Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Gặp lại Lan Đình phu nhân (3)
Nam Âm Âm
2024-10-24 08:56:03
Lan Đình phu nhân lẩm bẩm, ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong mắt
đều là thất vọng, “Là tôi quá mạo muội. Xin lỗi, Trì tiểu thư.”
“Ngài không cần cảm thấy có lỗi, ngài chỉ vì tìm con gái mà sốt ruột thôi mà. Tôi có thể lí giải được tâm tình của ngài.” Trì Vị Ương an ủi bà, “Ngài yên tâm, ngài có tâm như vậy, trời nhất định sẽ thương, sớm muộn gì cũng tìm được.”
Lan Đình phu nhân giật nhẹ môi, lòng tràn đầy chua xót, “Vừa sinh ra đã bị chia tách, nhiều năm như vậy không gặp, thậm chí không biết con bé hiện tại ở trại mồ côi hay là đã được nhận nuôi. Cho nên, chỉ sợ có một ngày chúng tôi gần trong gang tấc nhưng không thể nhận được nhau.”
Một bữa cơm, vốn nên vui vẻ, kết quả, bởi vì vừa nhắc tới việc thất lạc con gái nhiều năm của Lan Đình phu nhân mà không khí trở nên có chút thương cảm. Không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng Lan Đình phu nhân như vậy, trong lòng Hạ Thiên Tinh bỗng thấy khó chịu, giống như là có gì đó chắn ở ngực cô.
Cơm nước xong, Dư Trạch Nam đi trả tiền, Trì Vị Ương đưa Lan Đình phu nhân ra ngoài trước, Hạ Thiên Tinh liền đi cùng với Dư Trạch Nam đến quầy tính tiền.
“Đi theo tôi làm gì?” anh ta hỏi.
“Lần trước không phải nói muốn mời cơm anh sao? Đương nhiên là tôi đi theo trả tiền rồi.” Hạ Thiên Tinh đưa thẻ cho quầy.
Tâm sự Dư Trạch Nam nặng nề, cũng không biết suy nghĩ cái gì, mặc cho cô trả tiền. Dù sao tổng cộng tiền ăn cũng chỉ là 300 tệ.
“Anh suy nghĩ gì vậy?” Thời điểm bước ra ngoài, Hạ Thiên Tinh liền hỏi. Hai mắt híp lại, nhìn anh ta, “Tôi phát hiện từ khi phu nhân nói chuyện con gái của bà, anh liền tâm sự nặng nề, giống như là có điều chột dạ. Nói thật đi, có phải có anh manh mối gì hay không?”
Anh ta chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, “Thiên Tinh, trước đây tôi không nhìn ra được em cũng có thời điểm thông minh nha!”
Cô trố mắt, “Anh thật sự có manh mối? Vậy tại sao anh không nói cho phu nhân biết? Không thấy là bà ấy vô cùng khó chịu sao!”
“Đúng vậy, tôi có manh mối. Tôi muốn nói… manh mối chính là, em là con gái của bà ấy, em tin không?” Ngữ khí kia của anh ta, nửa thật nửa giả.
Hạ Thiên Tinh giật mình, chớp mắt một cái, sau đó liếc anh ta, “Tôi phát hiện, căn bản là không thể cùng anh nói chuyện nghiêm túc. Phu nhân đem chuyện tìm con gái phó thác cho anh, căn bản là một sai lầm, sai lầm lớn hơn nữa là còn mong muốn anh làm con rể!”
Dư Trạch Nam không nói tiếp, chỉ đứng nghe.
Đi tới cửa, Hạ Thiên Tinh đột nhiên xoay lại, trừng mắt nhìn anh ta nhắc nhở: “Những lời vừa nói, anh nói giỡn với tôi thì được, nhưng đừng đi đùa với phu nhân. Bà ấy sẽ thất vọng, mà tôi thì không đành lòng nhìn.”
Dư Trạch Nam nhìn cô, “Còn nói tôi không đứng đắn, chính em nhìn vào gương, xem xem bộ dáng quan tâm này đi. Hai người nếu đi cùng nhau, người khác nhìn vào sẽ tưởng là hai mẹ con.”
Hạ Thiên Tinh chỉ cho anh ta một ánh mắt xem thường, lười phản ứng với lời vừa rồi.
Vừa rời nhà ăn, chỉ nghe Trì Vị Ương bên kia khẩn trương: “Ngài thật không có việc gì sao?”
Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam theo qua, thì thấy Lan Đình phu nhân đang nắm lấy ngón trỏ của mình. Mà trên đầu ngón tay, từng giọt máu đua nhau chảy ra.
“Sao lại thế này?” không chờ Hạ Thiên Tinh phản ứng lại, Dư Trạch Nam đã một bước tiến đến. Thần sắc của anh ta khẩn trương, đem tay phu nhân đến trước mặt mình.
Trì Vị Ương nói: “Vừa rồi có người đi qua, đầu nhọn của cây dù trên tay người đó không cẩn thận quẹt phải.”
“Việc nhỏ thôi mà, đừng khẩn trương thế.” Lan Đình phu nhân nhỏ nhẹ trấn an.
“Phải tới bệnh viện!” Dư Trạch Nam ấn vào tay phu nhân, phòng ngừa máu tiếp tục chảy ra.
Hạ Thiên Tinh cũng thấy Dư Trạch Nam khẩn trương vô cùng, cô trấn an nói: “Không cần thiết đi bệnh viện, ven đường ngoài kia có hiệu thuốc, mua băng keo cá nhân là có thể cầm máu.”
“Không đơn giản như vậy.” Dư Trạch Nam nặng nề liếc mắt nhìn cô, nói: “Hai người đưa phu nhân ra, tôi sẽ lập tức đi lấy xe.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài, đi được 2 bước liền bắt đầu chạy chậm.
Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương lúc này đã phát hiện chuyện không hề đơn giản. Chỉ là một miệng vết thương nho nhỏ, theo như bình thường, chỉ chốc lát sau là máu khô, đông lại. Nhưng miệng vết thương của Lan Đình phu nhân vẫn không ngừng chảy máu, muốn cầm cũng không cầm được.
Trước kia Phó Dật Trần thích xem sách y, mà Trì Vị Ương luôn theo sát anh ta cho nên về y học thì cô vẫn biết được chút ít. Liếc mắt 1 cái liền nhìn ra, Lan Đình phu nhân hẳn là trường hợp máu khó đông.
“Phu nhân, chúng ta nhanh ra ngoài, đừng để cho nhị thiếu gia chờ sốt ruột.” Trì Vị Ương mở miệng.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng sốt ruột, đem tay phu nhân ấn ấn mong cho máu ngừng chảy.
Lan Đình phu nhân một bên đi ra ngoài, một bên nói: “Hai người đừng để bị cậu ta dọa sợ, cậu ta là chuyện bé xé ra to thôi.”
Bà tuy cố nói nhẹ nhàng nhưng sắc mặt rõ ràng không còn hồng hào như trước. Càng ngày càng tái nhợt.
Thời điểm Trì Vị Ương cùng Hạ Thiên Tinh ra tới cửa, Dư Trạch Nam đã dừng xe đợi sẵn. Hôm nay anh ta chỉ chạy một chiếc xe đơn giản, rẻ tiền. Anh ta xuống xe, mở cửa, trước đưa Lan Đình phu nhân lên xe. Sau đó, nhìn về phía Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương. Hạ Thiên Tinh liền không suy nghĩ nhiều, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trì Vị Ương cũng theo lên xe.
Dư Trạch Nam tìm trong xe một chiếc khăn tay sạch đưa tới, một bên hỏi: “Trong 2 người có ai biết băng bó không?”
“Tôi, trước đây tôi có học qua một chút.” Trì Vị Ương xung phong nhân việc. Trước kia Phó Dật Trần đã dạy cô, sợ thường ngày cô hành động lỗ mãng, vụng về, bắt buộc cô phải học. Khi đó, cô không hề nghiêm túc học, mà khoảng thời gian đó chỉ để ngắm nhìn anh ta. Hơn nữa, luôn nghĩ rằng, dù sao anh ta cũng luôn ở bên mình, nếu cô bị thương, anh ta sẽ đến giúp….
Khi đó, cô tuyệt đối không nghĩ đến, có một ngày, người gây ra vết thương sâu nhất, đau nhất cũng là anh ta…
Nghĩ vậy, hốc mắt Trì Vị Ương có chút ướt. Cô nhẹ nhàng hít hít mũi, đem thương cảm thu hồi mà tập trung vào băng bó cho phu nhân. Dư Trạch Nam đưa họ đến bệnh viện gần nhất với tốc độ nhanh vô cùng.
Dư Trạch Nam nói với bác sĩ một chút về tình trạng, mặt bác sĩ đại biến, lập tức phân phó nhân viên đem phu nhân đến phòng cấp cứu.
Hồi lâu, sắc mặt của Dư Trạch Nam còn chưa bình tĩnh lại, đi tới đi lui trên hành lang, Hạ Thiên Tinh liền hỏi: “Rốt cuộc là sao? Như thế nào miệng vết thương nhỏ vậy mà nhìn rất nghiêm trọng?”
Sắc mặt Dư Trạch Nam ngưng trọng, “Bà ấy vốn có bệnh máu khó đông, một khi xuất hiện miệng vết thương, sẽ xảy ra hiện tượng máu chảy không ngừng. hơn nữa máu của bà ấy còn là máu hiếm….”
“Dư tiên sinh, kho máu của chúng tôi hiện tại không có loại máu P của phu nhân, cho nên lát nữa, một khi máu chảy ra quá nhiều, chúng tôi cũng không có biện pháp nào.” Bác sĩ vội vàng bước ra, nói gấp, “Đương nhiên, hiện tại cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào. Cho nên, mong anh mau liên hệ với người nhà phu nhân…”
“Ngài không cần cảm thấy có lỗi, ngài chỉ vì tìm con gái mà sốt ruột thôi mà. Tôi có thể lí giải được tâm tình của ngài.” Trì Vị Ương an ủi bà, “Ngài yên tâm, ngài có tâm như vậy, trời nhất định sẽ thương, sớm muộn gì cũng tìm được.”
Lan Đình phu nhân giật nhẹ môi, lòng tràn đầy chua xót, “Vừa sinh ra đã bị chia tách, nhiều năm như vậy không gặp, thậm chí không biết con bé hiện tại ở trại mồ côi hay là đã được nhận nuôi. Cho nên, chỉ sợ có một ngày chúng tôi gần trong gang tấc nhưng không thể nhận được nhau.”
Một bữa cơm, vốn nên vui vẻ, kết quả, bởi vì vừa nhắc tới việc thất lạc con gái nhiều năm của Lan Đình phu nhân mà không khí trở nên có chút thương cảm. Không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng Lan Đình phu nhân như vậy, trong lòng Hạ Thiên Tinh bỗng thấy khó chịu, giống như là có gì đó chắn ở ngực cô.
Cơm nước xong, Dư Trạch Nam đi trả tiền, Trì Vị Ương đưa Lan Đình phu nhân ra ngoài trước, Hạ Thiên Tinh liền đi cùng với Dư Trạch Nam đến quầy tính tiền.
“Đi theo tôi làm gì?” anh ta hỏi.
“Lần trước không phải nói muốn mời cơm anh sao? Đương nhiên là tôi đi theo trả tiền rồi.” Hạ Thiên Tinh đưa thẻ cho quầy.
Tâm sự Dư Trạch Nam nặng nề, cũng không biết suy nghĩ cái gì, mặc cho cô trả tiền. Dù sao tổng cộng tiền ăn cũng chỉ là 300 tệ.
“Anh suy nghĩ gì vậy?” Thời điểm bước ra ngoài, Hạ Thiên Tinh liền hỏi. Hai mắt híp lại, nhìn anh ta, “Tôi phát hiện từ khi phu nhân nói chuyện con gái của bà, anh liền tâm sự nặng nề, giống như là có điều chột dạ. Nói thật đi, có phải có anh manh mối gì hay không?”
Anh ta chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, “Thiên Tinh, trước đây tôi không nhìn ra được em cũng có thời điểm thông minh nha!”
Cô trố mắt, “Anh thật sự có manh mối? Vậy tại sao anh không nói cho phu nhân biết? Không thấy là bà ấy vô cùng khó chịu sao!”
“Đúng vậy, tôi có manh mối. Tôi muốn nói… manh mối chính là, em là con gái của bà ấy, em tin không?” Ngữ khí kia của anh ta, nửa thật nửa giả.
Hạ Thiên Tinh giật mình, chớp mắt một cái, sau đó liếc anh ta, “Tôi phát hiện, căn bản là không thể cùng anh nói chuyện nghiêm túc. Phu nhân đem chuyện tìm con gái phó thác cho anh, căn bản là một sai lầm, sai lầm lớn hơn nữa là còn mong muốn anh làm con rể!”
Dư Trạch Nam không nói tiếp, chỉ đứng nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi tới cửa, Hạ Thiên Tinh đột nhiên xoay lại, trừng mắt nhìn anh ta nhắc nhở: “Những lời vừa nói, anh nói giỡn với tôi thì được, nhưng đừng đi đùa với phu nhân. Bà ấy sẽ thất vọng, mà tôi thì không đành lòng nhìn.”
Dư Trạch Nam nhìn cô, “Còn nói tôi không đứng đắn, chính em nhìn vào gương, xem xem bộ dáng quan tâm này đi. Hai người nếu đi cùng nhau, người khác nhìn vào sẽ tưởng là hai mẹ con.”
Hạ Thiên Tinh chỉ cho anh ta một ánh mắt xem thường, lười phản ứng với lời vừa rồi.
Vừa rời nhà ăn, chỉ nghe Trì Vị Ương bên kia khẩn trương: “Ngài thật không có việc gì sao?”
Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam theo qua, thì thấy Lan Đình phu nhân đang nắm lấy ngón trỏ của mình. Mà trên đầu ngón tay, từng giọt máu đua nhau chảy ra.
“Sao lại thế này?” không chờ Hạ Thiên Tinh phản ứng lại, Dư Trạch Nam đã một bước tiến đến. Thần sắc của anh ta khẩn trương, đem tay phu nhân đến trước mặt mình.
Trì Vị Ương nói: “Vừa rồi có người đi qua, đầu nhọn của cây dù trên tay người đó không cẩn thận quẹt phải.”
“Việc nhỏ thôi mà, đừng khẩn trương thế.” Lan Đình phu nhân nhỏ nhẹ trấn an.
“Phải tới bệnh viện!” Dư Trạch Nam ấn vào tay phu nhân, phòng ngừa máu tiếp tục chảy ra.
Hạ Thiên Tinh cũng thấy Dư Trạch Nam khẩn trương vô cùng, cô trấn an nói: “Không cần thiết đi bệnh viện, ven đường ngoài kia có hiệu thuốc, mua băng keo cá nhân là có thể cầm máu.”
“Không đơn giản như vậy.” Dư Trạch Nam nặng nề liếc mắt nhìn cô, nói: “Hai người đưa phu nhân ra, tôi sẽ lập tức đi lấy xe.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài, đi được 2 bước liền bắt đầu chạy chậm.
Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương lúc này đã phát hiện chuyện không hề đơn giản. Chỉ là một miệng vết thương nho nhỏ, theo như bình thường, chỉ chốc lát sau là máu khô, đông lại. Nhưng miệng vết thương của Lan Đình phu nhân vẫn không ngừng chảy máu, muốn cầm cũng không cầm được.
Trước kia Phó Dật Trần thích xem sách y, mà Trì Vị Ương luôn theo sát anh ta cho nên về y học thì cô vẫn biết được chút ít. Liếc mắt 1 cái liền nhìn ra, Lan Đình phu nhân hẳn là trường hợp máu khó đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân, chúng ta nhanh ra ngoài, đừng để cho nhị thiếu gia chờ sốt ruột.” Trì Vị Ương mở miệng.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng sốt ruột, đem tay phu nhân ấn ấn mong cho máu ngừng chảy.
Lan Đình phu nhân một bên đi ra ngoài, một bên nói: “Hai người đừng để bị cậu ta dọa sợ, cậu ta là chuyện bé xé ra to thôi.”
Bà tuy cố nói nhẹ nhàng nhưng sắc mặt rõ ràng không còn hồng hào như trước. Càng ngày càng tái nhợt.
Thời điểm Trì Vị Ương cùng Hạ Thiên Tinh ra tới cửa, Dư Trạch Nam đã dừng xe đợi sẵn. Hôm nay anh ta chỉ chạy một chiếc xe đơn giản, rẻ tiền. Anh ta xuống xe, mở cửa, trước đưa Lan Đình phu nhân lên xe. Sau đó, nhìn về phía Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương. Hạ Thiên Tinh liền không suy nghĩ nhiều, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trì Vị Ương cũng theo lên xe.
Dư Trạch Nam tìm trong xe một chiếc khăn tay sạch đưa tới, một bên hỏi: “Trong 2 người có ai biết băng bó không?”
“Tôi, trước đây tôi có học qua một chút.” Trì Vị Ương xung phong nhân việc. Trước kia Phó Dật Trần đã dạy cô, sợ thường ngày cô hành động lỗ mãng, vụng về, bắt buộc cô phải học. Khi đó, cô không hề nghiêm túc học, mà khoảng thời gian đó chỉ để ngắm nhìn anh ta. Hơn nữa, luôn nghĩ rằng, dù sao anh ta cũng luôn ở bên mình, nếu cô bị thương, anh ta sẽ đến giúp….
Khi đó, cô tuyệt đối không nghĩ đến, có một ngày, người gây ra vết thương sâu nhất, đau nhất cũng là anh ta…
Nghĩ vậy, hốc mắt Trì Vị Ương có chút ướt. Cô nhẹ nhàng hít hít mũi, đem thương cảm thu hồi mà tập trung vào băng bó cho phu nhân. Dư Trạch Nam đưa họ đến bệnh viện gần nhất với tốc độ nhanh vô cùng.
Dư Trạch Nam nói với bác sĩ một chút về tình trạng, mặt bác sĩ đại biến, lập tức phân phó nhân viên đem phu nhân đến phòng cấp cứu.
Hồi lâu, sắc mặt của Dư Trạch Nam còn chưa bình tĩnh lại, đi tới đi lui trên hành lang, Hạ Thiên Tinh liền hỏi: “Rốt cuộc là sao? Như thế nào miệng vết thương nhỏ vậy mà nhìn rất nghiêm trọng?”
Sắc mặt Dư Trạch Nam ngưng trọng, “Bà ấy vốn có bệnh máu khó đông, một khi xuất hiện miệng vết thương, sẽ xảy ra hiện tượng máu chảy không ngừng. hơn nữa máu của bà ấy còn là máu hiếm….”
“Dư tiên sinh, kho máu của chúng tôi hiện tại không có loại máu P của phu nhân, cho nên lát nữa, một khi máu chảy ra quá nhiều, chúng tôi cũng không có biện pháp nào.” Bác sĩ vội vàng bước ra, nói gấp, “Đương nhiên, hiện tại cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào. Cho nên, mong anh mau liên hệ với người nhà phu nhân…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro