Định Tình
ÂDMT
2024-11-24 07:47:36
CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Sắc mặt của La Khấu ửng hồng, ánh mắt trong suốt, trong lòng ngập tràn Tô Lang của nàng, cao giọng đáp lời:
- Hồng hoa có mùa lại không mùa, nước chảy như tình chàng vô hạn.
Người La thị vỗ tay hét lớn:
- Đáp rất tốt!
- Phụt...
Lâm Tùy An phun ra hụm nước trong miệng.
Trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Tùy An, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
- Cô nương nông thôn này cũng mặt dày quá, thư từ hôn đều đã ký rồi còn ở lại đây làm gì?
- Ngay cả thơ định tình cũng nghe không hiểu, quả nhiên là người thô bỉ.
- Nghe vị hôn phu của mình làm thơ định tình với nữ tử khác, thật sự là tự rước nhục mà.
Lâm Tùy An dùng tay áo lau miệng, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Tô Thành Tiên, Tô Thành Tiên khinh thường trừng mắt với Lâm Tùy An một cái, tiếp tục ngâm tụng với La Khấu:
- Vạn dặm hồng trần xa xôi, không ai...
- Không ai hiểu được tình này!
Lâm Tùy An gần như đồng thanh Tô Thành Tiên nửa câu sau.
Lúc này, Tô Thành Tiên kinh hãi, người nhà La thị sửng sốt, Lâm Tùy An lại mỉm cười.
Hóa ra trong nhật ký nói ‘định tình’ không phải là nghĩa đen mà cô hiểu, mà là thế giới này thực sự có quá trình ‘định tình’, căn cứ vào suy đoán của cô, tám phần là ngâm thơ định tình trước mặt mọi người và người mình yêu, giống như công khai thổ lộ ở thời hiện đại.
Bài thơ trong nhật ký không phải nguyên chủ vì muốn thể hiện tình cảm tự mình sáng tác, mà là Tô Thành đọc cho nguyên chủ trước.
- Lâm tỷ tỷ, sao tỷ biết...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khấu trắng bệch, khăn tay trong tay siết chặt.
Tô Thành Tiên ngạc nhiên nhìn Lâm Tùy An
Lâm Tùy An lấy nhật lục ra lắc lư trước mặt mọi người, sắc mặt của Tô Thành Tiên đại biến, hắn vội lao đến muốn xông lên đoạt lấy:
- Ngươi...
- Ông nội ngươi!
Lâm Tùy An tát một cái vào mặt hắn, Tô Thành Tiên bay ra ngoài nằm sấp trên mặt đất một lúc lâu cũng không đứng dậy được.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Tùy An đi tới trước người La Khấu, ngồi xổm xuống mở ra đoạn nguyên chủ ghi chép bài thơ định tình kia, La Khấu run rẩy ngón tay mở khăn tay ra, trên khăn tay thêu một bài thơ, là bài vừa rồi nàng và Tô Thành ngâm tụng, hơn nữa vừa vặn giống y hệt như trong nhật ký của nguyên chủ.
- Ngay cả bài thơ định tình cũng lười viết lại bài khác.
Lâm Tùy An nhẹ giọng nói:
- Cô thật sự cảm thấy hắn ta có tình cảm với mình sao?
- Khấu Nhi, chớ để nàng ta lừa gạt!
Tô Thành Tiên vội vàng dùng cả tay cùng chân để lao tới, bên mặt trái của hắn xuất hiện một dấu tay sưng đỏ nhìn càng giống đầu heo hơn:
- Bài thơ này là... là nàng ta sao chép!
La Khấu nhìn Tô Thành Tiên, trong ánh mắt lại tràn đầy ánh sáng hi vọng.
Tộc nhân La thị cũng tỏ vẻ nghi ngờ:
- Lâm gia nương tử, làm sao để chứng minh đây là bài thơ định tình Tô công tử tặng cô?
Lâm Tùy An giơ nhật lục lên:
- Trên này có ghi rõ ngày tháng.
Sắc mặt của Tô Thành Tiên trắng bệch:
- Nhất định là do ngươi chép bài thơ định tình ta tặng cho Khấu Nhi trước, sau đó giả mạo nhật lục! Quả nhiên là người phụ nữ độc ác! Lại nghĩ ra chiêu trò đê tiện vô sỉ như thế để chia rẽ ta và Khấu Nhi!
- Có phải là giả mạo hay không, đưa ra xem là biết liền.
Mạnh Mãn nói:
- Lâm nương tử, có thể mượn nhật lục của ngươi xem một chút được không?
Lâm Tùy An cũng có hơi do dự, nhật ký này dù sao cũng là sự riêng tư của nguyên chủ, chỉ sợ không thích hợp để đọc công khai.
- Nàng ta không dám! Nhật lục này nhất định có vấn đề!
Tô Thành Tiên hét lớn.
Lâm Tùy An:
- ...
Người này quả nhiên hiểu rõ bản tính nguyên chủ, nếu nguyên chủ ở đây nhất định không muốn công bố tâm tư nữ nhi trong nhật lục với mọi người, điều này đối với nữ tử mà nói thật sự rất xấu hổ.
Người nhà họ La trào phúng:
- Thôn phụ này quả nhiên hèn hạ!
- Lại dùng chiêu trò âm độc như vậy hủy diệt mối thông gia giữa La thị ta và Tô thị, thật sự đáng chết!
- Gia chủ, phụ nhân tâm như rắn độc như thế này còn không mau đuổi nàng ta đi!
- Đuổi đi!
- Đuổi đi!
Trong chốc lát trong phòng đều là tiếng quát mắng, Tô Thành Tiên chỉnh lại vạt áo, lần nữa khoác lên lớp da cầm thú, ôm quyền với La Thạch Xuyên nói:
- La gia chủ, tấm lòng của Tô mỗ đối với Khấu Nhi có trời đất chứng giám, bài thơ định tình này là do Tô mỗ tâm huyết làm ra, mong gia chủ phân xử rạch ròi!
Gia chủ, việc này nhất định có khúc mắc, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời Khấu Nhi, chúng ta không thể chỉ nghe một phía Tô Thành Tiên được, mong gia chủ thận trọng.
Mạnh Mãn vội vàng nói.
La Thạch Xuyên nhíu mày, trầm ngâm một lát:
- Khấu Nhi, con thấy thế nào?
Hai mắt của La Khấu ngận nước nhìn Tô Thành Tiên, mím chặt đôi môi anh đào:
- Con... con không biết...
La Thạch Xuyên thở dài.
La Khấu nắm chặt khăn tay trong tay, vẻ mặt như khóc.
Sắc mặt của La Khấu ửng hồng, ánh mắt trong suốt, trong lòng ngập tràn Tô Lang của nàng, cao giọng đáp lời:
- Hồng hoa có mùa lại không mùa, nước chảy như tình chàng vô hạn.
Người La thị vỗ tay hét lớn:
- Đáp rất tốt!
- Phụt...
Lâm Tùy An phun ra hụm nước trong miệng.
Trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Tùy An, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
- Cô nương nông thôn này cũng mặt dày quá, thư từ hôn đều đã ký rồi còn ở lại đây làm gì?
- Ngay cả thơ định tình cũng nghe không hiểu, quả nhiên là người thô bỉ.
- Nghe vị hôn phu của mình làm thơ định tình với nữ tử khác, thật sự là tự rước nhục mà.
Lâm Tùy An dùng tay áo lau miệng, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Tô Thành Tiên, Tô Thành Tiên khinh thường trừng mắt với Lâm Tùy An một cái, tiếp tục ngâm tụng với La Khấu:
- Vạn dặm hồng trần xa xôi, không ai...
- Không ai hiểu được tình này!
Lâm Tùy An gần như đồng thanh Tô Thành Tiên nửa câu sau.
Lúc này, Tô Thành Tiên kinh hãi, người nhà La thị sửng sốt, Lâm Tùy An lại mỉm cười.
Hóa ra trong nhật ký nói ‘định tình’ không phải là nghĩa đen mà cô hiểu, mà là thế giới này thực sự có quá trình ‘định tình’, căn cứ vào suy đoán của cô, tám phần là ngâm thơ định tình trước mặt mọi người và người mình yêu, giống như công khai thổ lộ ở thời hiện đại.
Bài thơ trong nhật ký không phải nguyên chủ vì muốn thể hiện tình cảm tự mình sáng tác, mà là Tô Thành đọc cho nguyên chủ trước.
- Lâm tỷ tỷ, sao tỷ biết...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khấu trắng bệch, khăn tay trong tay siết chặt.
Tô Thành Tiên ngạc nhiên nhìn Lâm Tùy An
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tùy An lấy nhật lục ra lắc lư trước mặt mọi người, sắc mặt của Tô Thành Tiên đại biến, hắn vội lao đến muốn xông lên đoạt lấy:
- Ngươi...
- Ông nội ngươi!
Lâm Tùy An tát một cái vào mặt hắn, Tô Thành Tiên bay ra ngoài nằm sấp trên mặt đất một lúc lâu cũng không đứng dậy được.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Tùy An đi tới trước người La Khấu, ngồi xổm xuống mở ra đoạn nguyên chủ ghi chép bài thơ định tình kia, La Khấu run rẩy ngón tay mở khăn tay ra, trên khăn tay thêu một bài thơ, là bài vừa rồi nàng và Tô Thành ngâm tụng, hơn nữa vừa vặn giống y hệt như trong nhật ký của nguyên chủ.
- Ngay cả bài thơ định tình cũng lười viết lại bài khác.
Lâm Tùy An nhẹ giọng nói:
- Cô thật sự cảm thấy hắn ta có tình cảm với mình sao?
- Khấu Nhi, chớ để nàng ta lừa gạt!
Tô Thành Tiên vội vàng dùng cả tay cùng chân để lao tới, bên mặt trái của hắn xuất hiện một dấu tay sưng đỏ nhìn càng giống đầu heo hơn:
- Bài thơ này là... là nàng ta sao chép!
La Khấu nhìn Tô Thành Tiên, trong ánh mắt lại tràn đầy ánh sáng hi vọng.
Tộc nhân La thị cũng tỏ vẻ nghi ngờ:
- Lâm gia nương tử, làm sao để chứng minh đây là bài thơ định tình Tô công tử tặng cô?
Lâm Tùy An giơ nhật lục lên:
- Trên này có ghi rõ ngày tháng.
Sắc mặt của Tô Thành Tiên trắng bệch:
- Nhất định là do ngươi chép bài thơ định tình ta tặng cho Khấu Nhi trước, sau đó giả mạo nhật lục! Quả nhiên là người phụ nữ độc ác! Lại nghĩ ra chiêu trò đê tiện vô sỉ như thế để chia rẽ ta và Khấu Nhi!
- Có phải là giả mạo hay không, đưa ra xem là biết liền.
Mạnh Mãn nói:
- Lâm nương tử, có thể mượn nhật lục của ngươi xem một chút được không?
Lâm Tùy An cũng có hơi do dự, nhật ký này dù sao cũng là sự riêng tư của nguyên chủ, chỉ sợ không thích hợp để đọc công khai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nàng ta không dám! Nhật lục này nhất định có vấn đề!
Tô Thành Tiên hét lớn.
Lâm Tùy An:
- ...
Người này quả nhiên hiểu rõ bản tính nguyên chủ, nếu nguyên chủ ở đây nhất định không muốn công bố tâm tư nữ nhi trong nhật lục với mọi người, điều này đối với nữ tử mà nói thật sự rất xấu hổ.
Người nhà họ La trào phúng:
- Thôn phụ này quả nhiên hèn hạ!
- Lại dùng chiêu trò âm độc như vậy hủy diệt mối thông gia giữa La thị ta và Tô thị, thật sự đáng chết!
- Gia chủ, phụ nhân tâm như rắn độc như thế này còn không mau đuổi nàng ta đi!
- Đuổi đi!
- Đuổi đi!
Trong chốc lát trong phòng đều là tiếng quát mắng, Tô Thành Tiên chỉnh lại vạt áo, lần nữa khoác lên lớp da cầm thú, ôm quyền với La Thạch Xuyên nói:
- La gia chủ, tấm lòng của Tô mỗ đối với Khấu Nhi có trời đất chứng giám, bài thơ định tình này là do Tô mỗ tâm huyết làm ra, mong gia chủ phân xử rạch ròi!
Gia chủ, việc này nhất định có khúc mắc, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời Khấu Nhi, chúng ta không thể chỉ nghe một phía Tô Thành Tiên được, mong gia chủ thận trọng.
Mạnh Mãn vội vàng nói.
La Thạch Xuyên nhíu mày, trầm ngâm một lát:
- Khấu Nhi, con thấy thế nào?
Hai mắt của La Khấu ngận nước nhìn Tô Thành Tiên, mím chặt đôi môi anh đào:
- Con... con không biết...
La Thạch Xuyên thở dài.
La Khấu nắm chặt khăn tay trong tay, vẻ mặt như khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro