Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 9
2024-09-12 09:13:33
29
Lời còn chưa dứt, sức lực bám lấy mắt cá chân tôi lập tức biến mất.
Những bóng ma đuổi sát sau lưng tôi cũng tan biến, hòa lẫn với tiếng than khóc vô vọng.
Tôi ngã xuống đất, mồ hôi hòa cùng m.á.u từ những vết thương rỉ ra, thấm ướt gần hết bộ quần áo, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng tôi cũng thở được, ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện Mạc Hoang Niên đã biến mất.
Trước mắt chỉ còn cầu thang trống trơn, chứng minh mọi thứ vừa xảy ra đều là sự thật.
Tôi đứng dậy, gọi tên Mạc Hoang Niên khắp nơi.
Không có hồi đáp.
Lúc này, cuốn sổ tay tân sinh lại cập nhật điều thứ 8:
[8. Tháp Công Đức chỉ có 18 tầng. Nếu tầng nào tăng thêm, đừng sợ, đánh c.h.ế.t bọn chúng!]
Tôi thật sự muốn chửi thề rồi!
Trong thoáng chốc, tôi nhận ra không biết từ khi nào, cạnh tôi đã có một bóng người đứng.
Nhìn kỹ, đó là giảng viên của tôi.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, bước về phía tôi.
Sau cơn kinh hoàng sống sót, nhìn thấy một người quen, cơn giận dữ biến thành sự tủi thân, mắt tôi bỗng thấy cay cay: "Cô ơi..."
Cô gật đầu dịu dàng, nắm lấy vai tôi, chậm rãi tiến gần.
Tôi tưởng cô sắp nói gì đó, nhưng ánh mắt cô bỗng thay đổi, đột nhiên há ra một cái miệng đầy m.á.u lao về phía tôi.
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội đẩy mạnh cô ra.
Cô hét lên một tiếng, lập tức lăn xuống cầu thang, đau đớn rên rỉ.
Trên cơ thể âm u của cô, những vệt m.á.u như những đốm lửa, bốc cháy dọc tứ chi, tỏa ra từng làn khói xanh.
Cô ta hét lên, ôm lấy mặt mình, làn da như mặt nạ nứt toác, lộ ra bộ xương mục nát bên dưới.
Tôi nhìn bàn tay đầy vết thương của mình, chợt nhớ đến lời của Thượng Lục Lục: m.á.u của người sống là thuốc độc đối với hồn ma, chúng rất sợ thứ này.
Diện tích bị đốt cháy trên người cô ta ngày càng lớn, đau đớn lăn lộn khắp nơi, lúc thì van xin tôi cho cô ta một cái c.h.ế.t nhanh chóng, lúc lại nguyền rủa tôi ác độc.
Tôi không để ý, quay người bước đi.
Nhưng phát hiện ra mình lại bị mắc kẹt.
Một ngọn lửa giận bùng lên trong tôi, tôi cắn răng, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Tôi túm lấy con hồn ma đang rên rỉ đau đớn, rạch một vết trên tay mình rồi nhấn mạnh bàn tay vào trán méo mó của nó.
Nó vùng vẫy, gào thét điên cuồng, nhưng không thể chống lại sức mạnh của m.á.u nóng đang đốt cháy da thịt. Cuối cùng, cả cơ thể nó bốc cháy dữ dội.
Sau làn khói đen cuồn cuộn, chẳng còn gì sót lại.
Tôi quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh, rồi dứt khoát quát lớn:
"Các ngươi cũng muốn có kết cục như nó sao?"
"Còn không mau cút đi!"
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng rì rầm.
Trong thoáng chốc, những bóng tối mờ ảo xung quanh, cầu thang tối om, và ánh nến mờ mờ từ xa… tất cả đều biến mất trước mắt tôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, tôi phát hiện mình đã đứng bên ngoài bức tường bát quái từ lúc nào.
Vừa thoát chết, tôi đứng bất động rất lâu, mới từ từ thở phào một hơi dài.
Thật nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng rồi.
Đang định quay trở lại, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Là cuộc gọi từ Thượng Lục Lục, người đã bặt tin bấy lâu.
30
Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi: "Cậu c.h.ế.t ở xó nào vậy, Lục Lục?"
Cô ấy còn gấp gáp hơn tôi: "Tớ bị nhốt trong tháp Công Đức rồi!"
Tôi nhìn quanh: "Cậu ở tầng mấy? Để tớ đến cứu."
"Không phải tháp Công Đức bây giờ." Cô ấy giải thích nhanh chóng, "Là 50 năm trước, khi đó nó còn được gọi là nhà thương điên."
"Hả?" Một câu khiến tôi mù mịt.
"Đừng hả nữa! Không tin thì ra cửa tháp mà xem đèn lồng."
Tôi lập tức đi ra cửa. Cái đèn lồng cổ kính này có niên đại cũng xấp xỉ với tháp Công Đức, trên đó vẫn còn ba chữ "Tháp Công Đức" được viết bằng chu sa.
Lục Lục nói: "Cậu xoay đèn lồng sang mặt sau xem có gì không?"
Tôi làm theo, sợ run cả người, mặt sau của đèn lồng thật sự có ba chữ "Nhà thương điên" bị xóa đi. Dưới dòng chữ "Nhà thương điên", dường như còn có chữ khác, nhưng do thời gian quá lâu nên không thể nhìn rõ.
"Phía dưới đó là 'Tháp Trẻ Bỏ Rơi'." Lục Lục giải đáp thắc mắc của tôi, "Nhà thương điên là tên được đổi sau khi lập quốc, dùng để nhốt những người phụ nữ 'điên loạn' không nghe lời, còn tháp Công Đức là tên được đổi lại trong vài năm gần đây."
Nghe đến đây, lòng tôi chùng xuống.
Chỉ cần nhìn qua mấy cái tên này, tôi cũng cảm nhận được nỗi bi thương phía sau chúng.
Tôi cố lấy lại tinh thần: "Để tớ tìm cô hướng dẫn viên cứu cậu!"
Nhưng cô ấy lại nói: "Chính bà ấy đã nhốt tớ vào đây!"
Tôi: "???"
Nhưng nghĩ lại, cái bóng ma vừa tấn công tôi cũng đã giả dạng thành cô hướng dẫn viên để ra tay, nên Lục Lục bị lừa cũng không có gì lạ.
Cô ấy tiếp tục: "Tớ đã nghĩ ra cách thoát rồi, nhưng cần cậu giúp."
"Giúp thế nào?"
"Trong đại sảnh tháp Công Đức có một bức tượng Phật lớn. Đầu Phật bây giờ đang trống, bên trong tượng có chín cái đầu Phật. Cậu phải tìm cái thứ năm rồi lắp vào."
Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu cậu không làm được, hãy nhờ Mạc Hoang Niên giúp."
Cô ấy vừa nhắc đến nỗi đau của tôi. Tôi ủ rũ: "Mạc Hoang Niên… anh ấy không muốn gặp tớ nữa…"
Lời còn chưa dứt, sức lực bám lấy mắt cá chân tôi lập tức biến mất.
Những bóng ma đuổi sát sau lưng tôi cũng tan biến, hòa lẫn với tiếng than khóc vô vọng.
Tôi ngã xuống đất, mồ hôi hòa cùng m.á.u từ những vết thương rỉ ra, thấm ướt gần hết bộ quần áo, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng tôi cũng thở được, ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện Mạc Hoang Niên đã biến mất.
Trước mắt chỉ còn cầu thang trống trơn, chứng minh mọi thứ vừa xảy ra đều là sự thật.
Tôi đứng dậy, gọi tên Mạc Hoang Niên khắp nơi.
Không có hồi đáp.
Lúc này, cuốn sổ tay tân sinh lại cập nhật điều thứ 8:
[8. Tháp Công Đức chỉ có 18 tầng. Nếu tầng nào tăng thêm, đừng sợ, đánh c.h.ế.t bọn chúng!]
Tôi thật sự muốn chửi thề rồi!
Trong thoáng chốc, tôi nhận ra không biết từ khi nào, cạnh tôi đã có một bóng người đứng.
Nhìn kỹ, đó là giảng viên của tôi.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, bước về phía tôi.
Sau cơn kinh hoàng sống sót, nhìn thấy một người quen, cơn giận dữ biến thành sự tủi thân, mắt tôi bỗng thấy cay cay: "Cô ơi..."
Cô gật đầu dịu dàng, nắm lấy vai tôi, chậm rãi tiến gần.
Tôi tưởng cô sắp nói gì đó, nhưng ánh mắt cô bỗng thay đổi, đột nhiên há ra một cái miệng đầy m.á.u lao về phía tôi.
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội đẩy mạnh cô ra.
Cô hét lên một tiếng, lập tức lăn xuống cầu thang, đau đớn rên rỉ.
Trên cơ thể âm u của cô, những vệt m.á.u như những đốm lửa, bốc cháy dọc tứ chi, tỏa ra từng làn khói xanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta hét lên, ôm lấy mặt mình, làn da như mặt nạ nứt toác, lộ ra bộ xương mục nát bên dưới.
Tôi nhìn bàn tay đầy vết thương của mình, chợt nhớ đến lời của Thượng Lục Lục: m.á.u của người sống là thuốc độc đối với hồn ma, chúng rất sợ thứ này.
Diện tích bị đốt cháy trên người cô ta ngày càng lớn, đau đớn lăn lộn khắp nơi, lúc thì van xin tôi cho cô ta một cái c.h.ế.t nhanh chóng, lúc lại nguyền rủa tôi ác độc.
Tôi không để ý, quay người bước đi.
Nhưng phát hiện ra mình lại bị mắc kẹt.
Một ngọn lửa giận bùng lên trong tôi, tôi cắn răng, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Tôi túm lấy con hồn ma đang rên rỉ đau đớn, rạch một vết trên tay mình rồi nhấn mạnh bàn tay vào trán méo mó của nó.
Nó vùng vẫy, gào thét điên cuồng, nhưng không thể chống lại sức mạnh của m.á.u nóng đang đốt cháy da thịt. Cuối cùng, cả cơ thể nó bốc cháy dữ dội.
Sau làn khói đen cuồn cuộn, chẳng còn gì sót lại.
Tôi quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh, rồi dứt khoát quát lớn:
"Các ngươi cũng muốn có kết cục như nó sao?"
"Còn không mau cút đi!"
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng rì rầm.
Trong thoáng chốc, những bóng tối mờ ảo xung quanh, cầu thang tối om, và ánh nến mờ mờ từ xa… tất cả đều biến mất trước mắt tôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, tôi phát hiện mình đã đứng bên ngoài bức tường bát quái từ lúc nào.
Vừa thoát chết, tôi đứng bất động rất lâu, mới từ từ thở phào một hơi dài.
Thật nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng rồi.
Đang định quay trở lại, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Là cuộc gọi từ Thượng Lục Lục, người đã bặt tin bấy lâu.
30
Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi: "Cậu c.h.ế.t ở xó nào vậy, Lục Lục?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy còn gấp gáp hơn tôi: "Tớ bị nhốt trong tháp Công Đức rồi!"
Tôi nhìn quanh: "Cậu ở tầng mấy? Để tớ đến cứu."
"Không phải tháp Công Đức bây giờ." Cô ấy giải thích nhanh chóng, "Là 50 năm trước, khi đó nó còn được gọi là nhà thương điên."
"Hả?" Một câu khiến tôi mù mịt.
"Đừng hả nữa! Không tin thì ra cửa tháp mà xem đèn lồng."
Tôi lập tức đi ra cửa. Cái đèn lồng cổ kính này có niên đại cũng xấp xỉ với tháp Công Đức, trên đó vẫn còn ba chữ "Tháp Công Đức" được viết bằng chu sa.
Lục Lục nói: "Cậu xoay đèn lồng sang mặt sau xem có gì không?"
Tôi làm theo, sợ run cả người, mặt sau của đèn lồng thật sự có ba chữ "Nhà thương điên" bị xóa đi. Dưới dòng chữ "Nhà thương điên", dường như còn có chữ khác, nhưng do thời gian quá lâu nên không thể nhìn rõ.
"Phía dưới đó là 'Tháp Trẻ Bỏ Rơi'." Lục Lục giải đáp thắc mắc của tôi, "Nhà thương điên là tên được đổi sau khi lập quốc, dùng để nhốt những người phụ nữ 'điên loạn' không nghe lời, còn tháp Công Đức là tên được đổi lại trong vài năm gần đây."
Nghe đến đây, lòng tôi chùng xuống.
Chỉ cần nhìn qua mấy cái tên này, tôi cũng cảm nhận được nỗi bi thương phía sau chúng.
Tôi cố lấy lại tinh thần: "Để tớ tìm cô hướng dẫn viên cứu cậu!"
Nhưng cô ấy lại nói: "Chính bà ấy đã nhốt tớ vào đây!"
Tôi: "???"
Nhưng nghĩ lại, cái bóng ma vừa tấn công tôi cũng đã giả dạng thành cô hướng dẫn viên để ra tay, nên Lục Lục bị lừa cũng không có gì lạ.
Cô ấy tiếp tục: "Tớ đã nghĩ ra cách thoát rồi, nhưng cần cậu giúp."
"Giúp thế nào?"
"Trong đại sảnh tháp Công Đức có một bức tượng Phật lớn. Đầu Phật bây giờ đang trống, bên trong tượng có chín cái đầu Phật. Cậu phải tìm cái thứ năm rồi lắp vào."
Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu cậu không làm được, hãy nhờ Mạc Hoang Niên giúp."
Cô ấy vừa nhắc đến nỗi đau của tôi. Tôi ủ rũ: "Mạc Hoang Niên… anh ấy không muốn gặp tớ nữa…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro