Trước Kia (1)
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Hai người nắm tay đi đến phòng đã đặt cho tối nay. Đó là một biệt thự độc lập. Diêu Dao quẹt thẻ rồi đi vào, phát hiện trong sân có một đình nhỏ để hóng mát. Bên trong lẫn bên ngoài ngôi biệt thự được trang hoàng rất độc đáo.
Hành lý đã được đưa vào phòng, Diêu Dao lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, Hoắc Không Hiệp vì hôm qua quá điên cuồng nên muốn giúp cô tắm rửa để chuộc lỗi.
Diêu Dao ngạc nhiên nhìn cậu, kết quả Hoắc Không Hiệp vào phòng tắm giúp cô tắm rửa, nếu không phải hạ thân cậu ngẩng cao thành túp lều, Diêu Dao có lẽ thực sự bị vẻ nghiêm túc của cậu lừa gạt.
Diêu Dao nhướn mày cười khanh khách, Hoắc Không Hiệp có chút ngượng ngùng, ném khăn tắm cho Diêu Dao rồi tông cửa chạy mất.
Sau khi tắm xong, cả hai cùng quấn chăn. Diêu Dao ở trong lòng Hoắc Không Hiệp nghịch ngón tay của cậu.
"Sao chị không học tiến sĩ?"
Hoắc Không Hiệp vẫn muốn hỏi cô vấn đề này, với năng lực và khả năng kinh tế của Diêu Dao, không có lý do gì lại không học Tiến sĩ nha.
"Bởi vì tôi học chương trình chính quy lấy bằng kép, bằng Thạc sĩ cũng có hai cái, thật sự không muốn học nữa."
Diêu Dao thống khổ nhớ lại năm đó khi cô còn đi học, mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, luận văn lớn nhỏ rồi lại các cuộc thi cứ thế xoay quanh.
Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ nghe cô nói về bằng kép, kinh ngạc nhìn cô một lượt.
"Tôi còn học Quản trị kinh doanh, bởi vì..."
Diêu Dao vừa định nói 'bởi vì còn phải quản lý công ty', lập tức nhớ ra nên không nói thêm vế sau.
"Bởi vì người lớn bắt học."
Diêu Dao gật đầu, nói như vậy cũng xem như nói sự thật rồi.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy Diêu Dao ngày càng lợi hại. Lâu lâu lại vuốt tóc cô một lần, Hoắc Không Hiệp luôn là người nổi bật trong học tập, cũng từng có người cùng cậu không phân cao thấp, nhưng Diêu Dao lại khác, Hoắc Không Hiệp cảm thấy chênh lệch của hai người không phải chỉ là một chút.
"Ngủ đi, tôi buồn ngủ quá."
Diêu Dao thoải mái nằm trong lòng cậu, giọng nói chuyện cũng dần nhỏ đi.
Hoắc Không Hiệp hôn lên trán cô, nghiêm túc nói.
"Ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau, Diêu Dao gọi người chạy xe đến cửa biệt thự, hai người thu dọn trở về thành phố.
Hoắc Không Hiệp phải về nhà chăm sóc ba, còn phải chuẩn bị cho buổi khai giảng vào ngày mai, Diêu Dao cũng phải quay về công ty tổng kết lại chuyến công tác lần này, Diêu Dao đưa cậu đưa đến dưới nhà.
"Đi đi."
Cô vẫy tay với cậu.
Diêu Dao trở lại văn phòng, bắt đầu viết tổng kết, viết đến một nửa đột nhiên nhớ ra Hoắc Không Hiệp muốn tốt nghiệp trước.
Diêu Dao gọi trợ lý vào.
"Diêu tổng."
Trợ lý gõ cửa tiến vào.
"Giúp tôi liên hệ với Hiệu trưởng Đại học S một chút, tôi sẽ đến đó một chuyến."
Cô dừng một chút, có lẽ nên đến nhà thầy Diêu trước.
Diêu Dao ngẩng đầu, nói:
"Chiều mai, hẹn anh Lưu chuẩn bị xe đến nhà Giáo sư Diêu trước."
"Vâng, Diêu tổng."
Diêu Dao mua một ít hoa quả, thịt và hải sản đến nhà thầy Diêu. Cô Diêu đang gói vằn thắn, bước này rất tốn thời gian.
"Cô tưởng con vẫn đang ở Mỹ nên không gọi con đến."
Ông cụ và cô đang ngồi trước bàn trà, Diêu Dao bắt đầu pha trà.
"Con vừa về hôm trước."
Diêu Dao ngoan ngoãn đáp.
"Nói đi, tìm lão già này có chuyện gì."
Thầy Diêu đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Diêu Dao cười hì hì nhìn thầy, cung kính châm trà, nói:
"Hoắc Không Hiệp muốn tốt nghiệp sớm để thi vào Caltech, còn muốn thầy viết giúp một phong thư tiến cử."
Thầy Diêu xoay xoay chén trà trong tay, suy nghĩ một lúc.
"Con ra mặt giúp cậu ta tốt nghiệp không phải việc gì khó, thư tiến cử thầy nhất định sẽ viết, dù sao thực lực của cậu ta cũng rất tốt."
Thầy liếc mắt nhìn cô một cái:
"Sao vậy, con trả tiền sao?"
Diêu Dao ai da một tiếng:
"Thầy à, cái này gọi là đầu tư. Là cổ phiếu tiềm năng đó."
Hành lý đã được đưa vào phòng, Diêu Dao lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, Hoắc Không Hiệp vì hôm qua quá điên cuồng nên muốn giúp cô tắm rửa để chuộc lỗi.
Diêu Dao ngạc nhiên nhìn cậu, kết quả Hoắc Không Hiệp vào phòng tắm giúp cô tắm rửa, nếu không phải hạ thân cậu ngẩng cao thành túp lều, Diêu Dao có lẽ thực sự bị vẻ nghiêm túc của cậu lừa gạt.
Diêu Dao nhướn mày cười khanh khách, Hoắc Không Hiệp có chút ngượng ngùng, ném khăn tắm cho Diêu Dao rồi tông cửa chạy mất.
Sau khi tắm xong, cả hai cùng quấn chăn. Diêu Dao ở trong lòng Hoắc Không Hiệp nghịch ngón tay của cậu.
"Sao chị không học tiến sĩ?"
Hoắc Không Hiệp vẫn muốn hỏi cô vấn đề này, với năng lực và khả năng kinh tế của Diêu Dao, không có lý do gì lại không học Tiến sĩ nha.
"Bởi vì tôi học chương trình chính quy lấy bằng kép, bằng Thạc sĩ cũng có hai cái, thật sự không muốn học nữa."
Diêu Dao thống khổ nhớ lại năm đó khi cô còn đi học, mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, luận văn lớn nhỏ rồi lại các cuộc thi cứ thế xoay quanh.
Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ nghe cô nói về bằng kép, kinh ngạc nhìn cô một lượt.
"Tôi còn học Quản trị kinh doanh, bởi vì..."
Diêu Dao vừa định nói 'bởi vì còn phải quản lý công ty', lập tức nhớ ra nên không nói thêm vế sau.
"Bởi vì người lớn bắt học."
Diêu Dao gật đầu, nói như vậy cũng xem như nói sự thật rồi.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy Diêu Dao ngày càng lợi hại. Lâu lâu lại vuốt tóc cô một lần, Hoắc Không Hiệp luôn là người nổi bật trong học tập, cũng từng có người cùng cậu không phân cao thấp, nhưng Diêu Dao lại khác, Hoắc Không Hiệp cảm thấy chênh lệch của hai người không phải chỉ là một chút.
"Ngủ đi, tôi buồn ngủ quá."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Dao thoải mái nằm trong lòng cậu, giọng nói chuyện cũng dần nhỏ đi.
Hoắc Không Hiệp hôn lên trán cô, nghiêm túc nói.
"Ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau, Diêu Dao gọi người chạy xe đến cửa biệt thự, hai người thu dọn trở về thành phố.
Hoắc Không Hiệp phải về nhà chăm sóc ba, còn phải chuẩn bị cho buổi khai giảng vào ngày mai, Diêu Dao cũng phải quay về công ty tổng kết lại chuyến công tác lần này, Diêu Dao đưa cậu đưa đến dưới nhà.
"Đi đi."
Cô vẫy tay với cậu.
Diêu Dao trở lại văn phòng, bắt đầu viết tổng kết, viết đến một nửa đột nhiên nhớ ra Hoắc Không Hiệp muốn tốt nghiệp trước.
Diêu Dao gọi trợ lý vào.
"Diêu tổng."
Trợ lý gõ cửa tiến vào.
"Giúp tôi liên hệ với Hiệu trưởng Đại học S một chút, tôi sẽ đến đó một chuyến."
Cô dừng một chút, có lẽ nên đến nhà thầy Diêu trước.
Diêu Dao ngẩng đầu, nói:
"Chiều mai, hẹn anh Lưu chuẩn bị xe đến nhà Giáo sư Diêu trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng, Diêu tổng."
Diêu Dao mua một ít hoa quả, thịt và hải sản đến nhà thầy Diêu. Cô Diêu đang gói vằn thắn, bước này rất tốn thời gian.
"Cô tưởng con vẫn đang ở Mỹ nên không gọi con đến."
Ông cụ và cô đang ngồi trước bàn trà, Diêu Dao bắt đầu pha trà.
"Con vừa về hôm trước."
Diêu Dao ngoan ngoãn đáp.
"Nói đi, tìm lão già này có chuyện gì."
Thầy Diêu đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Diêu Dao cười hì hì nhìn thầy, cung kính châm trà, nói:
"Hoắc Không Hiệp muốn tốt nghiệp sớm để thi vào Caltech, còn muốn thầy viết giúp một phong thư tiến cử."
Thầy Diêu xoay xoay chén trà trong tay, suy nghĩ một lúc.
"Con ra mặt giúp cậu ta tốt nghiệp không phải việc gì khó, thư tiến cử thầy nhất định sẽ viết, dù sao thực lực của cậu ta cũng rất tốt."
Thầy liếc mắt nhìn cô một cái:
"Sao vậy, con trả tiền sao?"
Diêu Dao ai da một tiếng:
"Thầy à, cái này gọi là đầu tư. Là cổ phiếu tiềm năng đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro