Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Đặc biệt (3)
Hảo Diệp Ân
2024-10-05 08:14:30
Nghe có vẻ khá gây go, nhưng để tránh gây hiểu lầm, Cơ Châu Kiệt ngồi xuống ghế rồi chậm rãi nói.
"chẳng có gì cả"
"Châu Kiệt, cậu làm tôi giật cả mình đấy" - Lệ Túc cũng không thể "đỡ" nổi trước tình huống bất ngờ khi nãy.
Biết được điều mà anh muốn nói, Hà Nhiêm Ấn tâm lặng như nước thông báo.
"ngày mai là ngày rất quan trọng, các cậu vẫn nhớ chứ?"
Còn chuyện gì quan trọng hơn việc Hà gia chuẩn bị buổi tiệc hoành tráng từ đám cưới của anh chứ? Mọi người đơ ra vài giây, Lục Cầm Tiêu nhăn mặt khó hiểu rồi vọt nói.
"chẳng lẽ là...ngày tổ chức tuyển quân?"
"không sai!"
"chúng ta tuyển quân? Việc này không phải giao cho cánh quân khác sao? Hiện tại quân ta đang hỗn loạn, nếu như thêm nữa, không phải là thông báo cho giặc biết việc mình đang làm à? Chưa kể những bọn giặc gian trà trộn"
Lục Cầm Tiêu nói vậy cũng có cái đúng của nó, nhưng nhìn lại xem, quân giảm đi một nữa so với dự tính ban đầu. Cứ tiếp tục duy trì đội hình cũ, e là không cầm cự nỗi trong thời gian dài. Nay anh thay mặt cho học viện quân đội từ cha mình đứng ra tuyển chọn những người có trí, lực và sự anh dũng dám đứng ra bảo vệ nước.
"cậu nghĩ rằng...mọi người ai cũng muốn bán nước sao?" - Hà Nhiêm Ấn cầm tách trà, xoay đều rồi chăm chú nhìn vào nó.
Lệ Túc vốn dĩ chỉ biết cầm binh, cầm lính là giỏi, những việc văn chương hóa này với anh cứ như nước đổ lá môn, làm sao anh hiểu ý nghĩa ẩn ý chứ! Còn Cơ Châu Kiệt, vốn dĩ anh xuất thân từ Cơ gia, nhưng anh lại chọn con đường đi theo Cách mạng, đúng là không phải ai cũng muốn bán nước mình và cũng không phải ai cũng có đủ sức mạnh từ lý trí mà cùng đứng lên giữ tổ quốc.
"ngày mai tôi đi cùng cậu!" - Cơ Châu Kiệt nói một cách dứt khoát.
"cậu...."
"sao? Chỉ huy Lục sợ gì à?"
"Cơ Châu Kiệt! vết thương cậu chưa lành nên tôi không tính xổ với cậu!"
Hai người không biết từ bao giờ mà trở nên thân thiết như vậy. Có thể là nhờ vào lòng tin tưởng lẫn nhau. Lục Cầm Tiêu biết rằng Cơ Châu Kiệt một lòng một dạ muốn đi theo con đường chính nghĩa mà hy sinh cả bản thân bị gia đình ghét bỏ. Anh cũng chẳng màn danh lợi từ nhà nước đã bổ nhiệm mình ra sao, chỉ biết là nhiệm vụ được giao thì phải hoàn thành được nó.
"tốt! đây là điều tôi muốn nghe nhất từ mọi người"
"còn về phần hôn lễ thì sao? Cậu không định nói gì à?" - Lục Cầm Tiêu hiểu là Hà Nhiêm Ấn rất khó mở lời để nói về chuyện này.
"ngày mai vẫn là quan trọng nhất!"
Không còn gì để nói nữa, Hà Nhiêm Ấn đứng lên rồi bước ra xe và đi mất. Còn lại ba người trong tình trạng không hiểu vừa rồi đại soái đến và ngồi nói chuyện được bao nhiêu thời gian.
"ngày mai xem ra là khá quan trọng đó!" - Lệ Túc vơ lấy tách trà rồi uống ừng ực.
"Lệ Túc! Cậu thôi hành động vừa rồi đi!" - Cơ Châu Kiệt lau tay - "còn nữa, chuyện ngày mai không phải là khá, mà là rất-quan-trọng. Không thể đùa giỡn được! Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi mà không hiểu tính cách của Hà Nhiêm Ấn!"
"cũng đúng, mà ngẫm nghĩ lại. Có phải từ lúc Hà Nhiêm Ấn chấp nhận lấy con gái của bộ trưởng Từ thì cha cậu ta có vẻ như "thoáng" hơn rồi thì phải"
"ai cũng biết là ông Hà vốn xem Hà Nhiêm Ấn như cái gai trong mắt bởi vì việc làm kiên trực của cậu ta, vả lại, dù cậu ta làm đại soái như lại không hề trãi đường cho cha mình làm việc phi pháp. Điều này không phải ai cũng có thể làm được."
Ở Hà gia, . Truyện Teen Hay
Tiếng bước chân đều bước bên ngoài phòng, mặc dù đã thức dậy từ sớm nhưng cô lại không thể nào đi ra ngoài được.
"cô Trương vẫn còn trong phòng thưa thiếu gia."
"được"
Nghe tiếng của anh, cô mở cửa phòng một cách đường đột.
"Nhiêm Ấn!" - cách gọi tên này cũng tự nhiên theo phản xạ mà không hề có chủ đích.
"sao vậy?"
Suýt nữa thì quên mất, đây là dịp để cô thăm dò tình hình cẩn mật, dù sao qua ngày mai nữa là cô được gả vào đây rồi. Vai diễn cô đang mang trên người là "vai phản diện", không phải thuộc vào tuýp "tiểu thư yếu đuối". Đúng! Phải thể hiện nó ra ngoài cho anh ta thấy.
"không...không có gì"
Anh vừa về đến nhà là đến phòng cô ngay. Bởi vì dù sao anh cũng là người đưa cô về đây, việc túc trực cũng là chuyện bình thường. Huống hồ chi hiện tại cô còn là đối tượng của bọn K.
"tôi đã cho người chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi, họ sẽ mang lên ngay"
"khoan đã...anh định đi đâu sao?"
"cô đoán được?"
Người phụ nữ nhạy cảm như Trương Lệ Tường, chuyện gì có thể qua được đôi mắt tinh anh của cô. Nhìn dáng vẻ lịch thiệp này, cô đoán chắc anh lại chuẩn bị đi đâu. Hình như anh vừa trở về, nhưng sao lại đi tiếp?
"tay anh vẫn còn cầm chìa khóa xe"
Cô nhìn thật hay. Ngay cả chuyện này cũng thấy ra, rất ít người phụ nữ nào dám nhìn tổng quan hết cả người đàn ông như thế.
"đúng thật, tôi chuẩn bị đi ra ngoài"
"bọn chúng chưa khai gì sao?"
Chuyện anh đi đến trụ sở cảnh sát mà cô cũng đoán ra được à? Cô đi trong bụng anh sao?
"nhất quyết không nói một lời"
Thấy cô có vẻ thoảng qua nét u buồn, anh nói tiếp lời.
"cô yên tâm, sẽ không sao. Tôi nhất định bảo vệ cô."
Tôi nhất định bảo vệ cô? - câu nói này làm cô ngước lên nhìn hẳn vào trong đôi mắt đen láy của anh. Ngoài trừ chú Hải ra thì anh là người nói với cô câu đó.
Vốn dĩ anh thông minh, có thể anh đã đoán ra được ý đồ cô đến với Hà gia là gì, nhưng lại chọn theo yêu cầu của cô ngay từ đầu dù cả hai chỉ gặp được 1 lần? Nay lại muốn bảo vệ cô?
"tôi đi cùng anh"
"không sao đâu. Cô cứ chờ là được."
"tôi thật sự muốn đi cùng anh. Tôi muốn trực tiếp nghe bọn chúng nói gì! Có thể...." - ngập ngừng - "có thể tôi sẽ liên kết được các manh mối cho anh"
Hà Nhiêm Ấn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua cô, cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày, nhìn cô chẳng bao giờ anh cảm thấy phiền lòng, mà ngược lại còn thấy rất bình yên.
"được, tôi cùng cô đi"
**************
Dù bị tra tấn theo pháp hình, nhưng 4 người bọn chúng không ai nói câu nào. Đôi khi còn nhổ nước bọn phỉ bán những cảnh sát viên túc trực ở đó.
"bọn mày còn lời nào khác nói không hả? Chỉ có vậy thôi sao?" - tên to cao nhất hét toáng lên.
"đề nghị anh phối hợp cùng chúng tôi, anh có biết việc anh đang làm khiến cho việc thu thập chứng cứ điều tra rất khó khăn không?"
"điều tra? Phì....tao khinh! chúng mày cứ việc điều tra! Tao chẳng có gì để nói!"
"bọn cảnh sát chúng mày tưởng rằng chúng mày quan minh chính đại sao? Toàn một lũ khốn nạn! Lừa gạt dân đen!" - một tên xâm mình khắp người cũng quát mắng.
"chẳng có gì cả"
"Châu Kiệt, cậu làm tôi giật cả mình đấy" - Lệ Túc cũng không thể "đỡ" nổi trước tình huống bất ngờ khi nãy.
Biết được điều mà anh muốn nói, Hà Nhiêm Ấn tâm lặng như nước thông báo.
"ngày mai là ngày rất quan trọng, các cậu vẫn nhớ chứ?"
Còn chuyện gì quan trọng hơn việc Hà gia chuẩn bị buổi tiệc hoành tráng từ đám cưới của anh chứ? Mọi người đơ ra vài giây, Lục Cầm Tiêu nhăn mặt khó hiểu rồi vọt nói.
"chẳng lẽ là...ngày tổ chức tuyển quân?"
"không sai!"
"chúng ta tuyển quân? Việc này không phải giao cho cánh quân khác sao? Hiện tại quân ta đang hỗn loạn, nếu như thêm nữa, không phải là thông báo cho giặc biết việc mình đang làm à? Chưa kể những bọn giặc gian trà trộn"
Lục Cầm Tiêu nói vậy cũng có cái đúng của nó, nhưng nhìn lại xem, quân giảm đi một nữa so với dự tính ban đầu. Cứ tiếp tục duy trì đội hình cũ, e là không cầm cự nỗi trong thời gian dài. Nay anh thay mặt cho học viện quân đội từ cha mình đứng ra tuyển chọn những người có trí, lực và sự anh dũng dám đứng ra bảo vệ nước.
"cậu nghĩ rằng...mọi người ai cũng muốn bán nước sao?" - Hà Nhiêm Ấn cầm tách trà, xoay đều rồi chăm chú nhìn vào nó.
Lệ Túc vốn dĩ chỉ biết cầm binh, cầm lính là giỏi, những việc văn chương hóa này với anh cứ như nước đổ lá môn, làm sao anh hiểu ý nghĩa ẩn ý chứ! Còn Cơ Châu Kiệt, vốn dĩ anh xuất thân từ Cơ gia, nhưng anh lại chọn con đường đi theo Cách mạng, đúng là không phải ai cũng muốn bán nước mình và cũng không phải ai cũng có đủ sức mạnh từ lý trí mà cùng đứng lên giữ tổ quốc.
"ngày mai tôi đi cùng cậu!" - Cơ Châu Kiệt nói một cách dứt khoát.
"cậu...."
"sao? Chỉ huy Lục sợ gì à?"
"Cơ Châu Kiệt! vết thương cậu chưa lành nên tôi không tính xổ với cậu!"
Hai người không biết từ bao giờ mà trở nên thân thiết như vậy. Có thể là nhờ vào lòng tin tưởng lẫn nhau. Lục Cầm Tiêu biết rằng Cơ Châu Kiệt một lòng một dạ muốn đi theo con đường chính nghĩa mà hy sinh cả bản thân bị gia đình ghét bỏ. Anh cũng chẳng màn danh lợi từ nhà nước đã bổ nhiệm mình ra sao, chỉ biết là nhiệm vụ được giao thì phải hoàn thành được nó.
"tốt! đây là điều tôi muốn nghe nhất từ mọi người"
"còn về phần hôn lễ thì sao? Cậu không định nói gì à?" - Lục Cầm Tiêu hiểu là Hà Nhiêm Ấn rất khó mở lời để nói về chuyện này.
"ngày mai vẫn là quan trọng nhất!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn gì để nói nữa, Hà Nhiêm Ấn đứng lên rồi bước ra xe và đi mất. Còn lại ba người trong tình trạng không hiểu vừa rồi đại soái đến và ngồi nói chuyện được bao nhiêu thời gian.
"ngày mai xem ra là khá quan trọng đó!" - Lệ Túc vơ lấy tách trà rồi uống ừng ực.
"Lệ Túc! Cậu thôi hành động vừa rồi đi!" - Cơ Châu Kiệt lau tay - "còn nữa, chuyện ngày mai không phải là khá, mà là rất-quan-trọng. Không thể đùa giỡn được! Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi mà không hiểu tính cách của Hà Nhiêm Ấn!"
"cũng đúng, mà ngẫm nghĩ lại. Có phải từ lúc Hà Nhiêm Ấn chấp nhận lấy con gái của bộ trưởng Từ thì cha cậu ta có vẻ như "thoáng" hơn rồi thì phải"
"ai cũng biết là ông Hà vốn xem Hà Nhiêm Ấn như cái gai trong mắt bởi vì việc làm kiên trực của cậu ta, vả lại, dù cậu ta làm đại soái như lại không hề trãi đường cho cha mình làm việc phi pháp. Điều này không phải ai cũng có thể làm được."
Ở Hà gia, . Truyện Teen Hay
Tiếng bước chân đều bước bên ngoài phòng, mặc dù đã thức dậy từ sớm nhưng cô lại không thể nào đi ra ngoài được.
"cô Trương vẫn còn trong phòng thưa thiếu gia."
"được"
Nghe tiếng của anh, cô mở cửa phòng một cách đường đột.
"Nhiêm Ấn!" - cách gọi tên này cũng tự nhiên theo phản xạ mà không hề có chủ đích.
"sao vậy?"
Suýt nữa thì quên mất, đây là dịp để cô thăm dò tình hình cẩn mật, dù sao qua ngày mai nữa là cô được gả vào đây rồi. Vai diễn cô đang mang trên người là "vai phản diện", không phải thuộc vào tuýp "tiểu thư yếu đuối". Đúng! Phải thể hiện nó ra ngoài cho anh ta thấy.
"không...không có gì"
Anh vừa về đến nhà là đến phòng cô ngay. Bởi vì dù sao anh cũng là người đưa cô về đây, việc túc trực cũng là chuyện bình thường. Huống hồ chi hiện tại cô còn là đối tượng của bọn K.
"tôi đã cho người chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi, họ sẽ mang lên ngay"
"khoan đã...anh định đi đâu sao?"
"cô đoán được?"
Người phụ nữ nhạy cảm như Trương Lệ Tường, chuyện gì có thể qua được đôi mắt tinh anh của cô. Nhìn dáng vẻ lịch thiệp này, cô đoán chắc anh lại chuẩn bị đi đâu. Hình như anh vừa trở về, nhưng sao lại đi tiếp?
"tay anh vẫn còn cầm chìa khóa xe"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn thật hay. Ngay cả chuyện này cũng thấy ra, rất ít người phụ nữ nào dám nhìn tổng quan hết cả người đàn ông như thế.
"đúng thật, tôi chuẩn bị đi ra ngoài"
"bọn chúng chưa khai gì sao?"
Chuyện anh đi đến trụ sở cảnh sát mà cô cũng đoán ra được à? Cô đi trong bụng anh sao?
"nhất quyết không nói một lời"
Thấy cô có vẻ thoảng qua nét u buồn, anh nói tiếp lời.
"cô yên tâm, sẽ không sao. Tôi nhất định bảo vệ cô."
Tôi nhất định bảo vệ cô? - câu nói này làm cô ngước lên nhìn hẳn vào trong đôi mắt đen láy của anh. Ngoài trừ chú Hải ra thì anh là người nói với cô câu đó.
Vốn dĩ anh thông minh, có thể anh đã đoán ra được ý đồ cô đến với Hà gia là gì, nhưng lại chọn theo yêu cầu của cô ngay từ đầu dù cả hai chỉ gặp được 1 lần? Nay lại muốn bảo vệ cô?
"tôi đi cùng anh"
"không sao đâu. Cô cứ chờ là được."
"tôi thật sự muốn đi cùng anh. Tôi muốn trực tiếp nghe bọn chúng nói gì! Có thể...." - ngập ngừng - "có thể tôi sẽ liên kết được các manh mối cho anh"
Hà Nhiêm Ấn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua cô, cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày, nhìn cô chẳng bao giờ anh cảm thấy phiền lòng, mà ngược lại còn thấy rất bình yên.
"được, tôi cùng cô đi"
**************
Dù bị tra tấn theo pháp hình, nhưng 4 người bọn chúng không ai nói câu nào. Đôi khi còn nhổ nước bọn phỉ bán những cảnh sát viên túc trực ở đó.
"bọn mày còn lời nào khác nói không hả? Chỉ có vậy thôi sao?" - tên to cao nhất hét toáng lên.
"đề nghị anh phối hợp cùng chúng tôi, anh có biết việc anh đang làm khiến cho việc thu thập chứng cứ điều tra rất khó khăn không?"
"điều tra? Phì....tao khinh! chúng mày cứ việc điều tra! Tao chẳng có gì để nói!"
"bọn cảnh sát chúng mày tưởng rằng chúng mày quan minh chính đại sao? Toàn một lũ khốn nạn! Lừa gạt dân đen!" - một tên xâm mình khắp người cũng quát mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro