Chăm Chỉ Kiếm Tiền, Nghỉ Hưu Làm Cá Mặn!
Hái Nấm
2024-08-20 16:26:58
Nhóc Toàn bất lực nhìn em gái mình và nói: “Em nói nhiều như thế làm như em từng ăn kẹo sữa rồi ấy, chúng ta còn chưa được nếm thử một chút xíu nào đâu!”
Nhóc An lập tức nổi giận: “Ai nói em chưa được nếm thử, hôm trước em nhân lúc thằng Gạo không để ý em đã tranh thủ liếm thử một cái rồi nhá!”
“Khi nào? Sao không rủ anh!” Nhóc Toàn nói.
Vân Thiên: “...”
Ngọc Liên: “...”
Có chút cạn lời! Hai anh em nhà này thèm kẹo đến điên rồi à!
Hai anh em bọn họ ở chơi một chút thì trở về ăn cơm trưa, khi cháo chín thì Thím Hoa cũng quay trở lại.
Rửa tay rửa mặt xong thì một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm, Vân Thiên nói về việc khi nãy nhóc An rủ đi hái nấm.
Thím Hoa gắp đồ ăn vào chén cho hai người rồi nói: “Chiều này chắc thu hoạch xong rồi, sáng mai hai đứa cứ đi với anh em bọn nó đi, nếu có nấm thì bán đổi kẹo mà ăn, không đủ thì bà cho thêm. Nhưng mà Vân Thiên phải trông chừng em gái cho kỹ nhé, đừng đi xa quá, nhớ đừng qua khu vực an toàn đã đánh dấu.”
“Dạ, con biết rồi ạ, con sẽ trông em gái thật tốt.” Vân Thiên nói.
Ngọc Liên không bận tâm lắm, đây cũng phải lần đầu tiên vào rừng, trước đây cũng đi vài lần rồi, nói là rừng chứ đi lòng vòng bên ngoài bìa rừng thôi.
Ngọc Liên nhìn cháo khoai lang trước mặt có chút ăn không vô, cô nhớ đến cơm trắng và thịt kho quá đi!
Nhưng lúc này có thứ để no bụng là tốt rồi, dù thèm cũng ráng nhịn xuống, bà nội và Vân Thiên đã vất vả lắm rồi, mà không ăn thịt cũng không sao, ngày mai vào rừng xem có gì ăn được không, còn có thể rủ nhóc Vân Thiên ra suối bắt cá về kho ăn cho đỡ thèm.
Buổi chiều thu hoạch số khoai lang còn lại xong thì đã xong vụ mùa, nghỉ ngơi vài ngày sẽ trồng lại vụ mới, thời tiết ở đây khác thuận lợi, mùa đông cũng không lạnh lắm.
Nhưng nghe Thím Hoa nói quê cũ của bà mùa đông rất lạnh còn có tuyết rơi, Ngọc Liên rất tò mò về thế giới này, nếu có cơ hội thì cô muốn đi khắp nơi để ngắm nhìn mọi thứ ở thế giới này.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng anh em An và Toàn đã có mặt trước nhà, thế là chưa kịp ăn sáng đã phải ra ngoài, cũng may Thím Hoa đã nước khoai vào lúc sáng sớm.
Ngọc Liên vừa gặm khoai vừa đi theo mọi người ở phía trước, Vân Thiên đi rất chậm để chờ cô, trên tay cậu nhóc cũng có một củ khoai lang ấm nóng.
Giữa đường lại gặp bà Cúc, Ngọc Liên nhìn phần bụng nhô cao của bà ấy mà có chút không thể tin được.
Đây là một chuyện sau khi Ngọc Liên biết được từ năm trước, khi đấy cô bị sốc tận mấy ngày trời. Thím Hoa của cô trông như bốn mươi mấy tuổi kia thật ra đã sáu mươi tám tuổi, còn bà Cúc đang nâng bụng trước mặt cô đây đã bảy mươi mốt tuổi, và đặc biệt nhất bà ấy còn mang thai ở độ tuổi khá cao này.
Thế giới này độ tuổi trung bình của con người là một trăm năm mươi, nếu sống khỏe thì có thể tận một trăm sáu mươi tuổi, bảy mươi tuổi còn có thể sinh con là chuyện rất bình thường, nhưng tỉ lệ có con ở thế giới này thì khá thấp.
Như bà Cúc chẳng hạn, bà ấy đã bảy mươi mốt tuổi, tính luôn đứa trẻ chưa được sinh ra là có ba người con, việc mang thai ở thế giới này giống như chuyện ngẫu nhiên vậy, may mắn thì đứa trẻ sẽ đến, còn không thì cả đời không có người con nào cả.
Ngọc Liên suy nghĩ là một trăm tuổi đã cảm thấy rất thọ và đủ rồi, một trăm năm mươi ư? Sống lâu như thế làm gì? Đủ ăn còn đỡ, nếu cuộc sống thiếu thốn thì giống như chịu tội vậy.
Bà Cúc thấy Ngọc Liên thì ánh mắt như sáng lên, miệng hiện lên nụ cười và nói: “Ấy dô con bé này càng lúc càng xinh đẹp là sao đấy nhỉ, con gái ngoan đến đây cho bà xem một chút.”
Vân Thiên như một bản năng mà kéo cô ra phía sau của mình, bản thân như gà mẹ đang xù lông bảo vệ gà con.
Bà Cúc thấy vật thì bĩu môi: “Cái thằng nhóc thối này làm như tao là kẻ xấu vậy, tao chỉ muốn nói chuyện cùng con bé Liên thôi, mày tránh qua một bên.”
Vân Thiên hung dữ trừng mắt với bà Cúc, cậu nhóc rất ghét người phụ nữ này, trước đây thì ghét bỏ em gái, còn không muốn cho em gái ăn sữa nhờ, khi đó khác nào muốn em gái chết, còn bây giờ thì sao, thấy em gái đáng yêu lại muốn đem về nuôi. Sau khi bị Thím Hoa chửi và đuổi đi mấy lần thì mới chịu từ bỏ, nay bà ta lại có ý định đó nữa.
“Cái thằng con hoang này, mày dám trừng mắt với tao à, tao…”
Bà ta chưa kịp chửi tiếp thì chồng bà ta đã kéo bà ấy đi.
“Đi thôi, cái tật nhiều chuyện này của bà không chịu bỏ, khi không lại chọc thằng nhóc đó làm gì, bà đang mang thai đấy lỡ nó đẩy một cái thì có mà chết, sao ngu thế hả.”
Bà Cúc đưa tay sờ bụng, quay lại phun nước bọt một cái rồi bỏ đi, bà ta chẳng qua nhìn trúng con bé lớn lên xinh đẹp kia thôi, lúc trước bà ta mở lòng từ bi muốn mang con bé kia về nuôi, nuôi lớn rồi thì tiện thể cho nó lấy cháu nội trai của bà, nhưng mà cái mụ đàn bà nghèo khó và đanh đá kia dám chửi bới bà ta.
Khi nãy thấy con bé đó càng lớn càng xinh xắn thì bà ta lại có ý định đó, nếu đứa con trong bụng bà ta là con trai thì nuôi con bé đấy lớn lên để cho con trai bà làm vợ, về sau cháu nội của bà ta toàn những đứa trẻ xinh đẹp thôi.
Nhưng mà thằng oắt con đó cứ như mụ đàn bà kia, bảo vệ con bé đó như bảo vật trên tay, xùy, để rồi xem, đứa trẻ lớn lên càng đẹp thì nó có chịu yên phận mà ở trong ngôi làng đơn sơ này hay không, để lúc bị bỏ rơi rồi ngồi khóc.
Thấy bà Cúc đã đi xa, Vân Thiên quay lại căn dặn: “Em gái đừng có nghe lời bà ta dụ dỗ, cho em ăn thứ gì cũng đừng ăn, sau này thấy bà ta thì cứ chạy thật nhanh về nhà nhé!”
Ngọc Liên nhìn gương mặt căng thẳng của Vân Thiên thì không khỏi buồn cười, cô đâu phải trẻ con dễ bị lừa chứ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Thiên thấy thế thì yên tâm hơn một chút, nhưng cậu nhóc sẽ nói với bà nội chuyện này khi trở về nhà.
Cả đám lại đi tiếp, đi thêm một đoạn thì Ngọc Liên nhìn thấy bà Cúc đang phụ chồng mình gieo hạt trên ruộng, dân làng đã chuẩn bị cho vụ ngô mới, nhà của cô chỉ mới thu hoạch xong thôi, còn phải xới đất rồi mới gieo hạt.
Ngọc Liên thở dài một tiếng, Thím Hoa là lao động chính trong nhà rất vất vả, cô muốn mình lớn thật mau để giúp được nhiều việc hơn.
Đi tầm hai chục phút nữa thì đến bìa rừng, anh em An và Toàn đi nhanh hơn và đã đến trước tầm một lúc, hai người đang ngắt hoa ngắt cỏ bên đường, hai người đang nói gì đó rất vui.
Nhìn thấy cảnh này Ngọc Liên cũng mỉm cười theo, trẻ em độ tuổi này như ánh mặt trời nhỏ, luôn tỏa sáng lấp lánh và tràn đầy năng lượng.
Lúc đi vào rừng thì phát hiện không chỉ có bọn họ mà còn hai ba người dân làng cũng đi hái nấm, Vân Thiên dẫn cả đám đi về phía ít người đi tầm mười phút thì thấy một ổ nấm trên gốc cây gỗ mục.
Ngọc Liên nhìn những chùm nấm mộc nhĩ đen dày đặc trên gốc cây, xem ra thực vật ở thế giới này cũng không khác mấy với thế giới trước đây.
Ngọc Liên ngồi xuống và bắt đầu hái nấm cùng mọi người, nấm mộc nhỉ cũng không nhiều lắm cả bốn người hái tầm mười phút là hết sạch, Vân Thiên trút hết nấm trong sọt nhỏ của cô qua bên sọt của mình.
“Em gái có mệt không, uống một chút nước nhé!”
Vân Thiên lấy ống trúc bên hong và mở ra đưa cho Ngọc Liên uống, cô uống hai ngụm thì dừng, cậu nhóc cũng uống vài ngụm rồi cất đi.
Cả đám lại tiếp tục đi tìm chỗ khác, tìm thêm một lúc thì thấy vài chỗ nấm nhỏ, đến khi mặt trời lên cao thì sọt nấm cũng được phân nửa.
Vân Thiên lau mồ hôi trên trán, ngước nhìn mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, cậu nhóc quay sáng nói với ba người.
“Quay về thôi trời gần trưa rồi.”
Nhóc Toàn kiểm tra lại số nấm mộc nhĩ trong sọt của mình rồi vui vẻ nói:
“Hôm nay tìm được nhiều quá, của em và An cộng lại phơi khô chắc được tầm một ký lận đó!”
Nhóc An gần như nhảy cẫng lên.
“Tốt quá rồi em sẽ mua được rất nhiều kẹo!”
Vân Thiên tính toán một chút, thì cảm thấy một ký nấm khô cũng không mua được bao nhiêu kẹo sữa, nấm mộc nhĩ một ký cũng chỉ bán năm đồng xu thôi, kẹo sữa tận hai mươi đồng xu nửa ký lận, nhiều nấm như vậy đổi được mấy viên kẹo thì rất đáng tiếc.
Cả bốn người cùng nhau quay trở lại, lúc đi ngang một bụi cây, Ngọc Liên vô tình nhìn thấy một thứ rất quen thuộc, quan sát một chút thì mới xác định được là một bụi mâm xôi đỏ, cô khá quen thuộc vì em họ của cô rất thích ăn loại trái cây này, cậu của cô còn đặc biệt mua một cây về trồng trong vườn, em họ của cô lúc nào cũng cảnh cáo cô rằng không được chạm vào nữa.
Ngọc Liên kéo tay áo Vân Thiên, cậu nhóc quay lại, cô liền chỉ về hướng bụi cây mâm xôi và nói nhỏ.
“Trái cây.”
Vân Thiên nhìn theo thì ánh mắt sáng lên, đó là trái đỏ, ăn được, bụi cây khá ít, nếu cùng nhau hái thì chia ra chẳng được bao nhiêu, nên cậu nhóc quyết định đánh dấu lên một thân cây rồi dẫn Ngọc Liên rời đi.
Đừng cho là cậu ích kỷ, Vân Thiên chỉ muốn dành phần nhiều cho em gái đáng yêu của mình thôi, hai anh em An và Toàn cũng thế thôi, phát hiện thứ tốt sẽ không chia sẻ với nhau.
Về đến nhà đã là buổi trưa, Thím Hoa đang phân loại hạt giống ngô, thấy hai người bà ấy mỉm cười.
“Hái được nhiều nấm không? Nhìn Mèo con cười tươi như vậy chắc là nhiều lắm nhỉ?”
Ngọc Liên ngại ngùng vì bị gọi là Mèo con, cô bỏ cái sọt xuống và đi đến ngồi trong lòng Thím Hoa và làm nũng.
“Con không phải là Mèo con nữa, con đã cao hơn con cô Sương rồi mà!”
Nhóc An lập tức nổi giận: “Ai nói em chưa được nếm thử, hôm trước em nhân lúc thằng Gạo không để ý em đã tranh thủ liếm thử một cái rồi nhá!”
“Khi nào? Sao không rủ anh!” Nhóc Toàn nói.
Vân Thiên: “...”
Ngọc Liên: “...”
Có chút cạn lời! Hai anh em nhà này thèm kẹo đến điên rồi à!
Hai anh em bọn họ ở chơi một chút thì trở về ăn cơm trưa, khi cháo chín thì Thím Hoa cũng quay trở lại.
Rửa tay rửa mặt xong thì một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm, Vân Thiên nói về việc khi nãy nhóc An rủ đi hái nấm.
Thím Hoa gắp đồ ăn vào chén cho hai người rồi nói: “Chiều này chắc thu hoạch xong rồi, sáng mai hai đứa cứ đi với anh em bọn nó đi, nếu có nấm thì bán đổi kẹo mà ăn, không đủ thì bà cho thêm. Nhưng mà Vân Thiên phải trông chừng em gái cho kỹ nhé, đừng đi xa quá, nhớ đừng qua khu vực an toàn đã đánh dấu.”
“Dạ, con biết rồi ạ, con sẽ trông em gái thật tốt.” Vân Thiên nói.
Ngọc Liên không bận tâm lắm, đây cũng phải lần đầu tiên vào rừng, trước đây cũng đi vài lần rồi, nói là rừng chứ đi lòng vòng bên ngoài bìa rừng thôi.
Ngọc Liên nhìn cháo khoai lang trước mặt có chút ăn không vô, cô nhớ đến cơm trắng và thịt kho quá đi!
Nhưng lúc này có thứ để no bụng là tốt rồi, dù thèm cũng ráng nhịn xuống, bà nội và Vân Thiên đã vất vả lắm rồi, mà không ăn thịt cũng không sao, ngày mai vào rừng xem có gì ăn được không, còn có thể rủ nhóc Vân Thiên ra suối bắt cá về kho ăn cho đỡ thèm.
Buổi chiều thu hoạch số khoai lang còn lại xong thì đã xong vụ mùa, nghỉ ngơi vài ngày sẽ trồng lại vụ mới, thời tiết ở đây khác thuận lợi, mùa đông cũng không lạnh lắm.
Nhưng nghe Thím Hoa nói quê cũ của bà mùa đông rất lạnh còn có tuyết rơi, Ngọc Liên rất tò mò về thế giới này, nếu có cơ hội thì cô muốn đi khắp nơi để ngắm nhìn mọi thứ ở thế giới này.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng anh em An và Toàn đã có mặt trước nhà, thế là chưa kịp ăn sáng đã phải ra ngoài, cũng may Thím Hoa đã nước khoai vào lúc sáng sớm.
Ngọc Liên vừa gặm khoai vừa đi theo mọi người ở phía trước, Vân Thiên đi rất chậm để chờ cô, trên tay cậu nhóc cũng có một củ khoai lang ấm nóng.
Giữa đường lại gặp bà Cúc, Ngọc Liên nhìn phần bụng nhô cao của bà ấy mà có chút không thể tin được.
Đây là một chuyện sau khi Ngọc Liên biết được từ năm trước, khi đấy cô bị sốc tận mấy ngày trời. Thím Hoa của cô trông như bốn mươi mấy tuổi kia thật ra đã sáu mươi tám tuổi, còn bà Cúc đang nâng bụng trước mặt cô đây đã bảy mươi mốt tuổi, và đặc biệt nhất bà ấy còn mang thai ở độ tuổi khá cao này.
Thế giới này độ tuổi trung bình của con người là một trăm năm mươi, nếu sống khỏe thì có thể tận một trăm sáu mươi tuổi, bảy mươi tuổi còn có thể sinh con là chuyện rất bình thường, nhưng tỉ lệ có con ở thế giới này thì khá thấp.
Như bà Cúc chẳng hạn, bà ấy đã bảy mươi mốt tuổi, tính luôn đứa trẻ chưa được sinh ra là có ba người con, việc mang thai ở thế giới này giống như chuyện ngẫu nhiên vậy, may mắn thì đứa trẻ sẽ đến, còn không thì cả đời không có người con nào cả.
Ngọc Liên suy nghĩ là một trăm tuổi đã cảm thấy rất thọ và đủ rồi, một trăm năm mươi ư? Sống lâu như thế làm gì? Đủ ăn còn đỡ, nếu cuộc sống thiếu thốn thì giống như chịu tội vậy.
Bà Cúc thấy Ngọc Liên thì ánh mắt như sáng lên, miệng hiện lên nụ cười và nói: “Ấy dô con bé này càng lúc càng xinh đẹp là sao đấy nhỉ, con gái ngoan đến đây cho bà xem một chút.”
Vân Thiên như một bản năng mà kéo cô ra phía sau của mình, bản thân như gà mẹ đang xù lông bảo vệ gà con.
Bà Cúc thấy vật thì bĩu môi: “Cái thằng nhóc thối này làm như tao là kẻ xấu vậy, tao chỉ muốn nói chuyện cùng con bé Liên thôi, mày tránh qua một bên.”
Vân Thiên hung dữ trừng mắt với bà Cúc, cậu nhóc rất ghét người phụ nữ này, trước đây thì ghét bỏ em gái, còn không muốn cho em gái ăn sữa nhờ, khi đó khác nào muốn em gái chết, còn bây giờ thì sao, thấy em gái đáng yêu lại muốn đem về nuôi. Sau khi bị Thím Hoa chửi và đuổi đi mấy lần thì mới chịu từ bỏ, nay bà ta lại có ý định đó nữa.
“Cái thằng con hoang này, mày dám trừng mắt với tao à, tao…”
Bà ta chưa kịp chửi tiếp thì chồng bà ta đã kéo bà ấy đi.
“Đi thôi, cái tật nhiều chuyện này của bà không chịu bỏ, khi không lại chọc thằng nhóc đó làm gì, bà đang mang thai đấy lỡ nó đẩy một cái thì có mà chết, sao ngu thế hả.”
Bà Cúc đưa tay sờ bụng, quay lại phun nước bọt một cái rồi bỏ đi, bà ta chẳng qua nhìn trúng con bé lớn lên xinh đẹp kia thôi, lúc trước bà ta mở lòng từ bi muốn mang con bé kia về nuôi, nuôi lớn rồi thì tiện thể cho nó lấy cháu nội trai của bà, nhưng mà cái mụ đàn bà nghèo khó và đanh đá kia dám chửi bới bà ta.
Khi nãy thấy con bé đó càng lớn càng xinh xắn thì bà ta lại có ý định đó, nếu đứa con trong bụng bà ta là con trai thì nuôi con bé đấy lớn lên để cho con trai bà làm vợ, về sau cháu nội của bà ta toàn những đứa trẻ xinh đẹp thôi.
Nhưng mà thằng oắt con đó cứ như mụ đàn bà kia, bảo vệ con bé đó như bảo vật trên tay, xùy, để rồi xem, đứa trẻ lớn lên càng đẹp thì nó có chịu yên phận mà ở trong ngôi làng đơn sơ này hay không, để lúc bị bỏ rơi rồi ngồi khóc.
Thấy bà Cúc đã đi xa, Vân Thiên quay lại căn dặn: “Em gái đừng có nghe lời bà ta dụ dỗ, cho em ăn thứ gì cũng đừng ăn, sau này thấy bà ta thì cứ chạy thật nhanh về nhà nhé!”
Ngọc Liên nhìn gương mặt căng thẳng của Vân Thiên thì không khỏi buồn cười, cô đâu phải trẻ con dễ bị lừa chứ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Thiên thấy thế thì yên tâm hơn một chút, nhưng cậu nhóc sẽ nói với bà nội chuyện này khi trở về nhà.
Cả đám lại đi tiếp, đi thêm một đoạn thì Ngọc Liên nhìn thấy bà Cúc đang phụ chồng mình gieo hạt trên ruộng, dân làng đã chuẩn bị cho vụ ngô mới, nhà của cô chỉ mới thu hoạch xong thôi, còn phải xới đất rồi mới gieo hạt.
Ngọc Liên thở dài một tiếng, Thím Hoa là lao động chính trong nhà rất vất vả, cô muốn mình lớn thật mau để giúp được nhiều việc hơn.
Đi tầm hai chục phút nữa thì đến bìa rừng, anh em An và Toàn đi nhanh hơn và đã đến trước tầm một lúc, hai người đang ngắt hoa ngắt cỏ bên đường, hai người đang nói gì đó rất vui.
Nhìn thấy cảnh này Ngọc Liên cũng mỉm cười theo, trẻ em độ tuổi này như ánh mặt trời nhỏ, luôn tỏa sáng lấp lánh và tràn đầy năng lượng.
Lúc đi vào rừng thì phát hiện không chỉ có bọn họ mà còn hai ba người dân làng cũng đi hái nấm, Vân Thiên dẫn cả đám đi về phía ít người đi tầm mười phút thì thấy một ổ nấm trên gốc cây gỗ mục.
Ngọc Liên nhìn những chùm nấm mộc nhĩ đen dày đặc trên gốc cây, xem ra thực vật ở thế giới này cũng không khác mấy với thế giới trước đây.
Ngọc Liên ngồi xuống và bắt đầu hái nấm cùng mọi người, nấm mộc nhỉ cũng không nhiều lắm cả bốn người hái tầm mười phút là hết sạch, Vân Thiên trút hết nấm trong sọt nhỏ của cô qua bên sọt của mình.
“Em gái có mệt không, uống một chút nước nhé!”
Vân Thiên lấy ống trúc bên hong và mở ra đưa cho Ngọc Liên uống, cô uống hai ngụm thì dừng, cậu nhóc cũng uống vài ngụm rồi cất đi.
Cả đám lại tiếp tục đi tìm chỗ khác, tìm thêm một lúc thì thấy vài chỗ nấm nhỏ, đến khi mặt trời lên cao thì sọt nấm cũng được phân nửa.
Vân Thiên lau mồ hôi trên trán, ngước nhìn mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, cậu nhóc quay sáng nói với ba người.
“Quay về thôi trời gần trưa rồi.”
Nhóc Toàn kiểm tra lại số nấm mộc nhĩ trong sọt của mình rồi vui vẻ nói:
“Hôm nay tìm được nhiều quá, của em và An cộng lại phơi khô chắc được tầm một ký lận đó!”
Nhóc An gần như nhảy cẫng lên.
“Tốt quá rồi em sẽ mua được rất nhiều kẹo!”
Vân Thiên tính toán một chút, thì cảm thấy một ký nấm khô cũng không mua được bao nhiêu kẹo sữa, nấm mộc nhĩ một ký cũng chỉ bán năm đồng xu thôi, kẹo sữa tận hai mươi đồng xu nửa ký lận, nhiều nấm như vậy đổi được mấy viên kẹo thì rất đáng tiếc.
Cả bốn người cùng nhau quay trở lại, lúc đi ngang một bụi cây, Ngọc Liên vô tình nhìn thấy một thứ rất quen thuộc, quan sát một chút thì mới xác định được là một bụi mâm xôi đỏ, cô khá quen thuộc vì em họ của cô rất thích ăn loại trái cây này, cậu của cô còn đặc biệt mua một cây về trồng trong vườn, em họ của cô lúc nào cũng cảnh cáo cô rằng không được chạm vào nữa.
Ngọc Liên kéo tay áo Vân Thiên, cậu nhóc quay lại, cô liền chỉ về hướng bụi cây mâm xôi và nói nhỏ.
“Trái cây.”
Vân Thiên nhìn theo thì ánh mắt sáng lên, đó là trái đỏ, ăn được, bụi cây khá ít, nếu cùng nhau hái thì chia ra chẳng được bao nhiêu, nên cậu nhóc quyết định đánh dấu lên một thân cây rồi dẫn Ngọc Liên rời đi.
Đừng cho là cậu ích kỷ, Vân Thiên chỉ muốn dành phần nhiều cho em gái đáng yêu của mình thôi, hai anh em An và Toàn cũng thế thôi, phát hiện thứ tốt sẽ không chia sẻ với nhau.
Về đến nhà đã là buổi trưa, Thím Hoa đang phân loại hạt giống ngô, thấy hai người bà ấy mỉm cười.
“Hái được nhiều nấm không? Nhìn Mèo con cười tươi như vậy chắc là nhiều lắm nhỉ?”
Ngọc Liên ngại ngùng vì bị gọi là Mèo con, cô bỏ cái sọt xuống và đi đến ngồi trong lòng Thím Hoa và làm nũng.
“Con không phải là Mèo con nữa, con đã cao hơn con cô Sương rồi mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro