhà, anh lập tức đi nướng gà. Bình thường thì anh sẽ không dám làm như vậy, nhưng bởi vì bây giờ là vụ mùa nên mọi chuyện sẽ khác.
Thứ cậu cả anh xem trọng nhất là lương thực, tất cả mọi người đều phải làm việc, điều đó đã tạo cơ hội cho anh.
Vương Nhất Thành bí mật nướng gà ở nhà, cảm thấy rằng cuộc sống là niềm vui vô tận.
Những gì Vương Nhất Thành nói cũng không sai, ngay cả mấy đứa nhóc bốn hoặc năm tuổi, ai cũng phải làm việc. Ai muốn nghỉ một ngày bất kì trong tuần thì cũng không sao, bởi vì dù sao điểm công cũng là tính theo từng cá nhân. Nhưng mùa vụ thì sẽ không như vậy.
Vì vậy ngay cả trẻ con mới sinh, chúng cũng được đặt ngồi hoặc nằm ở hai bên bờ ruộng, còn những đứa trẻ lớn hơn thì phải đi làm.
Có vẻ như nhóc Bảo Nha cũng ở trong số đó. Bảo Nha đang phải gặt lúa mì cùng với các chị. Không chỉ có Bảo Nha, Mỹ Tuyết bốn tuổi cũng đang làm việc. Mấy đứa nhóc này giống nhau ở chỗ, dù là trẻ con nên công điểm có ít hơn người lớn thì cũng không được phép lười biếng.
Bảo Nha mang theo một cái giỏ nhỏ, nhặt từng bông lúa mì một rồi cho vào đó.
"Bảo Nha, Bảo Nha, cha của mày cũng bị thương sao? Như vậy sau này mày sẽ không có cha!" Một cái tên nhóc con chạy tới, gương mặt tròn như một con heo, nói với giọng yếu ớt.
Cô bé Bảo Nha ngẩng đầu lên nhìn, chống tay lớn tiếng nói: "Mày mới là đồ không có cha, cái đồ ngu ngốc!"
Tên nhóc mặt heo tức giận hừ một tiếng, gào lên: " Mày không có, mày chính là không có cha. Cha mày bị thương rồi, mẹ mày thì đã chết, cha mày cũng sẽ chết... A a a!"
Bảo Nha nhặt cục đất dưới chân lên và đập nát nó, cô bé trông giống như một quả pháo nhỏ, xông vào tên nhóc mặt heo kia, lấy đất nhét vào miệng thằng nhóc, hung dữ nói: “Tao bịt cái mồm thối của mày lại!"
"A hu hu hu..." Tên nhóc kia bị Bảo Nha làm cho khóc thét.
Nó gào lên: "Mày, mày, mày, mày bắt nạt tao..."
Bảo Nha ngẩng mặt lên, khịt mũi lớn tiếng nói: "Ai bảo mày dám nói cha tao như thế, cái đồ không được dạy dỗ tử tế!"
"Tại sao mày lại bắt nạt Bảo Nha nhà tao!" Tam Nha xông lên, giận dữ nói: “Mày bắt nạt người khác mà còn đứng đấy khóc, tưởng nhà họ Vương không có ai à? Mày bắt nạt người khác, tao mách bà tao, tao mách cậu tao!"
Đại Nha và Nhị Nha lớn hơn nên đều đi cắt cỏ cho lợn ăn, còn trong số những đứa trẻ đi hái lúa mì của nhà họ Vương, Tam Nha là lớn nhất. Tuy là người hay đi mách lẻo nhưng rất biết cách bảo vệ người nhà.
Nếu bị ai bắt nạt, cô bé sẽ chạy về để mách người lớn.
"Hu hu hu, hai người thật hung dữ, hu hu hu..."
Bảo Nha véo mặt tên nhóc mặt heo, hỏi: “Còn dám nói bậy nữa không?"
"Hu hu hu", nhóc con kêu khóc thảm thiết, ủy khuất nói: "Không dám nữa."
Bảo Nha: "Hừ."
Cô bé nói với giọng ghét bỏ: "Đồ thích khóc nhè!"
Cô gái nhỏ Bảo Nha đứng lên, vỗ vỗ hai chân, nâng cằm nói: "Coi như mày biết điều."
Tên nhóc mặt heo nhổ đất trong miệng ra, như thể nó không phải là người vừa bị Bảo Nha đẩy ngã, vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu, mùa thu hoạch vừa hết, chúng ta cùng nhau lên núi hái hoa quả đi? Ở đấy có cây táo ngọt lắm."
Lại nói, vụ thu năm nay có khá nhiều chuyện để nói, ngoài chuyện thanh niên trí thức trái mùa đến đây, còn có nhóc Hương Chức nhà họ Cố bị chính cô của mình đẩy xuống sông, chuyện nhà ông Vu bị đập vỡ hết cửa kính, còn có Vương Nhất Thành không gây thù chuốc oán với ai nhưng lại bị thương,...
Mặc dù bây giờ là vụ thu hoạch mùa thu nên rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc mọi người tiếp tục buôn chuyện được.
Rốt cuộc là ai đã đập vỡ kính nhà ông Vu, ông kia nói đúng, bà kia nói cũng có lý, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng vết thương này của Vương Nhất Thành giúp anh lấy được ba công điểm của hai nhà này, tổng cộng là mười lăm công điểm trong năm ngày, chuyện này khiến cho không khí nặng nề luôn bao trùm trong hai nhà.
Khi đi làm, anh trưng bộ mặt ỉu xìu và rất không vui. Ai mà có thể vui mừng khi bị mất mát như vậy?
Tiền lương không phải là vấn đề nhỏ.
Nhưng Vương Nhất Thành cũng không đi làm, nhà họ Ngô và nhà họ Vu lúc nào cũng như đang đối đầu nhau, giống như gà chọi.
Bà Ngô và bác gái Vu nhìn nhau chằm chằm, hận không thể cắn chết đối phương, còn Vương Nhất Thành, người kiếm được sáu công điểm một ngày mà không cần làm gì, đang nhổ lông gà ở nhà, ngâm nga một bài hát rất lâu, không có bất kỳ biểu hiện của sự đau đớn nào, tâm trạng anh vô cùng tốt.
Cũng may lúc này không có ai nhìn thấy anh. Cho dù là kẻ ngốc thì giờ phút này cũng chẳng dám nói anh là bệnh nhân.
Vương Nhất Thành nói dối, nhưng anh không cảm thấy xấu hổ chút nào, nếu không tận dụng cơ hội mà người khác dành cho mình, anh sẽ tự mắng mình là ngu ngốc.
Thừa dịp không có ai ở nhà, anh lập tức đi nướng gà. Bình thường thì anh sẽ không dám làm như vậy, nhưng bởi vì bây giờ là vụ mùa nên mọi chuyện sẽ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ cậu cả anh xem trọng nhất là lương thực, tất cả mọi người đều phải làm việc, điều đó đã tạo cơ hội cho anh.
Vương Nhất Thành bí mật nướng gà ở nhà, cảm thấy rằng cuộc sống là niềm vui vô tận.
Những gì Vương Nhất Thành nói cũng không sai, ngay cả mấy đứa nhóc bốn hoặc năm tuổi, ai cũng phải làm việc. Ai muốn nghỉ một ngày bất kì trong tuần thì cũng không sao, bởi vì dù sao điểm công cũng là tính theo từng cá nhân. Nhưng mùa vụ thì sẽ không như vậy.
Vì vậy ngay cả trẻ con mới sinh, chúng cũng được đặt ngồi hoặc nằm ở hai bên bờ ruộng, còn những đứa trẻ lớn hơn thì phải đi làm.
Có vẻ như nhóc Bảo Nha cũng ở trong số đó. Bảo Nha đang phải gặt lúa mì cùng với các chị. Không chỉ có Bảo Nha, Mỹ Tuyết bốn tuổi cũng đang làm việc. Mấy đứa nhóc này giống nhau ở chỗ, dù là trẻ con nên công điểm có ít hơn người lớn thì cũng không được phép lười biếng.
Bảo Nha mang theo một cái giỏ nhỏ, nhặt từng bông lúa mì một rồi cho vào đó.
"Bảo Nha, Bảo Nha, cha của mày cũng bị thương sao? Như vậy sau này mày sẽ không có cha!" Một cái tên nhóc con chạy tới, gương mặt tròn như một con heo, nói với giọng yếu ớt.
Cô bé Bảo Nha ngẩng đầu lên nhìn, chống tay lớn tiếng nói: "Mày mới là đồ không có cha, cái đồ ngu ngốc!"
Tên nhóc mặt heo tức giận hừ một tiếng, gào lên: " Mày không có, mày chính là không có cha. Cha mày bị thương rồi, mẹ mày thì đã chết, cha mày cũng sẽ chết... A a a!"
Bảo Nha nhặt cục đất dưới chân lên và đập nát nó, cô bé trông giống như một quả pháo nhỏ, xông vào tên nhóc mặt heo kia, lấy đất nhét vào miệng thằng nhóc, hung dữ nói: “Tao bịt cái mồm thối của mày lại!"
"A hu hu hu..." Tên nhóc kia bị Bảo Nha làm cho khóc thét.
Nó gào lên: "Mày, mày, mày, mày bắt nạt tao..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Nha ngẩng mặt lên, khịt mũi lớn tiếng nói: "Ai bảo mày dám nói cha tao như thế, cái đồ không được dạy dỗ tử tế!"
"Tại sao mày lại bắt nạt Bảo Nha nhà tao!" Tam Nha xông lên, giận dữ nói: “Mày bắt nạt người khác mà còn đứng đấy khóc, tưởng nhà họ Vương không có ai à? Mày bắt nạt người khác, tao mách bà tao, tao mách cậu tao!"
Đại Nha và Nhị Nha lớn hơn nên đều đi cắt cỏ cho lợn ăn, còn trong số những đứa trẻ đi hái lúa mì của nhà họ Vương, Tam Nha là lớn nhất. Tuy là người hay đi mách lẻo nhưng rất biết cách bảo vệ người nhà.
Nếu bị ai bắt nạt, cô bé sẽ chạy về để mách người lớn.
"Hu hu hu, hai người thật hung dữ, hu hu hu..."
Bảo Nha véo mặt tên nhóc mặt heo, hỏi: “Còn dám nói bậy nữa không?"
"Hu hu hu", nhóc con kêu khóc thảm thiết, ủy khuất nói: "Không dám nữa."
Bảo Nha: "Hừ."
Cô bé nói với giọng ghét bỏ: "Đồ thích khóc nhè!"
Cô gái nhỏ Bảo Nha đứng lên, vỗ vỗ hai chân, nâng cằm nói: "Coi như mày biết điều."
Tên nhóc mặt heo nhổ đất trong miệng ra, như thể nó không phải là người vừa bị Bảo Nha đẩy ngã, vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu, mùa thu hoạch vừa hết, chúng ta cùng nhau lên núi hái hoa quả đi? Ở đấy có cây táo ngọt lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro