Chân Tình Người Một Đời Không Quên
Bằng Mặt Không...
Blueberry Love Cheese
2024-11-15 07:13:48
Ở chỗ khác, Giang Lưu đại diện nhà họ Giang đi đến trụ sở chính của Hoa thị.
Chủ tịch trên danh nghĩa của Hoa thị chính là chị cả Hoa Phong rất nhiệt tình tiếp đón Giang Lưu. Lại còn rất vui vẻ giao mảnh đất đã hứa hẹn trước đây cho Giang Lưu.
Hoa Phong là một doanh nhân rất sắc sảo, sau khi kí kết xong còn không quên làm thân: “Chúng ta đã là người một nhà nên tôi cũng nói thẳng. Mảnh đất này rất có tiềm năng nên nhà chúng tôi cũng không nỡ bán. Nhưng nghĩ đến việc sau này Tiểu Ngũ sẽ lấy chồng liền coi đó như là hồi môn cho con bé. Ba mẹ chắc cũng cảm thấy mấy năm nay Tiểu Ngũ đã thiệt thòi nên muốn bù đắp cho em nó, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng sau này cậu có thể đối xử thật tốt với em ấy mà thôi.”
Câu này đúng là nói quá hay.
Giang Lưu trong lòng hiểu rõ nhà họ Hoa hào phóng như vậy là vì giao ước với nhà họ Tạ. Nhà họ Tạ viện trợ cho họ tài chính đồng nghĩa họ phải giao ra mảnh đất.
Nhưng giao dịch lộ liễu như vậy nghe không được lọt tai lắm, nên mới dùng chuyện liên hôn để che giấu. Nhà họ Tạ nói là sính lễ, nhà họ Hoa nói là của hồi môn.
Thực ra những năm qua địa vị của Hoa Sanh ở Hoa gia như thế nào, trong lòng ba mẹ cô có trọng lượng ra sao, Giang Lưu đều biết rõ.
Giang Lưu cầm hợp đồng chuyển nhượng đứng dậy: “Chị cả yên tâm, em sẽ làm như thế.”
“Vậy, Giang thiếu, chúng ta hợp tác vui vẻ… không đúng, không nên gọi là Giang thiếu nữa, phải gọi là em rể.” Hoa Phong cười.
Giang Lưu cười không nói gì…
“Đúng rồi, tuần sau là lễ mừng thọ của mẹ, cậu và Tiểu Ngũ có về không?”
Giang Lưu gật đầu: “Nếu là tiệc sinh nhật của mẹ thì tất nhiên phải về rồi.”
“Tốt, hẹn gặp lại.”
“Ok.”
Hoa Phong làm việc luôn dứt khoát và kiên quyết như thế. Giang Lưu cầm hợp đồng và rời khỏi Hoa gia.
Sau khi Giang Lưu rời đi, nhị tiểu thư Hoa gia - Hoa Thanh, đến tìm.
”Chị đã kí hợp đồng chuyển nhượng đất rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Ngu ngốc ! Tại sao phải cho không Giang gia chứ?” Hoa Thanh cảm thấy cuộc mua bán này không hề có lợi.
“Mảnh đất này trước đây đã nói là sẽ giao cho nhà họ Tạ. Bây giờ Tiểu Ngũ đã gả cho Giang Lưu, vốn lưu động của chúng ta cũng do Giang gia cung ứng, nếu đất không giao cho họ thì theo em giao cho ai mới thích hợp ?“
Hoa Phong lạnh lùng nhìn Hoa Thanh, thật ra quan hệ giữa hai người không hề hoà thuận. Mặc dù ngày ngày làm việc cùng nhau tại công ty nhưng thực chất hai người họ là bằng mặt không bằng lòng.
Hoa gia đã mở chuỗi nhà hàng độc quyền hơn 20 mấy năm. Hoa Phong chính là giám đốc điều hành đảm nhiệm mảng kinh doanh này của Hoa gia.
Tuy kinh doanh không được như trước nhưng cũng đã có nhiều chi nhánh trên khắp cả nước.
Hoa Thanh quản lý bên ngành làm đẹp, cũng chính là Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Hoa gia. Những năm gần đây ngành phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng được ưa chuộng nên công trạng của cô ngày càng tăng cao.
Cho nên cô luôn không cam tâm bị dưới trướng người khác, vẫn luôn tìm cơ hội để thay thế vị trí của chị cả.
Vì lẽ đó mà hai người họ thường xuyên đối đầu gay gắt tại các cuộc họp hội đồng quản trị , mọi người cũng đều quen với kiểu đối đầu này của hai người họ.
“Đương nhiên em nghĩ là nên giữ lại. Chị cũng thừa biết chính phủ đang muốn phát triển thành phố mới ở phía Nam. Hồ Tiên Nữ là khu trung tâm lớn nhất xung quanh đó. Bất luận chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì đó cũng là cái cây hái ra tiền.”
“Sau đó thì sao, em cho rằng Giang gia tự nhiên đến tặng cho chúng ta 500 triệu sao, hay em cho rằng Tiểu Ngũ trị giá 500 triệu ?”
“Không thì sao?”
“Em gái à, em còn không biết động não suy nghĩ sao. Giang gia từ đâu mà lập nghiệp, người ta là ngân hàng tư nhân, bao năm qua đều kiếm lời dựa vào các khoản cho vay... 500 triệu này là do người ta đưa tới nhưng cũng có thể hiểu cho chúng ta vay. Em có biết 500 triệu lãi sau một năm là bao nhiêu không?”
Hoa Thanh lặng thinh.
Hoa Phong giễu cợt: “Nói thẳng ra thì lợi nhuận từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của em cũng trả không nổi một con số lẻ!”
“Vậy chị giao đất cho người ta thì họ cũng không cần chúng ta trả lãi sao?” Hoa Thanh ấm ức.
Hoa Phong chậm rãi mở ngăn kéo từ bên trong lấy ra một tập tài liệu.
“Tự mình xem đi.”
Hoa Thanh cầm tài liệu, trên đó nói rõ 500 triệu là Giang gia tặng, không cần hoàn trả cũng không cần tiền lãi.
Nhìn vào ngày tháng bên dưới, chính là ngày hôm nay.
Nói cách khác, Giang gia chỉ đưa ra hợp đồng như vậy sau khi xác thực đã chuyển nhượng đất. Nếu không họ sẽ đưa ra một bản khế ước và bắt đầu tính lãi suất.
Hoa Thanh thực đã đuối lý, không nói gì thêm.
Giang gia làm như thế thật giống kẻ trộm gà nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì quá đáng cả. Suy cho cùng bọn họ đều là doanh nhân, chẳng có ai ngu ngốc, nhất là hiện tại gia đình họ vẫn là gia tộc quyền thế bậc nhất.
Chủ tịch trên danh nghĩa của Hoa thị chính là chị cả Hoa Phong rất nhiệt tình tiếp đón Giang Lưu. Lại còn rất vui vẻ giao mảnh đất đã hứa hẹn trước đây cho Giang Lưu.
Hoa Phong là một doanh nhân rất sắc sảo, sau khi kí kết xong còn không quên làm thân: “Chúng ta đã là người một nhà nên tôi cũng nói thẳng. Mảnh đất này rất có tiềm năng nên nhà chúng tôi cũng không nỡ bán. Nhưng nghĩ đến việc sau này Tiểu Ngũ sẽ lấy chồng liền coi đó như là hồi môn cho con bé. Ba mẹ chắc cũng cảm thấy mấy năm nay Tiểu Ngũ đã thiệt thòi nên muốn bù đắp cho em nó, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng sau này cậu có thể đối xử thật tốt với em ấy mà thôi.”
Câu này đúng là nói quá hay.
Giang Lưu trong lòng hiểu rõ nhà họ Hoa hào phóng như vậy là vì giao ước với nhà họ Tạ. Nhà họ Tạ viện trợ cho họ tài chính đồng nghĩa họ phải giao ra mảnh đất.
Nhưng giao dịch lộ liễu như vậy nghe không được lọt tai lắm, nên mới dùng chuyện liên hôn để che giấu. Nhà họ Tạ nói là sính lễ, nhà họ Hoa nói là của hồi môn.
Thực ra những năm qua địa vị của Hoa Sanh ở Hoa gia như thế nào, trong lòng ba mẹ cô có trọng lượng ra sao, Giang Lưu đều biết rõ.
Giang Lưu cầm hợp đồng chuyển nhượng đứng dậy: “Chị cả yên tâm, em sẽ làm như thế.”
“Vậy, Giang thiếu, chúng ta hợp tác vui vẻ… không đúng, không nên gọi là Giang thiếu nữa, phải gọi là em rể.” Hoa Phong cười.
Giang Lưu cười không nói gì…
“Đúng rồi, tuần sau là lễ mừng thọ của mẹ, cậu và Tiểu Ngũ có về không?”
Giang Lưu gật đầu: “Nếu là tiệc sinh nhật của mẹ thì tất nhiên phải về rồi.”
“Tốt, hẹn gặp lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ok.”
Hoa Phong làm việc luôn dứt khoát và kiên quyết như thế. Giang Lưu cầm hợp đồng và rời khỏi Hoa gia.
Sau khi Giang Lưu rời đi, nhị tiểu thư Hoa gia - Hoa Thanh, đến tìm.
”Chị đã kí hợp đồng chuyển nhượng đất rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Ngu ngốc ! Tại sao phải cho không Giang gia chứ?” Hoa Thanh cảm thấy cuộc mua bán này không hề có lợi.
“Mảnh đất này trước đây đã nói là sẽ giao cho nhà họ Tạ. Bây giờ Tiểu Ngũ đã gả cho Giang Lưu, vốn lưu động của chúng ta cũng do Giang gia cung ứng, nếu đất không giao cho họ thì theo em giao cho ai mới thích hợp ?“
Hoa Phong lạnh lùng nhìn Hoa Thanh, thật ra quan hệ giữa hai người không hề hoà thuận. Mặc dù ngày ngày làm việc cùng nhau tại công ty nhưng thực chất hai người họ là bằng mặt không bằng lòng.
Hoa gia đã mở chuỗi nhà hàng độc quyền hơn 20 mấy năm. Hoa Phong chính là giám đốc điều hành đảm nhiệm mảng kinh doanh này của Hoa gia.
Tuy kinh doanh không được như trước nhưng cũng đã có nhiều chi nhánh trên khắp cả nước.
Hoa Thanh quản lý bên ngành làm đẹp, cũng chính là Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Hoa gia. Những năm gần đây ngành phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng được ưa chuộng nên công trạng của cô ngày càng tăng cao.
Cho nên cô luôn không cam tâm bị dưới trướng người khác, vẫn luôn tìm cơ hội để thay thế vị trí của chị cả.
Vì lẽ đó mà hai người họ thường xuyên đối đầu gay gắt tại các cuộc họp hội đồng quản trị , mọi người cũng đều quen với kiểu đối đầu này của hai người họ.
“Đương nhiên em nghĩ là nên giữ lại. Chị cũng thừa biết chính phủ đang muốn phát triển thành phố mới ở phía Nam. Hồ Tiên Nữ là khu trung tâm lớn nhất xung quanh đó. Bất luận chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì đó cũng là cái cây hái ra tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau đó thì sao, em cho rằng Giang gia tự nhiên đến tặng cho chúng ta 500 triệu sao, hay em cho rằng Tiểu Ngũ trị giá 500 triệu ?”
“Không thì sao?”
“Em gái à, em còn không biết động não suy nghĩ sao. Giang gia từ đâu mà lập nghiệp, người ta là ngân hàng tư nhân, bao năm qua đều kiếm lời dựa vào các khoản cho vay... 500 triệu này là do người ta đưa tới nhưng cũng có thể hiểu cho chúng ta vay. Em có biết 500 triệu lãi sau một năm là bao nhiêu không?”
Hoa Thanh lặng thinh.
Hoa Phong giễu cợt: “Nói thẳng ra thì lợi nhuận từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của em cũng trả không nổi một con số lẻ!”
“Vậy chị giao đất cho người ta thì họ cũng không cần chúng ta trả lãi sao?” Hoa Thanh ấm ức.
Hoa Phong chậm rãi mở ngăn kéo từ bên trong lấy ra một tập tài liệu.
“Tự mình xem đi.”
Hoa Thanh cầm tài liệu, trên đó nói rõ 500 triệu là Giang gia tặng, không cần hoàn trả cũng không cần tiền lãi.
Nhìn vào ngày tháng bên dưới, chính là ngày hôm nay.
Nói cách khác, Giang gia chỉ đưa ra hợp đồng như vậy sau khi xác thực đã chuyển nhượng đất. Nếu không họ sẽ đưa ra một bản khế ước và bắt đầu tính lãi suất.
Hoa Thanh thực đã đuối lý, không nói gì thêm.
Giang gia làm như thế thật giống kẻ trộm gà nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì quá đáng cả. Suy cho cùng bọn họ đều là doanh nhân, chẳng có ai ngu ngốc, nhất là hiện tại gia đình họ vẫn là gia tộc quyền thế bậc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro