Chàng Có Tiền, Nàng Có Đao

Ký Ức

ÂDMT

2024-11-24 07:47:36

CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Lâm Tùy An đi theo sau anh trai Mạnh Mãn này, trong bóng tối vội quan sát hoàn cảnh xung quanh, khu vườn này rất lớn, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy tường viện, nền hành lang bằng gỗ lơ lửng được nâng lên bằng cột gỗ, bước đi trên đó phát ra tiếng rắc rắc, hai bên trồng hai hàng cây xanh đan xen với nhau, nếu ban ngày ngắm cảnh thì hẳn là sẽ có nhã thú của vườn hoa Giang Nam, nhưng vào ban đêm thì chẳng khác gì nhà ma.

Mạnh Mãn không nói lời nào, chỉ lo buồn bực bước đi, Lâm Tùy An mới đến không hiểu nhiều cũng không dám tùy tiện mở miệng, dọc đường hai người đều im lặng cho đến khi bước tới trước một sương phòng.

- Lâm nương tử, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Mạnh Mãn nói xong đoạn rời đi thì Lâm Tùy An đã vội gọi lại.

- Cái đó...!Vết thương này của tôi thực sự không sao đó chứ?

Lâm Tùy An cảm thấy cực kỳ không yên tâm, ngực của cô vẫn còn đang mơ hồ đau nhức, nếu là kịch bản võ hiệp thì nói không chừng lại bị nội thương hoặc trúng độc.

Nếu là kịch bản tu tiên thì rất có thể là linh mạch bị tổn thương, hoặc nếu là kịch bản trò chơi thì là hệ thống đều bị phong ấn.

Tóm lại, có rất nhiều khả năng cực kỳ phong phú.

- Đại phu đã nói rồi vết thương cũ của cô chưa lành, tâm tư lại uất ức, cần tĩnh dưỡng.

Mạnh Mãn dừng lại một chút giương mắt nhìn Lâm Tùy An, đôi mắt đen đến dọa người:

- Lâm nương tử, đừng quên lời ta nói.

Lâm Tùy An im lặng nhìn anh ta, thầm nghĩ: Có thể cho tôi một gợi ý không?

Thấy Lâm Tùy An im lặng không trả lời, sắc mặt của Mạnh Mãn không dễ nhìn lắm, anh ta phất tay áo rời đi.



Lâm Tùy An gãi gãi đầu, xoay người đẩy cửa đi vào phòng, tâm trạng cực kỳ khó diễn tả.

Nghe ý tứ này thì thật đúng là tình tiết tình cảm tay bốn rồi.

Căn phòng này lớn ngoài dự kiến, diện tích phải hơn tám mươi mét vuông, sàn gạch màu xanh không có một hạt bụi, giường gỗ dựa vào tường bên trái móc một bức màn vải, dưới cửa sổ bên phải ráp tám tấm chiếu tre hình vuông dày, phía trên đặt bàn gỗ lùn và hai tấm đệm hình vuông, trên bàn đốt nửa đoạn nến trắng, một bình nước sứ trắng và hai chén nước.

Ngay cả ghế dựa lưng cũng không có, chẳng lẽ là bối cảnh thời chiến quốc sao?

Lâm Tùy An lại nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không có phát hiện gì mới, cô chậm rãi đi vào phòng, cởi giày trèo lên giường, ngáp một cái thật lớn.

Đến cũng đến rồi, đi ngủ trước đã.

Kéo chăn ra, một tấm gương đồng tròn rơi ra, mặt sau chạm khắc hoa văn tinh tế, cảm giác trơn nhẵn, hắn là thường xuyên được sử dụng.

Xuất hiện rồi! Đạo cụ quan trọng!

Lâm Tùy An mừng rỡ, vội vàng lật tấm gương để trước mắt, trong gương phản chiếu một đôi mắt.

Đột nhiên, chuyện cực kỳ thần kỳ phát sinh...!

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, giống như bị cưỡng chế chuyển sang một kênh khác...!

Ánh mặt trời sáng ngời bao phủ trên án gỗ thấp, trên bàn gỗ đặt một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp có một cây bút lông, ngoài ra còn có một cái túi vải nhỏ.

Trước mắt hoa lên, tầm mắt lại trở lại chiếc gương đồng, người trong gương dung mạo khác thường, lông mày giương lên, mắt phượng sơn mài, ngũ quan không dịu dàng như nữ tử mà có hơi sắc bén.

Lâm Tùy An nhéo nhéo da mặt, khuôn mặt trong gương nhướng nửa đuôi lông mày, mỉm cười.



Lâm Tùy An rất hài lòng, không thể tưởng tượng cơ thể này không chỉ gầy và gương mặt cũng khá đẹp.

Lâm Tùy An lật chiếc gương đồng qua lại để xem, cạnh và hoa văn đều vuốt ve một lần cũng không phát hiện ra cái gì bất ổn, ước chừng không phải pháp khí gì, có lẽ vừa rồi gương đồng chỉ bị kích ra ký ức của nguyên chủ mà thôi.

Cô lại sờ lên giường một lần nữa, lấy ra một tay nải từ chân giường, có hai bộ đồ để thay, tìm kiếm bên cạnh chiếc bàn gỗ một vòng cũng không phát hiện ra gì khác.

Lâm Tùy An không khỏi có hơi sầu não, ngồi ở bên cạnh chiếc bàn thấp uống hai chén nước, đột nhiên phát hiện từ phương hướng này nhìn qua, bên cạnh chiếc chiếu trúc phía dưới cửa sổ có một thứ nhô lên, cô đưa huơ tay huơ chân một lát, ngón tay cắm vào khe hở chiếu trúc kéo lên, quả nhiên phát hiện hộp gỗ vừa mới nhìn thấy trong trí nhớ, được đặt ở trong vết lõm của sàn gạch.

Lâm Tùy An lau tay trên đùi, trịnh trọng mở hộp gỗ ra, phía trên cùng là hai tấm ván gỗ nhỏ mỏng, màu đen, kích thước chỉ bằng bàn tay, bên trong kẹp một tấm dán có in đỏ, ngoài cùng phải viết hai chữ lớn ‘Lộ Dẫn’ (kiểu giấy thông hành ngày xưa), phía sau là một tấm ván nhỏ có viết từng hàng chữ khải nhỏ thẳng tắp:

[Hoa Đằng Thôn Khê Đằng, huyện Tuyên Nguyên, độc nữ Tùy Thị, tên An họ Lâm Tùy, sinh vào mùa đông ngày mùng ba tháng hai năm thứ tư Huyền Khải, bởi vì phụ mẫu mất sớm không có ai nương tựa nên đến huyện An Định tìm họ hàng, kiểm tra thân thế không sai.

Huyền Phụng ngày 12 tháng 6 năm 2018]

Phía sau còn có một vài dòng chữ nhỏ có phông chữ khác nhau, lần lượt có thêm dấu đỏ.

[Huyện Huyền Toàn, Lưu Binh, đóng dấu]

[Huyện Khổ Tuyền, Vương Đáp Đáp, đóng dấu]

[Huyện Tây Cống Lữ Đại Dụng, đóng dấu]

Lâm Tùy An đoán đây hắn là hộ tịch và hộ chiếu du lịch trong nước của nguyên chủ, bên trong có hai thông tin quan trọng, thứ nhất, nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô, chỉ là nhỏ hơn cô mười tuổi, vẫn cô thiếu nữ tuổi hoa.

Thứ hai, có hai niên hiệu, Huyền Khải và Huyền Phụng, trong lịch sử cũng không có những cái tên này, cho nên tám phần trăm là xuyên qua thế giới hư cấu.

Thế giới hư cấu không gian phát triển lớn, chỉ đáng tiếc không thể dự đoán tương lai, rủi ro và cơ hội, một câu tóm tắt: không dễ lăn lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Có Tiền, Nàng Có Đao

Số ký tự: 0