Uống Say
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Sớm hôm sau, Diêu Dao tóc búi phồng trên đỉnh đầu rồi ở nhà ăn sáng.
"Hè này, cậu đi thực tập phải không?"
Diêu Dao cắn một miếng bánh bao.
"Đúng vậy, tôi định đi hãng N thực tập."
Hoắc Không Hiệp nhìn cô.
"Tốt, hãng N chắc sẽ có tuyển thực tập sinh."
Diêu Dao gật đầu, năm nay cô chính là người nói muốn tuyển thực tập sinh.
"Hãng N vừa mở một viện nghiên cứu, tôi định vào đó thực tập."
Hoắc Không Hiệp đã sớm lên kế hoạch thật tốt.
"À, tôi có nghe nói." Diêu Dao có chút xấu hổ, hai ngày trước, chính cô mỗi ngày đều chạy đến viện nghiên cứu, nếu cậu đi thực tập, cô sẽ không thể đến đó nữa.
"Chị làm trong viện nghiên cứu sao?"
Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Diêu Dao lắc đầu:
"Có thể tôi sẽ được gửi đến công ty ở Mĩ công tác."
Lần này cũng là kế hoạch khẩn cấp, vừa hay đã lâu không đến chi nhánh ở Mĩ.
"Được rồi." Hoắc Không Hiệp có chút thất vọng: "Chị đi bao lâu?"
"Tôi nghĩ, nếu nhiều việc thì có lẽ phải hai tháng."
Diêu Dao uống một ngụm sữa đậu nành.
Đó là toàn bộ kỳ hè của cậu, Hoắc Không Hiệp nghĩ, tựa như có chút luyến tiếc khi cô rời đi lâu như vậy.
Diêu Dao đứng dậy, vỗ nhẹ đầu cậu, giống như vỗ về chú cún tai cụp mềm mại.
"Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện với ba." Hoắc Không Hiệp nói.
"Tôi đưa cậu đi, cuối tuần có rất nhiều xe." Diêu Dao lên lầu thay quần áo.
Hôm nay Diêu Dao ăn mặc rất thời trang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đeo một chiếc kính râm lớn, áo ngắn tay màu trắng quần bò, một đôi giày vải màu đỏ, trông rất đẹp, Hoắc Không Hiệp từng gặp qua nữ sinh trong trường ăn mặc như vậy, nhưng không có ai mặc lên lại đẹp đẽ như Diêu Dao cả.
Cô đang lái chiếc xe thể thao màu đỏ, Diêu Dao theo hướng dẫn của Hoắc Không Hiệp mà lái xe đến dưới lầu nhà cậu.
"Thôi nào, nếu đi công tác tôi sẽ nói trước với cậu."
Diêu Dao hạ kính xe xuống, Hoắc Không Hiệp gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.
Sau khi lái xe một quãng đường dài, Diêu Dao cũng không biết mình nên đi đâu, đành gọi Gia Gia đi ăn cơm, đỗ xe trong khu thương mại, tìm đến một cửa hàng bánh ngọt, rồi cô gọi điện thoại cho trợ lý.
"Công ty bên Mỹ đã lâu không đi rồi phải không?"
Diêu Dao xắn một nĩa bánh ngọt màu nhung đỏ.
"Diêu tổng, cô có dự định gì không?" Trợ lý hỏi lại.
"Chúng ta tuyển thực tập sinh khi nào?"
"Ngày 15 tháng 6 có kết quả, Diêu tổng."
"Ừ, vậy quyết định ngày 16 tháng 6 đi."
Diêu Dao nhấp một ngụm cà phê.
"Được ạ, Diêu tổng có cần báo cho Diêu chủ tịch không?" Trợ lý thân mật hỏi.
"Để tôi tự nói với chú, đặt khách sạn đi, cứ đặt trước hai tháng."
Diêu chủ tịch là chú Diêu Dao, cha mẹ cô mất sớm, là ông nội đem cô về nuôi nấng, năm Diêu Dao 16 tuổi ông nội cũng ra đi, di chúc của ông viết rất rõ ràng, chờ đến khi Diêu Dao có năng lực liền đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho cô, mà chú Diêu trước đây phụ trách điều hành kinh doanh hãng N.
Chú Diêu không phải người tham lam, ngay khi thấy Diêu Dao có đủ năng lực chú đã nhượng lại vị trí này cho cô, còn mình thì đến chi nhánh ở Mĩ, mỗi ngày sống cuộc sống thanh nhàn, mặc dù gọi là chủ tịch, nhưng thực ra chẳng khác nào đi Mĩ về hưu dưỡng lão cả.
Nhìn đồng hồ, bên Mĩ bây giờ vừa hơn 9 giờ tối một chút, thời gian hợp lý, Diêu Dao liền gọi điện thoại cho chú. Khi cô nói chuyện xong, Gia Gia cũng vừa tới.
"Cậu muốn đi Mĩ? Chú Diêu có chuyện gì sao?"
Gia Gia và cô cùng nhau lớn lên, đương nhiên là hiểu chuyện nhà cô từ lớn đến nhỏ.
"Không có, Đại Kim Mao kia muốn tới hãng N thực tập, tớ đành xin đi Mĩ nhìn một chút."
Diêu Dao hít sâu một hơi.
Gia Gia liếc mắt xem thường một cái:
"Được rồi, cậu nhanh đi nói cho ai đó đi."
Nói cho Hoắc Không Hiệp, có lẽ về sau cậu sẽ không nguyện ý cùng cô lui tới cũng nên, dù sao chênh lệch cũng lớn như vậy.
"Thế nào, cậu là đang chờ cậu ta lớn lên sao?" Gia Gia cảm thấy bạn cô điên rồi:
"Hai ngươi tuy rằng cách nhau vài tuổi, nhưng dù sao cũng không thế xảy ra chuyện như vậy."
"Hè này, cậu đi thực tập phải không?"
Diêu Dao cắn một miếng bánh bao.
"Đúng vậy, tôi định đi hãng N thực tập."
Hoắc Không Hiệp nhìn cô.
"Tốt, hãng N chắc sẽ có tuyển thực tập sinh."
Diêu Dao gật đầu, năm nay cô chính là người nói muốn tuyển thực tập sinh.
"Hãng N vừa mở một viện nghiên cứu, tôi định vào đó thực tập."
Hoắc Không Hiệp đã sớm lên kế hoạch thật tốt.
"À, tôi có nghe nói." Diêu Dao có chút xấu hổ, hai ngày trước, chính cô mỗi ngày đều chạy đến viện nghiên cứu, nếu cậu đi thực tập, cô sẽ không thể đến đó nữa.
"Chị làm trong viện nghiên cứu sao?"
Hoắc Không Hiệp dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Diêu Dao lắc đầu:
"Có thể tôi sẽ được gửi đến công ty ở Mĩ công tác."
Lần này cũng là kế hoạch khẩn cấp, vừa hay đã lâu không đến chi nhánh ở Mĩ.
"Được rồi." Hoắc Không Hiệp có chút thất vọng: "Chị đi bao lâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi nghĩ, nếu nhiều việc thì có lẽ phải hai tháng."
Diêu Dao uống một ngụm sữa đậu nành.
Đó là toàn bộ kỳ hè của cậu, Hoắc Không Hiệp nghĩ, tựa như có chút luyến tiếc khi cô rời đi lâu như vậy.
Diêu Dao đứng dậy, vỗ nhẹ đầu cậu, giống như vỗ về chú cún tai cụp mềm mại.
"Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện với ba." Hoắc Không Hiệp nói.
"Tôi đưa cậu đi, cuối tuần có rất nhiều xe." Diêu Dao lên lầu thay quần áo.
Hôm nay Diêu Dao ăn mặc rất thời trang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đeo một chiếc kính râm lớn, áo ngắn tay màu trắng quần bò, một đôi giày vải màu đỏ, trông rất đẹp, Hoắc Không Hiệp từng gặp qua nữ sinh trong trường ăn mặc như vậy, nhưng không có ai mặc lên lại đẹp đẽ như Diêu Dao cả.
Cô đang lái chiếc xe thể thao màu đỏ, Diêu Dao theo hướng dẫn của Hoắc Không Hiệp mà lái xe đến dưới lầu nhà cậu.
"Thôi nào, nếu đi công tác tôi sẽ nói trước với cậu."
Diêu Dao hạ kính xe xuống, Hoắc Không Hiệp gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.
Sau khi lái xe một quãng đường dài, Diêu Dao cũng không biết mình nên đi đâu, đành gọi Gia Gia đi ăn cơm, đỗ xe trong khu thương mại, tìm đến một cửa hàng bánh ngọt, rồi cô gọi điện thoại cho trợ lý.
"Công ty bên Mỹ đã lâu không đi rồi phải không?"
Diêu Dao xắn một nĩa bánh ngọt màu nhung đỏ.
"Diêu tổng, cô có dự định gì không?" Trợ lý hỏi lại.
"Chúng ta tuyển thực tập sinh khi nào?"
"Ngày 15 tháng 6 có kết quả, Diêu tổng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, vậy quyết định ngày 16 tháng 6 đi."
Diêu Dao nhấp một ngụm cà phê.
"Được ạ, Diêu tổng có cần báo cho Diêu chủ tịch không?" Trợ lý thân mật hỏi.
"Để tôi tự nói với chú, đặt khách sạn đi, cứ đặt trước hai tháng."
Diêu chủ tịch là chú Diêu Dao, cha mẹ cô mất sớm, là ông nội đem cô về nuôi nấng, năm Diêu Dao 16 tuổi ông nội cũng ra đi, di chúc của ông viết rất rõ ràng, chờ đến khi Diêu Dao có năng lực liền đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho cô, mà chú Diêu trước đây phụ trách điều hành kinh doanh hãng N.
Chú Diêu không phải người tham lam, ngay khi thấy Diêu Dao có đủ năng lực chú đã nhượng lại vị trí này cho cô, còn mình thì đến chi nhánh ở Mĩ, mỗi ngày sống cuộc sống thanh nhàn, mặc dù gọi là chủ tịch, nhưng thực ra chẳng khác nào đi Mĩ về hưu dưỡng lão cả.
Nhìn đồng hồ, bên Mĩ bây giờ vừa hơn 9 giờ tối một chút, thời gian hợp lý, Diêu Dao liền gọi điện thoại cho chú. Khi cô nói chuyện xong, Gia Gia cũng vừa tới.
"Cậu muốn đi Mĩ? Chú Diêu có chuyện gì sao?"
Gia Gia và cô cùng nhau lớn lên, đương nhiên là hiểu chuyện nhà cô từ lớn đến nhỏ.
"Không có, Đại Kim Mao kia muốn tới hãng N thực tập, tớ đành xin đi Mĩ nhìn một chút."
Diêu Dao hít sâu một hơi.
Gia Gia liếc mắt xem thường một cái:
"Được rồi, cậu nhanh đi nói cho ai đó đi."
Nói cho Hoắc Không Hiệp, có lẽ về sau cậu sẽ không nguyện ý cùng cô lui tới cũng nên, dù sao chênh lệch cũng lớn như vậy.
"Thế nào, cậu là đang chờ cậu ta lớn lên sao?" Gia Gia cảm thấy bạn cô điên rồi:
"Hai ngươi tuy rằng cách nhau vài tuổi, nhưng dù sao cũng không thế xảy ra chuyện như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro