Chân Tình Người Một Đời Không Quên

Là Ai Tố Cáo?

Blueberry Love Cheese

2024-11-15 07:13:48

Một giờ sáng đêm hôm đó.

Cổng chính của Thập Lý Xuân Phong đột nhiên có bắn pháo hoa….

Điện thoại Hoa Sanh nhận được một tin nhắn “Hoa Sanh, anh là Tạ Đông Dương, trận pháo hoa này là dành riêng cho em. Thành thật xin lỗi em. ”

Hoa Sanh day day thái dương, kéo rèm cửa sổ ra liền thấy pháo hoa thi nhau bắn lên rợp trời.

Không suy nghĩ Hoa Sanh liền gọi điện tố cáo: “A lô, là cục cảnh sát đúng không? Trước cửa nhà tôi có một tên điên đang bắn rất nhiều pháo hoa quấy nhiễu, mong các anh tới xử lý giúp ạ.”

Tạ Đông Dương tốn bao nhiêu công sức mới tìm được pháo hoa nhưng vừa bắn chưa được bao lâu đã thấy xe cảnh sát đến.

May mà cảnh sát thành phố này đều nhận ra đó là nhị thiếu gia của nhà họ Tạ.

“Tạ thiếu, cậu như này là…”

“À, tôi muốn ngắm pháo hoa một chút ấy mà.” Tạ Đông Dương giải thích.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà cậu không ở đây thì phải.” Anh cảnh sát cũng rất cứng rắn.

“Tôi… cái đó, tôi có bạn ở đây.”

“Xin lỗi cậu Tạ vì ở đây quả thật không được đốt pháo hoa. Trước tiên bởi vì thành phố chúng ta là thành phố hiện đại nên đã cấm đốt pháo hoa từ lâu. Nếu cậu muốn thì có thể đến bên hồ hay một nơi nào đó, còn đây là khu dân cư, người dân ở đây chắc chắn không muốn bị quấy nhiễu. Cũng khó cho chúng tôi vì đêm hôm khuya khoắt còn phải đi làm nhiệm vụ như thế này. Cậu xem… có thể hợp tác một chút với chúng tôi không?”

“Các anh đến cũng nhanh thật đấy. Chỗ này cách xa nội thành như vậy, sao các anh biết được?”

Tạ Đông Dương cảm thấy có gì bất thường, nghĩ thầm nếu cảnh sát có đến thì cũng không thể nhanh như thế này được.

“Không giấu diếm gì cậu, là có người tố cáo ạ.”

“Chết tiệt … Là ai dám tố cáo? Đưa số điện thoại đây cho tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Đông Dương tức tối, là kẻ nào dám xen vào khi hắn đang tán tỉnh phụ nữ chứ?

“Cái này… Thân phận người tố cáo cũng không nhỏ, không tiện nhắc ra ạ.”

Vị cảnh sát dẫn đầu lấy làm khó xử nghĩ thầm đám nhà giàu các người đúng là khó hầu hạ, nửa đêm nửa hôm không lo ngủ còn đến đây đốt pháo, hừ, có phải lễ tết gì đâu.

Nghe cảnh sát nói xong Tạ Đông Dương hoàn toàn mất hứng.

“Người anh em, tính khí nóng nảy của tôi chắc các anh cũng biết, cứ nói ra đi… tôi sẽ tự mình giải quyết. Tôi không tin có một ai ở trong cái thành phố này mà tôi không thể biết.”

“Cái này…..”

Vị cảnh sát vẫn còn lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng lấy điện thoại ra đọc một dãy số.

“Là số này, cậu xem đi, nghe nói….”

Nói đến đây, vị cảnh sát còn cố ý nhìn xem biểu hiện của Tạ Đông Dương.

“Nghe nói đây là số điện thoại của vợ mới cưới của… Giang thiếu gia.”

Bởi vì bây giờ có quy định xác thực số điện thoại chính chủ nên chỉ cần cảnh sát điều tra đều có thể biết được thông tin rõ ràng của mỗi cá nhân.

Lúc biết người tố cáo là Hoa Sanh, Tạ Đông Dương hơi sửng sốt. Xem kỹ lại số điện thoại, không sai, đúng là của cô ấy.

Thế này đúng thật là…

Người phụ nữ này… Mình vì cô ta mới phải tốn công làm ra màn bắn pháo hoa này, vậy mà cô ta lại đi tố cáo sao?

Thật là đáng nể. Có điều là Tạ Đông Dương lại cảm thấy Hoa Sanh thật sự rất thú vị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được rồi. Thôi các anh đi về đi.”

Biết người tố cáo là Hoa Sanh, cơn tức của Tạ Đông Dương lập tức không còn, hắn cũng không muốn truy cứu gì nữa.

“Khà khà, vậy số pháo hoa kia thì sao cậu Tạ…”

“Không bắn nữa.”

“Thế thì tốt quá, cảm ơn sự hợp tác của cậu… Nghe nói Giang phu nhân rất khó ngủ nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Cái gì mà Giang phu nhân, cô ấy lẽ ra là Tạ phu nhân.”

Tạ Đông Dương nói thầm nên âm thanh không lớn, cảnh sát cũng nghe không rõ.

Sau khi cảnh sát rời đi, Tạ Đông Dương đương nhiên không thể bắn pháo hoa nữa, liền kêu người đến mang đống pháo đi rồi tự mình lái xe về.

Một trò hề kết thúc trong bi kịch…

Bên trong Thủy Vận Các, Giang Lưu cũng bị pháo hoa đánh thức, sau khi điều tra nguyên nhân liền mỉm cười.

Cách xử trí của Hoa Sanh làm cho anh rất thích thú. Nếu như không phải là quá trễ thì anh còn định đi qua khen cô vợ nhỏ của mình, thật biết xử lý chuyện.

Hai giờ sáng.

Sau khi về đến nhà, Tạ Đông Dương vẫn chưa từ bỏ ý định liền gửi cho Hoa Sanh một tin nhắn “Anh không trách gì chuyện em đã tố cáo đâu Hoa Sanh à”

Hoa Sanh rất dễ tỉnh ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cô thức giấc. Cho nên hai giờ sáng mà nhận được tin nhắn thì quả thực rất khó chịu.

Mở tin nhắn ra xem cô liền mắng: “Đồ thần kinh”. Rồi cho số điện thoại của Tạ Đông Dương vào danh sách đen.

Tên đàn ông này đúng là không để người khác sống yên... Cũng may không phải là gả cho hắn nếu không sau này chắc chắn không yên thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Tình Người Một Đời Không Quên

Số ký tự: 0