Chương 20
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
"À." Hoắc Không Hiệp không biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu.
Diêu Dao cảm thấy Đại Kim Mao đột nhiên cúi đầu không nói gì, bèn giục cậu ăn cơm rồi đi tắm.
Lúc Hoắc Không Hiệp ra khỏi phòng tắm, phát hiện cửa phòng ngủ bị đóng một nửa. Có ánh sáng lờ mờ bên trong. Hoắc Không Hiệp đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu lập tức ngừng thở.
Diêu Dao đang nằm nghiêng, mặc bộ đồ lót ren màu đen, gắt gao bao lấy sự mềm mại của cô, cô đã tẩy lông, phía dưới trắng trẻo, non mềm, quần lót chữ “T” rơi vào khe nhỏ.
Trước mặt cô là một cái bát thủy tinh trong suốt, bên trong chứa một viên kem. Diêu Dao thấy cậu đến, cô dùng thìa múc một muỗng kem, đưa nó vào miệng. Một giọt chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng, chậm rãi trượt xuống cằm, nhỏ lên bầu ngực.
"Ưm, thật lạnh." Diêu Dao đưa tay, quệt giọt chất lỏng màu trắng dinh dính đó cho vào miệng.
Mẹ nó! Hoắc Không Hiệp bước tới, cởi áo choàng tắm, ném lên chiếc ghế bên cạnh. Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót boxer ôm chặt nơi đó, đi về phía Diêu Dao.
Diêu Dao thấy khuôn mặt cậu bình tĩnh cũng không hoảng, lại múc một muỗng kem. Khi Hoắc Không Hiệp ngồi đến bên giường, tay cô bắt đầu run lên, viên kem rơi xuống bầu ngực mềm mại, từ từ trượt xuống.
"A lạnh quá, mau giúp tôi lau nó." Diêu Dao ưỡn ngực ngăn viên kem tiếp tục trượt xuống, Hoắc Không Hiệp nắm lấy eo, bế cả người cô đứng lên, cậu cúi đầu, vươn đầu lưỡi, liếm giọt kem đang trượt vào khe sâu kia.
"Nơi này vẫn còn." Hoắc Không Hiệp liếm dọc theo vết kem trượt. Kem ngọt hơn cả trà sữa. Hoắc Không Hiệp lại chẳng hề thấy ngấy, ngược lại còn có chút nghiện, không có ý định nhả ra.
Bầu ngực trắng nõn mềm mại vừa bị băng lướt qua, bây giờ lại bị lưỡi cậu liếm láp, Diêu Dao thoải mái thở dài.
"Ừm, thật thoải mái." Diêu Dao nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực cậu, những ngón tay mân mê đầu ti. Hoắc Không Hiệp cách lớp nội y của cô cắn vào viên đậu nhỏ sừng sững giữa ngọn núi tuyết.
"A!" Diêu Dao trừng cậu, Hoắc Không Hiệp vỗ về, tay cởi nội y của cô, bắt đầu liếm láp nơi mềm mại của riêng cô, nhìn thấy ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, Hoắc Không Hiệp cầm lấy bát kem, ăn một ngụm.
"Không phải cậu không thích đồ ngọt sao?"
Hoắc Không Hiệp vẫn đang ngậm kem trong miệng, lại còn có thể ngậm một bên ngực của cô, vừa lạnh, lại vừa ấm áp, khiến Diêu Dao thật kích thích.
"Lạnh!" Diêu Dao siết chặt hai chân, không muốn cậu nhận ra sự ẩm ướt giữa hai chân mình.
Hoắc Không Hiệp sao có thể như cô mong muốn, quần lót chữ “T” tinh tế kia vốn chẳng che đậy được điều gì, Hoắc Không Hiệp một tay mở hai chân đang khép lại của cô, chạm vào vùng ướt át kia của cô, ngón tay tách lớp cánh hoa của cô, vuốt ve viên ngọc nhỏ, ngón tay mạnh nhẹ di chuyển, khiêu khích cô.
"A a" Diêu Dao cào vào cánh tay cậu, Hoắc Không Hiệp buông cánh tay đỡ thắt lưng cô ra, khiến Diêu Dao ngã xuống giường.
Hoắc Không Hiệp vừa ngồi dậy, muốn đi lấy 001, Diêu Dao nắm lấy tay cậu không buông.
"Tôi đi lấy…" Hoắc Không Hiệp chưa nói hết câu, Diêu Dao đã ngồi dậy, cởi quần lót cậu, bàn tay cô cầm lấy gậy thịt cương cứng của cậu.
Diêu Dao lắc đầu, chậm ra vuốt ve lên xuống cự long trong tay, đôi môi đỏ khẽ mở: "Không cần, tôi trong kì an toàn." Diêu Dao ngước nhìn Hoắc Không Hiệp vẫn đang sửng sốt, "Hơn nữa, tôi thích cậu bắn vào."
Hoắc Không Hiệp lập tức đè cô trở lại giường, chặn khuôn miệng bé nhỏ kia lại. Lưỡi nhỏ của cô khẽ đưa vào miệng cậu, tìm lưỡi cậu mà chơi đùa.
"Ưm..." Diêu Dao vòng tay qua vai cậu, tận hưởng sự dịu dàng cậu mang lại. Hoắc Không Hiệp cởi bỏ quần lót vướng víu của cô, đưa tay chạm vào nơi mềm mại nhất của cô dịu dàng vuốt ve.
Diêu Dao quấn hai chân quanh thắt lưng cậu, điều chỉnh một chút, miệng nhỏ trực tiếp nhắm ngay côn thịt của cậu.
Diêu Dao đẩy mông mình về phía trước, cố gắng hết sức nuốt gậy thịt kia vào, Hoắc Không Hiệp cũng hành động như điều cô muốn, cậu liền đẩy mình về phía cô.
"A a" Diêu Dao thỏa mãn kêu thành tiếng, Hoắc Không Hiệp đứng dậy nắm lấy thắt lưng cô, bắt đầu rút ra cắm vào.
"Cậu sao lại bắt đầu ừm... a” Diêu Dao bị cậu thúc vào, nói không nên lời, thở dốc.
Ánh đèn mơ hồ, tiếng nước rõ ràng. Trên giường hai người trần trụi dây dưa không ngừng di chuyển.
"A" Cao trào khiến người Diêu Dao mềm nhũn, đôi chân trượt khỏi thắt lưng cậu.
Hoắc Không Hiệp đột nhiên bế cô lật ngược lại, để cô tự mình quỳ xuống đưa lưng về phía mình, từ phía sau cậu dùng gậy thịt thúc vào lỗ nhỏ phấn nộn của cô.
"Cậu... a phá hư... a" Diêu Dao quay đầu, ánh mắt mị hoặc, nước mắt gợn thành những con sóng nhỏ.
Hoắc Không Hiệp càng thúc mạnh hơn, tư thế này dường như tiến vào sâu hơn, Hoắc Không Hiệp hận không thể đêm hai quả trứng nhét luôn vào lỗ thịt mà cảm nhận khoái cảm cô mang lại.
Diêu Dao cảm thấy Đại Kim Mao đột nhiên cúi đầu không nói gì, bèn giục cậu ăn cơm rồi đi tắm.
Lúc Hoắc Không Hiệp ra khỏi phòng tắm, phát hiện cửa phòng ngủ bị đóng một nửa. Có ánh sáng lờ mờ bên trong. Hoắc Không Hiệp đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu lập tức ngừng thở.
Diêu Dao đang nằm nghiêng, mặc bộ đồ lót ren màu đen, gắt gao bao lấy sự mềm mại của cô, cô đã tẩy lông, phía dưới trắng trẻo, non mềm, quần lót chữ “T” rơi vào khe nhỏ.
Trước mặt cô là một cái bát thủy tinh trong suốt, bên trong chứa một viên kem. Diêu Dao thấy cậu đến, cô dùng thìa múc một muỗng kem, đưa nó vào miệng. Một giọt chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng, chậm rãi trượt xuống cằm, nhỏ lên bầu ngực.
"Ưm, thật lạnh." Diêu Dao đưa tay, quệt giọt chất lỏng màu trắng dinh dính đó cho vào miệng.
Mẹ nó! Hoắc Không Hiệp bước tới, cởi áo choàng tắm, ném lên chiếc ghế bên cạnh. Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót boxer ôm chặt nơi đó, đi về phía Diêu Dao.
Diêu Dao thấy khuôn mặt cậu bình tĩnh cũng không hoảng, lại múc một muỗng kem. Khi Hoắc Không Hiệp ngồi đến bên giường, tay cô bắt đầu run lên, viên kem rơi xuống bầu ngực mềm mại, từ từ trượt xuống.
"A lạnh quá, mau giúp tôi lau nó." Diêu Dao ưỡn ngực ngăn viên kem tiếp tục trượt xuống, Hoắc Không Hiệp nắm lấy eo, bế cả người cô đứng lên, cậu cúi đầu, vươn đầu lưỡi, liếm giọt kem đang trượt vào khe sâu kia.
"Nơi này vẫn còn." Hoắc Không Hiệp liếm dọc theo vết kem trượt. Kem ngọt hơn cả trà sữa. Hoắc Không Hiệp lại chẳng hề thấy ngấy, ngược lại còn có chút nghiện, không có ý định nhả ra.
Bầu ngực trắng nõn mềm mại vừa bị băng lướt qua, bây giờ lại bị lưỡi cậu liếm láp, Diêu Dao thoải mái thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm, thật thoải mái." Diêu Dao nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực cậu, những ngón tay mân mê đầu ti. Hoắc Không Hiệp cách lớp nội y của cô cắn vào viên đậu nhỏ sừng sững giữa ngọn núi tuyết.
"A!" Diêu Dao trừng cậu, Hoắc Không Hiệp vỗ về, tay cởi nội y của cô, bắt đầu liếm láp nơi mềm mại của riêng cô, nhìn thấy ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, Hoắc Không Hiệp cầm lấy bát kem, ăn một ngụm.
"Không phải cậu không thích đồ ngọt sao?"
Hoắc Không Hiệp vẫn đang ngậm kem trong miệng, lại còn có thể ngậm một bên ngực của cô, vừa lạnh, lại vừa ấm áp, khiến Diêu Dao thật kích thích.
"Lạnh!" Diêu Dao siết chặt hai chân, không muốn cậu nhận ra sự ẩm ướt giữa hai chân mình.
Hoắc Không Hiệp sao có thể như cô mong muốn, quần lót chữ “T” tinh tế kia vốn chẳng che đậy được điều gì, Hoắc Không Hiệp một tay mở hai chân đang khép lại của cô, chạm vào vùng ướt át kia của cô, ngón tay tách lớp cánh hoa của cô, vuốt ve viên ngọc nhỏ, ngón tay mạnh nhẹ di chuyển, khiêu khích cô.
"A a" Diêu Dao cào vào cánh tay cậu, Hoắc Không Hiệp buông cánh tay đỡ thắt lưng cô ra, khiến Diêu Dao ngã xuống giường.
Hoắc Không Hiệp vừa ngồi dậy, muốn đi lấy 001, Diêu Dao nắm lấy tay cậu không buông.
"Tôi đi lấy…" Hoắc Không Hiệp chưa nói hết câu, Diêu Dao đã ngồi dậy, cởi quần lót cậu, bàn tay cô cầm lấy gậy thịt cương cứng của cậu.
Diêu Dao lắc đầu, chậm ra vuốt ve lên xuống cự long trong tay, đôi môi đỏ khẽ mở: "Không cần, tôi trong kì an toàn." Diêu Dao ngước nhìn Hoắc Không Hiệp vẫn đang sửng sốt, "Hơn nữa, tôi thích cậu bắn vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Không Hiệp lập tức đè cô trở lại giường, chặn khuôn miệng bé nhỏ kia lại. Lưỡi nhỏ của cô khẽ đưa vào miệng cậu, tìm lưỡi cậu mà chơi đùa.
"Ưm..." Diêu Dao vòng tay qua vai cậu, tận hưởng sự dịu dàng cậu mang lại. Hoắc Không Hiệp cởi bỏ quần lót vướng víu của cô, đưa tay chạm vào nơi mềm mại nhất của cô dịu dàng vuốt ve.
Diêu Dao quấn hai chân quanh thắt lưng cậu, điều chỉnh một chút, miệng nhỏ trực tiếp nhắm ngay côn thịt của cậu.
Diêu Dao đẩy mông mình về phía trước, cố gắng hết sức nuốt gậy thịt kia vào, Hoắc Không Hiệp cũng hành động như điều cô muốn, cậu liền đẩy mình về phía cô.
"A a" Diêu Dao thỏa mãn kêu thành tiếng, Hoắc Không Hiệp đứng dậy nắm lấy thắt lưng cô, bắt đầu rút ra cắm vào.
"Cậu sao lại bắt đầu ừm... a” Diêu Dao bị cậu thúc vào, nói không nên lời, thở dốc.
Ánh đèn mơ hồ, tiếng nước rõ ràng. Trên giường hai người trần trụi dây dưa không ngừng di chuyển.
"A" Cao trào khiến người Diêu Dao mềm nhũn, đôi chân trượt khỏi thắt lưng cậu.
Hoắc Không Hiệp đột nhiên bế cô lật ngược lại, để cô tự mình quỳ xuống đưa lưng về phía mình, từ phía sau cậu dùng gậy thịt thúc vào lỗ nhỏ phấn nộn của cô.
"Cậu... a phá hư... a" Diêu Dao quay đầu, ánh mắt mị hoặc, nước mắt gợn thành những con sóng nhỏ.
Hoắc Không Hiệp càng thúc mạnh hơn, tư thế này dường như tiến vào sâu hơn, Hoắc Không Hiệp hận không thể đêm hai quả trứng nhét luôn vào lỗ thịt mà cảm nhận khoái cảm cô mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro