Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Kế hoạch thay đ...

Trĩ Sở

2024-11-19 02:37:40

Nhạc Tri Thời làm động tác suỵt rồi kéo ống tay áo ngủ Tống Dục, mở to đôi mắt tròn lủm đáng thương cầu xin anh đừng để ba mẹ biết mình núp ở đây.

Tống Dục hắng giọng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt mình trông tự nhiên hơn, không có ý định vạch trần nên chỉ xoay lưng bỏ đi.

Thế nhưng Nhạc Tri Thời lắc đầu, kéo tay áo anh lần nữa. Trên người cậu bộ đồ ngủ màu xanh xám cùng mái tóc rối bời, nhìn từ góc độ của Tống Dục trông đặc biệt yếu ớt và mềm mại.

Tống Dục dừng bước, hai người chăm chú nhìn nhau vài giây, anh bất đắc dĩ bước đến gần cậu.

Nhạc Tri Thời chỉ vào bụng mình, rồi đưa cho Tống Dục xem miếng bánh mì cuộn hương quế trong tay. Tống Dục đã hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra, vô cùng bình tĩnh uống ngụm nước.

Lâm Dung chợt cất tiếng: “Tiểu Dục, trong lò nướng có bánh mì cuộn hương quế đó con. Ăn thử đi, ngon lắm.”

Tống Dục hờ hững ậm ờ, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhạc Tri Thời cùng lớp đường dính trên má cậu.

“Đúng là trông rất ngon.”

Nhạc Tri Thời nhanh chóng ăn xong nửa miếng bánh còn lại, sau đó lau sạch tay và mặt mình.

Hiếm khi nhận được lời khen từ đứa con trai lớn kiệm lời, Lâm Dung vô cùng thỏa mãn: “Vậy mai mấy đứa mang tới lớp mời bạn ăn với, chắc Tiểu Ngạn thích lắm đó.”

“Vâng.” Tống Dục cầm chai nước suy nghĩ một lúc, quyết định cứu vớt cậu nhóc ra khỏi cảnh khó khăn này. Anh hỏi: “Ba mẹ không đi tắm rửa nghỉ ngơi à?”

Lâm Dung tựa vào người chồng: “Không vội.”

Tống Dục nói: “Đã muộn lắm rồi.” Anh bước ra ngoài, chỉ tay vào đồng hồ: “Tí lại lên lầu xuống lầu, làm phiền con trai ruột của mẹ ngủ.”

Mấy câu đậm mùi khịa thế này bị Tống Dục nói với giọng điệu lạnh lùng, nghe vô cùng buồn cười.

Tống Cẩn thấy rất có lý, cười đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu. Lâm Dung vui vẻ, từ trên ghế sô pha chạy tới trước mặt Tống Dục: “Ôi chao, con trai mẹ ganh tị với Nhạc Nhạc hở?”

Nhạc Tri Thời tưởng sắp bị phát hiện, cậu sợ hãi dồn sức ép mình núp sau tủ lạnh, sau đó ngồi hẳn lên bàn bếp luôn.

Vẻ mặt Tống Dục vẫn trước sau như một, nắm lấy bả vai đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ lên lầu đi tắm đi.”

Sau khi tiễn được ba mẹ rời khỏi khu vực nguy hiểm, xác nhận bọn họ đã đóng cửa phòng ngủ chính, Tống Dục mới quay về phòng bếp trông thấy Nhạc Tri Thời đang ngồi trên bàn thì buồn cười.

Thế nhưng anh không cười, vì nếu nghĩ kỹ sẽ cảm thấy Nhạc Tri Thời đáng thương nhiều hơn. Kiểu tình huống tiến lùi khó khăn như vậy, em ấy không nên trải qua lần nữa.

“Cảm ơn anh.” Nhạc Tri Thời trèo xuống, năn nỉ anh đi phía trước che cho mình, đề phòng Lâm Dung lại giữa chừng xuất hiện.

Tống Dục biết mình không ngăn nổi nhưng vẫn đồng ý, đưa cậu đến cửa phòng ngủ mà không gặp chút nguy hiểm nào. Trước khi đóng cửa Nhạc Tri Thời nhỏ giọng chúc ngủ ngon, Tống Dục gật đầu, lại nghe Nhạc Tri Thời nói.

“Anh Tống Dục, anh đừng giận. Nóng giận không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cậu nói cực nghiêm túc, từ vẻ mặt có thể trông ra được.

Tống Dục đột nhiên không biết mình nên nói gì nữa. Trái tim bình tĩnh của anh luôn trở nên phức tạp vì cậu nhóc ở trước mắt này, ban ngày ở bệnh viện anh nghĩ cậu đi rửa táo rồi lạc đường nên mới ra ngoài tìm, nhưng ngoài ý muốn nghe được những lời kia, dù biết rõ đám họ hàng ấy tính cách hèn hạ xấu xa, càng hiểu hơn thân là cháu thì không nên nói mấy câu như vậy, nhưng Tống Dục không nhịn được, nói xong còn cảm thấy chưa đủ nữa.

Anh bắt đầu tin rằng mọi thứ trên đời đều vô cùng công bằng, khi bạn cho rằng mình luôn thờ ơ với tất cả các mối quan hệ thì tình cảm và sự đồng cảm của bạn đã tập trung vào một người nào đó.

Anh không thích sự đồng cảm, vì như vậy tâm lý sẽ liên tục bị ảnh hưởng bởi sự đau khổ của người khác mà không thể khống chế nổi, thậm chí sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhạc Tri Thời, nó càng lún sâu hơn.

Giống như vào giờ phút này, nó lại bắt đầu phát tác rồi.

Nhạc Tri Thời cho rằng mình đã nói xong, chuẩn bị đóng cửa. Cậu nhìn thấy bóng dáng của Tống Dục đang đứng bên ngoài bị khe hở cắt thành từng mảnh nhỏ, càng ngày càng mỏng, cho đến khi sắp thành một đường thẳng thì một bàn tay bỗng chen vào giữ lấy khung cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh không có giận.”

Nhạc Tri Thời ngạc nhiên, thậm chí còn có chút sốt ruột mở toang cánh cửa, xém chút đã kẹt tay Tống Dục.

Nhưng cảm xúc thay đổi quá nhanh, Nhạc Tri Thời chưa kịp hỏi han quan tâm thì đã thay đổi.

Tống Dục đứng ngoài cửa bị bóng đen của hành lang che khuất, anh đưa tay kéo Nhạc Tri Thời đang được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp bên trong khung cửa rồi ôm cậu vào lòng.

“Đừng buồn em.”

Suốt đêm Nhạc Tri Thời không có cách nào bình tĩnh nổi. Cậu cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ bởi vì ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tỉnh giấc lúc nửa đêm, Nhạc Tri Thời đứng dậy bật đèn ngồi vào bàn học, lấy ra kế hoạch học tập mình đã viết suốt một tuần, nghiêm túc đọc lại nó.

Có quá nhiều sơ hở dẫn đến không khả thi. Nhạc Tri Thời thầm đánh giá trong lòng, sau đó quyết định coi đây là lý do để từ bỏ kế hoạch này.

Trên thực tế, khi cậu nghe những lời Lâm Dung còn thấy khó chịu hơn cả mấy câu lạnh lùng của bác gái lúc ban ngày. Bởi vì bọn họ quá tốt, Nhạc Tri Thời càng không thể yên tâm tiếp nhận những thứ tốt đẹp ấy giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện như trước nữa, nhưng chỉ với sức của cậu thì không thể tiết kiệm đủ tiền đi du học. Hẳn là dì Dung sẽ rất buồn, nếu cả hai người đều rời khỏi nơi đây.

Cậu vò bảng kế hoạch thành một cục rồi leo lên giường ngủ tiếp, lần này giấc ngủ trở nên yên bình hơn rất nhiều. Chỉ là trong giấc mơ, cậu mơ thấy mình đến sân bay tiễn anh trai, khóc nức nở, cuối cùng Tống Dục không còn cách nào khác đành ôm cậu vào lòng.

Anh nói cậu đừng buồn.

Đây chỉ là một giấc mơ, Nhạc Tri Thời đã tự nhủ vậy khi thức dậy vào buổi sáng.

Bởi vì anh ấy sẽ không để cậu phải khóc.

***

Sau khi từ bỏ kế hoạch du học, vài tuần sau đó Nhạc Tri Thời trải qua tương đối nhẹ nhàng. Nhưng cậu biết, nếu Tống Dục muốn đi nước ngoài đồng nghĩa với việc trong một năm họ cũng không gặp nhau được mấy lần. Thậm chí Nhạc Tri Thời đã dự đoán được cuộc sống sau này của mình sẽ không mấy dễ chịu, bởi cậu chưa từng xa Tống Dục lâu như thế.

Nghĩ đến đây, trái tim Nhạc Tri Thời như bị ai đó nhéo nhẹ. Cậu quyết định để bản thân làm quen trước với việc này, mà cách làm quen chính là cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn đi tìm Tống Dục.

Thời gian đầu khá khó khăn, dù sao thế giới của Nhạc Tri Thời gần như vẫn luôn xoay quanh Tống Dục, đặc biệt là sau khi mọi người biết mối quan hệ bọn họ, cậu càng không kiêng dè mỗi lúc đến trường hay tan học đều dính theo Tống Dục. Nhưng Nhạc Tri Thời là một người nghiêm túc, đã quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản. Cậu chắc chắn rằng Tống Dục sẽ không đến tìm mình, anh còn bận hơn cả cậu nữa. Nhưng bọn họ vẫn còn nhiều cách giao tiếp khác, chẳng hạn như dán ghi chú trên cửa tủ lạnh và những buổi trò chuyện lúc ăn khuya.

Nhạc Tri Thời không có hết sức né tránh, mà cậu chỉ muốn để cho mình học cách trưởng thành.

Học tập là một cách tuyệt vời để dời đi sự chú ý. Nhạc Tri Thời toàn tâm toàn ý cho việc học, giờ nghỉ trưa đều ở trường ôn bài, mỗi ngày thức đêm rèn luyện, thành tích cũng tiến bộ rõ ràng, kỳ thi giữa kỳ xếp thứ 23 toàn trường. Người vẫn luôn lười biếng miễn cưỡng qua cửa như Nhạc Tri Thời, giờ đã nhảy vào hàng ngũ học sinh đứng đầu lớp. Thầy chủ nhiệm lớp Vương Khiêm vui tới mức, biểu dương cậu trước giờ tự học.

Thi thử xong, đến lượt Nhạc Tri Thời phải đeo băng trực nhật, trước giờ tự học, cậu cùng một học sinh khác cầm sổ tay đi kiểm tra khu vực được phân công và ghi lại những nơi chưa đạt yêu cầu.

Nhạc Tri Thời cảm thấy lạ vô cùng: “Sao trường Bồi Nhã lại kiểm tra vệ sinh vào ban đêm nhỉ? Có thấy đường đâu mà kiểm?”

Cậu bạn đi cùng bật cười: “Có thể bởi vì thứ cần kiểm tra, không chỉ mỗi vệ sinh.”

Thấy Nhạc Tri Thời nhìn sang, cậu bạn kia lại đùa giỡn nói: “Không phải chúng ta có biệt danh là đại đội truy quét tệ nạn sao?”

Thật sự có người yêu đương ở chỗ tối đen như mực này hả? Nhạc Tri Thời nghĩ trong bụng: Bối cảnh xung quanh có khác gì phim kinh dị đâu, vậy mà cũng triển được á?

Con đường bên ngoài bìa rừng gần nhà ăn thường là nơi gặp vấn đề vệ sinh, cậu bạn cùng lớp cầm quyển vở, Nhạc Tri Thời nhìn xung quanh kiểm tra, bỗng vô tình trông thấy một bóng người quen thuộc, hình như đang dùng đèn pin điện thoại đi tới, ánh sáng mập mờ phát ra giữa đêm tối.

Dù chỉ là bóng lưng, nhưng cậu đã nhận ra đó là Tống Dục ngay.

Tống Dục đi vào chỗ rừng cây phía sau trường học cũ, nơi bị chặn bởi những song sắt và nghe nói sẽ sớm bị phá bỏ. Nhạc Tri Thời có chút tò mò, vô thức bước về phía bên đó.

Khi tới gần, cậu nhìn thấy Tống Dục đang cúi người ngồi xổm trước song sắt, lấy ra một gói to từ trong cặp. Hai tay anh cầm không nổi, ánh sáng của đèn pin bị xô lệch, chiếu vào bãi cỏ phía sau lan can, thấy một thứ gì đó đang tiến về phía anh.

Là mèo hoang trong trường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Số lượng không ít, một con rồi lại một con, chúng nó dường như đã tạo thành thói quen xuất hiện vào thời điểm này mà cùng tụ tập ở đây. Chờ Tống Dục lấy thức ăn cho mèo bỏ vào cái chậu nhỏ trong góc, thế là cả bọn có thể thưởng thức bữa tối ngon lành.

Cuối cùng Nhạc Tri Thời đã hiểu nguyên nhân Tống Dục mang theo thức ăn cho mèo đến trường rồi.

Không biết tại sao nhịp tim của cậu đập rất nhanh, giống như bị mèo nhỏ liếm qua vậy đó.

“Nhìn gì vậy?” Cậu bạn cùng lớp mò theo tới, nghiêng người hỏi: “Đừng nói có người lén hẹn hò ở đây thật nha!”

Nhạc Tri Thời chột dạ quay mặt, lắc đầu nói: “Không có, tớ phân tâm chút thôi.”

Cậu không đi về phía Tống Dục, cũng không muốn bạn cùng lớp phát hiện ra hành động của anh.

Phần lớn thời gian, Nhạc Tri Thời là người duy nhất có thể thấu hiểu Tống Dục. Cậu biết nếu có người xuất hiện trước mặt Tống Dục và “nhìn thấy” hành động ấy, chắc chắn anh sẽ không vui.

Tống Dục là một người rất kỳ lạ, không thích công khai lòng tốt của mình. Cho nên ngay cả sự dịu dàng của anh cũng vô cùng bí ẩn.

“Cậu sao vậy?” Bạn học có chút tò mò khi nhìn thấy cậu ngây người. 

Nhạc Tri Thời lắc đầu: “Hoá ra từ trước đến nay là tớ tự cho mình đúng thôi.”

“Cái gì cơ?” Cậu bạn không hiểu, nhưng Nhạc Tri Thời cũng chỉ đánh lạc hướng cho qua chuyện.

Nhạc Tri Thời đã từng cho rằng khung cảnh như thế không thích hợp để động lòng.

Cậu nhìn Tống Dục trong màn đêm ở phía trước.

Buổi tối trở về nhà, cậu không có chút tâm trạng nào cho đống bài tập mà đi vẽ tranh.

Một nam sinh lạnh lùng mặc bộ đồng phục trung học phổ thông, cùng đám mèo hoang không nơi nương tựa.

Sau khi vẽ xong, Nhạc Tri Thời ngẩn người hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh và tiếng Tống Dục xuống lầu, cậu mới bừng tỉnh mà lật úp tờ giấy để trên bàn, hít thở sâu mới bắt đầu làm bài tập.

Thành tích của cậu liên tục được cải thiện, người vui vẻ nhất chính là Lâm Dung. Vào ngày nghỉ đêm đó, bà nấu một bàn tiệc vô cùng phong phú đa dạng như tiệc mừng năm mới của gia đình lớn. Nhạc Tri Thời khá mệt mỏi và căng thẳng trong thời gian này, kỳ nghỉ tháng còn bị cảm uống thuốc xong ngủ cả buổi chiều, mơ màng bước xuống lầu vừa đúng lúc gặp Tống Dục vừa trở về nghỉ ngơi.

Không biết có phải do ngủ quá lâu hay không, cậu bỗng sinh ra cảm giác đã lâu không được gặp Tống Dục ở trong lòng.

Rõ ràng không lâu trước đây còn rình coi anh cho mèo ăn.

Uống thuốc cảm xong bị đắng miệng, lần đầu tiên Nhạc Tri Thời không có hứng thú với bữa tiệc mừng của gia đình, cậu nhai đi nhai lại miếng thịt bò trong miệng hai mươi lần mới có thể nuốt xuống. Tống Cẩn và Lâm Dung không ngừng khen ngợi cậu trong lúc ăn, trong lòng Nhạc Tri Thời rất vui vẻ nhưng mặt khác lại có chút không vui.

Có điều cậu không nói rõ nguyên nhân, mà chỉ trộm nhìn Tống Dục khi cảm thấy không vui.

Tống Dục rất yên tĩnh chậm rãi dùng bữa, không hề khác so với ngày thường. Trước lúc bỏ đũa xuống anh có thói quen uống chút canh, cho nên khi thấy anh uống canh, Nhạc Tri Thời lập tức đoán được anh sắp ăn xong và chuẩn bị đi rồi. Sự không vui trong lòng cậu càng thêm rõ ràng.

Nhưng chuyện xảy ra, không giống như suy nghĩ của cậu cho lắm.

Tống Dục đặt chén xuống nói với ba mẹ mình, người đang tập trung vào kế hoạch du lịch gia đình sau khi hai đứa nhỏ thi xong.

“Chuyện chọn trường lúc trước, con đã quyết định xong rồi.”

Tống Cẩn đặt đũa xuống: “Thật không? Là trường nào?”

Ông hiểu tính cách con trai mình, từ nhỏ đến lớn Tống Dục luôn là một đứa trẻ có chủ kiến cho nên ông nói thêm: “Những trường lần trước ba nói chỉ để tham khảo, ba cảm thấy nó không tồi, việc chọn cái nào thì vẫn tùy thuộc vào chuyên ngành mà con muốn theo đuổi. Dù sao mùa xuân sang năm mới phải nhập học, vẫn còn nhiều thời gian để suy nghĩ.”

Tống Dục chờ ba mình nói xong mới mở miệng: “Ba, con không định đi du học.”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TÁM

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Số ký tự: 0