.1: Đáng Yêu (H)
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Diêu Dao đứng dậy nói với Hoặc Không Hiệp là mình muốn đi WC, sau đó xoay người đi vào khoang dịch vụ.
“Chào bà, nơi này không thể tùy tiện ra...” Tiếp viên hàng không vừa định lễ phép ngăn cản thì Diêu Dao tháo kính râm xuống.
Toàn bộ trên dưới hãng hàng không N đều biết vị nữ giám đốc trẻ tuổi nhà mình, cũng đều từng tiếp nhận huấn luyện xí nghiệp, đương nhiên biết Diêu Dao trông như thế nào.
“Tổng giám đốc Diêu!” Tiếp viên hàng không cuống quít muốn xin lỗi, Diêu Dao ngăn cô lại.
Người bên cạnh sau khi nghe được cô kêu tổng giám đốc Diêu thì tất cả đều nhìn lại đây, sau khi phát hiện là Diêu Dao, tập thể vừa định nghênh đón chào tổng giám đốc Diêu.
“Được rồi được rồi, đừng để lộ ra.” Diêu Dao bình tĩnh nói.
“Không phải dự tính còn một đoạn thời gian nữa mới bay sao, để tôi cùng người con trai đi cùng tôi tham quan khoang điều khiển một chút.”
Diêu Dao tiến đến chào hỏi cơ trưởng, trở về nói tiếp viên hàng không để cô đi kêu Hoặc Không Hiệp, mình lại xoay người vào WC.
Hoặc Không Hiệp đang đọc quyển hành khách phải biết, tiếp viên hàng không tiến lên đi đến.
“Chào ông, hiện tại cách thời gian chúng ta bay còn một khoản thời gian nữa, không biết ông có hứng thú đi tham quan khoang điều khiển một chút hay không.”
Hoặc Không Hiệp vui mừng buông sổ tay trong tay xuống, mong chờ hỏi: “Có thể không?”
Tiếp viên hàng không hơi mỉm cười: “Đương nhiên là có thể thưa ông, mời ông đi bên này.”
Diêu Dao ở trong nhà WC một lúc mới ra, Hoặc Không Hiệp vừa vặn đã trở lại chỗ ngồi.
“Tôi vừa mới đi tham quan khoang điều khiển đó Dao Dao!” Hoặc Không Hiệp hưng phấn nói, Diêu Dao cảm thấy mình còn có thể nhìn thấy cái đuôi không tự chủ được mà đong đưa của cậu.
Hoặc Không Hiệp khó có khi trở nên lảm nhảm, nói liên tục không ngừng những gì mà cậu nhìn thấy, Diêu Dao cảm thấy cậu rất thú vị, cũng thích thú nghe.
Dù Hoặc Không Hiệp không phải học điều khiển máy bay, nhưng thấy một số điều về máy bay vẫn làm cậu vô cùng hưng phấn, bởi vì đó là giấc mơ của cậu.
Đến khi hành khách lần lượt lên máy bay, Hoặc Không Hiệp mới dần dần ngừng lại, hai người ngồi ghế liền nhau, Diêu Dao đứng dậy kéo mành lại, tạo thành một cái không gian bịt kín. Bình thường lúc máy bay chưa cất cánh là không cho phép làm như vậy, nhưng tiếp viên hàng không thấy cũng không dám ngăn trở.
Chọn chuyến bay gần rạng sáng, như vậy thì sáng ngày hôm sau sẽ có thể đến Châu Úc, Hoặc Không Hiệp nhìn mặt đất dần dần rời xa, những ngọn đèn thành phố phía đều biến thành từng bức tranh phong cảnh đứng im, máy bay chậm rãi bay lên, cuối cùng bay qua tầng mây.
Đôi mắt sáng ngời của Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao, cực kỳ giống một chú chó lông vàng trung thành và đơn giản.
Diêu Dao không nhịn được, bật cười, đưa tay xoa xoa cậu mặt.
Hoặc Không Hiệp cho rằng cô đang cười cậu quá hưng phấn, ánh sáng trong mắt hơi ảm đạm một chút, hỏi: “Chị cười cái gì.”
Diêu Dao cởi đai an toàn ra, vươn người lên hôn cậu một cái: “Cảm thấy cậu thật đáng yêu.”
Máy bay tiến vào giai đoạn vững vàng, tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ bữa tối từ khoang hạng nhất, có bao nhiêu loại có thể lựa chọn, đây cũng là một cái ưu điểm của hãng hàng không N, cơm trên máy bay nổi tiếng là ăn ngon.
Diêu Dao thuận miệng chọn vài món thức ăn, đem thực đơn đưa cho Hoặc Không Hiệp, Hoặc Không Hiệp cũng chọn mấy món, sau khi tiếp viên hàng không nhớ cho kỹ món ăn thì lịch sự rời đi.
“Thật là lịch sự.” Hoặc Không Hiệp tán thưởng nói.
Diêu Dao gật đầu đồng ý, duỗi tay ra chọn một bộ phim từ máy tính bảng trước mặt hai người, hai người xài chung một cái tai nghe, Diêu Dao dựa vào vai của Hoặc Không Hiệp, cực kỳ giống một đôi tình nhân ngọt ngào.
Món ăn được làm rất tinh xảo, ngay cả độ chính của bò bít tết cũng đều gãi đúng chỗ ngứa, Diêu Dao ăn rất là vừa lòng, rượu vang đỏ trong ly cũng uống không ít. Chỉ là phần ăn quá lớn, Diêu Dao đem phần bò bít tết còn dư lại cắt thành từng miếng từng miếng, đút cho Hoặc Không Hiệp.
Hoặc Không Hiệp một miếng cũng không chừa lại, đều ăn hết vào bụng.
Sau khi rượu đủ cơm no, Diêu Dao bắt đầu có suy nghĩ dâm dục.
Bởi vì là rạng sáng, trong khoang máy bay trừ đèn thoát hiểm bên ngoài ra thì tất cả đèn đều đã tắt, trên máy bay rất lạnh, hai người cùng nhau khoác chung một cái thảm thật dày, Diêu Dao dựa vào trước ngực Hoặc Không Hiệp, tay nhỏ ở phía dưới thảm lặng lẽ tìm được hạ bộ của Hoặc Không Hiệp.
Diêu Dao biết trong khoang máy bay vì bảo vệ riêng tư của hành khách nên không có trang bị cameras, nhưng cô cũng sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ đành ở dưới thảm hạ cách quần jean vuốt ve hình dạng cậu bé của cậu.
Hình dạng côn thịt chưa có cứng lên cũng rất được, Diêu Dao nhẹ nhàng vuốt mấy cái, côn thịt liền cứng lên ở trong tay cô.
“Chào bà, nơi này không thể tùy tiện ra...” Tiếp viên hàng không vừa định lễ phép ngăn cản thì Diêu Dao tháo kính râm xuống.
Toàn bộ trên dưới hãng hàng không N đều biết vị nữ giám đốc trẻ tuổi nhà mình, cũng đều từng tiếp nhận huấn luyện xí nghiệp, đương nhiên biết Diêu Dao trông như thế nào.
“Tổng giám đốc Diêu!” Tiếp viên hàng không cuống quít muốn xin lỗi, Diêu Dao ngăn cô lại.
Người bên cạnh sau khi nghe được cô kêu tổng giám đốc Diêu thì tất cả đều nhìn lại đây, sau khi phát hiện là Diêu Dao, tập thể vừa định nghênh đón chào tổng giám đốc Diêu.
“Được rồi được rồi, đừng để lộ ra.” Diêu Dao bình tĩnh nói.
“Không phải dự tính còn một đoạn thời gian nữa mới bay sao, để tôi cùng người con trai đi cùng tôi tham quan khoang điều khiển một chút.”
Diêu Dao tiến đến chào hỏi cơ trưởng, trở về nói tiếp viên hàng không để cô đi kêu Hoặc Không Hiệp, mình lại xoay người vào WC.
Hoặc Không Hiệp đang đọc quyển hành khách phải biết, tiếp viên hàng không tiến lên đi đến.
“Chào ông, hiện tại cách thời gian chúng ta bay còn một khoản thời gian nữa, không biết ông có hứng thú đi tham quan khoang điều khiển một chút hay không.”
Hoặc Không Hiệp vui mừng buông sổ tay trong tay xuống, mong chờ hỏi: “Có thể không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp viên hàng không hơi mỉm cười: “Đương nhiên là có thể thưa ông, mời ông đi bên này.”
Diêu Dao ở trong nhà WC một lúc mới ra, Hoặc Không Hiệp vừa vặn đã trở lại chỗ ngồi.
“Tôi vừa mới đi tham quan khoang điều khiển đó Dao Dao!” Hoặc Không Hiệp hưng phấn nói, Diêu Dao cảm thấy mình còn có thể nhìn thấy cái đuôi không tự chủ được mà đong đưa của cậu.
Hoặc Không Hiệp khó có khi trở nên lảm nhảm, nói liên tục không ngừng những gì mà cậu nhìn thấy, Diêu Dao cảm thấy cậu rất thú vị, cũng thích thú nghe.
Dù Hoặc Không Hiệp không phải học điều khiển máy bay, nhưng thấy một số điều về máy bay vẫn làm cậu vô cùng hưng phấn, bởi vì đó là giấc mơ của cậu.
Đến khi hành khách lần lượt lên máy bay, Hoặc Không Hiệp mới dần dần ngừng lại, hai người ngồi ghế liền nhau, Diêu Dao đứng dậy kéo mành lại, tạo thành một cái không gian bịt kín. Bình thường lúc máy bay chưa cất cánh là không cho phép làm như vậy, nhưng tiếp viên hàng không thấy cũng không dám ngăn trở.
Chọn chuyến bay gần rạng sáng, như vậy thì sáng ngày hôm sau sẽ có thể đến Châu Úc, Hoặc Không Hiệp nhìn mặt đất dần dần rời xa, những ngọn đèn thành phố phía đều biến thành từng bức tranh phong cảnh đứng im, máy bay chậm rãi bay lên, cuối cùng bay qua tầng mây.
Đôi mắt sáng ngời của Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao, cực kỳ giống một chú chó lông vàng trung thành và đơn giản.
Diêu Dao không nhịn được, bật cười, đưa tay xoa xoa cậu mặt.
Hoặc Không Hiệp cho rằng cô đang cười cậu quá hưng phấn, ánh sáng trong mắt hơi ảm đạm một chút, hỏi: “Chị cười cái gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Dao cởi đai an toàn ra, vươn người lên hôn cậu một cái: “Cảm thấy cậu thật đáng yêu.”
Máy bay tiến vào giai đoạn vững vàng, tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ bữa tối từ khoang hạng nhất, có bao nhiêu loại có thể lựa chọn, đây cũng là một cái ưu điểm của hãng hàng không N, cơm trên máy bay nổi tiếng là ăn ngon.
Diêu Dao thuận miệng chọn vài món thức ăn, đem thực đơn đưa cho Hoặc Không Hiệp, Hoặc Không Hiệp cũng chọn mấy món, sau khi tiếp viên hàng không nhớ cho kỹ món ăn thì lịch sự rời đi.
“Thật là lịch sự.” Hoặc Không Hiệp tán thưởng nói.
Diêu Dao gật đầu đồng ý, duỗi tay ra chọn một bộ phim từ máy tính bảng trước mặt hai người, hai người xài chung một cái tai nghe, Diêu Dao dựa vào vai của Hoặc Không Hiệp, cực kỳ giống một đôi tình nhân ngọt ngào.
Món ăn được làm rất tinh xảo, ngay cả độ chính của bò bít tết cũng đều gãi đúng chỗ ngứa, Diêu Dao ăn rất là vừa lòng, rượu vang đỏ trong ly cũng uống không ít. Chỉ là phần ăn quá lớn, Diêu Dao đem phần bò bít tết còn dư lại cắt thành từng miếng từng miếng, đút cho Hoặc Không Hiệp.
Hoặc Không Hiệp một miếng cũng không chừa lại, đều ăn hết vào bụng.
Sau khi rượu đủ cơm no, Diêu Dao bắt đầu có suy nghĩ dâm dục.
Bởi vì là rạng sáng, trong khoang máy bay trừ đèn thoát hiểm bên ngoài ra thì tất cả đèn đều đã tắt, trên máy bay rất lạnh, hai người cùng nhau khoác chung một cái thảm thật dày, Diêu Dao dựa vào trước ngực Hoặc Không Hiệp, tay nhỏ ở phía dưới thảm lặng lẽ tìm được hạ bộ của Hoặc Không Hiệp.
Diêu Dao biết trong khoang máy bay vì bảo vệ riêng tư của hành khách nên không có trang bị cameras, nhưng cô cũng sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ đành ở dưới thảm hạ cách quần jean vuốt ve hình dạng cậu bé của cậu.
Hình dạng côn thịt chưa có cứng lên cũng rất được, Diêu Dao nhẹ nhàng vuốt mấy cái, côn thịt liền cứng lên ở trong tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro