Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 47
Hương Tô Lật
2024-09-07 02:20:53
Điền Xảo Hoa vừa cầm cái sạn trong tay vừa chống nạnh: “Cô còn cãi nữa hả? Ở cái nhà này còn chưa tới lượt cô làm chủ. Tôi thấy cô rảnh quá rồi đấy, nếu không muốn đi nghỉ ngơi, còn sung sức thì ra bờ sông giặt quần áo đi! Để tôi mà thấy cô ăn hiếp con cái lần nữa, xem tôi có đuổi cô về nhà lão Liễu hay không. Gia phong nhà lão Liễu của cô cũng quá kém đi, dạy con gái thành cái kiểu gì thế này? Cô đừng có mà dạy hư cháu gái nhà họ Vương của tôi.”
Liễu Lai Đệ bị mắng nên chỉ biết cúi đầu không dám nói gì, trong nhà này người cô ta sợ nhất là mẹ chồng, ai bảo số cô ta khổ quá chứ, chị dâu cả, chị dâu hai ai cũng có con trai, chỉ có cô ta là không có. Không có con trai thì làm sao dám sống thẳng lưng, hất mặt lên trời đây?
Trong lòng cô ta vô cùng đau khổ, cười lấy lòng: “Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, con đi giặt quần áo ngay đây.”
Mắt Điền Xảo Hoa trợn trắng, xoay người quay về phòng bếp, cái nhà này nếu không có bà ấy quản thì chắc cả đám này đều có ý đồ làm phản hết rồi.
Bà ấy cúi đầu xào rau, nhìn thấy Bảo Nha ghé đầu vào bên cửa nhìn mình, Điền Xảo Hoa gật đầu với cô bé, Bảo Nha nhanh chóng nở nụ cười rồi chạy đi.
Bà nội mắng chửi người khác ghê quá đi.
Trong nhà này không chỉ có mỗi Tam Nha là người hay cáo trạng.
Bảo Nha như một con thỏ rón ra rón rén lạch bạch chạy về phòng, nói nhỏ với cha: “Vừa nãy con đi méc làm cho bác ba gái bị bà mắng đấy ạ.”
Đôi tay nhỏ của cô bé chống cằm, hai má phồng to ra, có chút phiền muộn nho nhỏ. Vương Nhất Thành lười biếng dựa vào cái tủ trên giường đất, giống như người không xương, nói: “Bà con mắng ai thì liên quan gì đến con, bà mắng là vì bác gái lén chửi cháu bà, sao vậy? Bà làm sai mà còn không thấy ngượng, sao con phải ngượng chứ?”
Đôi mắt to của Bảo Nha nhấp nháy, cô bé vò đầu nói: “Đúng vậy nhỉ.”
Vương Nhất Thành tùy ý nói: “Con không làm sai thì có gì phải lo? Nhưng mà con còn nhỏ, sau này có muốn méc thì về méc với cha trước, cha là người lớn, không sợ mấy người đó. Còn con là con nít, nếu bị người khác ghi hận, lén đâm sau lưng thì sẽ không tốt đâu.”
Anh nhìn cô bé: “Cha chỉ có một đứa con là con thôi, nếu con xảy ra chuyện gì thì cha phải làm sao đây, con nói có đúng không?”
Bảo Nha dùng sức gật đầu, giọng lanh lảnh nói: “Cha nói đúng.”
Cha là lợi hại nhất, cái gì cha cũng biết hết.
Tuy có rất nhiều người nói cha ham ăn lười làm, nhưng mà Bảo Nha vẫn thương cha nhất, cha là người cha tốt nhất.
Cô bé bò lên giường đất, ngồi xếp bằng, nói: “Cha à, hôm nay con gặp phải một dì thanh niên trí thức xấu xa, dì ta còn tính gạt con đó, Bảo Nha đã lập tức nhìn ra dì ta là đồ bại hoại.”
Vương Nhất Thành nhướng mày: “Thanh niên trí thức? Con kể lại xem.”
Bảo Nha: “Là cái người mắng Bảo Nha đấy, dì ta nói với Bảo Nha, nói là trên núi…”
Bảo Nha nhớ rõ ràng, cô bé thật sự nhớ không xót thứ gì cả, nói năng rành mạch kể lại hết mọi chuyện cho cha nghe. Vương Nhất Thành nghe xong, sắc mặt đã trở nên khó coi, anh xoa xoa đầu con gái, nói: “Dì này không có ý tốt, may mà con nói cho cha nghe trước, nếu con tự đi qua đó, nói không chừng đã bị thương rồi.”
Dừng một chút, Vương Nhất Thành nói thêm: “Con nghĩ xem, con đã đắc tội cô ta, bà nội con còn đánh cô ta, cô ta sẽ còn tốt bụng được vậy hả? Nếu đổi lại là Bảo Nha bị đánh, còn phải bồi thường đồ hộp với kẹo, con có tốt bụng nói chỗ có đồ ăn ngon cho cô ta không?”
Bảo Nha kiên định: “Dạ không.”
Vương Nhất Thành: “Đấy.”
Anh nghiêm túc nói: “Đừng nói là kiểu người không hợp với con như này, mà ngay cả những người quen thuộc trong thôn con cũng không nhất thiết phải tin tưởng, ai có chỗ tốt mà không muốn giữ cho riêng mình chứ? Người khác nói cho con chỗ tốt thì con phải cẩn thận một chút, có biết chưa?”
“Cha có thể tham lam nhưng bởi vì cha là người lớn nên cha mới không chịu thiệt. Nhưng Bảo Nha vẫn là trẻ con, trẻ con tính kế không lại người lớn, có rất nhiều chuyện con chưa hiểu được, rất dễ vì ham mưu lợi nhỏ mà chịu thiệt lớn, con hiểu chưa?”
Bảo Nha nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cha có đồ ăn ngon nhất định sẽ chia cho Bảo Nha, Bảo Nha đừng để bị người khác lừa, không tham mấy thứ kia, biết chưa?”
Bảo Nha dùng sức gật đầu: “Dạ, Bảo Nha biết rồi ạ.”
Cô bé có hơi ngượng ngùng vì điều này, nhưng sau đó đã nhanh chóng lấy sáu viên kẹo từ trong túi ra, nói: “Bảo Nha không tham món lợi nhỏ đâu, còn cái này là của một dì thanh niên trí thức cho con, không phải thanh niên trí thức xấu xa mà là dì Đường cho ạ.”
Vương Nhất Thành kinh ngạc nhìn Bảo Nha một cái, nói: “Là cái người mặc áo cộc tay màu lam á hả?”
Bảo Nha gật đầu: “Dạ đúng rồi.”
Liễu Lai Đệ bị mắng nên chỉ biết cúi đầu không dám nói gì, trong nhà này người cô ta sợ nhất là mẹ chồng, ai bảo số cô ta khổ quá chứ, chị dâu cả, chị dâu hai ai cũng có con trai, chỉ có cô ta là không có. Không có con trai thì làm sao dám sống thẳng lưng, hất mặt lên trời đây?
Trong lòng cô ta vô cùng đau khổ, cười lấy lòng: “Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, con đi giặt quần áo ngay đây.”
Mắt Điền Xảo Hoa trợn trắng, xoay người quay về phòng bếp, cái nhà này nếu không có bà ấy quản thì chắc cả đám này đều có ý đồ làm phản hết rồi.
Bà ấy cúi đầu xào rau, nhìn thấy Bảo Nha ghé đầu vào bên cửa nhìn mình, Điền Xảo Hoa gật đầu với cô bé, Bảo Nha nhanh chóng nở nụ cười rồi chạy đi.
Bà nội mắng chửi người khác ghê quá đi.
Trong nhà này không chỉ có mỗi Tam Nha là người hay cáo trạng.
Bảo Nha như một con thỏ rón ra rón rén lạch bạch chạy về phòng, nói nhỏ với cha: “Vừa nãy con đi méc làm cho bác ba gái bị bà mắng đấy ạ.”
Đôi tay nhỏ của cô bé chống cằm, hai má phồng to ra, có chút phiền muộn nho nhỏ. Vương Nhất Thành lười biếng dựa vào cái tủ trên giường đất, giống như người không xương, nói: “Bà con mắng ai thì liên quan gì đến con, bà mắng là vì bác gái lén chửi cháu bà, sao vậy? Bà làm sai mà còn không thấy ngượng, sao con phải ngượng chứ?”
Đôi mắt to của Bảo Nha nhấp nháy, cô bé vò đầu nói: “Đúng vậy nhỉ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhất Thành tùy ý nói: “Con không làm sai thì có gì phải lo? Nhưng mà con còn nhỏ, sau này có muốn méc thì về méc với cha trước, cha là người lớn, không sợ mấy người đó. Còn con là con nít, nếu bị người khác ghi hận, lén đâm sau lưng thì sẽ không tốt đâu.”
Anh nhìn cô bé: “Cha chỉ có một đứa con là con thôi, nếu con xảy ra chuyện gì thì cha phải làm sao đây, con nói có đúng không?”
Bảo Nha dùng sức gật đầu, giọng lanh lảnh nói: “Cha nói đúng.”
Cha là lợi hại nhất, cái gì cha cũng biết hết.
Tuy có rất nhiều người nói cha ham ăn lười làm, nhưng mà Bảo Nha vẫn thương cha nhất, cha là người cha tốt nhất.
Cô bé bò lên giường đất, ngồi xếp bằng, nói: “Cha à, hôm nay con gặp phải một dì thanh niên trí thức xấu xa, dì ta còn tính gạt con đó, Bảo Nha đã lập tức nhìn ra dì ta là đồ bại hoại.”
Vương Nhất Thành nhướng mày: “Thanh niên trí thức? Con kể lại xem.”
Bảo Nha: “Là cái người mắng Bảo Nha đấy, dì ta nói với Bảo Nha, nói là trên núi…”
Bảo Nha nhớ rõ ràng, cô bé thật sự nhớ không xót thứ gì cả, nói năng rành mạch kể lại hết mọi chuyện cho cha nghe. Vương Nhất Thành nghe xong, sắc mặt đã trở nên khó coi, anh xoa xoa đầu con gái, nói: “Dì này không có ý tốt, may mà con nói cho cha nghe trước, nếu con tự đi qua đó, nói không chừng đã bị thương rồi.”
Dừng một chút, Vương Nhất Thành nói thêm: “Con nghĩ xem, con đã đắc tội cô ta, bà nội con còn đánh cô ta, cô ta sẽ còn tốt bụng được vậy hả? Nếu đổi lại là Bảo Nha bị đánh, còn phải bồi thường đồ hộp với kẹo, con có tốt bụng nói chỗ có đồ ăn ngon cho cô ta không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Nha kiên định: “Dạ không.”
Vương Nhất Thành: “Đấy.”
Anh nghiêm túc nói: “Đừng nói là kiểu người không hợp với con như này, mà ngay cả những người quen thuộc trong thôn con cũng không nhất thiết phải tin tưởng, ai có chỗ tốt mà không muốn giữ cho riêng mình chứ? Người khác nói cho con chỗ tốt thì con phải cẩn thận một chút, có biết chưa?”
“Cha có thể tham lam nhưng bởi vì cha là người lớn nên cha mới không chịu thiệt. Nhưng Bảo Nha vẫn là trẻ con, trẻ con tính kế không lại người lớn, có rất nhiều chuyện con chưa hiểu được, rất dễ vì ham mưu lợi nhỏ mà chịu thiệt lớn, con hiểu chưa?”
Bảo Nha nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cha có đồ ăn ngon nhất định sẽ chia cho Bảo Nha, Bảo Nha đừng để bị người khác lừa, không tham mấy thứ kia, biết chưa?”
Bảo Nha dùng sức gật đầu: “Dạ, Bảo Nha biết rồi ạ.”
Cô bé có hơi ngượng ngùng vì điều này, nhưng sau đó đã nhanh chóng lấy sáu viên kẹo từ trong túi ra, nói: “Bảo Nha không tham món lợi nhỏ đâu, còn cái này là của một dì thanh niên trí thức cho con, không phải thanh niên trí thức xấu xa mà là dì Đường cho ạ.”
Vương Nhất Thành kinh ngạc nhìn Bảo Nha một cái, nói: “Là cái người mặc áo cộc tay màu lam á hả?”
Bảo Nha gật đầu: “Dạ đúng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro