Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 36
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Mấy người bọn họ còn chưa kịp nhớ hết cán bộ trong thôn mà Trần Văn Lệ đã biết người ta không có mẹ rồi.
Tâm trạng của Trần Văn Lệ đang không tốt, nghe cậu ta hỏi vậy thì thuận miệng nói: “Con bé đó là con gái của Vương Nhất Thành ngày hôm qua kia chứ ai.”
Cô ta vừa dứt lời, những thanh niên tri thức khác cũng đồng thời nhìn cô ta. Còn những thanh niên tri thức xuống đợt trước lại không hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Chu: “Hôm qua, anh Thành cũng chưa nói về tình huống nhà anh ấy mà…” Cậu ta cảm thấy có hơi vi diệu.
Ngay lúc này, một người thuộc bốn nữ thanh niên tri thức mới đến hôm qua tên là Khương Tiểu Bình, nhỏ giọng nói: “Chính cô ta nói người ta nói bậy, không cho Đường Khả Hân tiếp xúc với Vương Nhất Thành, thực tế là cô ta lén tìm hiểu xong dòng họ người ta đến mười mấy đời rồi. Chẳng lẽ cô ta ưng ý người ta, đúng là tâm cơ độc địa…”
Trần Văn Lệ giật mình, lập tức nhào qua chỗ Khương Tiểu Bình, vừa đánh vừa mắng: “Cái đồ miệng lưỡi thối tha, còn nói xấu tao…”
“Nè, cô làm gì vậy! Cho dù tôi nói trúng tim đen cô thì cô cũng không thể đánh người như vậy!”
“Nữ thanh niên trí thức Trần, cô làm gì vậy? Mau thả nữ thanh niên trí thức Khương ra…”
Trần Văn Lệ: “Để tôi đánh nát miệng cô, nhân phẩm phụ nữ là thứ cô ưa nói gì thì nói à? Đồ tiện nhân.”
Lúc né tránh mấy cú đánh của cô ta, Khương Tiểu Bình cũng lén cào vài đường, còn nói: “Cô làm gì vậy, sao lại đánh người chứ…”
Cuối cùng, hai nữ đồng chí đuổi đánh nhau ngay trên đường lớn làm cho người dân đi ngang qua nhìn đến trợn tròn mắt. Bọn họ còn tưởng con gái trong thành phố đều lịch sự, trang nhã. Sao, sao, sao mới đó đã đánh nhau rồi? Bọn họ chỉ mới đến đây ngày hôm qua thôi mà.
Hai cô gái này khi đánh nhau cũng không thua kém mấy người phụ nữ trong thôn là mấy, nào là xé áo, kéo tóc, còn đánh rất mạnh. Đường Khả Hân chạy tới ngăn cản thì lại bị Trần Văn Lệ đẩy ra, còn trợn mắt mắng: “Cút!”
Đường Khả Hân sửng sốt, hai mắt cô ấy ngỡ ngàng nhìn Trần Văn Lệ, người mà ngày hôm qua còn vui cười, thân thiện, hôm nay đã trừng mắt, tỏ vẻ căm ghét mà nhìn cô.
“Nữ thanh niên trí thức Đường không sao chứ?”
Trong lòng Đường Khả Hân không biết nói gì thêm. Cô ấy đứng lên, lùi về sau một bước, quyết định mặc kệ.
Không ai lên can ngăn, hai người đó càng đánh càng mạnh. Lúc Điền Xảo Hoa dẫn người nhà họ Vương tìm đến thì thấy ngay cảnh này. Bà ấy cũng mặc kệ mấy chuyện đó, lập tức đi đến kéo tóc Trần Văn Lệ ra sau, túm mạnh một phát rồi tặng thêm một cái tát lên mặt cô ta, bà ấy nói: “Ai cho cô ăn hiếp Bảo Nha nhà tôi, cô ăn hiếp người khác quen rồi đòi ăn hiếp đến người nhà Điền Xảo Hoa này phải không?”
Bà ấy lại tát thêm hai cái.
“Cái đồ miệng lưỡi thối tha!”
“A a a…” Trần Văn Lệ không ngờ Điền Xảo Hoa là người đàn bà hung dữ, đanh đá như vậy, đau đến mức kêu to: “Thôn dân mấy người ăn hiếp thanh niên trí thức, tôi muốn tìm phòng quản lý của thanh niên trí thức để tố cáo các người!”
Điền Xoả Hoa không sợ chút nào, bà ấy lại tát thêm một cái rồi nói: “Cô tìm đi, chúng tôi cũng đang muốn tìm lãnh đạo của thanh niên trí thức để hỏi chuyện đây, sao lại sắp xếp một đồng chí nữ có nhân phẩm như cô đến đại đội chúng tôi chứ? Cô nghĩ rằng đại đội chúng tôi thích đón tiếp mấy người lắm à? Cô đi hỏi xung quanh thử xem, trong thôn này có người lớn nào một buổi sáng chỉ kiếm được một công điểm. Ngay cả đứa cháu Lục Nha nhà tôi mới bốn tuổi thôi mà còn làm được một công điểm đấy.”
“Cô đến đây không chỉ khinh thường thôn dân, ăn chơi thoải mái thì thôi, còn bắt nạt trẻ nhỏ. Thôn chúng tôi không thèm nhận loại người như cô đâu. Cô chờ đấy, bây giờ tôi sẽ tìm thêm người đến phòng quản lý thanh niên trí thức, bảo họ đưa cô đi.”
Điền Xảo Hoa không phải là người dễ chọc, lúc bà ấy làm chủ nhiệm hội phụ nữ còn dám đánh một người đàn ông cao lớn khi ông ta gây rối, thế thì sao lại sợ một nữ thanh niên trí thức nhỏ bé này chứ?
Nghe Điền Xảo Hoa nói vậy, sắc mặt Trần Văn Lệ càng trông khó coi hơn. Cô ta cũng hiểu, nếu tiếp tục náo loạn thì loại người như Điền Xảo Hoa chắc chắn sẽ tìm đến phòng quản lý thanh niên trí thức để làm loạn. Cô ta không thể bị đuổi đi, bằng mọi giá đều không thể!
Nếu thanh niên trí thức bị đại đội đuổi về phòng quản lý vì vấn đề nhân phẩm thì sẽ phải đi đến nơi còn khổ hơn.
Cô ta không muốn.
Mặc dù cô ta khinh thường thôn quê nhưng vẫn biết rõ điều kiện của đại đội Thanh Thuỷ vẫn khá tốt.
Tuy trong lòng vẫn còn mắng chửi nhưng ngoài mặt cô ta không dám để lộ ra gì nữa. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Dì Điền, cháu… Cháu xin lỗi ạ. Là do cháu không biết nói chuyện, thật ra cháu không có ý đó.”
Tâm trạng của Trần Văn Lệ đang không tốt, nghe cậu ta hỏi vậy thì thuận miệng nói: “Con bé đó là con gái của Vương Nhất Thành ngày hôm qua kia chứ ai.”
Cô ta vừa dứt lời, những thanh niên tri thức khác cũng đồng thời nhìn cô ta. Còn những thanh niên tri thức xuống đợt trước lại không hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Chu: “Hôm qua, anh Thành cũng chưa nói về tình huống nhà anh ấy mà…” Cậu ta cảm thấy có hơi vi diệu.
Ngay lúc này, một người thuộc bốn nữ thanh niên tri thức mới đến hôm qua tên là Khương Tiểu Bình, nhỏ giọng nói: “Chính cô ta nói người ta nói bậy, không cho Đường Khả Hân tiếp xúc với Vương Nhất Thành, thực tế là cô ta lén tìm hiểu xong dòng họ người ta đến mười mấy đời rồi. Chẳng lẽ cô ta ưng ý người ta, đúng là tâm cơ độc địa…”
Trần Văn Lệ giật mình, lập tức nhào qua chỗ Khương Tiểu Bình, vừa đánh vừa mắng: “Cái đồ miệng lưỡi thối tha, còn nói xấu tao…”
“Nè, cô làm gì vậy! Cho dù tôi nói trúng tim đen cô thì cô cũng không thể đánh người như vậy!”
“Nữ thanh niên trí thức Trần, cô làm gì vậy? Mau thả nữ thanh niên trí thức Khương ra…”
Trần Văn Lệ: “Để tôi đánh nát miệng cô, nhân phẩm phụ nữ là thứ cô ưa nói gì thì nói à? Đồ tiện nhân.”
Lúc né tránh mấy cú đánh của cô ta, Khương Tiểu Bình cũng lén cào vài đường, còn nói: “Cô làm gì vậy, sao lại đánh người chứ…”
Cuối cùng, hai nữ đồng chí đuổi đánh nhau ngay trên đường lớn làm cho người dân đi ngang qua nhìn đến trợn tròn mắt. Bọn họ còn tưởng con gái trong thành phố đều lịch sự, trang nhã. Sao, sao, sao mới đó đã đánh nhau rồi? Bọn họ chỉ mới đến đây ngày hôm qua thôi mà.
Hai cô gái này khi đánh nhau cũng không thua kém mấy người phụ nữ trong thôn là mấy, nào là xé áo, kéo tóc, còn đánh rất mạnh. Đường Khả Hân chạy tới ngăn cản thì lại bị Trần Văn Lệ đẩy ra, còn trợn mắt mắng: “Cút!”
Đường Khả Hân sửng sốt, hai mắt cô ấy ngỡ ngàng nhìn Trần Văn Lệ, người mà ngày hôm qua còn vui cười, thân thiện, hôm nay đã trừng mắt, tỏ vẻ căm ghét mà nhìn cô.
“Nữ thanh niên trí thức Đường không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Đường Khả Hân không biết nói gì thêm. Cô ấy đứng lên, lùi về sau một bước, quyết định mặc kệ.
Không ai lên can ngăn, hai người đó càng đánh càng mạnh. Lúc Điền Xảo Hoa dẫn người nhà họ Vương tìm đến thì thấy ngay cảnh này. Bà ấy cũng mặc kệ mấy chuyện đó, lập tức đi đến kéo tóc Trần Văn Lệ ra sau, túm mạnh một phát rồi tặng thêm một cái tát lên mặt cô ta, bà ấy nói: “Ai cho cô ăn hiếp Bảo Nha nhà tôi, cô ăn hiếp người khác quen rồi đòi ăn hiếp đến người nhà Điền Xảo Hoa này phải không?”
Bà ấy lại tát thêm hai cái.
“Cái đồ miệng lưỡi thối tha!”
“A a a…” Trần Văn Lệ không ngờ Điền Xảo Hoa là người đàn bà hung dữ, đanh đá như vậy, đau đến mức kêu to: “Thôn dân mấy người ăn hiếp thanh niên trí thức, tôi muốn tìm phòng quản lý của thanh niên trí thức để tố cáo các người!”
Điền Xoả Hoa không sợ chút nào, bà ấy lại tát thêm một cái rồi nói: “Cô tìm đi, chúng tôi cũng đang muốn tìm lãnh đạo của thanh niên trí thức để hỏi chuyện đây, sao lại sắp xếp một đồng chí nữ có nhân phẩm như cô đến đại đội chúng tôi chứ? Cô nghĩ rằng đại đội chúng tôi thích đón tiếp mấy người lắm à? Cô đi hỏi xung quanh thử xem, trong thôn này có người lớn nào một buổi sáng chỉ kiếm được một công điểm. Ngay cả đứa cháu Lục Nha nhà tôi mới bốn tuổi thôi mà còn làm được một công điểm đấy.”
“Cô đến đây không chỉ khinh thường thôn dân, ăn chơi thoải mái thì thôi, còn bắt nạt trẻ nhỏ. Thôn chúng tôi không thèm nhận loại người như cô đâu. Cô chờ đấy, bây giờ tôi sẽ tìm thêm người đến phòng quản lý thanh niên trí thức, bảo họ đưa cô đi.”
Điền Xảo Hoa không phải là người dễ chọc, lúc bà ấy làm chủ nhiệm hội phụ nữ còn dám đánh một người đàn ông cao lớn khi ông ta gây rối, thế thì sao lại sợ một nữ thanh niên trí thức nhỏ bé này chứ?
Nghe Điền Xảo Hoa nói vậy, sắc mặt Trần Văn Lệ càng trông khó coi hơn. Cô ta cũng hiểu, nếu tiếp tục náo loạn thì loại người như Điền Xảo Hoa chắc chắn sẽ tìm đến phòng quản lý thanh niên trí thức để làm loạn. Cô ta không thể bị đuổi đi, bằng mọi giá đều không thể!
Nếu thanh niên trí thức bị đại đội đuổi về phòng quản lý vì vấn đề nhân phẩm thì sẽ phải đi đến nơi còn khổ hơn.
Cô ta không muốn.
Mặc dù cô ta khinh thường thôn quê nhưng vẫn biết rõ điều kiện của đại đội Thanh Thuỷ vẫn khá tốt.
Tuy trong lòng vẫn còn mắng chửi nhưng ngoài mặt cô ta không dám để lộ ra gì nữa. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Dì Điền, cháu… Cháu xin lỗi ạ. Là do cháu không biết nói chuyện, thật ra cháu không có ý đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro