Chàng Trai Hư Hỏng

.1: Tức Giận (1)

Tường Vân

2024-07-19 14:40:40

Diêu Dao mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ông Vương liền căn dặn nhà bếp làm bữa sáng và bữa khuya cho cô, đều là người già của Diêu gia rồi, là hương vị Diêu Dao ăn từ nhỏ tới lớn, Hoắc Không Hiệp gần đây cũng bắt đầu về nhà sống rồi, cho nên mỗi tối trở về đều video call với Hoắc Không Hiệp, hai người có lúc giao lưu với nhau, có lúc thì mỗi người bận một việc.

Diêu Dao uống bát canh ngân nhĩ ông Vương bưng lên, rất ngọt ngào, Diêu Dao gác công việc trên tay xuống, vừa uống canh vừa nhìn cậu học tập.

Hoắc Không Hiệp ngẩng đầu lên phát hiện Diêu Dao đang nhìn cậu, liền hỏi: “Sao vậy?”

Diêu Dao lắc lắc đầu: “Không, nhìn cậu học tập quá nghiêm túc thôi.”

“Ngày mốt tôi thi rồi, bao giờ chị về trung tâm thành phố?” Thật ra Hoắc Không Hiệp muốn hỏi rất lâu rồi, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

“Tôi đây cũng sẽ về thôi, hai ngày nay hẳn là có thể làm xong rồi.” Diêu Dao ăn một quả táo, ngọt quá à, cô không nhịn được mà vớt thêm một quả.

“Luyện khẩu ngữ thêm lần nữa rồi đi ngủ đi.” Việc học tập gần đây của Hoắc Không Hiệp hẳn là rất mệt, Diêu Dao cũng có thể nhìn thấy rõ râu của cậu ấy mọc đen dài ra.

“Được.” Diêu Dao vươn vai, đứng dậy đi thay quần áo.

Diêu Dao vừa thay váy ngủ vừa giảng tiếng anh cho cậu, Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao cởi quần áo, lộ ra nội y màu đen khiêu gợi, sau đó lại cởi nội y ra ngay trước mặt cậu, hai bầu trắng nõn tròn trịa cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt cậu.

Tiếng nói tiếng anh của Hoắc Không Hiệp ngừng lại, Diêu Dao cười hì hì mặc váy ngủ lên.

“Nghẹn rồi hả?” Diêu Dao trêu đùa nói, cầm điện thoại từ trên mặt bàn lên trên giường nằm.

Hoắc Không Hiệp khẽ ho một tiếng, gạt chủ đề này đi.

“Gần đây thành phố S hạ nhiệt độ rồi, chị mặc nhiều một chút.” Ý chính là nói đừng mặc váy ngắn hai dây nữa! Hoắc Không Hiệp oán hận nghĩ.

“Gần đây tôi mặc rất nhiều đó, ông Vương cũng sợ tôi lạnh, ngày ngày đều tìm quần áo cho tôi mặc.”

“Hôm nay chị còn lộ đùi nữa đấy.” Hoắc Không Hiệp không nhịn được vạch trần cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đó là boot cổ cao đó, phải lộ cả chân mới đẹp.” Diêu Dao hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Không Hiệp nói không lại cô, liền giục cô mau chóng đi ngủ.

“Cậu cũng phải ngủ sớm chút nhé, trình độ này đi qua không vấn đề đâu.” Diêu Dao nghiêm túc nói.

“Được.” Lông mày Hoắc Không Hiệp giãn ra, đồng ý với cô.

“Ngủ ngon ~” Diêu Dao tắt đèn, nhẹ nhàng nói với cậu.

“Ngủ ngon, ngủ đi.” Hoắc Không Hiệp dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ ngắn của cô chui trong chăn.

Trong lúc Hoắc Không Hiệp ra ngoài rót nước, bố cậu đứng cạnh cậu một hồi, do do dự dự, giống như muốn nói gì đó.

“Sao vậy bố?” Hoắc Không Hiệp hỏi.

Bố cậu khó xử nói: “Con trai à... Có phải con yêu rồi không?”

Hoắc Không Hiệp kinh ngạc nhìn bố, bố cậu vội giải thích nói: “Bố không có ý ngăn cản, chỉ là muốn hỏi con một chút thôi.”

Hoắc Không Hiệp không biết nên trả lời ông ấy về quan hệ giữa cậu và Diêu Dao thế nào, đối diện với bạn học, cậu có thể nói là mình yêu đương rồi, nhưng đối diện với bố...

Hoắc Không Hiệp trầm mặc một lúc, cuối cùng phủ định lắc lắc đầu.

“Không có.”

Hoắc Không Hiệp thi xong bước ra phòng thi, hít sâu một hơi, hi vọng nỗ lực lâu như vậy của bản thân không uổng phí.

Vừa muốn ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ cứng nhắc một chút, liền nhìn thấy Diêu Dao đang đứng dưới bục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã rất nhiều ngày không nhìn thấy mặt đối mặt với cô rồi, Diêu Dao của mùa thu ít đi một phần gợi cảm của mùa hè, thay thế đó là một mặt vừa đáng yêu vừa trí thức của cô.

Hôm nay Diêu Dao đeo một chiếc kính gọng mỏng, mặc một chiếc áo gió ngoài màu trắng xám với áo sơ mi trắng và một chiếc váy nhỏ bên trong, trên chân là đôi giày cao cổ mà cô nói, quả nhiên vẫn là lộ một đoạn đùi trắng nõn.

Diêu Dao xách một chiếc túi nhỏ, cúi đầu dùng đôi chân nhỏ giẫm lên những chiếc lá rơi trên mặt đất chơi đùa. Hoắc Không Hiệp bước đến bên cạnh cô, phải mất một lúc sau Diêu Dao mới cảm nhận được ngẩng đầu lên.

“Kỳ thi đã kết thúc.” Diêu Dao cười đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy lòng mình tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Hoắc Không Hiệp không tự chủ vươn tay, ôm lấy eo cô, Diêu Dao nắm lấy góc áo của cậu, khi hai người đang tình chàng ý thiếp, bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng nói của một người khác.

“Lão… Lão Hoắc?”

Hai người đột nhiên buông nhau ra, cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lão Hắc vẻ mặt kinh ngạc đứng phía sau họ.

Ba người ngồi trong xe của Diêu Dao không khí có chút ngượng ngùng, lão Hắc ngồi ở phía sau, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Chị Diêu, chuyện đó… Em không cố ý…” Lão Hắc lo lắng lắp bắp nói, Hoắc Không Hiệp hờ hững liếc nhìn về phía Lão Hắc, Lão Hắc liền rùng mình một cái.

Diêu Dao nghĩ rằng cậu ta bị lạnh, bật điều hòa trong xe lên.

“Cũng chưa ăn gì, hay là đi ăn cơm trước đi.” Diêu Dao giọng nói trong trẻo, Hoắc Không Hiệp lại liếc nhìn Lão Hắc.

Lão Hắc lập tức liền nhận ra ý tứ trong ánh mắt ấy, vội vàng nói: “Chị Diêu, em không đói, hai người cứ đi ăn cơm đi!”

Diêu Dao cũng không khách sáo với cậu ta, mỉm cười đồng ý, lái xe đến trạm xăng, Diêu Dao xuống xe đi lên phía trước .

Trong xe Lão Hắc hung hăng vỗ một cái lên người Hoắc Không Hiệp, "Thằng nhóc cậu nha, đem chị Diêu bắt lấy chuyện lớn như thế lại không nói cho tôi biết! Tôi còn nghĩ muốn tới đón cậu cho cậu một bất ngờ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Trai Hư Hỏng

Số ký tự: 0