.3: Tức Giận (1)
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Bãi đậu xe ở tầng ba là tầng cao nhất, trời rất lạnh lại đã khuya, không có lấy một chiếc xe, tuyết rơi trên đường bầu trời có chút trắng bệch, Diệp Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhìn thấy Hoắc Không Hiệp đứng dưới ngọn đèn đường, trên tóc cậu có vài bông tuyết nhỏ, thoạt nhìn cả người trông vô cùng sạch sẽ.
Diệp Dao dừng lại bên lề đường, kêu Hoắc Không Hiệp nhanh chóng lên xe.
“Có lạnh hay không.” Diêu Dao vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, phát hiện tay cậu vốn luôn ấm áp lại có chút lạnh lẽo.
Diệp Dao đau lòng nói: "Không phải bảo 20 phút sau cậu hãng đến sao, có phải cậu đã đợi rất lâu rồi hay không."
Diệp Dao lái xe đến góc bãi đậu xe, nơi đèn đường không chiếu tới được, Diệp Dao bật đèn bên trong xe lên, phát hiện có vài hạt băng nhỏ đọng trên hàng mi dài của cậu, Diêu Dao bật điều hòa trong xe lên mức nhiệt độ cao nhất.
“Chị đi đâu vậy?” Hoắc Không Hiệp lúc này mới thấy lớp trang điểm của cô, bên trong là một chiếc váy cúp ngực dài, có một khoảng da ngực lớn lộ ra ngoài không khí, trên vai khoác chiếc áo khoác của một người đàn ông.
“Tiệc rượu.” Diêu Dao giải thích, lại chỉ vào áo khoác trên vai, “Của Kỳ Kỳ, không sao.”
Lại là Kỳ Kỳ! Hoắc Không Hiệp đáy mắt lộ ra vẻ u ám, hiển nhiên là không vui khi thấy cô mặc như vậy.
Diệp Dao cởi ra ném vào ghế sau: “Như vậy là được rồi.”
Vừa rồi Hoắc Không Hiệp không nhìn thấy, hiện tại cậu có thể thấy toàn bộ lưng của cô lộ ra, xương cánh bướm tinh xảo cùng vòng eo nhỏ nhắn đều bị những người khác nhìn thấy rồi!
Thấy Hoắc Không Hiệp không lên tiếng, Diêu Dao điều chỉnh ghế ngồi cho ghế dựa xuống ở mức rộng nhất, làm phẳng lưng ghế, vén chiếc váy dài lên đến thắt lưng, khóa ngồi lên người của Hoắc Không Hiệp.
Quần lót của Diệp Dao trực tiếp cọ sát vào đũng quần của Hoắc Không Hiệp, gần như ngay lập tức, Hoắc không Hiệp liền cứng lên, Diệp Dao có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cậu qua lớp quần jean.
Diệp Dao vén tóc ra sau tai, hôn lên môi cậu.
Không gian trong xe rất nhỏ, là âm thanh của hai người đang trao đổi nước bọt, Hoắc Không Hiệp vô cùng khẩn trương hôn cô, hai người đã không gặp nhau gần hai tháng, lần trước gặp nhau, cũng chỉ hôn cô một chút, cả hai đều gấp gáp thở dốc nhấm nháp hương vị của đối phương.
"Ưm ..." Diêu Dao đặt tay lên vai của Hoắc Không Hiệp, Hoắc Không Hiệp chạm vào tấm lưng trần trụi của cô, tham lam nuốt lấy hương thơm của cô, Diệp Dao bị hôn đến gần như không thở nổi.
Đầu lưỡi của Hoắc Không Hiệp tách môi Diêu Dao ra xâm nhập vào bên trong, dường như muốn chiếm làm của riêng. Lưỡi của Diệp Dao bị mút đến mức có chút cảm giác tê dại, nước bọt từ khóe miệng của hai người lưu lại, đôi bàn tay nhỏ bé của Diệp Dao bắt đầu không an phận cởi bỏ thắt lưng của Hoắc Không Hợp.
Diệp Dao dừng lại bên lề đường, kêu Hoắc Không Hiệp nhanh chóng lên xe.
“Có lạnh hay không.” Diêu Dao vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, phát hiện tay cậu vốn luôn ấm áp lại có chút lạnh lẽo.
Diệp Dao đau lòng nói: "Không phải bảo 20 phút sau cậu hãng đến sao, có phải cậu đã đợi rất lâu rồi hay không."
Diệp Dao lái xe đến góc bãi đậu xe, nơi đèn đường không chiếu tới được, Diệp Dao bật đèn bên trong xe lên, phát hiện có vài hạt băng nhỏ đọng trên hàng mi dài của cậu, Diêu Dao bật điều hòa trong xe lên mức nhiệt độ cao nhất.
“Chị đi đâu vậy?” Hoắc Không Hiệp lúc này mới thấy lớp trang điểm của cô, bên trong là một chiếc váy cúp ngực dài, có một khoảng da ngực lớn lộ ra ngoài không khí, trên vai khoác chiếc áo khoác của một người đàn ông.
“Tiệc rượu.” Diêu Dao giải thích, lại chỉ vào áo khoác trên vai, “Của Kỳ Kỳ, không sao.”
Lại là Kỳ Kỳ! Hoắc Không Hiệp đáy mắt lộ ra vẻ u ám, hiển nhiên là không vui khi thấy cô mặc như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Dao cởi ra ném vào ghế sau: “Như vậy là được rồi.”
Vừa rồi Hoắc Không Hiệp không nhìn thấy, hiện tại cậu có thể thấy toàn bộ lưng của cô lộ ra, xương cánh bướm tinh xảo cùng vòng eo nhỏ nhắn đều bị những người khác nhìn thấy rồi!
Thấy Hoắc Không Hiệp không lên tiếng, Diêu Dao điều chỉnh ghế ngồi cho ghế dựa xuống ở mức rộng nhất, làm phẳng lưng ghế, vén chiếc váy dài lên đến thắt lưng, khóa ngồi lên người của Hoắc Không Hiệp.
Quần lót của Diệp Dao trực tiếp cọ sát vào đũng quần của Hoắc Không Hiệp, gần như ngay lập tức, Hoắc không Hiệp liền cứng lên, Diệp Dao có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cậu qua lớp quần jean.
Diệp Dao vén tóc ra sau tai, hôn lên môi cậu.
Không gian trong xe rất nhỏ, là âm thanh của hai người đang trao đổi nước bọt, Hoắc Không Hiệp vô cùng khẩn trương hôn cô, hai người đã không gặp nhau gần hai tháng, lần trước gặp nhau, cũng chỉ hôn cô một chút, cả hai đều gấp gáp thở dốc nhấm nháp hương vị của đối phương.
"Ưm ..." Diêu Dao đặt tay lên vai của Hoắc Không Hiệp, Hoắc Không Hiệp chạm vào tấm lưng trần trụi của cô, tham lam nuốt lấy hương thơm của cô, Diệp Dao bị hôn đến gần như không thở nổi.
Đầu lưỡi của Hoắc Không Hiệp tách môi Diêu Dao ra xâm nhập vào bên trong, dường như muốn chiếm làm của riêng. Lưỡi của Diệp Dao bị mút đến mức có chút cảm giác tê dại, nước bọt từ khóe miệng của hai người lưu lại, đôi bàn tay nhỏ bé của Diệp Dao bắt đầu không an phận cởi bỏ thắt lưng của Hoắc Không Hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro