Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Tận lực chiến đ...
Hảo Diệp Ân
2024-10-05 08:14:30
Về đến nhà, đã thấy khắp nơi trở thành một bãi hoang tàn. Mọi thứ đều bị đập vỡ không thương tiếc. Không ai khác dám làm điều này chính là ông - Hà Ưng. Vì quá kích động trước việc mất đi con gái làm trung gian cho chuyến hàng của mình, ông không kiềm chế nỗi cơn thịnh nộ của mình.
Trương Lệ Tường bước vào, đến giờ phút này thì không còn điều gì để che giấu nữa. Cô phải trả thù, phải khiến cho người đau lòng kia phải ngặm nhắm sự đau thương mà người khác đã nếm trải.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông dừng hành động của mình lại. Nhìn mắt về hướng cô.
"đi ra!!! đi ra ngoài!!!!!"
"ông kích động lắm sao? Xem ra...cảnh tượng của ông lúc này nhìn không tồi"
"cô nói gì? cô trơ trẻn nói cha chồng mình vậy sao?"
"Ồ!" - cô tấm tắc - "cha chồng cơ đấy! Hà Ưng ơi Hà Ưng, ông nhìn cho rõ, tôi là ai đi!"
Ông im lặng, cố gắng hình dung ra khuôn mặt của cô có giống bất kì người nào mình từng gặp không. Nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra.
"à, tôi quên mất....làm sao ông có thể nhớ ra tôi là ai được. Được! Để tôi nhắc cho ông nhớ, cách đây nhiều năm trước, có phải ông từng nghe đến cái tên Trương Hàn, Phó Hải, đúng chứ?"
Bỗng nhiên, cả người ông run lên khi nghe đến hai cái tên này, giọng điệu có phần lạc đi.
"tôi bảo cô đi ra ngoài, ở đây không phải việc của cô!"
"Ông đang căng thẳng sao? Thật đáng thương mà... Để tôi xem, vẻ mặt tội nghiệp này của ông kéo dài được bao lâu?"
Hà Ưng nghiến răng,mắt đăm chiêu nhìn cô. Làm sao ông có thể quên được cái tên đó chứ!
"Cô ra khỏi nhà tôi mau! Nghe rõ chưa?"
Trương Lệ Tường bật cười thành tiếng, nghe rõ tiếng cô di chuyển lại gần hơn.
"Trương Hàn chính là cho của tôi! Phó Hải là chú của tôi... Những người ngày xưa ông từng phản bội, ông có lẽ không quên?"
"Cô ăn nói xầm bậy, ta không hề quen biết cái tên đó. Người đâu? Mang ả tiện nhân này đi cho ta"
Bên ngoài không một bóng người. Vì lệnh di dân đến nơi an toàn lúc sáng do Hà Nhiêm Ấn ra lệnh đều được truyền đi khắp nơi.
"Kêu nữa đi, ông kêu lớn lên, xem có ai ra đây bắt trói tôi như cách ngày xưa ông từng làm với những người thân của tôi!" - ngồi trên ghế - "con gái mình bị giết, lại còn bị vợ phản bội...nổi đau này là quả báo đến với ông"
Câu nói này càng khiến cho tâm ông trở nên bấn loạn. Khốn nạn! Nhìn thấy sự yếu đuối của lão già trước mặt cô chỉ muốn giết lão ta quách đi cho rồi, nhưng tiếc là... phải để lão gặm nhắm nỗi mất mác như cô từng nếm!
"con tiện nhân này, mày biến khỏi nhà tao ngay! Tao không ngờ lại rước loại rác rưỡi như mày vào nhà!"
"tiện nhân sao? Hahaha..." - cô ôm bụng cười phá lên - "xem ra điệu bộ này của ông vẫn chưa biết ai là tiện nhân hơn ai nhỉ?"
Lệ Tường đứng dậy, đi vòng quanh nơi Hà Ưng đang chao đảo, hai tay đan lấy nhau, khuôn mặt hững hờ.
"ông biết gì không? Lão Từ Út Phỉ vừa 'gả' con gái mình cho bọn Pháp như ông đó, xem ra thì...ông ta cũng xem con mình như một món hàng giống ông thôi. Không phải sao? Đáng thương thật, cùng một lúc ông phải nghe nhiều tin đau lòng thế này, e là...ông nên xem lại nhân cách của mình"
"tao liều mạng với mày!"
Lão chạy thật nhanh đến rồi vồ lấy cổ Lệ Tường, xiết thật chặt khiến cô không lấy nổi một chút không khí.
"sao? bị tôi nói trúng rồi...muốn giết người diệt khẩu à? Đáng tiếc là tôi không cho ông có cơ hội đó"
"mày câm miệng đi! Con nhãi ranh thối tha này, ngay từ đầu tao đã biết mày đến đây vì mục đích gì. Nhưng tao không ngờ mày quá mưu mô đến mức, hành tung không thể tra ra được...."
Không để lão ta biết mình đang trong thế bí, cô cố gắng không để lộ ra vẻ mặt cầu xin tha cho mạng sống, nhếch môi cười nhạt.
"vậy sao? Còn tôi thì chờ cơ hội để giết ông đó chứ!"
Bàn tay thô cứng của lão càng lúc càng xiết chặt hơn, chặt đến mức cô chỉ cần ngưng suy nghĩ cho tương lai thì có lẽ đã xong đời. Cô vùng vẫy quyết liệt, phải đấu tranh lại hạng người không ra gì này.
"mày muốn sống à? Hừ...tao không cho mày cơ hội đó đâu! Rõ chưa?"
Hơi thở cô yếu dần, không còn sức để kháng cự nữa. Trong lúc bế tắc bỗng dưng....
"Đoàng...." - tiếng súng lớn phát ra từ phía sau. Hai mắt lão trân trân nhìn cô, bàn tay từ từ buông ra. Theo phản xạ cô ngồi bật dậy, lấy hơi lên....
Người đến cứu nguy kịp lúc đó chính là mẹ "chồng" cô. Bà ấy thoát ra được khi nào vậy? Chẳng phải.... nhưng....bà vừa...giết người...giết chính lão ta....
Chưa hết sửng sốt, cô lùi về phía sau. Có lẽ cô là người đã biết quá nhiều thứ rồi, bà muốn bịt miệng cô sao?
"bà...."
Cô nhìn sang lão ta với vũng máu tươi lan ra một góc. Tiếng rên ư ử vẫn còn trong miệng. Bà vẫn cầm khẩu súng hướng về phía cô, sau đó xoay sang phía lão ta, nhấp còi nổ súng thêm vài lần. Tiếng nổ réo lên bên tai, thật kinh sợ!
"bà làm sao vậy?" - cô không nghĩ hành động này là phản ứng bình thường, có lẽ nó được dồn nén quá lâu rồi.
Tiếng hét lên còn sót lại trong vòm họng lão ta cuối cùng cũng được cất lên. Bà ấy tiến lại gần thêm chút nữa, bỏ mặc câu hỏi vừa rồi của cô.
"ông chết đi, chết đi cho tôi!!!!!!"
Trương Lệ Tường bước vào, đến giờ phút này thì không còn điều gì để che giấu nữa. Cô phải trả thù, phải khiến cho người đau lòng kia phải ngặm nhắm sự đau thương mà người khác đã nếm trải.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông dừng hành động của mình lại. Nhìn mắt về hướng cô.
"đi ra!!! đi ra ngoài!!!!!"
"ông kích động lắm sao? Xem ra...cảnh tượng của ông lúc này nhìn không tồi"
"cô nói gì? cô trơ trẻn nói cha chồng mình vậy sao?"
"Ồ!" - cô tấm tắc - "cha chồng cơ đấy! Hà Ưng ơi Hà Ưng, ông nhìn cho rõ, tôi là ai đi!"
Ông im lặng, cố gắng hình dung ra khuôn mặt của cô có giống bất kì người nào mình từng gặp không. Nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra.
"à, tôi quên mất....làm sao ông có thể nhớ ra tôi là ai được. Được! Để tôi nhắc cho ông nhớ, cách đây nhiều năm trước, có phải ông từng nghe đến cái tên Trương Hàn, Phó Hải, đúng chứ?"
Bỗng nhiên, cả người ông run lên khi nghe đến hai cái tên này, giọng điệu có phần lạc đi.
"tôi bảo cô đi ra ngoài, ở đây không phải việc của cô!"
"Ông đang căng thẳng sao? Thật đáng thương mà... Để tôi xem, vẻ mặt tội nghiệp này của ông kéo dài được bao lâu?"
Hà Ưng nghiến răng,mắt đăm chiêu nhìn cô. Làm sao ông có thể quên được cái tên đó chứ!
"Cô ra khỏi nhà tôi mau! Nghe rõ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Lệ Tường bật cười thành tiếng, nghe rõ tiếng cô di chuyển lại gần hơn.
"Trương Hàn chính là cho của tôi! Phó Hải là chú của tôi... Những người ngày xưa ông từng phản bội, ông có lẽ không quên?"
"Cô ăn nói xầm bậy, ta không hề quen biết cái tên đó. Người đâu? Mang ả tiện nhân này đi cho ta"
Bên ngoài không một bóng người. Vì lệnh di dân đến nơi an toàn lúc sáng do Hà Nhiêm Ấn ra lệnh đều được truyền đi khắp nơi.
"Kêu nữa đi, ông kêu lớn lên, xem có ai ra đây bắt trói tôi như cách ngày xưa ông từng làm với những người thân của tôi!" - ngồi trên ghế - "con gái mình bị giết, lại còn bị vợ phản bội...nổi đau này là quả báo đến với ông"
Câu nói này càng khiến cho tâm ông trở nên bấn loạn. Khốn nạn! Nhìn thấy sự yếu đuối của lão già trước mặt cô chỉ muốn giết lão ta quách đi cho rồi, nhưng tiếc là... phải để lão gặm nhắm nỗi mất mác như cô từng nếm!
"con tiện nhân này, mày biến khỏi nhà tao ngay! Tao không ngờ lại rước loại rác rưỡi như mày vào nhà!"
"tiện nhân sao? Hahaha..." - cô ôm bụng cười phá lên - "xem ra điệu bộ này của ông vẫn chưa biết ai là tiện nhân hơn ai nhỉ?"
Lệ Tường đứng dậy, đi vòng quanh nơi Hà Ưng đang chao đảo, hai tay đan lấy nhau, khuôn mặt hững hờ.
"ông biết gì không? Lão Từ Út Phỉ vừa 'gả' con gái mình cho bọn Pháp như ông đó, xem ra thì...ông ta cũng xem con mình như một món hàng giống ông thôi. Không phải sao? Đáng thương thật, cùng một lúc ông phải nghe nhiều tin đau lòng thế này, e là...ông nên xem lại nhân cách của mình"
"tao liều mạng với mày!"
Lão chạy thật nhanh đến rồi vồ lấy cổ Lệ Tường, xiết thật chặt khiến cô không lấy nổi một chút không khí.
"sao? bị tôi nói trúng rồi...muốn giết người diệt khẩu à? Đáng tiếc là tôi không cho ông có cơ hội đó"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"mày câm miệng đi! Con nhãi ranh thối tha này, ngay từ đầu tao đã biết mày đến đây vì mục đích gì. Nhưng tao không ngờ mày quá mưu mô đến mức, hành tung không thể tra ra được...."
Không để lão ta biết mình đang trong thế bí, cô cố gắng không để lộ ra vẻ mặt cầu xin tha cho mạng sống, nhếch môi cười nhạt.
"vậy sao? Còn tôi thì chờ cơ hội để giết ông đó chứ!"
Bàn tay thô cứng của lão càng lúc càng xiết chặt hơn, chặt đến mức cô chỉ cần ngưng suy nghĩ cho tương lai thì có lẽ đã xong đời. Cô vùng vẫy quyết liệt, phải đấu tranh lại hạng người không ra gì này.
"mày muốn sống à? Hừ...tao không cho mày cơ hội đó đâu! Rõ chưa?"
Hơi thở cô yếu dần, không còn sức để kháng cự nữa. Trong lúc bế tắc bỗng dưng....
"Đoàng...." - tiếng súng lớn phát ra từ phía sau. Hai mắt lão trân trân nhìn cô, bàn tay từ từ buông ra. Theo phản xạ cô ngồi bật dậy, lấy hơi lên....
Người đến cứu nguy kịp lúc đó chính là mẹ "chồng" cô. Bà ấy thoát ra được khi nào vậy? Chẳng phải.... nhưng....bà vừa...giết người...giết chính lão ta....
Chưa hết sửng sốt, cô lùi về phía sau. Có lẽ cô là người đã biết quá nhiều thứ rồi, bà muốn bịt miệng cô sao?
"bà...."
Cô nhìn sang lão ta với vũng máu tươi lan ra một góc. Tiếng rên ư ử vẫn còn trong miệng. Bà vẫn cầm khẩu súng hướng về phía cô, sau đó xoay sang phía lão ta, nhấp còi nổ súng thêm vài lần. Tiếng nổ réo lên bên tai, thật kinh sợ!
"bà làm sao vậy?" - cô không nghĩ hành động này là phản ứng bình thường, có lẽ nó được dồn nén quá lâu rồi.
Tiếng hét lên còn sót lại trong vòm họng lão ta cuối cùng cũng được cất lên. Bà ấy tiến lại gần thêm chút nữa, bỏ mặc câu hỏi vừa rồi của cô.
"ông chết đi, chết đi cho tôi!!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro