Em như cơn mưa...
Trĩ Sở
2024-11-19 02:37:40
Đương nhiên Tống Dục nhớ rồi.
Nhạc Tri Thời giống như cơn mưa rào bất chợt, rơi ngắc ngoải vào lòng anh.
Tống Dục vẫn nhớ như in cái đêm mình ra mở cửa, lúc đó bố đang ôm một đứa nhỏ bọc bởi áo khoác ở trong lòng, cơn mưa đêm hè làm ướt mái tóc em. Đến khi ông vào nhà thì bế Tống Dục lên.
Tống Dục khó hiểu chìa tay vén góc áo khoác, hỏi: “Đây là ai vậy bố?”
Góc áo khoác bị giở lên lộ ra đôi mắt trong suốt, tựa như viên pha lê.
“Đây là em trai con.”
Tống Dục sáu tuổi trong một đêm có thêm đứa em trai mềm mại xinh xắn, y chang thiên thần nhỏ bước ra từ trong truyện tranh với mái tóc xoăn màu nâu nhạt, còn hay bi bô mấy câu tiếng Anh.
Trái ngược với đứa nhỏ kia, tính nết bẩm sinh của Tống Dục không năng động, không thích ầm ĩ cũng không muốn nói nhiều, người thân họ hàng luôn bảo tính cách như vậy không tốt cần phải sửa, nhưng Lâm Dung giải thích Tống Dục được di truyền từ ông ngoại, bà muốn anh được trưởng thành theo cách của riêng mình.
Tống Dục rất thông minh, suy nghĩ cũng chín chắn hơn những đứa trẻ khác nhưng dù chín chắn bao nhiêu, khi đối mặt với đứa nhỏ có khả năng chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ cũng cảm thấy khó xử. Ngay từ đầu Tống Dục không thích đứa nhỏ kia, nhưng chưa tới mức ghét.
Phần lớn thời gian Tống Dục đều yên lặng quan sát Nhạc Tri Thời. Lạ nhỉ, lông mi của em ấy sao cong quá vậy? Nói chuyện vất vả ghê, nhìn ngốc thật đó!
Chẳng lẽ mình khi còn bé, cũng đần như vậy sao?
Chẳng qua Nhạc Tri Thời thực sự quá đáng yêu, người lớn nào gặp cũng khó kiềm miệng phải khen mấy câu, những lời khen đó lưu lại ấn tượng trong lòng Tống Dục, anh không thể không thừa nhận Nhạc Tri Thời so với bé chó mình nuôi còn đáng yêu hơn một tẹo.
Ngày thứ ba cậu đến nhà Tống Dục, Nhạc Tri Thời đột nhiên khóc mếu máo đòi bố mẹ ruột, ngay cả bố mẹ Tống Dục cũng không dỗ được.
“Em đừng khóc nữa.” Tống Dục lại gần, Nhạc Tri Thời lập tức duỗi cánh tay đòi bế nhưng Tống Dục bế không nổi, thế là cậu tự mình quấn lấy anh như miếng bánh gạo nếp dính chặt kéo không ra.
“Em khóc khiến con đau đầu quá.” Tống Dục tuyệt vọng, nói với Lâm Dung: “Mẹ, chúng ta mang em ấy về nhà tìm bố mẹ đi.”
Lâm Dung nhìn con trai muốn nói gì đó nhưng không cách nào mở lời, cuối cùng dỗ dành ôm Nhạc Tri Thời lên lầu, phòng khách chỉ còn lại hai người là Tống Dục và bố.
“Dục à.” Bố kéo con trai qua, nói thật nghiêm túc: “Em trai con… Nó không có bố mẹ.”
Tống Dục nhíu mày, không nói tiếp. Trong lòng không ngừng suy nghĩ ý nghĩa của những lời này, rất nhanh sau đó bố đã cho anh một đáp án.
“Bố mẹ nó mất rồi con à, giờ muốn về cũng không còn nhà để về nữa.”
Tống Dục năm đó đương nhiên biết hai từ “Mất rồi” có nghĩa gì, đôi lông mày nhỏ nhíu sâu hơn, ngửa đầu dòm trên lầu rồi quay sang bố mình.
“Vậy sau này em ấy sẽ đi sao ạ?”
Bố anh lắc đầu: “Về sau nơi này chính là nhà của nó.”
Người trưởng thành luôn cảm thấy trẻ con ngây thơ chẳng biết gì, nhưng trên thực tế, đôi khi suy nghĩ tụi nhỏ còn sâu sắc dứt khoát hơn cả người lớn, chúng sẵn sàng che ô cho một chú chó nhỏ lang thang không nhà.
Tống Dục cũng thế, cho dù bẩm sinh anh là một đứa trẻ khô khan không thích thể hiện tình cảm.
Sau khi trở lại phòng mình, Tống Dục vùi đầu vào trên sofa nhỏ, những lời bố nói cứ quanh quẩn trong đầu mãi.
Nhạc Tri Thời dễ thương như thế, vậy mà không có bố mẹ.
Câu nói đó như nghẹn ở trong lòng, Tống Dục cảm thấy Nhạc Tri Thời thật đáng thương. Chó hoang dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là chó hoang, trời mưa ập xuống chúng không có chỗ để trốn, chỉ đành núp dưới gầm cầu run lẩy bẩy, vừa lạnh vừa đói.
Cửa bỗng nhiên cọt kẹt mở ra, đánh gãy câu chuyện về chú chó lang thang không nhà trong đầu Tống Dục, nom thấy bé Thời Thời nhỏ xíu đang núp ở cạnh cửa, lộ ra nửa cái đầu nhỏ tội nghiệp nhìn qua đây, khóc đến nấc cục trông rất ngốc.
Tống Dục dòm Nhạc Tri Thời, giọng y hệt cậu chủ nhỏ: “Em núp ở đó chi vậy?” Thấy nhóc đứng im ru, Tống Dục không đành lòng, vẫy tay ra hiệu cho nhóc bước vào. Lúc này cậu mới chậm rì rì đi tới chỗ anh hai, chân trẻ con bé xíu không vững, mỗi bước đều lúc lắc giống như giây sau sẽ ngã nhào xuống vậy, khiến Tống Dục nhìn mà lo lắng.
Vất vả lắm mới đi đến trước mặt anh, cậu mím môi nhìn Tống Dục, hai mắt sưng to như trái đào.
Tống Dục nhớ đến lời bố, thế là nhích sang nhường chỗ để cậu cùng ngồi với mình trên sofa.
Mưa liên tiếp vài ngày, giống như Nhạc Tri Thời tới là chưa từng ngừng vậy.
Tống Dục hỏi Nhạc Tri Thời vì sao muốn tới phòng mình, ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng choang, cậu còn chưa kịp trả lời đã bị sấm sét cắt đứt, sợ tới mức lập tức ôm chặt anh hai Tống Dục, cả người run lẩy bẩy.
Mặc dù Tống Dục cũng bị tiếng sấm hù sợ nhưng không nhát gan như Nhạc Tri Thời, em ấy không chỉ run mà còn khóc um xùm lên.
Tống Dục sợ nhất là nhóc này khóc, muốn gọi mẹ mang nó về phòng, nhưng cậu cứ chui vào lòng mình, dính chặt không chịu buông. Hết cách rồi, Tống Dục đành phải như một ông anh trai thực thụ dỗ dành em trai nhỏ, nhưng bản thân không thích nói chuyện nên đành bịt lỗ tai Nhạc Tri Thời, sau đó vỗ nhẹ vào lưng.
Mà sấm sét nào qua nhanh như vậy, còn luôn xuất hiện đúng lúc Nhạc Tri Thời gần hết sợ, đùng một phát, nỗ lực dỗ dành trước đó của Tống Dục cũng đổ sông đổ biển.
Tống Dục quyết định tìm cách dời lực chú ý của bé tội nghiệp này.
Suy nghĩ một hồi, Tống Dục lấy ra hộp bánh gato Madeline bên trong có socola tan chảy. Đây là lúc bố đi nước ngoài mang về, Tống Dục vẫn luôn cất giữ.
Sướng nhất mi rồi!
Có bánh gato ngọt lịm, lại có Tống Dục bịt lỗ tai, bé Thời Thời lúc này mới hết sợ. Dáng vẻ cậu ăn rất đáng yêu, hai tay nâng bánh gato cắn từng miếng nhỏ, mỗi khi sấm đánh bất thình lình thì cả người sẽ run nhẹ, bánh gato rơi xuống, chưa đến một giây là cậu tự lụm lên cho vào miệng, dù gớt nước mắt cũng ăn ngon lành.
Trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Nhỏ mà ăn nhiều thế?” Tống Dục nhìn hộp rỗng chỉ còn miếng cuối cùng, cầm lên cắn một cái, bên trong chảy xuống sô cô la ngọt ngào.
Bé Thời Thời lại giơ tay lên phía Tống, nũng nịu nói muốn ăn thêm, Tống Dục hết cách, đành dâng nửa miếng bánh cuối cùng cho em trai: “Hết rồi đó nha.”
Nửa miếng cuối cùng cũng bị Nhạc Tri Thời quất sạch, bên mép dính đầy sô cô la. Tống Dục chê bẩn, rút giấy ra lau miệng cho nhóc.
Tống Dục chợt cảm thấy, mình giống như anh trai lớn vậy. Thân phận anh lớn thình lình sinh ra này khiến cảm xúc Tống Dục rất phức tạp, có chút gánh nặng lại có chút vui vẻ cùng kiêu ngạo. So với câu “Con lớn rồi!” của bao người còn đáng tin hơn.
Ban đêm Nhạc Tri Thời sống chết không chịu về phòng, khóc òa lên muốn ngủ cùng Tống Dục, Lâm Dung không có cách nào, đành phải bế cậu vào phòng con trai. Vừa vào trong chăn Tống Dục, Nhạc Tri Thời lập tức nín khóc và không lộn xộn nữa, vừa ngoan vừa yên tĩnh, mặt dán vào sát bên cánh tay Tống Dục ngủ như cúp bế phương tây, giọng nấc cục say good night với anh mình.
Lúc sấm sét Tống Dục theo bản năng mà bịt tai Nhạc Tri Thời, vì dỗ em nín khóc đã nhường bánh kem mình thích nhất cho em ấy, dường như bản thân đã sinh ra lòng trắc ẩn đối với tên nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi này rồi.
Chờ sau khi Lâm Dung đi khỏi, Tống Dục xoay người nhìn Nhạc Tri Thời đang nhắm mắt, trong lòng suy nghĩ có thêm một em trai nhỏ cũng không tệ nhỉ? Dù hơi dính người một tẹo, cứ thích kè kè bên cạnh, nhưng không hề đáng ghét. Mình có thể dẫn em ấy đến ven sông công viên thả diều và ngắm cây lau, dẫn em ấy đi học, nhưng nhóc này chắc chắn nghe không hiểu chữ nào đâu.
Trong đầu Tống Dục hiện tại đã tràn ngập hình ảnh của Nhạc Tri Thời,
Trẻ con luôn có tính tò mò nhưng Tống Dục thì không, từ nhỏ đã vô cùng lý trí. Nhưng khi ý thức được mình sắp trở thành một người anh, trong lòng chợt nảy ra một loại cảm giác ngây thơ mới lạ.
Cũng đêm đó, Tống Dục lần đầu tiên hiểu được ‘Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa’.
Nửa đêm Tống Dục bị tiếng hít thở của Nhạc Tri Thời làm cho tỉnh giấc, bàn tay nhỏ xíu kia nắm chặt cánh tay mình, nhịp thở hình như không đúng lắm. Tống Dục sợ hãi, phản ứng đầu tiên là phóng xuống giường, chạy xuống đập cửa phòng bố mẹ.
Tiếng xe cấp cứu, còn khiến người sợ hãi hơn cả tiếng sấm kia. Suốt đêm Tống Dục chìm trong âm thanh đó như muốn ù tai, không nghe khuyên bảo kiên quyết một hai phải đi theo, nhìn Nhạc Tri Thời nhỏ xíu được bố ôm, đôi mắt nhắm nghiền, môi tím tái không còn hồng như lúc sáng nữa.
Trong phòng cấp cứu ai nấy cũng hốt hoảng, hồi ức dường như trở thành một đoạn phim hỗn loạn, khắp nơi đều tối đen, tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở khó khăn của Nhạc Tri Thời giống như tiếng nhạc nền.
Mãi đến khi bác sĩ nói Nhạc Tri Thời không sao, mẹ anh rơi nước mắt lập tức đứng lên, còn bố anh thì dập điếu thuốc, Tống Dục cũng thở phào.
“Chẩn đoán sơ bộ của chúng tôi là hen suyễn do dị ứng đồ ăn, đứa trẻ này có chứng dị ứng lúa mì rất nghiêm trọng, theo lý thuyết không thể ăn bất cứ thứ gì chứa lúa mì, phản ứng lâm sàng nhẹ thì tiêu chảy và nổi mề đay, nghiêm trọng hơn có thể ngạt thở giống lần này. Bậc làm cha làm mẹ sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
Lâm Dung im lặng lau nước mắt, những ngày qua Nhạc Tri Thời không có ăn món nào làm từ lúa mì, hầu hết đều là rau, hoa quả với cháo gạo, bố mẹ đứa nhỏ ra đi đột ngột, bọn họ hoàn toàn không nắm rõ tình hình.
“Lần sau chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.” Giọng bố khàn khàn.
“Dị ứng có nặng có nhẹ, con nít ba tuổi không thể đùa được đâu.” Bác sĩ tiếp tục hỏi thăm: “Hôm nay gia đình cho con ăn bậy gì rồi phải không?”
“Không có…” Lâm Dung cảm thấy nghi ngờ, nhưng bà ấy không nhớ đã cho Thời Thời ăn đồ có chứa lúa mì.
Trong đầu Tống Dục như đàn đứt dây, chợt hiểu ra bản thân là tội phạm đáng sợ nhất trên đời, suýt chút nữa thì đã hại chết đứa em trai luôn ỷ lại mình. Vì muốn dỗ em trai nên đã đem bánh mình yêu thích nhất cho nó, không ngờ đó lại là chất độc có thể gián tiếp hại chết em trai.
“Con…con cho em ấy ăn bánh gato.” Tống Dục lớn đến chừng này rồi mà chưa từng lo lắng như hiện tại, nhưng vẫn như cũ thẳng thắn thừa nhận “Tội ác” của mình, cho dù thật sự không cố ý.
Bác sĩ thở dài: “Tình huống như vậy cũng thường thấy, trẻ con mà, thương cá vàng nên cho cá vàng ăn no nóc, qua hôm sau thì cá vàng bơi ngửa. Chuyện này không thể trách chúng được. “
Cái ví dụ này không hề khiến Tống Dục vơi đi cảm giác tội lỗi, ngược lại còn tăng thêm.
“Dựa theo triệu chứng phát bệnh, đoán chừng ăn không ít đâu.” Bác sĩ an ủi nói: “Nhóc chắc thương em trai lắm phải không, nên mới đút nhiều bánh gato như vậy. Lần sau nhớ kỹ, tuyệt đối đừng làm như thế nữa.”
Sự hối hận và trách nhiệm khiến Tống Dục lần đầu tiên hiểu được, hoá ra yêu thương cũng sẽ biến thành tổn hại.
Cứ nghĩ bản thân đang giúp đỡ chú chó hoang đáng thương, che dù cho nó giữa bão táp mưa sa, nhưng thực tế mình lại là đứa không biết kiềm chế, háo hức đưa đầy đồ ăn cho cá vàng, cuối cùng trông thấy con cá vàng nhỏ mất đi sinh mệnh trôi nổi trên mặt nước.
Mặc dù bố mẹ không trách, còn an ủi Tống Dục như bác sĩ, bảo là không sao đâu, nhưng từ đó về sau Tống Dục luôn giữ khoảng cách với Nhạc Tri Thời, không còn quá thân thiết nữa. Tống Dục không nói lý do vì sao, có lẽ nỗi ám ảnh tự trách đêm đó vẫn chưa tan, hoặc bản thân đã hiểu được cái gì là kiềm chế.
Sợ rằng Tống Dục còn hiểu rõ điều đó, sớm hơn cả những người trưởng thành.
Sau khi lớn lên, Tống Dục thường xuyên cảm thấy mình sinh ra đã xa cách với thế giới này, trong tay anh giống như nắm giữ một ranh giới ngăn cách giữa chính mình và những người quan tâm anh, tất cả bọn họ đều bị vây hãm ở trong vòng tròn màu trắng đen u ám.
Chỉ có Nhạc Tri Thời là định mệnh nằm ngoài dự tính, em ấy giống như cơn mưa rào bất chợt, xả vào lòng anh những ngọt đắng chua cay. Có người từng nói, tình anh em của hai người kiếp trước vẫn chưa dứt nên đã vấn vương sang kiếp này, thế là trong tay anh có thêm một sợi dây liên kết màu đỏ mỏng manh đặc biệt, dường như chỉ cần thổi nhẹ là tan biến. Suy cho cùng sợi dây đó không thuộc về anh nhưng anh vẫn nắm chặt, thậm chí muốn trộm giấu đi.
Cho nên anh đã chọn cách ngu ngốc nhất, nhưng cũng an toàn nhất.HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU
Nhạc Tri Thời giống như cơn mưa rào bất chợt, rơi ngắc ngoải vào lòng anh.
Tống Dục vẫn nhớ như in cái đêm mình ra mở cửa, lúc đó bố đang ôm một đứa nhỏ bọc bởi áo khoác ở trong lòng, cơn mưa đêm hè làm ướt mái tóc em. Đến khi ông vào nhà thì bế Tống Dục lên.
Tống Dục khó hiểu chìa tay vén góc áo khoác, hỏi: “Đây là ai vậy bố?”
Góc áo khoác bị giở lên lộ ra đôi mắt trong suốt, tựa như viên pha lê.
“Đây là em trai con.”
Tống Dục sáu tuổi trong một đêm có thêm đứa em trai mềm mại xinh xắn, y chang thiên thần nhỏ bước ra từ trong truyện tranh với mái tóc xoăn màu nâu nhạt, còn hay bi bô mấy câu tiếng Anh.
Trái ngược với đứa nhỏ kia, tính nết bẩm sinh của Tống Dục không năng động, không thích ầm ĩ cũng không muốn nói nhiều, người thân họ hàng luôn bảo tính cách như vậy không tốt cần phải sửa, nhưng Lâm Dung giải thích Tống Dục được di truyền từ ông ngoại, bà muốn anh được trưởng thành theo cách của riêng mình.
Tống Dục rất thông minh, suy nghĩ cũng chín chắn hơn những đứa trẻ khác nhưng dù chín chắn bao nhiêu, khi đối mặt với đứa nhỏ có khả năng chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ cũng cảm thấy khó xử. Ngay từ đầu Tống Dục không thích đứa nhỏ kia, nhưng chưa tới mức ghét.
Phần lớn thời gian Tống Dục đều yên lặng quan sát Nhạc Tri Thời. Lạ nhỉ, lông mi của em ấy sao cong quá vậy? Nói chuyện vất vả ghê, nhìn ngốc thật đó!
Chẳng lẽ mình khi còn bé, cũng đần như vậy sao?
Chẳng qua Nhạc Tri Thời thực sự quá đáng yêu, người lớn nào gặp cũng khó kiềm miệng phải khen mấy câu, những lời khen đó lưu lại ấn tượng trong lòng Tống Dục, anh không thể không thừa nhận Nhạc Tri Thời so với bé chó mình nuôi còn đáng yêu hơn một tẹo.
Ngày thứ ba cậu đến nhà Tống Dục, Nhạc Tri Thời đột nhiên khóc mếu máo đòi bố mẹ ruột, ngay cả bố mẹ Tống Dục cũng không dỗ được.
“Em đừng khóc nữa.” Tống Dục lại gần, Nhạc Tri Thời lập tức duỗi cánh tay đòi bế nhưng Tống Dục bế không nổi, thế là cậu tự mình quấn lấy anh như miếng bánh gạo nếp dính chặt kéo không ra.
“Em khóc khiến con đau đầu quá.” Tống Dục tuyệt vọng, nói với Lâm Dung: “Mẹ, chúng ta mang em ấy về nhà tìm bố mẹ đi.”
Lâm Dung nhìn con trai muốn nói gì đó nhưng không cách nào mở lời, cuối cùng dỗ dành ôm Nhạc Tri Thời lên lầu, phòng khách chỉ còn lại hai người là Tống Dục và bố.
“Dục à.” Bố kéo con trai qua, nói thật nghiêm túc: “Em trai con… Nó không có bố mẹ.”
Tống Dục nhíu mày, không nói tiếp. Trong lòng không ngừng suy nghĩ ý nghĩa của những lời này, rất nhanh sau đó bố đã cho anh một đáp án.
“Bố mẹ nó mất rồi con à, giờ muốn về cũng không còn nhà để về nữa.”
Tống Dục năm đó đương nhiên biết hai từ “Mất rồi” có nghĩa gì, đôi lông mày nhỏ nhíu sâu hơn, ngửa đầu dòm trên lầu rồi quay sang bố mình.
“Vậy sau này em ấy sẽ đi sao ạ?”
Bố anh lắc đầu: “Về sau nơi này chính là nhà của nó.”
Người trưởng thành luôn cảm thấy trẻ con ngây thơ chẳng biết gì, nhưng trên thực tế, đôi khi suy nghĩ tụi nhỏ còn sâu sắc dứt khoát hơn cả người lớn, chúng sẵn sàng che ô cho một chú chó nhỏ lang thang không nhà.
Tống Dục cũng thế, cho dù bẩm sinh anh là một đứa trẻ khô khan không thích thể hiện tình cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi trở lại phòng mình, Tống Dục vùi đầu vào trên sofa nhỏ, những lời bố nói cứ quanh quẩn trong đầu mãi.
Nhạc Tri Thời dễ thương như thế, vậy mà không có bố mẹ.
Câu nói đó như nghẹn ở trong lòng, Tống Dục cảm thấy Nhạc Tri Thời thật đáng thương. Chó hoang dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là chó hoang, trời mưa ập xuống chúng không có chỗ để trốn, chỉ đành núp dưới gầm cầu run lẩy bẩy, vừa lạnh vừa đói.
Cửa bỗng nhiên cọt kẹt mở ra, đánh gãy câu chuyện về chú chó lang thang không nhà trong đầu Tống Dục, nom thấy bé Thời Thời nhỏ xíu đang núp ở cạnh cửa, lộ ra nửa cái đầu nhỏ tội nghiệp nhìn qua đây, khóc đến nấc cục trông rất ngốc.
Tống Dục dòm Nhạc Tri Thời, giọng y hệt cậu chủ nhỏ: “Em núp ở đó chi vậy?” Thấy nhóc đứng im ru, Tống Dục không đành lòng, vẫy tay ra hiệu cho nhóc bước vào. Lúc này cậu mới chậm rì rì đi tới chỗ anh hai, chân trẻ con bé xíu không vững, mỗi bước đều lúc lắc giống như giây sau sẽ ngã nhào xuống vậy, khiến Tống Dục nhìn mà lo lắng.
Vất vả lắm mới đi đến trước mặt anh, cậu mím môi nhìn Tống Dục, hai mắt sưng to như trái đào.
Tống Dục nhớ đến lời bố, thế là nhích sang nhường chỗ để cậu cùng ngồi với mình trên sofa.
Mưa liên tiếp vài ngày, giống như Nhạc Tri Thời tới là chưa từng ngừng vậy.
Tống Dục hỏi Nhạc Tri Thời vì sao muốn tới phòng mình, ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng choang, cậu còn chưa kịp trả lời đã bị sấm sét cắt đứt, sợ tới mức lập tức ôm chặt anh hai Tống Dục, cả người run lẩy bẩy.
Mặc dù Tống Dục cũng bị tiếng sấm hù sợ nhưng không nhát gan như Nhạc Tri Thời, em ấy không chỉ run mà còn khóc um xùm lên.
Tống Dục sợ nhất là nhóc này khóc, muốn gọi mẹ mang nó về phòng, nhưng cậu cứ chui vào lòng mình, dính chặt không chịu buông. Hết cách rồi, Tống Dục đành phải như một ông anh trai thực thụ dỗ dành em trai nhỏ, nhưng bản thân không thích nói chuyện nên đành bịt lỗ tai Nhạc Tri Thời, sau đó vỗ nhẹ vào lưng.
Mà sấm sét nào qua nhanh như vậy, còn luôn xuất hiện đúng lúc Nhạc Tri Thời gần hết sợ, đùng một phát, nỗ lực dỗ dành trước đó của Tống Dục cũng đổ sông đổ biển.
Tống Dục quyết định tìm cách dời lực chú ý của bé tội nghiệp này.
Suy nghĩ một hồi, Tống Dục lấy ra hộp bánh gato Madeline bên trong có socola tan chảy. Đây là lúc bố đi nước ngoài mang về, Tống Dục vẫn luôn cất giữ.
Sướng nhất mi rồi!
Có bánh gato ngọt lịm, lại có Tống Dục bịt lỗ tai, bé Thời Thời lúc này mới hết sợ. Dáng vẻ cậu ăn rất đáng yêu, hai tay nâng bánh gato cắn từng miếng nhỏ, mỗi khi sấm đánh bất thình lình thì cả người sẽ run nhẹ, bánh gato rơi xuống, chưa đến một giây là cậu tự lụm lên cho vào miệng, dù gớt nước mắt cũng ăn ngon lành.
Trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Nhỏ mà ăn nhiều thế?” Tống Dục nhìn hộp rỗng chỉ còn miếng cuối cùng, cầm lên cắn một cái, bên trong chảy xuống sô cô la ngọt ngào.
Bé Thời Thời lại giơ tay lên phía Tống, nũng nịu nói muốn ăn thêm, Tống Dục hết cách, đành dâng nửa miếng bánh cuối cùng cho em trai: “Hết rồi đó nha.”
Nửa miếng cuối cùng cũng bị Nhạc Tri Thời quất sạch, bên mép dính đầy sô cô la. Tống Dục chê bẩn, rút giấy ra lau miệng cho nhóc.
Tống Dục chợt cảm thấy, mình giống như anh trai lớn vậy. Thân phận anh lớn thình lình sinh ra này khiến cảm xúc Tống Dục rất phức tạp, có chút gánh nặng lại có chút vui vẻ cùng kiêu ngạo. So với câu “Con lớn rồi!” của bao người còn đáng tin hơn.
Ban đêm Nhạc Tri Thời sống chết không chịu về phòng, khóc òa lên muốn ngủ cùng Tống Dục, Lâm Dung không có cách nào, đành phải bế cậu vào phòng con trai. Vừa vào trong chăn Tống Dục, Nhạc Tri Thời lập tức nín khóc và không lộn xộn nữa, vừa ngoan vừa yên tĩnh, mặt dán vào sát bên cánh tay Tống Dục ngủ như cúp bế phương tây, giọng nấc cục say good night với anh mình.
Lúc sấm sét Tống Dục theo bản năng mà bịt tai Nhạc Tri Thời, vì dỗ em nín khóc đã nhường bánh kem mình thích nhất cho em ấy, dường như bản thân đã sinh ra lòng trắc ẩn đối với tên nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi này rồi.
Chờ sau khi Lâm Dung đi khỏi, Tống Dục xoay người nhìn Nhạc Tri Thời đang nhắm mắt, trong lòng suy nghĩ có thêm một em trai nhỏ cũng không tệ nhỉ? Dù hơi dính người một tẹo, cứ thích kè kè bên cạnh, nhưng không hề đáng ghét. Mình có thể dẫn em ấy đến ven sông công viên thả diều và ngắm cây lau, dẫn em ấy đi học, nhưng nhóc này chắc chắn nghe không hiểu chữ nào đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu Tống Dục hiện tại đã tràn ngập hình ảnh của Nhạc Tri Thời,
Trẻ con luôn có tính tò mò nhưng Tống Dục thì không, từ nhỏ đã vô cùng lý trí. Nhưng khi ý thức được mình sắp trở thành một người anh, trong lòng chợt nảy ra một loại cảm giác ngây thơ mới lạ.
Cũng đêm đó, Tống Dục lần đầu tiên hiểu được ‘Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa’.
Nửa đêm Tống Dục bị tiếng hít thở của Nhạc Tri Thời làm cho tỉnh giấc, bàn tay nhỏ xíu kia nắm chặt cánh tay mình, nhịp thở hình như không đúng lắm. Tống Dục sợ hãi, phản ứng đầu tiên là phóng xuống giường, chạy xuống đập cửa phòng bố mẹ.
Tiếng xe cấp cứu, còn khiến người sợ hãi hơn cả tiếng sấm kia. Suốt đêm Tống Dục chìm trong âm thanh đó như muốn ù tai, không nghe khuyên bảo kiên quyết một hai phải đi theo, nhìn Nhạc Tri Thời nhỏ xíu được bố ôm, đôi mắt nhắm nghiền, môi tím tái không còn hồng như lúc sáng nữa.
Trong phòng cấp cứu ai nấy cũng hốt hoảng, hồi ức dường như trở thành một đoạn phim hỗn loạn, khắp nơi đều tối đen, tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở khó khăn của Nhạc Tri Thời giống như tiếng nhạc nền.
Mãi đến khi bác sĩ nói Nhạc Tri Thời không sao, mẹ anh rơi nước mắt lập tức đứng lên, còn bố anh thì dập điếu thuốc, Tống Dục cũng thở phào.
“Chẩn đoán sơ bộ của chúng tôi là hen suyễn do dị ứng đồ ăn, đứa trẻ này có chứng dị ứng lúa mì rất nghiêm trọng, theo lý thuyết không thể ăn bất cứ thứ gì chứa lúa mì, phản ứng lâm sàng nhẹ thì tiêu chảy và nổi mề đay, nghiêm trọng hơn có thể ngạt thở giống lần này. Bậc làm cha làm mẹ sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
Lâm Dung im lặng lau nước mắt, những ngày qua Nhạc Tri Thời không có ăn món nào làm từ lúa mì, hầu hết đều là rau, hoa quả với cháo gạo, bố mẹ đứa nhỏ ra đi đột ngột, bọn họ hoàn toàn không nắm rõ tình hình.
“Lần sau chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.” Giọng bố khàn khàn.
“Dị ứng có nặng có nhẹ, con nít ba tuổi không thể đùa được đâu.” Bác sĩ tiếp tục hỏi thăm: “Hôm nay gia đình cho con ăn bậy gì rồi phải không?”
“Không có…” Lâm Dung cảm thấy nghi ngờ, nhưng bà ấy không nhớ đã cho Thời Thời ăn đồ có chứa lúa mì.
Trong đầu Tống Dục như đàn đứt dây, chợt hiểu ra bản thân là tội phạm đáng sợ nhất trên đời, suýt chút nữa thì đã hại chết đứa em trai luôn ỷ lại mình. Vì muốn dỗ em trai nên đã đem bánh mình yêu thích nhất cho nó, không ngờ đó lại là chất độc có thể gián tiếp hại chết em trai.
“Con…con cho em ấy ăn bánh gato.” Tống Dục lớn đến chừng này rồi mà chưa từng lo lắng như hiện tại, nhưng vẫn như cũ thẳng thắn thừa nhận “Tội ác” của mình, cho dù thật sự không cố ý.
Bác sĩ thở dài: “Tình huống như vậy cũng thường thấy, trẻ con mà, thương cá vàng nên cho cá vàng ăn no nóc, qua hôm sau thì cá vàng bơi ngửa. Chuyện này không thể trách chúng được. “
Cái ví dụ này không hề khiến Tống Dục vơi đi cảm giác tội lỗi, ngược lại còn tăng thêm.
“Dựa theo triệu chứng phát bệnh, đoán chừng ăn không ít đâu.” Bác sĩ an ủi nói: “Nhóc chắc thương em trai lắm phải không, nên mới đút nhiều bánh gato như vậy. Lần sau nhớ kỹ, tuyệt đối đừng làm như thế nữa.”
Sự hối hận và trách nhiệm khiến Tống Dục lần đầu tiên hiểu được, hoá ra yêu thương cũng sẽ biến thành tổn hại.
Cứ nghĩ bản thân đang giúp đỡ chú chó hoang đáng thương, che dù cho nó giữa bão táp mưa sa, nhưng thực tế mình lại là đứa không biết kiềm chế, háo hức đưa đầy đồ ăn cho cá vàng, cuối cùng trông thấy con cá vàng nhỏ mất đi sinh mệnh trôi nổi trên mặt nước.
Mặc dù bố mẹ không trách, còn an ủi Tống Dục như bác sĩ, bảo là không sao đâu, nhưng từ đó về sau Tống Dục luôn giữ khoảng cách với Nhạc Tri Thời, không còn quá thân thiết nữa. Tống Dục không nói lý do vì sao, có lẽ nỗi ám ảnh tự trách đêm đó vẫn chưa tan, hoặc bản thân đã hiểu được cái gì là kiềm chế.
Sợ rằng Tống Dục còn hiểu rõ điều đó, sớm hơn cả những người trưởng thành.
Sau khi lớn lên, Tống Dục thường xuyên cảm thấy mình sinh ra đã xa cách với thế giới này, trong tay anh giống như nắm giữ một ranh giới ngăn cách giữa chính mình và những người quan tâm anh, tất cả bọn họ đều bị vây hãm ở trong vòng tròn màu trắng đen u ám.
Chỉ có Nhạc Tri Thời là định mệnh nằm ngoài dự tính, em ấy giống như cơn mưa rào bất chợt, xả vào lòng anh những ngọt đắng chua cay. Có người từng nói, tình anh em của hai người kiếp trước vẫn chưa dứt nên đã vấn vương sang kiếp này, thế là trong tay anh có thêm một sợi dây liên kết màu đỏ mỏng manh đặc biệt, dường như chỉ cần thổi nhẹ là tan biến. Suy cho cùng sợi dây đó không thuộc về anh nhưng anh vẫn nắm chặt, thậm chí muốn trộm giấu đi.
Cho nên anh đã chọn cách ngu ngốc nhất, nhưng cũng an toàn nhất.HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro