Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 42
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Vương Nhất Thành thấy dáng vẻ ảo não của cô ấy thì nói: "Không cần đâu, thứ đó quý giá như vậy, cô giữ lại để mình ăn đi. Hơn nữa, bên này của chúng tôi cũng không có bán, cô ăn hết thì sẽ không còn nữa. Ngược lại bản thân nên giữ lại, khi nhớ nhà rồi thì có thể lấy ra ăn một chút, coi như là hương vị quê nhà."
Đường Khả Hân lập tức gật đầu nói: "Anh nói rất đúng."
Cô ấy ngày càng thêm cảm động: "Anh thật sự là một người tốt."
Vương Nhất Thành mỉm cười rồi nói: "Được rồi, cô nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, chiều nay còn phải làm việc nữa đó. Các người mới xuống nông thôn, nhất định còn chưa quen nên nghỉ ngơi nhiều một chút cho đỡ mệt đi."
Đường Khả Hân: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhé đồng chí Vương."
Vương Nhất Thành khoát tay, Đường Khả Hân vô cùng vui vẻ rời đi. Đúng thật là cô ấy không ngờ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, tuy phải bỏ một quả trứng ra để mượn xe nhưng cô ấy cảm thấy rất đáng giá.
Đồng chí Vương điềm đạm tốt bụng lại ân cần như thế, loại đàn ông như vậy thực sự rất hiếm.
Cô ấy nhanh chóng trở về, buổi trưa sân của thanh niên trí thức khá yên tĩnh, tất cả mọi người đều thừa dịp này nhanh chóng nghỉ ngơi một chốc.
Đường Khả Hân đi vào cửa, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang tụm lại cùng nằm trên giường đất, Trần Văn Lệ thì đang nằm ở đầu giường đặt xa lò sưởi, vừa thấy Đường Khả Hân vào cửa, giọng điệu không được tốt hỏi: "Cô đi đâu vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?"
Đường Khả Hân: "Tôi đi tìm đồng chí Vương một chút."
Trần Văn Lệ lập tức tức giận, ngồi dậy hét to: "Sao cô lại thế chứ, cô đi tìm anh ta làm gì? Cô có ý định đối nghịch với tôi đúng không? Hai chúng ta là bạn thân của nhau, tôi đánh nhau với người ta cô cũng không qua giúp đỡ còn chưa tính, sao lại còn lui tới với gia đình anh ta chứ?"
Đường Khả Hân cau mày, đang định nói lại thì thấy lão thanh niên trí thức Lâm Cẩm hùng hổ mắng chửi: "Cô có phải là chó điên hay không? Bản thân không muốn nghỉ ngơi thì đi ra ngoài mà cãi nhau đi, chúng tôi còn muốn nghỉ ngơi, phiền chết đi được!"
Cô ấy cảm thấy cái người mới tới này quá là phiền phức, lại còn hay gây gổ đánh nhau nữa chứ!
Trần Văn Lệ: "Cô dám!"
Cô ta cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Cẩm, sau đó lập tức nhìn Đường Khả Hân chất vấn: "Cô vẫn là bạn tốt nhất của tôi chứ?"
Đường Khả Hân cũng bị Trần Văn Lệ làm cho khó chịu, trực tiếp cởi giày nằm xuống, nói: "Cô nói xong chưa hả!? Phiền chết đi được."
Bản thân Đường Khả Hân cũng là người kiêu ngạo tự cao, mặc dù cô ấy kết bạn qua đường với Trần Văn Lệ, cũng xem như đang nương tựa vào nhau nhưng vẫn không có tình cảm sâu đậm gì, Trần Văn Lệ nói chuyện gây sự như vậy, cô ấy cũng lập tức cảm thấy phiền.
Cô ấy trực tiếp kéo chăn lên che mặt, Trần Văn Lệ giận đến mức run lên: "Cô, cô!!!"
Cô ta tức giận nằm xuống, trong lòng không ngừng bình tĩnh lại, được lắm Đường Khả Hân, tôi vốn là muốn giúp cô, nhưng cô lại đắc tội với tôi như vậy, xem tôi còn có thể chăm sóc cô được nữa hay không!
Hứ, đi mà làm một người phụ nữ nông thôn thất hôn đi!
Vào giờ nghỉ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng không khí ở điểm thanh niên trí thức lại không tốt lắm.
Trần Văn Lệ tranh cãi vô cùng gay gắt với Đường Khả Hân, oán giận nhìn chằm chằm cô ấy mà trong lòng thầm mắng mấy câu. Nhưng khi nghĩ đến Đường Khả Hân sẽ bị gả đi ở nông thôn, cô ta lại bắt đầu cảm thấy khoái chí một cách lạ thường. Nếu muốn chống lại cô ta thì cứ chờ gặp phải xui xẻo đi.
Trần Văn Lệ có một bí mật lớn, đó là cô ta không giống với người bình thường.
Kiếp trước Trần Văn Lệ cũng xuống nông thôn đến đại đội Thanh Thủy này. Cô ta là một người mới đến từ thành phố, căn bản không chịu được cực khổ nên muốn tìm một cái phiếu cơm dài hạn. Người cô ta nhìn trúng chính là Vương Nhất Thành.
Cô ta cảm thấy mình là người lớn lên ở thành phố, bằng lòng gả cho một kẻ góa vợ như anh thì anh phải mang ơn đội nghĩa, lấy chức vụ chủ tịch hội phụ nữ của mẹ anh ra làm sính lễ mới đúng, càng phải đuổi đứa con hoang kia ra ngoài nữa. Một đứa nhóc con chẳng đáng giá bao nhiêu tiền của cả.
Nhưng không ngờ được rằng, cô ta đã chủ động nói ra rồi mà cái nhà này còn không biết điều, không chỉ như thế mà còn giao cho cô ta việc đào phân, nhìn qua là biết do nhà họ Vương đã giở trò quỷ rồi.
Cô ta dọn phân tầm hơn nửa năm, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài phải gả cho tên thợ săn già nhà họ Hà, thằng con trai khốn nạn của Hà Tứ Trụ cưới vợ trong thành phố thế mà lại không để cho cô ta làm chủ trong nhà, còn động tay động chân với cô ta, càng không cho cô ta thi đại học, không cho cô ta quay về thành phố.
Đường Khả Hân lập tức gật đầu nói: "Anh nói rất đúng."
Cô ấy ngày càng thêm cảm động: "Anh thật sự là một người tốt."
Vương Nhất Thành mỉm cười rồi nói: "Được rồi, cô nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, chiều nay còn phải làm việc nữa đó. Các người mới xuống nông thôn, nhất định còn chưa quen nên nghỉ ngơi nhiều một chút cho đỡ mệt đi."
Đường Khả Hân: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh nhé đồng chí Vương."
Vương Nhất Thành khoát tay, Đường Khả Hân vô cùng vui vẻ rời đi. Đúng thật là cô ấy không ngờ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, tuy phải bỏ một quả trứng ra để mượn xe nhưng cô ấy cảm thấy rất đáng giá.
Đồng chí Vương điềm đạm tốt bụng lại ân cần như thế, loại đàn ông như vậy thực sự rất hiếm.
Cô ấy nhanh chóng trở về, buổi trưa sân của thanh niên trí thức khá yên tĩnh, tất cả mọi người đều thừa dịp này nhanh chóng nghỉ ngơi một chốc.
Đường Khả Hân đi vào cửa, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang tụm lại cùng nằm trên giường đất, Trần Văn Lệ thì đang nằm ở đầu giường đặt xa lò sưởi, vừa thấy Đường Khả Hân vào cửa, giọng điệu không được tốt hỏi: "Cô đi đâu vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?"
Đường Khả Hân: "Tôi đi tìm đồng chí Vương một chút."
Trần Văn Lệ lập tức tức giận, ngồi dậy hét to: "Sao cô lại thế chứ, cô đi tìm anh ta làm gì? Cô có ý định đối nghịch với tôi đúng không? Hai chúng ta là bạn thân của nhau, tôi đánh nhau với người ta cô cũng không qua giúp đỡ còn chưa tính, sao lại còn lui tới với gia đình anh ta chứ?"
Đường Khả Hân cau mày, đang định nói lại thì thấy lão thanh niên trí thức Lâm Cẩm hùng hổ mắng chửi: "Cô có phải là chó điên hay không? Bản thân không muốn nghỉ ngơi thì đi ra ngoài mà cãi nhau đi, chúng tôi còn muốn nghỉ ngơi, phiền chết đi được!"
Cô ấy cảm thấy cái người mới tới này quá là phiền phức, lại còn hay gây gổ đánh nhau nữa chứ!
Trần Văn Lệ: "Cô dám!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Cẩm, sau đó lập tức nhìn Đường Khả Hân chất vấn: "Cô vẫn là bạn tốt nhất của tôi chứ?"
Đường Khả Hân cũng bị Trần Văn Lệ làm cho khó chịu, trực tiếp cởi giày nằm xuống, nói: "Cô nói xong chưa hả!? Phiền chết đi được."
Bản thân Đường Khả Hân cũng là người kiêu ngạo tự cao, mặc dù cô ấy kết bạn qua đường với Trần Văn Lệ, cũng xem như đang nương tựa vào nhau nhưng vẫn không có tình cảm sâu đậm gì, Trần Văn Lệ nói chuyện gây sự như vậy, cô ấy cũng lập tức cảm thấy phiền.
Cô ấy trực tiếp kéo chăn lên che mặt, Trần Văn Lệ giận đến mức run lên: "Cô, cô!!!"
Cô ta tức giận nằm xuống, trong lòng không ngừng bình tĩnh lại, được lắm Đường Khả Hân, tôi vốn là muốn giúp cô, nhưng cô lại đắc tội với tôi như vậy, xem tôi còn có thể chăm sóc cô được nữa hay không!
Hứ, đi mà làm một người phụ nữ nông thôn thất hôn đi!
Vào giờ nghỉ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng không khí ở điểm thanh niên trí thức lại không tốt lắm.
Trần Văn Lệ tranh cãi vô cùng gay gắt với Đường Khả Hân, oán giận nhìn chằm chằm cô ấy mà trong lòng thầm mắng mấy câu. Nhưng khi nghĩ đến Đường Khả Hân sẽ bị gả đi ở nông thôn, cô ta lại bắt đầu cảm thấy khoái chí một cách lạ thường. Nếu muốn chống lại cô ta thì cứ chờ gặp phải xui xẻo đi.
Trần Văn Lệ có một bí mật lớn, đó là cô ta không giống với người bình thường.
Kiếp trước Trần Văn Lệ cũng xuống nông thôn đến đại đội Thanh Thủy này. Cô ta là một người mới đến từ thành phố, căn bản không chịu được cực khổ nên muốn tìm một cái phiếu cơm dài hạn. Người cô ta nhìn trúng chính là Vương Nhất Thành.
Cô ta cảm thấy mình là người lớn lên ở thành phố, bằng lòng gả cho một kẻ góa vợ như anh thì anh phải mang ơn đội nghĩa, lấy chức vụ chủ tịch hội phụ nữ của mẹ anh ra làm sính lễ mới đúng, càng phải đuổi đứa con hoang kia ra ngoài nữa. Một đứa nhóc con chẳng đáng giá bao nhiêu tiền của cả.
Nhưng không ngờ được rằng, cô ta đã chủ động nói ra rồi mà cái nhà này còn không biết điều, không chỉ như thế mà còn giao cho cô ta việc đào phân, nhìn qua là biết do nhà họ Vương đã giở trò quỷ rồi.
Cô ta dọn phân tầm hơn nửa năm, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài phải gả cho tên thợ săn già nhà họ Hà, thằng con trai khốn nạn của Hà Tứ Trụ cưới vợ trong thành phố thế mà lại không để cho cô ta làm chủ trong nhà, còn động tay động chân với cô ta, càng không cho cô ta thi đại học, không cho cô ta quay về thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro